Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 5: “Trèo cây” và “thật mềm”




Edit: Lục Vân
-Ta nhất định phải làm thịt hắn!
-Làm thịt hắn!
-Làm thịt hắn!
-Làm thịt làm thịt hắn!
-Làm thịt làm thịt hắn!
-Hỗn đản! Vương bát đản! Trứng thối!
-Quả trứng đà điểu thối í í í í í í!
Một cái nghiến răng rống giận, một con vẹt bắt chước theo sau, chúng ta có một bản hợp tấu kỳ lạ.
Hoa Hoa biết mình không nên cười, nhưng nàng thật sự nhịn không được, cười phá lên ha hả.
Xuân yến quay đầu, hung hăng trừng mắt.
Hoa hoa coi như không thấy, vẫn cười:
-Mắng đủ chưa?
-Chưa! Xuân yến chém đinh chặt sắt.
Chẳng cần nghĩ cũng biết đáp án này, hoa hoa nhún vai, đưa một ly trà:
-Tới đây, uống một ngụm trà, nghỉ ngơi hít thở một chút mới có sức mắng tiếp.
Xuân yến không nói lời nào đón chén trà ực ực hai ngụm nuốt vào bụng.
Uống xong rồi, ném chén trà đáng thương vô tội sang một bên, nàng trừng mắt nhìn Hoa Hoa:
-Hoa Hoa, có phải vừa rồi ngươi cười nhạo ta?
Hoa hoa nhìn nàng với một ánh mắt “Là ngươi nói đó” trả lời không có hảo ý:
-Tỷ tỷ, mắng một tháng rồi, tỷ còn chưa nguôi giận hả?
-Làm sao có thể nguôi giận được!
Xuân yến căm giận nói:
-Tên hỗn đản này hại ta ngay cả cơ hội cuối cùng để nhìn mặt Hắc Vô Thường cũng cướp mất. Ta hận!
Nàng dậm chân một cái, lại mắng:
-Mẹ nó! Phượng Dật! Tên hỗn đản! Ta xác định là hắn cố ý, hắn cố ý! Mỗi ngày sáng sớm đều đến kéo ta vào Ngự thư phòng, hỏi đông hỏi tây, mãi đến bữa tối mới thả cho đi. Ngày nào cũng thế, làm hại Hắc Vô Thường đi lúc nào ta cũng không biết.
-Ô ô … mãnh nam của ta… – lại bắt đầu gào!
Hắn muốn chính là kết quả này đó! Hoa Hoa thầm nghĩ.
Gào vài tiếng, bất quá nghiện, Xuân Yến nháy mắt mấy cái, nhìn Hoa Hoa:
-Hoa hoa, ngươi nói, có phải gần đây ta tốt với tiểu tử kia quá, đâm ra hắn khi dễ ta, không kiêng nể gì?
-Có lẽ.
Hoa hoa khẽ gật đầu, nàng rất nhớ ngày xưa khi mỗi ngày Yến tử đều nghĩ cách “dạy dỗ” hòn đá nhỏ, mỗi ngày đều có kịch hay để xem. Tuy hiện tại, xem Yến tử bách chiến bách thắng bị phản đòn cũng rất thú vị, nhưng thân là nữ nhân, đương nhiên nàng hy vọng đồng chí đồng bào của mình chiếm thượng phong. Thất bại, một lần hai lần cho nàng đổi vị là đủ rồi.
-Nói vậy ta nên chơi cùng hắn một chút mới đúng! – xuân Yến nheo mắt, thong thả nói, bẻ bẻ mười khớp ngón tai – Ngồi không lâu, xương cốt của ta đều đã lười cả rồi, nên vận động mọt chút. (thấy giống ác ma quá = =”)
Vừa hạ quyết tâm, đã nghe thấy một tiếng hô thật dài:
-Báoooooooooo….
Ba giây su, một nam tử tay giơ cao lệnh bài, thân mặc áo giáp chạy như điên vào trong, cao giọng báo:
-Bẩm thái hậu, hôm qua tiết tướng quân dẫn năm vạn quân lần đầu giao phong đại phá mười vạn đại quân, chiếm lại bốn tòa thành, còn phản công cướp được năm tòa thành!
-Thật thế không? Một trận kinh hỷ như gió xuân thổi qua tất cả mọi người, tất cả đều quên hết tất cả, trong lòng chỉ còn một cảm giác vui sướng tràn ngập,, trăm miệng một lời, ba phần kinh ngạc bốn phần vui sướng lại thêm ba phần hoài nghi hỏi lại.
-Thiên chân vạn xác! – người vừa chạy vào ngẩng cao đầu hưng phấn.
-Thật tốt quá! Xuân yến nhảy dựng lên, ôm chặt hoa hoa:
-Hoa hoa, thật tốt quá, chung ta thắng, chúng ta thắng rồi!
-Đúng vậy đúng vậy! Hoa Hoa cũng vui mừng không thôi.
Buông Hoa Hoa ra, Xuân Yến nhìn người tới báo tin lo lắng hỏi:
-Việc này Hoàng thượng đã biết chưa?
-Đã có người tới báo cho hoàng thượng.
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, từ xa đã nghe giọng nói đầy kích động của Phượng Dật:
-Mẫu hậu tiết tướng quân thắng trận lớn!
-Đúng vậy, thắng lớn! dường như bị cuốn theo sự kích động của hắn, lời nói của nàng cũng hơi run run
Tiếng cười sung sướng của nàng lan ra khắp gian phòng, nụ cười tươi tắn sảng khoái khiến cho khuôn mặt vỗn đã xinh đẹp mê người càng thêm vài phần hấp dẫn. Phượng Dật vừa đặt chân vào cửa, dập vào mắt là nụ cười của nàng, hít thở không thông.
Lại càng không tưởng được hơn, là Xuân Yến đột nhiên lao ra xông lên nhảy lên người hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân quắp lấy eo hắn, cả thân mình đeo trên người hắn như con khỉ con.
-Hoàng thượng, chúng ta thắng, thắng! nàng hưng phấn kêu to, hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp vạn phần.
-Mẫu… mẫu hậu… – Phượng dật khó khăn lắp bắp được mấy tiếng, hai tay chần chừ bên hông không biết nên giơ lên hay hạ xuống, cuối cùng vẫn là chậm rãi nâng lên, chạm vào … mông nàng.
Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá, giống hệt như lần trước khi Xuân Yến hôn Phượng Dật.
Chỉ có duy nhất một người không bị ảnh hưởng chính là con bé con còn chưa hiểu chuyện.
Chỉ thấy nó chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó nũng nịu chạy tới kéo kéo váy Xuân Yến:
-Dì, người đang làm gì thế? Trèo cây à? Phù nhi cũng muốn trèo.
-Trèo… trèo cây? Xuân yến ngây ngốc vẫn chưa hoàn hồn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Phượng Dật, hai má đỏ hồng lên.
Oa! Thật mềm thật mềm, thật muốn cắn một cái. Hai tay hắn chậm chậm dần dần xoa xoa vuốt vuốt.
Phượng Dật nhìn nàng, không nói gì, nhâm nhi cái mông của nàng.
-Dì, Phù nhi cũng muốn trèo cây. Phù nhi cũng muốn được cõng.
Xem bộ dáng thích thú của nàng, con bé con càng quyết tâm bám riết không tha lôi kéo váy nàng.
-Yến… yến tử… cuôi cùng Hoa hoa cũng hoàn hồn, ngây ngốc gọi tên nàng.
-Hử? xuân yến quay đầu, trên mặt vẫn còn nụ cười trẻ con.
-Tỷ… Hoa hoa nhăn mặt, chỉa chỉa nàng, lại chỉa chỉa người đang được nàng ôm thật chặt. – Đang làm gì thế?
-làm gì là sao? Xuân yến ngây ngốc quay đầu, sau đó, hai mắt mở càng lúc càng to, to hơn, to dần, to nữa, cuối cùng:
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Liền sau đó là tiếng thét chói tai có thể sánh với âm vực nữ cao, khiến cho mọi người đều phải ôm tai chạy chối chết. Trừ Phượng Dật. Vì hai tay hắn còn đang bận.
Lập tức, theo phản xạ, xuân yến buông tay ra muốn nhảy xuống, không ngờ ôm Phượng Dật một lúc lâu, cái mông mình, sai khi được hắn xoa nắn một lúc… nóng nóng ấm ấm.
Đợi tới khi cách hắn được hơn hai thước, nàng vẫn còn cảm thấy mông mình nóng nóng ấm ấm chưa nguội tí nào.
Hít vào… thở ra… hít vào… thở ra… lại hít vào…
Một lúc lâu sau mới nheo mắt, chỉ thẳng vào cái mũi Phượng Dật, nữ vương bá đạo ra lệnh không – thể – không –theo:
-Ngươi, chính là ngươi, ta ra lệnh cho ngươi quên đi chuyện vừa rồi! Nghe rõ chưa?
Phượng Dật nhìn thật sâu vào mắt nàng, ánh mắt biến hóa cực kỳ phức tạp.
Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
Xuân yến nhanh chóng trợn mắt trừng trừng điểm mặt từng người một ở đây:
-Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, ngươi, ngươi, cũng quên hết đi cho ta. Biết chưa?
-….. Dạ. mọi người cùng ngơ ngác gật đầu.
Má ơi, hù chết nàng! Làm sao mình có thể là ra cái chuyện mất mặt như thế? Mặt mũi của màng… thôi xong rồi! Nam Cung Xuân Yến ôm ngực, trong lòng đang thầm hát bài ai điếu cho hình tượng của mình đang dần mất đi.
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của mọi người, nàng lắp bắp:
-Ai.. ai gia… ai gia mệt, ai gia phải nghỉ ngơi.
Sau đó xoay người, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy như bay về tẩm điện của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.