"Hoàng Thượng giá lâm" Dương Trung vừa dứt lời bên trong chủ tử cùng cung nhân nhóm nhanh chân ra tiếp giá.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an".
"Đứng lên đi, nàng đang làm gì?" Tỉnh đế cầm tay Ân Niệm Yên hướng bên trong điện vừa đi vừa hỏi.
"Hoàng thượng làm tần thiếp giật nẩy mình, tần thiếp đang làm kim chỉ, người đến vừa lúc, đến thử xem có hài lòng hay không, nếu không thích, tần thiếp liền sửa lại" nàng cố gắn làm Tỉnh đế cảm giác ở cùng với nàng, hắn cũng chỉ là một cái bình thường nam nhân, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ngủ.
"Không lương tâm, trẫm không phải muốn cùng ngươi dùng bữa tối sao? Đến, cho trẫm nhìn là may cho trẫm cái gì" Tỉnh đế hứng thú hỏi, hắn cái gì thứ tốt mà không có? Mấy thứ phi tần đưa cũng chỉ là túi tiền gì đó, tiêu khiển liền không tồi.
"Là nội y, tần thiếp tự biết mình thêu nghệ không bằng các cung tỷ muội, liền tự may cho hoàng thượng một bộ nội y, tần thiếp cố ý may rộng hơn chút, tối Hoàng thượng mặc nó ngủ sẽ thoải mái hơn, giấc ngủ hảo hơn".
"Là không tồi, tuy không có hoa văn gì trên đó nhưng có phần khác biệt hơn, đưa cho Dương Trung cất giữ, hôm sau trẫm mặc thử đi, nếu như nàng nói mặc vào ngủ tốt hơn sẽ có thưởng, qua đây cùng trẫm ăn tối đi" khó chịu trong lòng tỉnh đế vơi đi một nữa, vẫn là Ân gia gia giáo hảo.
Ân Niệm Yên gấp thức ăn cho Tỉnh đế, nàng lựa những món ít dầu mỡ, nhiều dinh dưỡng lại không làm hoàng đế phản cảm, đây là một công việc rất khó khăn, nhưng nam nhân trước mắt, cho nàng vinh quang cùng quyền lực, nàng cực khổ hầu hạ hắn là phải.
"Ngồi xuống cùng trẫm ăn đi, một người không thú vị".
Ân Niệm Yên không đùng đẩy, ngồi xuống bên cạnh Tỉnh đế, cầm lên đũa bạc gấp thêm thức ăn bỏ vào chén "Hoàng thượng ăn thử món cá đi, dạo gần đây thiếp rất thích ăn cá, trong cung đầu bếp tay nghề thật tốt đâu".
"Ân, đúng là không tồi" Tỉnh để chỉ thử một lần liền không ăn lần thứ hai, thật là quá quy cũ a.
Kiến Phúc Cung
Tỉnh phi đang dùng roi đánh cũng nữ đi hỏi thăn tin tức "Bổn cung đánh chết tiện tỳ ngươi, thật tức chết bổn cung, đều là một đám hồ ly tinh câu dẫn Hoàng thượng...."
"Nương Nương bớt giận, hôm sau tân nhân liền vào cung, mưa móc đều dính, Ngọc Quý Nghi bắt quá là phù dung sớm nỡ tối tàn, sao bằng tình cảm của nương nương cùng Hoàng thượng gần mười năm được." sau đó ra hiệu cho cung nhân ra ngoài mới nói tiếp "huống chi Mai Lương Viện đã thành công không phải sao, đợi tháng sau liền có kịch hay xem, nương nương nhẩn nhịn một tháng thôi là trừ được cái gai trong mắt rồi".
"Đúng vậy, Tập Doanh, ngươi gọi người của chúng ta âm thầm giúp Mai Lương Viện một tay, đừng để hồ ly tinh kia tránh được một kiếp" Tỉnh Phi nghiến răng nghiến lời nói.
"Dạ, Nương Nương".
Mặc kệ các cung khác có bao nhiêu khó ngủ, Ân Niệm Yên đang ôm Tỉnh đế sau một cuộc chiến đầy mảnh liệt, nam nhân có thể mạnh mẻ như vậy sao? Liên tiếp mấy ngày lăn giường hắn còn hăn hái đến vậy? Lần sao nên hỏi Tiểu Bạch thử xem.
Tỉnh Đế bị mỹ nhân ôm như xà tinh quấn lấy đều không ngại, trên cơ thể Ngọc Quý Nghi hắn tìm thấy sự thỏa mản của bản thân là được rồi, nữ nhân sao? Tâm tình thoải mái liền chiêu đùa một phen, hắn là đế vương không thiếu nữ nhân, bất quá Ngọc Quý Nghi có chút khác mấy phi tần trong hậu cung, như vậy không tồi.
"Cho trẫm sinh một cái hoàng tử đi".
Đây không phải là câu hỏi, bất quá nàng không để bụng là cái gì, bởi vì hắn là đế vương, hắn có quyền ra lệnh cho người khác, còn nàng liền dựa vào hiểu biết hắn mà tìm con đường lợi nhất cho bản thân mình cùng người nhà.
"Vậy Hoàng Thương phải giúp thần thiếp mới được, ân...?" Nàng dùng ánh mắt quyến rủ nhất nhìn Tỉnh đế, nam nữ hoan ái cảm giác hảo như vậy, nàng không tận dụng liền tiện nghi người khác".
"Tiểu yêu tinh dám câu dẫn trẫm? Xem trẫm dạy dỗ ngươi...."
"Hoàng thượng.... Tần thiếp không dám....ngài tha cho tiếp đi a....." đêm xuân lại bắt đầu.
Hôm sau giờ Dần, Hoàng đế đã tỉnh dậy, hắn nhẹ nhàng gỡ cách tay đang ôm chặt hắn ra, Ngọc Quý Nghi cả đêm ôm hắn ngủ, không một chút quy cũ, nhưng hắn lại thích cảm giác này.
Có Người chạm vào người mình, Ân Niệm Yên liền tỉnh, đôi mắt chưa tỉnh ngủ mê mang nhìn hắn "Hoàng Thượng ngài tỉnh rồi sao?" sau đó nhớ tới hắn còn phải thượng triều, nàng ngồi dậy lay lay đầu để mình tỉnh hẳn "Tần thiếp giúp người mặc y phục".
"Ngủ thêm chút đi, trẫm gọi Dương Trung hầu hạ là được".
"Để thiếp làm, đây là quy cũ sao" Ân Niệm Yên dịu dàng vừa giúp Hoàng đế mặc vào long bào vừa nói.
"Ngươi còn biết quy cũ a..." nghe Hoang đế kéo dài thanh âm, nàng liền cố ý cuối mặt đi không nhìn hắn, làm Hoàng đế cười lớn một phen, mỹ nhân giận càng thêm đáng yêu a.
Cẩm Họa bên ngoài nghe được động tỉnh, biết hai vị chủ tử đã đứng lên, Dương công công gọi người bưng nước vào hầu hạ rửa mặt, nàng liền chạy đi lấy cháo đến.
Nhìn thấy chén cháo tổ yến trong tay Cẩm Họa, Ân Niệm Yên cùng Tỉnh Đế nói "Hoàng thượng, ngày uống chén cháo tổ yến này đi, sáng sớm không gì trong bụng, đi thượng triều mấy canh giờ, tần thiếp đau lòng a, uống chén cháo không mất bao lâu thời gian, Minh Nguyệt Các không có phòng bếp nhỏ, tần thiếp sai người đến thiện phòng lấy một ít gạo về nấu ở bếp than, ninh cả đêm đâu".
Tỉnh Đế không nghỉ tới Ngọc Quý Nghi lại chu đáo đến vậy, trước nay phi tần chỉ có lệ khuyên hắn nên ăn uống đúng giờ, nhưng đến Minh Nguyệt Các thì nói ít làm nhiều, như vậy nếu có Hoàng tử thì nhất định chăm sóc rất tốt.
Hoàng đế gật đầu, cầm chén cháo lên ăn, đúng là ninh rất lâu, hương vị thanh đạm, dễ uống, buông xuống chén cháo không, Tỉnh Đế nói "hảo, trẫm đi thượng triều, nàng trở lại giường ngủ thêm chút đi".
"Tần thiếp cung tiển Hoàng Thượng".
Nhìn tiểu nữ nhân mảnh mai trong đêm, lại nhớ đến chén cháo ấm ấp kia, Tỉnh để nói "Dương Trung, ngươi lấy bộ y phục kiểm tra, nếu không có gì thì trẫm sẽ mặc nó ngủ, còn nữa, trẫm nhớ tư khố phòng có một bộ Liên Hoa Hoan bằng vàng cẩn hồng bảo thạch, ngươi đưa đến Ngọc Quý Nghi dùng đi".
"Nô tài tuân chỉ" Dương Trung trong lòng nghỉ nên cung kính vị Ngọc Quý nghi thêm một phần, được Hoàng thượng tự mình nói đưa thứ gì không phải ai cũng có phúc khí đó, Hậu cung ban thưởng trước giờ đều là do nữ quan chuẩn bị, Hoàng thượng đồng ý mới đưa đi.
Đợi long giá đi xa, Ân Niệm Yên trở lại ngủ thêm một lúc, hôm nay tân nhân vào cung, cũng là mười lăm, nên đi Phúc Thọ Cung thỉnh an Thái hậu, nhóm tân nhân vào cung đúng hôm nay, không biết là ai an bài, vừa vào cung liền đi phải đi thỉnh an Hoàng Hậu cùng Thái Hậu, đúng là chịu khổ.
"Hôm nay trải Lăng Vân Kế đi, dùng bộ ngọc trai trâm cày, đến Thái Hậu nơi đó không nên quá diễm lệ" Vạn Thái Hậu tính thù dai, nếu bị chọc giận liền phải tìm người chút giận, trước kia Vạn Thái Hậu là Thuận phi của tiên đế, Nhi tử được kế vị mới ngồi lên Thái Hậu vị trí, tính khí càng lúc càng lớn, phi tần quá diễm lệ liền tìm cách khó dễ.
"Được rồi, Tri Họa đi cùng ta đi, mấy người các ngươi ở lại chuẩn bị các cung ban thưởng" cao vị phân thưởng thấp vị phân là quy cũ nhưng không bắt buộc, nếu người khác đưa mà ngươi không đưa thì bị người nói keo kiệt, Thanh danh đối với hậu cung nữ nhân là thiên a, vì nó mà mất mạng không ít đâu.
"Cung tiễn chủ tử"
Đến Phượng Tê cung, Tiểu thái dám lớn tiếng thông truyền "Ngọc Quý nghi nương nương đến...."
"Chúng Tần thiếp tham kiến Ngọc Quý Nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an" tân nhân nhóm nghe thái giám Phượng Tê Cung thông báo, liền quỳ xuống hành lễ với Ân Niệm Yên.
"Phùng chiêu viện kim an, Hàn Quý Tần kim an, Liên Tiệp Dư kim an"
"Ngọc muội muội có lễ, Muội thật là trọng quy cũ người, hôm qua hầu hạ Hoàng Thượng vất vả, hôm nay đến sớm như vậy" Phùng Chiêu Viện càng lúc càng chướng mắt Ân Niệm Yên, tính tình lảnh đạm lại quy cũ, không hiểu sao Hoàng thượng lại thích người như vậy.
Ân Niệm Yên sắc mặt như thường, không vội đáp lời Phùng Chiêu Viện, nàng nhìn tân nhân nhóm "đứng lên đi".
"Tạ Ngọc Quý Nghi nương nương".
"Phùng Chiêu Viện nương nương khen quá lời rồi, hầu hạ Hoàng thượng là phi tần bổn phận, chỉ cần hoàng thượng hài lòng là tần thiếp phúc khí, nào dám nói đến hai chữ vất vả".
"Ngọc Quý Nghi phải cẩn thận giữ dìn phúc khí này mới được a...." Tỉnh phi cùng Khánh phi, Dung phi từ bên ngoài bước vào.
"Chúng thần thiếp, tần thiếp tham kiến Khánh phi nương nương, Dung phi nương nương, Tỉnh phi nương nương".
"Đứng lên đi".
Tỉnh Phi cao ngạo nhìn Ân Niệm yên, nữ nhân này tính tình khó đoán, cái đinh ở Minh Nguyệt Các lại không thể tiếp cận chính điện, nàng ta cũng chưa bao giờ dạy dỗ cung nhân, nhưng Minh Nguyệt Các lại ngay ngắn gọn ràng, hành sự cẩn thận hơn bao giờ hết, làm cho nàng càng muốn diệt trừ.
"Đa tạ Tinh phi nương nương nhắc nhở, tần thiếp nhất định tận lực giữ dìn phúc khí của mình".
Khánh phi cao ngạo không thèm để ý ngồi xem kịch vui, nàng nhà mẹ để công cao trấn chủ, tính khí cao ngạo liền thôi, nếu còn gây chuyện thị phi, Triệu gia suy tàn trong sớm tối.
Dung phi bên ngoài khoan dung dịu dàng nhưng cũng không quá thích tính tình của Ngọc Quý Nghi, lời nói hành động đều là quy cũ, không một chút bắt bẻ, nàng thật tâm không thích.
Tân nhân nhóm trong đó có Lâm tài tử, nàng ta âm thầm quan sát Ngọc Quý Nghi được Lâm gia người nói đến thời gian gần đây, bất quá cũng chỉ vậy thôi, xem như một mỹ nhân nhưng trang điểm quá giản dị, che hết ưu điểm của mình, xem ra cũng không phải thông minh gì.
Hàn hoàng hậu nghe tâm phúc cung nữ kể lại, chuyện bên trong điện, khinh thường nói "xem ra Ngọc Quý Nghi cũng chỉ như vậy thôi, trước đây tân nhân chỉ có bốn người, Trân tần cùng Kim tần làm phật lòng hoàng thượng, Bảo Dung Hoa lại ương ngạnh, hoàng thượng sủng Ngọc Quý Nghi vài ngày là chuyện bình thường, nhìn lại đi, chỉ hy vọng đừng bị Tỉnh Phi cùng Dung Phi chơi xong rồi".
"Lão nô cảm thấy Ngọc Quý Nghi cùng Khánh Phi có phần giống nhau, lại có chút khác biệt, tâm tư lúc ẩn lúc hiện, không biết là một cái đơn giản người hoặc là sâu không thấy đáy, nương nương không nên khinh địch".
"Đi ra ngoài đi, đừng chậm trễ thỉnh an Thái Hậu, tương lại con dài đâu" đều là tân nhân, còn muốn kéo bổn cung xuống không thành?
"Hoàng hậu nương nương đến"
"Chúng thần thiếp, tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an".
"Đứng lên đi, bắt đầu để tân nhân hành đại lễ đi, đừng chậm trễ canh giờ thỉnh an Thái Hậu" nhìn một đám như hoa như ngọc, tuổi trẻ vừa lúc, Hàn Hoàng hậu lại trạnh lòng, nhớ năm xưa nàng gả nhập Hoàng tử phủ cũng là như vậy trẻ tuổi, ôm bao nhiêu mộng đẹp, thoát cái hơn mười năm qua, hiện tại nàng ngồi chính vị nhận phi thiếp của phu quân mình hành đại lễ, thật là mỉa mai a.
«