Thái Tử, Nam Sủng Của Ngài Không Muốn Làm Vương Hậu!

Chương 10: 10. Bị tấn công đột ngột




Lý Thập Tam trừng mắt nhìn người đàn bà, gằn giọng:
- Này thẩm, thẩm nói chuyện cho đàng hoàng một chút đi. Hắn ta mới đúng là con người đấy. Còn cái kẻ ngoài kia mới không còn là con người nữa đấy. Thẩm còn gây rối thì đi ra ngoài ngay cho ta.
- Ngươi lấy quyền gì mà đuổi ta?
- Ta lấy quyền là người đã được đích thân cốc chủ của Dược Vương Cốc cho phép vào ở trong căn phòng này đấy. Thẩm có tin ta gọi y sư đến tống cổ thẩm ra ngoài ngay bây giờ luôn không?
- Ngươi dám?
- Ta việc gì mà không dám đuổi thẩm? Ta đến báo với quan binh luôn còn được nữa đấy. Thẩm đã hành hung người khác trước mặt ta đấy. Có muốn thử vào nhà ngục bị quất cho vài roi không?
Lý Thập Tam tự biết bản thân có vẻ ngoài không hù dọa được ai, bèn mang hai đối tượng có tính trấn áp bạo động mạnh nhất là quan binh và nhà ngục ra. Quả nhiên điều đó đã có thể dọa được người đàn bà kia ngậm miệng. Thiếu phụ đi theo bà ta thì có vẻ đã mệt mỏi nên từ khi vào phòng đã nằm im trên chiếc giường trống gần đó ngủ thiếp đi.
Người thanh niên vai u thịt bắp kia thấy Lý Thập Tam đã có thể dọa được mẹ của chàng ta im miệng, bèn thở phào một hơi, chạy đến đỡ bà ta vào chiếc giường trống còn lại. Người đàn bà càu nhàu một lát thì cũng ngủ thiếp đi.
Lúc này người thanh niên mới quay sang Lý Thập Tam bắt chuyện:
- Đa tạ công tử, ta tên là Thạch Hồ Lô. Công tử có tiện cho ta biết tên không?
- Ta tên Lý Thập Tam.
Lý Thập Tam liếc nhìn cơ bắp của Thạch Hồ Lô, thầm nghĩ phụ mẫu của chàng ta cũng khéo đặt tên cho con trai thật. Thạch Hồ Lô có vẻ là một người ít nói. Nên sau một màn chào hỏi ngắn ngủi ấy, chàng ta cũng không biết nói gì.
Lý Thập Tam cũng không có tâm trạng tám chuyện với người khác phái mới quen. Hắn ngồi trở lại giường bệnh, đau đầu không biết phải làm thế nào để có thể báo tin cho Văn Kỳ Thanh để cầu cứu. Trước cửa phòng đang có một gã yêu quái vừa mới hình thành đang không ngừng cào cửa và gào rú. Lý Thập Tam không biết ngoài kia còn có người nào đã bị biến thành yêu quái như thế nữa hay không. Trước mắt, căn phòng này vẫn tạm thời có thể che chắn và bảo vệ được hắn khỏi những quái nhân kia. Nhưng nếu kéo dài thì cũng không phải là biện pháp tốt.
Trong phòng vốn chỉ có một bình tra, không có lương thực thực phẩm nào khác, không đủ để duy trì sức lực cho những người đang tá túc. Hơn nữa, cánh cửa mong manh bằng gỗ và giấy như thế này vốn không thể trụ được vững được quá lâu trước sự tấn công không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi của quái nhân vốn đã không còn những cảm giác của con người. Nếu không nhanh chóng tìm cách thoát thân, Lý Thập Tam biết rõ, bọn họ thậm chí không đợi được tới lúc chết đói thì căn phòng này đã bị quái nhân phá tan.
Trong đầu ngập tràn lo nghĩ và sợ hãi, ưu tư, Lý Thập Tam không chú ý tới sự khác thường của người hai người phụ nữ trên chiếc giường cạnh đó. Thạch Hồ Lô cũng mệt mỏi, ngồi dựa vào chân giường ngủ gục, càng không nhận ra sự bất thường đang lặng lẽ diễn ra.
Người phụ nữ trung niên và thiếu phụ kia vốn đang nằm ngủ mê mệt bỗng nhiên mở bừng mắt ra. Tròng mắt của họ đều trợn ngược, vô hồn. Làn da cũng nhanh chóng chuyển sang màu xám xịt. Bọn họ vừa co giật vừa ngồi dậy, các khớp cử động cứng đờ như những con rối bằng gỗ bị hỏng.
Nghĩ ngợi hồi lâu khiến Lý Thập Tam choáng váng. Hắn đành tạm ngưng suy tính mà quay đầu muốn tìm chỗ ngả lưng một chút. Nhưng lúc Lý Thập Tam quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy hai người phụ nữ vốn đang nằm ở trên giường đâu nữa. Trong lòng nổi lên linh tính bất an, Lý Thập Tam cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh. Thế nhưng Lý Thập Tam vừa đưa mắt nhìn được nửa vòng thì cánh tay của hắn đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Lý Thập Tam hoảng sợ đến cứng đờ cả người. Cảm giác đau nhói truyền đến từ cánh tay giúp hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vừa định thần lại, Lý Thập Tam đã sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập. Người phụ nữ trung niên kia đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào không biết, cặp mắt trợn ngược mở trừng trừng vô hồn nhìn chằm chằm Lý Thập Tam. Thiếu phụ kia cũng đang lừ đừ tiến lại gần hắn. Người phụ nữ trung niên túm được tay của Lý Thập Tam liền há miệng thật to, phà ra mùi hôi thối, chồm tới muốn cắn hắn.
Lý Thập Tam không kịp né tránh, cũng không còn sức né tránh. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi rụt cổ nhắm hai mắt lại, sợ hãi tuyệt vọng.
Tiếng kêu của Lý Thập Tam gọi Thạch Hồ Lô giật mình tỉnh lại. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chàng ta vội vã nhào lên, túm lấy mẹ của mình, kéo ra. Bàn tay của người đàn bà vẫn còn nắm lấy cổ tay của Lý Thập Tam. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay của bà ta đã gãy lìa, tình trạng hoàn toàn giống với đứa con trai của bà ta đã bị hóa thành yêu quái trước cửa phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.