Đào Trọng Ngãi nói một hơi dài vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục tuôn ra thêm một tràng nữa:
- Đó là chưa kể, nếu chẳng may thi thể của hắn ta có sự thay đổi, hắn ta sẽ biến thành yêu quái chỉ biết ăn máu thịt. Hắn ta đã không còn là con người, thậm chí còn trở thành mối nguy hại cho tất cả chúng ta, ngươi bảo ta làm sao dám để hắn ở đây? Thạch Minh, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, chàng là người có linh thuật, về sau sẽ có tiền đồ tốt, sẽ có vô số người khác theo đuổi, ngươi cần gì phải cố chấp với một yêu quái?
Đào Trọng Ngãi càng nói càng lưu loát, lý lẽ hùng hồn nhưng vẫn không thể thuyết phục được Thạch Minh. Người đàn ông si tình kia vẫn ôm chặt lấy cơ thể cứng đờ của chàng trai đã biến dạng mà gào lên:
- Ngươi câm miệng! Ngươi thì biết cái gì, ta yêu hắn, đời này ta chỉ cần hắn. Cho dù hắn biến thành yêu quái, ta cũng phải nuôi cả đời. ta có linh thuật không gian, ta có thể đưa hắn vào bên trong không gian của ta, ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn biến trở về thành người... Đừng ép buộc ta, các người đừng ép buộc ta!
Đáp lại những lời gào thét của Thạch Minh là tiếng gào cũng không kém phần thảm thiết của Đào Trọng Ngãi:
- Thạch Minh, mau buông hắn ta ra, thi thể hắn ta đã thay đổi!
Đào Trọng Ngãi vừa gào lên một câu. Đám người ngay lập tức hỗn loạn, mọi người đều chạy về phía Lý Thập Tam, không, nói cho chính xác hơn là họ chạy về phía sau lưng của Hoàng Phi Hạc, người có linh thuật mạnh nhất ở đây.
Toàn bộ không gian bỗng chốc trở nên vắng vẻ. Lý Thập Tam nghiêng người, từ phía sau lưng Hoàng Phi Hạc thò đầu ra, liếc mắt một cái liền thấy được một cảnh tượng vừa đáng sợ vừa đau lòng. Phía xa kia là một thanh niên cả người đầy máu, hành động chậm chạp quái dị. Chàng trai ấy khuôn mặt tuy rằng xanh trắng nhợt nhạt không chút sức sống, nhưng vẫn còn giữ được nét thanh tú xinh đẹp. Tuy nhiên, da thịt của chàng ta đã bị thối rữa ở nhiều nơi, nên trông rất đáng sợ. Bên cạnh chàng trai đã bị biến thành yêu quái ấy là một người đàn ông không ngừng bi thương gọi tên chàng ta, muốn đi lên ngăn cản nam yêu quái phát điên, nhưng lại không dám đến quá gần, sợ bị chàng ta cắn trúng.
Nam yêu quái kia không hề quan tâm tới người đàn ông đang kêu gào thảm thiết cạnh bên mà chỉ nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước. Đám người cuống cuồng sợ hãi lùi dần theo từng bước tiến tới của nam yêu quái kia. Không hẹn mà đích đến của bọn họ đều là ở phía sau lưng của Hoàng Phi Hạc. Nam yêu quái kia cũng hướng về phía ấy. Cặp mắt trắng dã của chàng ta lia tới một cái, cả đám đông rụt cổ lại, thở cũng không dám thở mạnh.
Đứng ngay sau lưng của Hoàng Phi Hạc, Mai Thu Phương sợ hãi kêu lên:
- Phi Hạc ca ca, mau chạy đi, hắn ta đang nhìn chúng ta.
Hoàng Phi Hạc vẫn đứng im, sống lưng thẳng tắp. Lý Thập Tam bỗng nhiên cảm thấy chàng đang muốn che chắn cho hắn. Dù đó có thể chỉ là ảo tưởng viễn vông, nhưng Lý Thập Tam không muốn lại trở thành gánh nặng cho chàng, khiến chàng bị vướng víu mà không thể tránh được tấn công của yêu quái.
Lý Thập Tam chỏi tay xuống đất, nâng người đất đứng lên, muốn tự mình tìm chỗ nấp, không để liên lụy người khác.Nhưng vừa mới nhỏm dậy, Lý Thập Tam đã choáng váng, ngã ngồi trở về, dựa vào tường, trước mắt chao đảo. Hoàng Phi Hạc quay đầu nhìn Lý Thập Tam suy yếu, gắt khẽ:
- Ngươi còn suy yếu lắm. Nằm yên đấy, đừng cử động!
Rồi chàng giữ chặt Mai Thu Phương, kéo nàng ta ra khỏi tay mình. Liền đó, chàng xòe hai tay kéo một cơn lốc xoáy nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm nam yêu quái.
Nam yêu quái giương nanh múa vuốt, há cái miệng như chậu máu to nhào về phía Hoàng Phi Hạc.
Mai Thu Phương nhìn nam yêu quái nhào tới, do dự một lát, vội vã rời khỏi phía sau Hoàng Phi Hạc, chạy tới bên cạnh Lý Thập Tam. Vốn là Lý Thập Tam còn dự định sẽ dịch chuyển cơ thể một chút, chừa chỗ cho Mai Thu Phương chen vào. Không ngờ, Mai Thu Phương căn bản vốn không phải muốn tìm chỗ ẩn nấp. Hành động của nàng ta khiến cho Lý Thập Tam trở tay không kịp.
Vừa đến gần bên Lý Thập Tam còn cách một cánh tay, Mai Thu Phương đã thô lỗ túm lấy Lý Thập Tam đang nằm trên mặt đất kéo dậy, đẩy Lý Thập Tam ra chắn trước người mình.
Lý Thập Tam vốn đang bị choáng, bị Mai Thu Phương kéo mạnh, đầu càng choáng váng, hắn muốn đẩy Mai Thu Phương ra, nhưng bởi vì trong người còn đang mang bệnh, cả người không có khí lực.Hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hình dáng kỳ quái của nam yêu quái chạy tới, miệng mở ra máu thịt mơ hồ, cách gần, còn tản ra mùi tanh hôi.
Lý Thập Tam cảm thấy dạ dày co thắt, quay đầu muốn nôn ra. Đột nhiên nghĩ đến Mai Thu Phương ở phía sau lấy hắn làm lá chắn, Lý Thập Tam dùng hết sức lực quay người lại, hướng về phía Mai Thu Phương nôn khan một trận. Mai Thu Phương sợ tới mặt mày biến sắc, gào lên:
- Ngươi làm gì vậy!
Nàng ta đẩy mạnh Lý Thập Tam ra, lùi về phía sau tìm một vị trí dựa vào tường.
Lý Thập Tam đắc ý thành công, mỉm cười đến hài lòng, tiếp tục nôn một trận.