Ngay từ khi còn bé, Lý Thập Tam vốn đã quen phải nhường nhịn, nhẫn nhục. Sau đó, hắn bị phụ mẫu vứt bỏ, phải sống kiếp ăn mày, muốn bao nhiêu hèn kém thì có bấy nhiêu hèn kém. Lý Thập Tam chỉ luôn cố gắng giữ mình, chưa từng chủ động gây sự gì với ai. Tại sao hắn lại bị trúng dị độc, còn bị hạ cổ trùng nữa?
Nhìn nét hoang mang không thể nào tin nổi của Lý Thập Tam, ông lão thở dài, giọng nói thoáng bùi ngùi:
- Tiểu tử, ta không có gạt ngươi đâu. Ta là Văn Kỳ Thanh, cốc chủ của Dược Vương Cốc này. Tất cả các bệnh lạ, độc dược kỳ lạ và cổ trùng của Nam Vân Quốc đều do ta và các đệ tử của Dược Vương Cốc tìm ra cách chữa trị.
Lý Thập Tam nhìn những thứ thảo dược đang phơi ngoài sân kia, lại nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt của ông lão tự xưng là cốc chủ này, trong lòng của hắn đã tin tưởng đến tám, chín phần. Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lý Thập Tam biết rõ hơn ai hết, bản thân của hắn chẳng có bất cứ thứ gì để người ta có thể nảy sinh ý đồ muốn lừa gạt hay lợi dụng. Hắn chẳng qua chỉ là một gã ăn mày được quý nhân nhặt về, thương hại cho làm nam sủng một thời gian. Bây giờ, hắn đã không còn được làm nam sủng nữa rồi, rất nhanh thôi, hắn sẽ phải quay lại kiếp sống làm ăn mày. Thậm chí, Lý Thập Tam cười khổ, thậm chí, hắn đã từng nghĩ, có khi hắn còn chưa kịp quay trở lại làm ăn mày thì đã bị yêu quái gi.ết ch.ết rồi. Bây giờ, Lý Thập Tam còn nghĩ ra được một khả năng nữa. Có khi hắn chưa gặp được yêu quái thì đã bị chất độc và cổ trùng quái lạ trong cơ thể cướp đi sinh mạng rồi. Tuy nhiên, khi nghĩ tới hậu quả ấy, trong lòng Lý Thập Tam đã không còn quá sợ hãi và hoảng loạn nữa.
Dù sao đi nữa, đại nạn yêu quái cũng sắp đến rồi. Một khi đại nạn yêu quái đến, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Một khi đại nạn yêu quái đến, Lý Thập Tam vốn yếu ớt và vô dụng sẽ nhanh chóng trở thành vật hy sinh. Vậy thì, chết vì trong cơ thể có độc dược và cổ trùng so với chết trong vòng vây của yêu quái kết quả đều như nhau. Thật ra, Lý Thập Tam còn cảm thấy, nếu hắn vì độc dược và cổ trùng kia mà chết đi thì còn thanh thản, nhẹ nhàng hơn nhiều. Thảm cảnh của bản thân trong cơn ác mộng bị yêu quái giày xéo vẫn chưa từng thôi dày vò Lý Thập Tam.
Thế nên, khi Văn Kỳ Thanh mở lời đề nghị Lý Thập Tam chấp nhận để cho Dược Vương cốc của ông ta nghiên cứu về độc dược và cổ trùng kỳ lạ trong cơ thể của hắn, Lý Thập Tam đã không hề ngần ngại mà gật đầu. Bởi vì, Văn Kỳ Thanh đã hứa, chỉ cần Lý Thập Tam đồng ý thì Dược Vương Cốc và cả ông ta sẽ trả cho hắn một số ngân lượng lớn. Mà lúc này, Lý Thập Tam đang rất cần ngân lượng để phục vụ cho kế hoạch xây dựng căn cứ để mai này Hoàng Phi Hạc chống lại yêu quái.
Trước khi chính thức đem thân ra thử nghiệm những dược liệu mới và thủ pháp châm cứu mới của Dược Vương Cốc, Lý Thập Tam muốn quay trở về “nhà” một chuyến. Dược Vương Cốc cho hắn một ngày để thu xếp công việc trước khi quay lại làm “vật nghiên cứu”. Lý Thập Tam cầm một phần “ngân lượng công” mà Văn Kỳ Thanh ứng trước, ngơ ngẩn đi ra khỏi Dược Vương Cốc.
Lúc trở về Lý Thập Tam lựa chọn đi bộ, trên đường suy nghĩ lung tung rất nhiều. Chân của Lý Thập Tam vô thức mà bước tới trước cổng biệt viện năm xưa hắn đã từng ở đó cùng với Hoàng Phi Hạc.
Đứng ở trước biệt viện, Lý Thập Tam mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái cổng sắt to đùng trước mặt, trong lòng rối rắm không biết mình có nên đến tìm gặp Hoàng Phi Hạc hay không. Dù thế nào đi nữa, giữa hắn và chàng cũng đã tồn tại mối quan hệ “nam sủng” kia khá lâu rồi, trước khi hắn chấp nhận đem hiến thân mình cho Dược Vương Cốc, hắn có nên báo với chàng một tiếng, rằng thân thể đã từng cùng chàng hòa hợp bấy lâu, nay sắp bị các y sư của Dược Vương Cốc mang ra mổ xẻ hay không.
- Phi Hạc ca ca, sao chàng không đi nữa vậy?
Lý Thập Tam đang suy nghĩ tính toán sau này, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của một hắn gái, chỉ là cái tên mà nàng ta kêu lên lại khiến Lý Thập Tam có cảm giác cả người lạnh buốt, cứng ngắc như vừa rơi vào một hầm băng khổng lồ.
Không có dũng khí quay đầu xác nhận “Phi Hạc ca ca” này có phải là Hoàng Phi Hạc hay không, Lý Thập Tam cố gắng giữ tinh thần để tỏ ra không thèm để ý chút nào, cũng không dám quay đầu lại, bước nhanh đi như chạy qua khỏi cổng biệt viện.
Vừa bước ra đến cổng biệt viện, Hoàng Phi Hạc đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia chạy như bỏ trốn, đôi mày của chàng hơi nhíu lại.
Cùng lúc đó, Mai Thu Phương cũng nương theo ánh mắt Hoàng Phi Hạc và cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lý Thập Tam đang chạy trốn. Ngay lập tức, trong lòng của Mai Thu Phương dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác cao độ.