Nhìn dung nhan của Mai Thu Phương một lúc, khóe môi của Lý Thập Tam cay đắng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, so sánh nàng tiểu thư khuê các con nhà quan lại mềm mại khả ái kia với một tên nam sủng có quá khứ là kẻ ăn mày vừa tầm thường, vừa thấp hèn lại còn cứng ngắc như hắn, cán cân không cần so cũng đã biết lệch hẳn về phía nào rồi.
Trái tim của Lý Thập Tam đột nhiên co rút mấy cái, cơn đau ập đến cùng cảm giác choáng váng xuất hiện, hắn vội vã quay đầu chạy ngay đi. Nhưng hắn lảo đảo bước không vững, va phải một người đang đi tới. Lý Thập Tam ngước lên, cố gắng nhìn người trước mặt. Nhận ra đó là Đào Trọng Ngãi, Thiếu chủ của Trọng Nghĩa Sơn Trang ở cách kinh thành không xa. Mấy tháng nay Đào Trọng Ngãi cứ thường xuyên lui tới kinh thành, kết giao với không ít thế gia công tử. Mọi người đều khen ngợi chàng ta là một người rất tốt bụng, thường sẵn lòng giúp đỡ người khác, đến cả Lý Thập Tam là một nam sủng bị che giấu nơi biệt viện cũng đã nghe danh và thấy mặt, trong lòng ít nhiều ngưỡng mộ. Thế nên, khi Lý Thập Tam nhìn thấy Đào Trọng Ngãi thì mừng rỡ. Hắn vươn tay níu lấy chàng ta, thều thào kêu cứu:
- Giúp ta... ta bị bệnh rồi... Làm ơn đưa ta đến Dược Vương Cốc...
Đào Trọng Ngãi bất ngờ được một thiếu niên ôm chầm lấy, còn chưa hết ngạc nhiên thì đã vui mừng thì đã nghe lời cầu cứu ấy. Đây là cơ hội rất tốt để chàng ta thể hiện sự nhân hậu của bản thân. Thế nên, Đào Trọng Ngãi không kịp nói gì đã vội vã đỡ Lý Thập Tam lên, thuê ngay một chiếc xe ngựa. Sau đó, không hổ danh là người tốt bụng nhất Trọng Nghĩa Sơn Trang, Đào Trọng Ngãi dìu Lý Thập Tam lên xe và cùng ngồi cạnh hắn để đưa hắn vào Dược Vương Cốc.
Hoàng Phi Hạc nhìn bóng lưng Lý Thập Tam chạy khỏi chàng như gặp thú dữ, lại nhìn hắn sà vào lòng của Đào Trọng Ngãi, rồi tiếp tục nhìn hắn được Đào Trọng Ngãi nửa dìu đửa đỡ lên xe. Chàng sa sầm mặt, quay đầu lại, đi về phía bên khác.
Mai Thu Phương không còn bị Hoàng Phi Hạc ép rời đi nữa, lại nương theo tầm mắt của chàng mà nhìn thấy bóng lưng Lý Thập Tam. Lần này, trong ấn tượng của Mai Thu Phương lại cảm thấy dáng lưng kia có chút quen thuộc, nàng ta tò mò hỏi:
- Phi Hạc ca ca, hắn ta là bằng hữu của chàng sao? Chúng ta có cần đến chào hỏi hay giúp đỡ gì không?
- Hắn không phải bằng hữu của ta.
Hoàng Phi Hạc lạnh lùng gằn giọng nói ra sáu chữ, Mai Thu Phương thấy sắc mặt chàng không tốt, không hỏi thêm nữa. Hôm qua nàng ta đã quấn lấy chàng một ngày, mới khiến chàng đồng ý mang nàng ta theo đến gặp bằng hữu của chàng. Ban nãy nàng ta còn suýt chút nữa đã bị chàng tống về nhà, Mai Thu Phương không dám chọc cho Hoàng Phi Hạc tức giận nữa. Nàng ta chỉ níu chặt lấy Hoàng Phi Hạc, lẽo đẽo theo chàng như chú cừu non.
Trong lúc đó, chiếc xe ngựa chở Lý Thập Tam và Đào Trọng Ngãi cũng đã đến trước cổng Dược Vương Cốc. Đào Trọng Ngãi loạng choạng đỡ Lý Thập Tam đang choáng váng đi vào Dược Vương Cốc. Y sư gác cổng vừa nhìn thấy thì đã nhận ra Lý Thập Tam, vội vã sắp xếp phòng cho hắn rồi cất tiếng:
- Nhị vị chờ đợi một lát, ta đi gọi cốc chủ. Sáng nay cốc chủ đã đã có dặn dò, nếu Lý công tử tới thì báo ngay cho ông ấy. Lý công tử cứ nằm đây nghỉ ngơi, ta đi gọi cốc chủ đến ngay.
Y sư gác cổng nói xong liền vận khinh công chạy đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau, Văn Kỳ Thanh vội vã chạy tới. Thấy sắc mặt Lý Thập Tam trắng bệch, ông lo lắng kêu lên:
- Sao thế này? Không phải tiểu tử ngươi vừa mới rời khỏi Dược Vương Cốc vào sáng nay sao? Tại sao lại suy yếu thành như vậy. Có uống thuốc của ta đưa cho không? Bây giờ ngươi cảm thấy trong người thế nào?
- Đầu ta choáng váng quá, buồn nôn, còn có chút khó thở nữa.
Lý Thập Tam nằm dài trên giường bệnh, thều thào trả lời. Hắn đã không còn sức lực đứng lên.
- Mau theo ta đến dược phòng.
Y sư vội nâng Lý Thập Tam lên, hối hả theo Văn Kỳ Thanh vào dược phòng chuyên chữa trị cho những người bị bệnh nặng. Đào Trọng Ngãi đang đứng chờ để được khen ngợi và cảm tạ, nào ngờ chỉ nhận được lời mời ra ngoài lịch sự mà khách sáo lạnh nhạt, chàng ta chỉ có thể buồn bực rời đi.
Sau khi được Văn Kỳ Thanh và các y sư khác vừa châm cứu vừa truyện nội lực mấy phen, Lý Thập Tam mới tạm hồi phục được đôi chút. Văn Kỳ Thanh giữ Lý Thập Tam ở lại Dược Vương Cốc. Ông muốn tìm hiểu cổ trùng trong máu Lý Thập Tam rốt cuộc là thứ gì, nhưng lúc này Lý Thập Tam đã quá suy yếu, các y sư không dám liều lĩnh rút máu của hắn dù chỉ vài giọt.
Thế là, Lý Thập Tam phải nằm lại phòng hảo hạng của Dược Vương Cốc để nhận sự chăm sóc đặc biệt suốt bảy ngày, đợi cơ thể của hắn phục hồi rồi thì sẽ để các y sư sẽ tiến hành rút máu, thử độc và thử thuốc.