Thái Tử Phi

Chương 7:




Mặc dù Nguyên Gia Ninh tin tưởng Huyền Uyên, nhưng dù sao thân phận của thái tử không giống bình thường, nàng hiểu vì để hai người bọn họ gần nhau, Huyền Uyên nhất định phải chống lại và bỏ ra nhiều hơn ở sau lưng.
May mắn là, Hoàng đế dẫn người đến Yến kinh, trong thành Kim Lăng to lớn, phu thê thái tử và thái tử phi mới là phu thê tôn quý nhất, người khác nhiều lắm là nói vài lời ngoài miệng, đề nghị một chút, không cách nào cưỡng bách thái tử cưới vợ bé hoặc nạp trắc phi, Huyền Uyên cường ngạnh cự tuyệt tất cả nữ tử tự động hiến mị, để cuộc sống bình tĩnh an thai của Nguyên Gia Ninh được tiếp tục.
Hoàng hậu không phải mẹ đẻ Huyền Uyên, không muốn lắm mồm đối với chuyện này, hơn nữa nàng ta lại rời đi, càng thêm nhắm mắt làm ngơ.
Mà Hoàng đế thì, cũng ngoài ý muốn không có quản nhiều "Chuyện dư". Chuyện trong nhà nhi tử, nếu như hắn muốn trông nom, lấy lý do gia tăng con cháu tự nhiên cũng quản được, ban thưởng mấy nữ nhân cho nhi tử cũng không phải vấn đề, dù sao cũng là thái tử, nếu như chỉ có thái tử phi, nói ra cũng không có thể diện. Nhưng vô luận những quý nữ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng chờ đợi thế này, Hoàng đế thủy chung cũng không thu nạp bất kỳ một nữ nhân nào cho thái tử nữa.
Lần này, những người tâm bất lương dĩ nhiên càng không thíchNguyên Gia Ninh, thái tử sủng ái nàng cũng thôi, tại sao hoàng thượng cũng cất nhắc nàng như thế?
Lời đồn Hoàng đế ban đá Kê Huyết cho Nguyên Gia Ninh bị ai đó truyền ra, những lời lẽ sai trái về việc Nguyên Gia Ninh có yêu cơ tuyệt đại gì, lại có thể mê hoặc hai phụ tử hoàng thượng, thái tử, đã từng náo qua một lúc.
Dĩ nhiên, những lời này bị ngăn cản ở ngoà Thánh Triết điện Đông cung, về phần Hoàng đế vì thế cách chức mấy quan viên, trong Đông Cung có mấy cung nữ và thái giám chết, Nguyên Gia Ninh càng thêm không biết chút nào.
Nàng là một nữ nhân có thai hạnh phúc lại vui vẻ, toàn tâm toàn ý sinh dục đứa bé đầu tiên của mình và Huyền Uyên.
Hoàng đế rốt cuộc dàn xếp xong ở Yên kinh, chánh sự quốc gia thuận lợi chuyển dời đến kinh yhành mới, nhiệm vụ giám quốc của thái tử hoàn thành thuận lợi, lấy được sự tán thưởng hiếm có của Huyền Dục.
Đồng thời, thánh chỉ đầu tiên hoàng đế ban bố ở kinh thành mới, đó là tứ hôn cho Tam hoàng tử, Tam hoàng tử phi là chái gái ruột thịt của hoàng hậu Tiết trân - Tiết Băng Doanh.
Lúc nghe được tin tức này, Nguyên Gia Ninh sững sờ một lúc lâu, Băng Doanh một lòng muốn làm thái tử phi, làm hoàng hậu, không biết hôm nay nàng thành hoàng tử phi có hài lòng không?
Huyền Uyên lại nghĩ đến nhiều hơn, hành động lần này của hoàng thượng là có ý gì?
Ông ta giao gia tộc của hoàng hậu cho Tam hoàng tử Huyền Hạo sao? Gia tộc mẫu phi của Huyền Hạo có lai lịch lớn, hôm nay thê tộc lại hiển hách thế này, rõ ràng là cố ý gia tăng kẻ địch và tạo thêm kiềm chế cho thái tử?
Huyền Uyên vì chuyện này mà đặc biệt phái người đến Yên kinh hỏi thăm nhạc phụ đại nhân của mình, Nguyên Tu Chi chỉ đưa cho hắn tám chữ: bình tĩnh chớ nóng, lấy tịnh chế động.
Đối với Huyền Uyên mà nói, hôm nay hắn đã là thái tử, chỉ cần mình không loạn trận cước, không tự chui đầu vào rọ, như vậy thì ai cũng không động được hắn. Chỉ cần hắn không ngốc đến muốn soán vị lên ngôi trước, ngoan ngoãn mà làm thái tử, như vậy Hoàng đế sẽ là bùa hộ thân lớn nhất của hắn.
Những thái tử bị phế trong lịch sử, đều là tự làm ra những chuyện ngu xuẩn trước, bị kẻ thù chính trị dẫn dụ từng bước một mất đi lòng vua, cuối cùng mới dẫn đến bi kịch.
Huyền Uyên ngẫm nghĩ lời của nhạc phụ, càng nghĩ càng có đạo lý, ngay sau đó cũng liền bỏ chuyện Huyền Hạo và Tiết Băng Doanh kết thân ra sau ót.
Nguyên Gia Ninh bình tĩnh dưỡng thai, sau khi thành Kim Lăng yên lặng cực độ, lại từ từ khôi phục mấy phần sức sống, dù sao cũng từng là kinh đô một nước, lúc này dù hơi giảm đi cẩm tú phồn hoa, cũng náo nhiệt hơn những thành khác nhiều.
Nhưng Huyền Uyên nhất định không cách nào tĩnh tâm, bởi vì Hoàng đế lại cho hắn nhiệm vụ mới, muốn hắn nhanh chóng chuẩn bị lương thảo và quân phục ở Giang Nam, chuẩn bị dùng cho đánh giặc.
Lại nói, mặc dù cuộc sống riêng của Hoàng đế Huyền Dục có phần làm cho người ta không nói được lời nào, nhưng hắn đúng là một đời bá chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất kiêm dã tâm bừng bừng, sau hai tháng hắn ổn định ở Nam Kinh, liền lập tức tuyên bố quyết định ngự giá thân chinh làm cho người ta chờ mong.
Trên nguyên tắc mà nói, mặc dù Cảnh quốc đã hoàn thành nhất thống thiên hạ, nhưng mà ở phương Bắc và phương Tây, vẫn có không ít bộ lạc dã man không cam lòng hàng phục, bọn họ thỉnh thoảng lại đến biên thành cướp bóc, thậm chí tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngàn vạn dân chúng vô tội, vô luận nam nữ lão ấu đều bị hành hạ đến chết, thủ đoạn cực kỳ hung tàn.
Bởi vì dân chúng phương bắc chịu khổ nhiều, hơn nửa quốc gia phía bắc đều không bình an ổn định, đây mới là nguyên nhân căn bản nhất mà Huyền Dục quyết định dời đô.
Thiên Tử thủ biên giới, Quân Vương chết xã tắc. Huyền Dục thật có can đảm và dứt khoát kiên quyết.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Huyền Uyên mới có tình cảm phức tạp đối với người cha hời này của mình, từ trên việc lớn quốc gia mà nói, hắn cực kỳ kính nể Huyền Dục, nhưng từ chuyện nhỏ gia đình mà nói, hắn chỉ muốn liếc mắt xem thường y.
Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, giao trách nhiệm hậu cần nặng nề cho thái tử, Huyền Uyên lại bắt đầu làm việc lu bù lên, thiếu rất nhiều thời gian làm bạn Nguyên Gia Ninh.
Chỉ là Nguyên Gia Ninh cũng không vì vậy mà oán trách cái gì, nàng hiểu thế giới của nam nhân cuối cùng là ở bên ngoài, mà không phải bị vây trong một trạch viện giới hạn với nữ nhân.
Thời gian trôi qua trong không khí bận rộn, chiến sự ở tiền tuyết đã lọt vào vũng bùn sau khi thắng vài trận nhỏ, bộ lạc dã man đều am hiểu cởi ngựa, bọn họ không có chỗ ở cố định, tính di động mạnh, Huyền Dục lại muốn đánh một trận định càn khôn, lần này muốn hung hăng đánh, đánh cho bọn họ sợ tàn phế, thậm chí diệt tộc, khiến cho bọn họ mấy trăm năm sau cũng không dám nhập xâm Trung Nguyên nữa, nhưng cuộc chiến này làm sao dễ đánh vậy?
Trời đông giá rét đến, rất nhiều binh lính và ngựa đều bị tổn thương do giá rét, quân đội không thể không rút lui. Các đại thần đề nghị hồi triều, năm sau tái chiến, nhưng tính khí cố chấp của Huyền Dục phát tác, nói gì cũng không chịu lui binh, hắn thậm chí nghĩ tới dứt khoát chết trận ở chiến trường, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã lập thái tử, có người thừa kế.
Làm người đứng đầu thiên hạ hôm nay, có lúc Huyền Dục tùy hứng đến đáng sợ.
Vì vậy, vô luận Kinh Thành Yên kinh mới, hay là cố đô Kim Lăng, xuân năm nay tất cả mọi người đều trôi qua vô cùng khiêm tốn. Hoàng đế còn ở tiền tuyến đánh giặc, ai dám cổ động vui đùa ăn mừng? Trừ phi là không muốn đầu.
Năm sau dương xuân mùng ba tháng ba, Nguyên Gia Ninh sinh ra đứa bé đầu tiên của nàng, một tiểu tử khỏe mạnh trắng mập, tiếng khóc sang sảng, trung khí mười phần.
Cùng một ngày, quân đội của Nguyên Tề Chi ── nhị thúc của Nguyên Gia Ninh bị Hoàng đế Huyền Dục đặc biệt cho đòi về đã bao vây tiêu diệt một bộ lạc lớn nhất ở trên thảo nguyên, bắt giữ thủ lĩnh của bọn họ, chôn giết mấy vạn kẻ địch. Trận này rốt cuộc thực hiện mục đích trận chiến này của Huyền Dục, đánh chô bộ tộc dã man tàn phế, không đến mấy trăm năm cung đừng nghĩ khôi phục nguyên khí, là chân chính đại thắng.
Khi tin tức hoàng tôn sanh ra, và tin tức chiến trường đại thắng đồng thời đưa đến trong tay Huyền Dục thì hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, mà khi hắn biết hai chuyện này là xảy ra ở cùng một ngày thì không khỏi càng thêm vui sướng, đặc biệt có thêm sủng ái và thương yêu với hoàng trưởng tôn của mình, ban thưởng rất nhiều đồ trân quý, đưa từ Yên Kinh đến Kim Lăng, hơn nữa tự mình đặt nhũ danh may mắn cho hoàng trưởng tôn là Trường Sinh, đại danh Huyền Cảnh.
Tên của tiểu Trường Sinh là Cảnh, giống như quốc hiệu, nhất thời khiến một đám triều thần phản đối, tiểu tử này mặc dù là hoàng trưởng tôn, hơn nữa còn là đích tử, nhưng cũng không cần đặt tên giống quốc hiệu chứ?
Vì vậy tấu chương phản đối không ngừng đưa tới, lại như đá chìm xuống biển, tất cả đều bị Hoàng đế áp xuống.
Cuối cùng Huyền Dục tức giận, phất mạnh tay áo khi lâm triều, cả giận nói: "Cả quyền đặt tên cho tôn tử của mình mà trẫm cũng không có sao? Chớ có nhiều lời!"
Hoàng đế vừa phát giận, các đại thần liền sợ rồi.
Không có biện pháp, vị hoàng đế này thật sự quá cường thế, không ai dám làm trái lại với hắn.
Nhưng âm thầm, mọi người vẫn là nhịn không được muốn cau mày, Hoàng đế quá mức sủng ái tiểu oa nhi vừa sinh ra nnày? Chẳng lẽ thái tử phi thật có cái gì cẩu thả với Hoàng đế sao?
Vì vậy ở dưới tình huống Nguyên Gia Ninh mình cũng không biết, dù nàng nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sự trong sạch của mình.
Lời đồn đãi vụng trộm này, cho đến khi Huyền Uyên lên ngôi đại sát một trận, rồi đến Huyền Cảnh lên ngôi lại giết một phen, mới chìm xuống ở ngoài mặt, nhưng ở dân gian lại càng có nhiều phiên bản truyền kỳ hơn, mấy trăm năm sau, thậm chí biến thành chuyện bị tiên sinh kể chuyện kể lại trước mặt mọi người.
Có ai thèm so đo chân tướng lịch sử? Mọi người chỉ yêu loại chuyện xưa kiều diễm này thôi.
Tiểu Trường Sinh giáng sinh rồi, hoan hỷ nhất vẫn là cha ruột mẹ ruột của cậu.
Mặc dù hai vợ chồng thái tử không lớn tuổi lắm, nhưng làm cha mẹ cũng thật sự có khuông có dạng, tính tình hai người đều là trầm ổn, cũng sẽ không bởi vì trẻ nít khóc rống mà không bình tĩnh.
Nhất là Huyền Uyên, hôm nay chuyện quan trọng nhất của hắn mỗi ngày chính là ẵm con trai của mình, câu thứ nhất khi vừa dậy chính là hỏi: "Trường Sinh tỉnh chưa?"
Vì vậy các cung nữ vội vàng đến Thiên Điện tìm kiếm tiểu điện hạ, tiểu bảo bảo đang ăn no trong lòng bà vú, bị cung nữ ôm cho phụ thân mình, liền lộ ra nụ cười, hi hi ha ha phất phất tay nhỏ bé. Mỗi lần Huyền Uyên ẵm cậu, nhìn cậu, chỉ có cảm giác tim của mình mềm như nước, cái loại cảm thụ huyết mạch tương liên đó, khiến hắn vô cùng thực tế và thỏa mãn.
Mỗi lần đều là Nguyên Gia Ninh thúc giục hắn: "Được rồi, nên ăn điểm tâm rồi, ăn xong lẹ còn tiến hành chánh sự. Nếu như chàng làm trễ nãi chánh sự vì Trường Sinh, thì sẽ hại nó đấy."
Vì vậy Huyền Uyên lại cúi đầu hôn tiểu Trường Sinh, mới lưu luyến ăn cơm, rồi đến Tiền viện làm việc. Mà đợi đến gần tối, hắn lại vội vã chạy về, ôm lấy đứa con nhà mình hôn rồi lại hôn, khiến Nguyên Gia Ninh nhìn cũng không nhịn được có chút ghen đấy.
Nói tóm lại, tiểu tử tập 3000 sủng ái vào một thân, mang đến rất nhiều rất nhiều sung sướng cho phu thê thái tử và thái tử phi.
Cách xa Yên kinh, bọn họ an phận ở một góc trong thành Kim Lăng, cũng liền cách xa tuyến đầu tiên đấu tranh chính trị, bọn họ sống an nhàn ở thành Kim Lăng, cả nhà ba người bọn họ bình tĩnh sống qua ngày, tận mắt chứng tiểu bảo bảo biết xoay người, biết ngồi, biết bò, biết xộc xệch đứng lên, biết đi, biết chạy trốn, biết kêu phụ thân và mẹ, mỗi một ngày đều có niềm vui, mỗi một ngày đều tốt đẹp giống như trong mộng.
Nguyên Gia Ninh cho là ngày tháng bình yên như vậy sẽ kéo dài thật lâu nữa, nhưng ở một ngày lúc Trường Sinh sắp hai tuổi, bé chợt phát sốt cao, hơn nữa không bao lâu liền bắt đầu tiêu chảy ói mửa, trên người cũng bắt đầu nổi sởi.
Sắc mặt thái y chẩn bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hắn thật không dám kết luận, nên gọi mấy thái y khác còn ở lại Kim Lăng đến, lúc này bệnh tình của tiểu Trường SInh đã rất nghiêm trọng, tiểu bảo bảo khó chịu đến tiếng khóc cũng yếu đi rất nhiều.
Kết luận thái y hội chẩn là: bệnh đậu mùa.
Nguyên Gia Ninh chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, trước mắt trận trận tóc đen, đau lòng đến độ muốn co quắp.
Bệnh đậu mùa? !
Làm sao lại bị bệnh đậu mùa?
Đối với người ngay lúc đó mà nói, bệnh đậu mùa là loại bệnh rất đáng sợ, tỉ lệ tử vong vô cùng cao.
Huyền Uyên sắc mặt tái xanh trực tiếp hạ lệnh: "Dùng hết tất cả biện pháp cứu trị, bất kể như thế nào, chữa khỏi cho ta!"
Bọn thái y không thể làm gì khác hơn là đồng ý, loại bệnh này, tỉ lệ chữa khỏi vô cùng thấp, chỉ cần bị bệnh, làm sao còn quản ngươi là hoàng tử hoàng tôn, hoặc là con em bần hàn?
Huyền Uyên quay đầu lại phân phó: "Ẵm Trường Sinh đến thiên viện đi, tìm cung nữ, thái giám đã bị bệnh đậu mùa trong cung đến phục vụ, cho bọn thái y vào ở, sau đó phong tỏa đình viện."
Đây là các biện pháp cần phải làm để tránh khỏi bệnh đậu mùa lây lan, bọn thái y gật đầu đồng ý.
Nguyên Gia Ninh ôm lấy tiểu Trường Sinh, lại bị Huyền Uyên ra hiệu bà vú đón lấy, Nguyên Gia Ninh nói: "Ta muốn tự mình chăm sóc Trường Sinh."
Mặc dù nói không biết tại sao Trường Sinh lại bị bệnh đậu mùa, nhưng bản năng mẫu tính không để nàng yên tâm giao bảo bảo cho những người khác chăm sóc.
Huyền Uyên lạnh lùng nói: "Không được, nàng chưa từng bị bệnh đậu mùa."
Nguyên Gia Ninh lệ nóng doanh tròng, nàng cắn môi nói: "Ta sẽ chú ý, ta nhất định muốn tự chăm sóc con, ta không yên lòng, ta không thể để cho một mình con ở đó chịu khổ."
Đứa bé nhỏ thế, lại bị căn bệnh cực kỳ khổ sở này, còn rời đi lồng ngực của mẹ, nó làm sao chịu được?
Huyền Uyên vẫn bác bỏ: "Không được."
"Ta muốn đi!" Nguyên Gia Ninh rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, cao giọng tuyên bố đồng thời đẩy tay ngăn trở của Huyền Uyên ra, theo sát bọn thái y đi ra ngoài.
Huyền Uyên dùng sức giữ nàng lại.
Nguyên Gia Ninh tức giận cố gắng hất tay của hắn ra, hô to: "Buông ta ra! Ta muốn tự mình chăm sóc con, đó là con của ta, ta không chăm sóc con, ai tới chăm sóc?"
"Không được." sắc mặt của Huyền Uyên mặc dù xanh mét, ánh mắt lại cực kỳ kiên định. "Đã bị bệnh một người, nàng không thể lại xảy ra ngoài ý muốn."
"Đều là ta không tốt, sao lại lơ là sơ suất như vậy, để cho con bị loại bệnh này, ô. . . Ta muốn đi thăm con, những người khác ta không yên lòng, Trường Sinh của ta. . . . Ô. . . ."
Huyền Uyên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dùng sức ôm ôm, an ủi: "Nàng hãy yên tâm đi, ta đi. Khi ta còn bé đã bị bệnh đậu mùa, sẽ không bị lây bệnh nữa, ta tự mình chăm sóc nhi tử."
Đứa bé trong Nguyên phỉ, Nguyên Lang và con của nhị thúc từng bị bệnh, hơn nữa may mắn còn sống, nhờ có Nguyên phủ trị liệu và cẩn thận chăm sóc kịp thời. Cũng bởi vì duyên cớ này, sau khi biết nhi tử mắc bệnh đậu mùa, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mặc dù nóng nảy đau lòng, vẫn không có tuyệt vọng.
Nguyên Gia Ninh ngừng rơi lệ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Như vậy sao được? Chàng còn có chánh sự phải làm." Bệnh đậu mùa là bệnh rất nghiêm trọng, tỉ lệ tử vong cao, coi như may mắn có thể chữa trị, cũng cần thời gian rất dài, từ khi phát bệnh đến khỏi hẳn, ước chừng phải nửa tháng đến 1 tháng.
Nếu như Huyền Uyên tự mình chăm sóc đứa bé, tương đương với hắn cũng phải bị giam trong thiên viện thời gian dài như vậy, đây đối với thái tử một nước mà nói, căn bản là không thể?
"Chánh sự gì? Cứu nhi tử mới là chánh sự." Huyền Uyên trầm giọng nói. "Vậy ta cùng đi với chàng, giúp một tay." Nguyên Gia Ninh cầu xin nhìn hắn.
"Không được. Nàng bình tĩnh một chút, tự mình chăm sóc con rất quan trọng, nhưng mà ở bên ngoài an bài áo cơm đồ dùng cũng quan trọng. Ta đi vào, nàng sẽ phải ở bên ngoài tiếp ứng quần áo, cái ăn, đồ dùng và dược liệu đều phải bảo đảm đưa vào an toàn mới được."
Hắn mím môi, đáy mắt thoáng qua sát ý, còn nói: "Còn nữa, hoàn toàn thanh tra Đông cung một lần, xem rốt cuộc là ai làm chuyện này."
Hắn và Nguyên Gia Ninh, đều không tin Trường Sinh tự dưng mắc bệnh này.
Nguyên Gia Ninh trầm mặc một hồi, rốt cuộc gật đầu một cái.
Huyền Uyên gọi hai ám vệ hoàng thượng cho hắn tới, Yến Tam và Vệ Tứ, nói với Nguyên Gia Ninh: "Yến Tam theo ta vào Thiên viện, để Vệ Tứ theo nàng, về sau thông tin liên lạc giữa nàng và phụ hoàng đều giao Vệ Tứ đi làm, hắn có đường ống bí mật, nhanh chóng lại an toàn. Có chuyện gì khó làm khác, đều có thể hỏi thăm hắn."
Nguyên Gia Ninh gật đầu.
Nguyên Gia Ninh lập tức đưa tin cho hoàng thượng, nói tiểu Trường Sinh bệnh đậu mùa, đồng thời yêu cầu các loại dược liệu với hoàng thượng.
Sau đó nàng lại ra lệnh mọi người trong Đông Cung tắm rửa sạch sẽ, dùng nước nóng nấu hết quần áo, tất cả dụng cụ cũng đều được đun sôi trừ độc, sàn nhà thì dùng vải vôi lau, đồng thời nghiêm lệnh thời gian này Đông cung chỉ cho ra không cho vào, tạm thời cách ly với bên ngoài.
Mỗi ngày mỗi đêm, Nguyên Gia Ninh đứng ở cửa Thiên viện, nghe tiếng khóc yếu ớt của Trường Sinh bên trong, nghe tiếng an ủi trầm thấp dịu dàng của Huyền Uyên, lại chỉ có thể yên lặng đứng ở cửa rơi lệ một mình.
Mỗi ngày Huyền Uyên đều phái người báo bệnh trạng của Trường Sinh cho nàng biết qua một cánh cửa ngăn cách.
Đã bớt sốt, mẩn đỏ hết nhiều rồi, nhưng nốt đỏ bắt đầu sinh mủ rồi.
Vẫn nhịn đến ngày thứ mười, nhiệt độ của Trường Sinh mới bắt đầu từ từ giảm xuống, chỗ sinh mủ cũng dần dần co lại.
Cho tới giờ khắc này, trái tim treo lên cả ngày lẫn đêm của Nguyên Gia Ninh mới thoáng thả lại chỗ cũ, đồng thời dược liệu hoàng thượng phái người đưa tới cũng đến, còn phái tới một vị thái y đặc biệt am hiểu trị liệu bệnh đậu mùa.
Tất cả đều chuyển biến tốt, nên Nguyên Gia Ninh đến phật đường nhỏ trong Thánh Triết điện dâng hương, thành tâm lễ bái, cảm tạ thần Phật phù hộ.
Phật đừng nhỏ này mở ra sau khi Nguyên Gia Ninh trở thành thái tử phi, vốn là một gian phòng tối trong Thánh Triết điện, dùng cất giữ đồ dùng trân quý, Nguyên Gia Ninh mở ra gian Phật Đường này, vốn là vì tế mẹ đẻ Diệp di nương của Huyền Uyên, sau đó mỗi lần nàng phiền lòng, đều tới đây yên lặng tụng một lúc.
Diệp di nương là mẹ đẻ Huyền Uyên, hơn nữa cực kỳ yêu thương hắn, Huyền Uyên là một người hiếu thuận, cho nên hắn tự nhiên vô cùng thích cách làm của Nguyên Gia Ninh. Bất kể đáy lòng Nguyên Gia Ninh rốt cuộc nghĩ như thế nào, nàng chịu vì hắn làm những chuyện này, cũng đã vô cùng đáng quý.
Huyền Uyên lựa chọn Nguyên Gia Ninh làm vợ, một phần cũng bởi vì hắn biết mình không cần phải phí tâm suy đoán tâm tư của Nguyên Gia Ninh, hành động việc làm từ nhỏ đến lớn của nàng, đã đầy đủ để cho hắn tin cậy và yêu thích.
Huyền Uyên thật ra là một người có lòng phòng bị rất mạnh, rất khó tin tưởng người khác. Nhưng thứ người như thế một khi tin tưởng ai, thường thường sẽ đặt tình cảm trên người đối phương sâu hơn người thường, xem đối phương nặng hơn mọi thứ.
Thẳng đến lúc này, Nguyên Gia Ninh mới có ý định chân chính điều tra kỹ Đông cung, mà Vệ Tứ vẫn phụng mệnh âm thầm điều tra chuyện này cũng giao tất cả tin tức trong tay hắn cho Nguyên Gia Ninh.
Nguyên Gia Ninh trầm mặt xem tất cả nội dung từ đầu đến cuối nhiều lần, cho đến khi nàng có thể đọc làu làu rồi, mới thả cuộn giấy này vào trong chậu than đốt rụi.
Sau đó, nàng phái người gọi bốn đại cung nữ Mẫu Đan, Hải Đường, Thủy Tinh, Hổ Phách tới.
Bốn người quỳ gối dưới chân của thái tử phi, Mẫu Đan, Hải Đường mặt mũi bình tĩnh, Thủy Tinh có chút sợ hãi, Hổ Phách lại cười.
Nguyên Gia Ninh đi tới trước mặt Hổ Phách, tỉ mỉ quan sát nàng một phen, cho đến khi nụ cười trên mặt nàng không duy trì nổi nữa, biến mất từng chút, Nguyên Gia Ninh mới lạnh lùng nói: "Hôm đó, ngươi gặp Cảnh nhi trong vườn hoa, còn nói muốn tặng cho nó một cái yếm, Cảnh nhi cầm cái yếm thêu con cọp đó nhìn một lúc lâu, phải hay không?"
"Vâng" Hổ Phách không chút do dự thừa nhận.
"Cái yếm đó là nô tỳ tự mình làm, vốn là muốn làm quà sinh nhật hai tuổi cho tiểu điện hạ, ngày đó đúng dịp gặp phải tiểu điện hạ ở vườn hoa, tiểu điện hạ nhìn con cọp mới mẻ chơi vui, đã nói muốn xem một chút, cho nên nô tỳ đưa ngài."
Mặc dù ngày kế tân hôn Nguyên Gia Ninh liền đuổi bốn đại cung nữ đến thiên viện, đối xử lạnh nhạt, nhưng cũng không phải chân chính nhốt, bốn người vẫn có thể ra ngoài đi lại, chỉ bị tước đoạt quyền lực quản lý, không còn uy phong như trước kia thôi.
"Vậy ngươi biết miếng vải kia có vấn đề không?" Nguyên Gia Ninh càng lạnh giọng chất vấn.
Hổ Phách lắc đầu, nói: "Miếng vải này vốn là hoàng hậu nương nương thưởng cho nô tỳ, luôn không nỡ dùng, lúc này đặc biệt dùng để làm cái yếm cho tiểu điện hạ, trước đã giặt hồ qua nhiều lần, chờ mềm mại sạch sẽ mới dùng, làm sao lại xảy ra vấn đề?"
"Ngươi tự tay giặt hồ hay sao?"
"Là tiểu cung nữ Linh nhi bên cạnh nô tỳ."
"Linh nhi đó đâu?"
"Đột nhiên mắc bệnh chết rồi."
"Bệnh gì?"
"Nô tỳ cũng không biết."
"Là bị ngươi giết người diệt khẩu chứ?"
"Nô tài không dám!" Hổ Phách vẫn không có chút hốt hoảng, nói: "Nô tỳ từng có lòng dựa dẫm vào người có quyền thế, làm sao dám đả thương hoàng tử hoàng tôn?"
Nhưng Hổ Phách cũng biết, khi tiểu cung nữ bên cạnh nàng bị chết khó hiểu thì nàng đã không còn lý do để không rõ, nàng nhất định bị người gài tang vật, phải làm người chết thế.
Hôm nay Hổ Phách mỉm cười mà đến, là bởi vì nàng đã một lòng muốn chết, trước khi đến đã tự nuốt vào độc dược. Giờ phút này bụng nàng đau như xoắn, vẫn còn gượng chống, nàng không muốn gây ra phiền toái cho hoàng hậu nương nương, hoàng hậu từng có đại ân đại đức với người nhà của nàng.
Hổ Phách đã từng nhận được lời nhắn của Tam hoàng tử phi Tiết Băng Doanh, muốn nàng hồi báo rõ ràng sinh hoạt hàng ngày của thái tử và thái tử phi, nhưng sau đó Hổ Phách lại nhận được cảnh cáo của hoàng hậu, muốn nàng ngoan ngoãn ở Đông cung là tốt rồi, thái tử cưng chiều cũng tốt, không cưng chiều cũng tốt, nhưng không được làm chuyện ngu xuẩn, cho nên cuối cùng Hổ Phách cũng không có làm mật thám cho Tiết Băng Doanh.
Nàng lại không ngờ, dù mình đã thật biết điều rồi, vẫn là chạy không khỏi vận mạng định đoạt.
Khi Hổ Phách rốt cuộc chết đi thì Nguyên Gia Ninh nhìn chằm chằm mặt mũi bởi vì đau đớn co quắp mà vặn vẹo kinh khủng của nàng, cư nhiên không có nửa phần sợ, chỉ cần nghĩ đến đã từng có nhiều người tâm như rắn rết muốn hại chết nhi tử của nàng, nàng liền hận không thể khiến những người đó chết đi hết.
Là nữ nhân thì yếu, là mẫu thân thì mạnh, mỗi mẫu thân bảo vệ con đều rất đáng sợ.
Dù Nguyên Gia Ninh nắm tin tức phán đoán trong tay, nàng cũng biết Hổ Phách bị người ta lấy làm con cờ, nhưng việc này cũng không thể tiêu trừ oán niệm của nàng đối với Hổ Phách, nếu như không phải nàng ta nhiều chuyện, mượn dịp đến gần Trường Sinh, Trường Sinh làm sao lại gặp chuyện không may?
Lần này Trường Sinh mạng lớn, may mắn xông qua ải chết, nhưng nếu như gặp chuyện không may thì sao? Nguyên Gia Ninh quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ!
Mặc dù bên cạnh Trường Sinh luôn có ma ma, cung nữ và thái giám đi theo, nhưng cũng không thể cự tuyệt những người khác tiếp xúc với nó, huống chi tứ đại cung nữ trong thiên viện vẫn được đối đãi như nữ nhân của thái tử, mọi người đều không dám khinh thường họ.
Mẫu Đan đột nhiên quỳ gối lên trước hai bước, nhỏ giọng nói: "Thái tử phi, nô tỳ biết một số tin tức, Linh nhi đó có một bà con xa, người nọ là một gia nô ở điền trang nhà mẹ của Điền Chiêu Nghi."
Điền Chiêu Nghi?
Trừ hoàng hậu, Tam hoàng tử phi, cư nhiên bây giờ luôn cả Điền Chiêu Nghi có vẻ điềm đạm đáng yêu cũng nhô ra sao?
Hoặc là, Điền Chiêu Nghi mới thật sự là chủ sử sau màn? Lợi dụng mâu thuẫn ở giữa Tiết Băng Doanh và nàng, xúi giục thái tử và Tam hoàng tử đấu đá, để cho hai bên tổn hại, cuối cùng ngược lại có lợi cho nhi tử Huyền Liên của Điền Chiêu Nghi?
Nếu sự thật là như vậy, Điền Chiêu Nghi thật đúng là nữ nhân thâm tàng bất lộ đáng sợ, nàng cho tới nay luôn tỏ vẻ khiếp đảm, ôn hòa, vô tội, thật không biết lừa gạt bao nhiêu người.
Lòng của Nguyên Gia Ninh cứng lại, trong nháy mắt ý định xoay chuyển liên tục, đồng thời hơi kinh ngạc quan sát Mẫu Đan, Mẫu Đan hơi cúi thấp đầu, chỉ nhìn thấy lông mi dày rung động như cánh ve của nàng.
Quan hệ kín đáo này của Linh Nhi cả Vệ Tứ cũng không điều tra được, Mẫu Đan cư nhiên rõ ràng như thế, xem ra đúng như hoàng thượng nói, Mẫu Đan này quả nhiên không đơn giản.
Lần này đến chung với thái y và dược liệu, còn có hai ám vệ Chử Thất và Tạ Cửu mà hoàng thượng phái tới, Chử Thất cho hoàng trưởng tôn Huyền Cảnh, còn Tạ Cửu là phụ trách bảo vệ thái tử phi Nguyên Gia Ninh.
Tạ cửu chuyển lời nhắn của Huyền Dục cho Nguyên Gia Ninh, nói coi như thái tử không thu Mẫu Đan, Hải Đường vào làm thiếp, thái tử phi cũng có thể trọng dụng họ, để đó không dùng không cần thật sự là lãng phí nhân tài.
Cho đến lúc này, Nguyên Gia Ninh mới biết thủ hạ của Huyền Dục không chỉ có mấy nam nhân làm ám vệ, còn có những nữ nhân như Mẫu Đan, Hải Đường.
Mẫu Đan, Hải Đường bị sai khiến đến bên cạnh thái tử, thân phận tương đối phức tạp, vừa phụ trách bảo vệ thái tử an toàn, đồng thời còn kiêm nhiệm giám thị hành động hằng ngày của thái tử rồi thông báo cho Hoàng đế.
Nếu như thái tử vẫn thật biết điều, không có tạo thành uy hiếp đối với Hoàng đế, như vậy nhiệm vụ bảo vệ thái tử của họ liền có vẻ quan trọng hơn, mà cũng là nguyên nhân Huyền Dục bải Nguyên Gia Ninh trọng dụng các nàng.
Ngày tiểu Trường Sinh bị bệnh, chính là Mẫu Đan chạy tới vườn hoa trước tiên, đoạt lấy cái yếm có vấn đề, lôi đi Hổ Phách, đồng thời lệnh bà vú mang Trường Sinh đi tìm thái tử phi, lập tức xin thái y kiểm tra, lúc này mới không làm trễ nãi bệnh tình của Trường Sinh.
Nguyên Gia Ninh nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương giống như hoa mẫu đơn của Mẫu Đan, thở dài thật nhẹ, nói: "Về sau ngươi liền làm đại cung nữ bên cạnh Trường Sinh đi, Hải Đường thì đến bên cạnh ta phục vụ."
Mẫu Đan và Hải Đường liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút vui sướng, họ rốt cuộc không còn bị lạnh nhạt, không làm nữ nhân của thái tử cũng tốt, về sau làm cô cô quản sự trong hoàng cung, cũng rất vinh quang đấy.
Tất cả nữ tử có vẻ đẹp trong hoàng cung, đều không khỏi có giấc mộng đẹp biến thành phượng hoàng, Mẫu Đan và Hải Đường cũng không ngoại lệ. Họ từ bé đã bị chọn vào cung, bởi vì trời sinh thông minh nên bị Huyền Dục chọn trúng, học bổ túc làm ám tử, sau đó lại bị đưa cho thái tử làm cung nữ thị tẩm, họ tự nhiên đã từng muốn lấy được sủng ái của thái tử, lấy được thân phận địa vị cao quý chân chính, thoát khỏi kiếp nô tỳ. Chỉ tiếc thái tử không thích nữ sắc, luôn luôn lạnh nhạt đối với mỹ nữ trong cung, họ chỉ có thể vội vàng.
Sau đó thái tử và thái tử phi thành thân Mẫu Đan và Hải Đường nhận được mật lệnh của hoàng thượng Huyền Dục, xem chừng thái tử phi, không cho nàng áp đảo trên đầu thái tử, Huyền Dục dù sao cũng lo lắng thái tử xuất thân từ Nguyên phủ sẽ chịu sự điều khiển của Nguyên phủ, cho nên mới hạ chỉ thị này.
Mà Mẫu Đan và Hải Đường có Hoàng đế làm chỗ dựa sau lưng, dĩ nhiên là muốn hạ uy phong của thái tử phi, vừa đúng Thủy Tinh và Hổ Phách mà hoàng hậu phái tới cũng đều có mục đích, bốn đại cung nữ ăn nhịp với nhau, cho nên mới diễn ra trò cười đường đường thái tử phi lại không ai phục vụ vào ngày kế tân hôn.
Nhưng bốn người họ đều không ngờ thái tử phi lợi hại như vậy, vài ba lời, dễ dàng liền đánh họ tới lãnh cung. Người ta đường đường thái tử phi căn bản không sợ Hoàng đế và hoàng hậu sau lưng họ, bắt được một lỗi nhỏ của họ, cũng đủ để chèn ép họ cả đời trở thân không được.
Khi đó Mẫu Đan và Hải Đường mới chính thức ý thức được giữa người với người thật sự tồn tại chênh lệch, có đôi khi vọng tưởng không thiết thực, chỉ mang đến cho mình tai hoạ lớn lao, từ đó về sau hai người bọn họ liền thay đổi thành thực tế, biết điều rất nhiều.
Lần này thái tử phi chịu trọng dụng họ, có lẽ là Hoàng đế đã chuyển giao tất cả tài sản bối cảnh và bí mật của họ cho thái tử phi rồi? Sau này sống chết vinh nhục của họ đều bị Nguyên Gia Ninh nắm trong tay.
Thật ra thì Hoàng đế đối với thái tử phi tốt chứ? Năm đó muốn họ xem chừng thái tử phi, có phải thật ra thì còn có một mục đích khác không? Hai người cũng không nhịn được len lén nghĩ vậy ở đánh lòng, lại đánh chết cũng không dám nói suy nghĩ này ra khỏi miệng, chỉ đặc biệt chú ý về sau phải lấy lòng thái tử phi.
Nguyên Gia Ninh lại nhìn lướt qua Thủy Tinh run run rẩy rẩy, nói: "Ngươi đến thư phòng ở Hưng Long điện, phục vụ văn chương của thái tử đi."
Thủy Tinh không chỉ không vui mừng, ngược lại càng sợ, nói: "Thái tử phi, nô tỳ chân tay vụng về, lại không biết chữ, sợ rằng phục vụ văn chương không được, không bằng để nô tỳ làm cung nữ bình thường tưới nước quét sân đi."
Thủy Tinh làm sao không hiểu trong thư phòng thái tử có bao nhiêu tin tức bí mật, nếu như nàng thực đi vào hầu hạ, còn có đường sống sao?
Hôm nay Hổ Phách chết, người có bối cảnh từ chỗ hoàng hậu như nàng và Hổ Phách rõ ràng đã bị Đông cung hoàn toàn bài xích và chán ghét, nhưng bởi vì nàng thật không có tham dự hãm hại tiểu điện hạ, cho nên mới không bị lập tức xử tử?
Nguyên Gia Ninh nhìn nàng mấy lần, cuối cùng nói: "Ngươi là người mẫu hậu cho thái tử, sao có thể để ngươi làm việc ti tiện? Đúng lúc trong hoàng cung thiếu hụt nhân thủ, ngươi đi làm cô cô quản sự đi."
Hoàng cung ở thành Kim Lăng vẫn còn, chủ nhân đi, hôm nay cũng có chút tiêu điều, nhưng vẫn cần duy trì và quản lý hằng ngày, cho nên mới cần người.
Thủy Tinh vui mừng quá đỗi, vội vàng dập đầu tạ ơn, nói: "Dạ, nô tỳ nhất định tận chức tận trách."
Thủy Tinh nặng nề thở ra một hơi ở đáy lòng, cuối cùng may mắn thoát chết được rồi, thái tử phi bình thường nhìn thân thiết hòa ái, thì ra lại có thể thay đổi thành người có khí thế bức người.
Các chủ tử trong hoàng cung này, thật là mỗi người đều không dễ chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.