Thái Tử Và Sát Thủ

Chương 3:




3.
Ta tùy ý phân chia nhiệm vụ cho các nàng ta.
“Các ngươi đi sang bên này đánh đàn, các ngươi đi tới bên đó xướng khúc, các ngươi múa cho ta xem, còn ngươi, ngươi và các ngươi nữa lại đây xoa bóp vai đấm lưng cho ta…”
Mặc dù nói ra diễn trò, phải tập trung làm bộ làm tịch nhưng hôm nay ta muốn bản thân làm những hành động thật vĩ đại, vĩ đại tới mức truyền đi khắp kinh thành, từ trong cung tới ngoài cung ai ai cũng phải biết.
Ta ôm vòng eo mảnh khảnh của hai cô nương ngồi nghe khúc nhạc, đưa mắt nhìn thân hình yểu điệu múa uốn lượn, chậc chậc, thật là sung sướng biết bao!
Các cô nương có dáng vẻ xinh đẹp, cái miệng lại ngon ngọt, nói lời dễ nghe có ai mà không yêu được?
Ta quyết định dính cơn mưa móc này, đi tới bên cạnh mỗi cô nương ôm một cái.
Đến chỗ các cô nương đang đánh đàn, ta phát hiện ra có người rõ ràng là giả trang lẫn lộn vào, ngay cả ngón tay cũng chưa chạm vào đàn tỳ bà nữa, này ngươi có thể làm cho có lệ một chút được không hả?
Hơn nữa, dáng người có phải hơi cường tráng không?
“Vị cô nương này, sao ngươi lại che mặt?” Ta cười hỏi.
“Trên mặt của ta nổi chút bệnh sởi sợ quấy nhiễu tới điện hạ.”
Giọng điệu của ‘nàng ta’ chẳng khác nào chiếc đàn tỳ bà khô cứng cả.
“Ngươi mau đi theo ta lên lầu, đúng lúc các cô nương ở trên lầu cũng đang sốt ruột chờ.”
Ta cười nhẹ, cướp lấy cây đàn tỳ bà của ‘nàng ta’ vứt sang một bên nói: “Mau đi theo ta lên đây.”
Ta làm bộ khó chịu, cầm lấy tay ‘nàng ta’ đi lên trên lầu, nhưng dù kéo như thế nào cũng không thể kéo lên được.
“Ngươi không muốn đi, bổn điện hạ cũng sẽ không làm khó ngươi.” Ta giả vờ buông tay ‘nàng ta’ ra, bỗng nhiên ‘nàng ta’ cầm ngược tay ta kéo đi lên trên lầu.
“Sao có thể chứ, ta rất vui lòng.”
Đẩy cửa, các cô nương ở bên trong nhiệt tình đi lên, một người ngồi vào bàn, mười mấy người đứng xoay quanh.
Tất nhiên là bao gồm cái người giả dạng đánh tỳ bà kia nữa.
Bắt đầu từ khi ta ngồi vào bàn, rất nhiều ly rượu được rót vào trong chén, hết ly này tới ly khác.
‘Nàng ta’ cũng không có động tác gì chỉ đứng ở chỗ kia nhìn ta uống.
Như vậy thì không được phải phép cho lắm nha, vì thế lúc năm cô nương rót tiếp, ta đã đưa ly rượu tới trước mặt ‘nàng ta’.
“Ngươi cũng uống đi, không uống là đang khinh thường ta đó!” Ta giả vờ bị men say làm cho chếnh choáng, rung đùi đắc ý nhìn ‘nàng ta’.
“Trên mặt của ta có nốt sởi nên không uống rượu được.”
“Có phải là ngươi không được đúng không?”
Lời này mới nói ra, người đeo khăn che mặt đã cướp lấy ly rượu, vén khăn lên uống một ngụm ngay cả mắt cũng không chớp.
Có cô nương bên cạnh dính sát vào người ta: “Điện hạ, để người ta uống với người nhé~”
“Được thôi.”
Vì thế ta lại ngã về phía cô nương kia/
Vì sao ta có thể uống không say ư? Thứ nhất là vì thiên phú, trời sinh ta đã có thể uống ngàn ly, thứ hai là do được huấn luyện kĩ càng. Bởi vì phụ hoàng từng nói, chức vụ Thái Tử cao cả, cần phải duy trì sự tỉnh táo.
Mặc dù hiện tại ta không còn là Thái Tử nhưng tửu lượng tốt cho nên dù ta muốn say cũng không say được.
“Điện hạ say rồi, chi bằng ngài đi nghỉ sớm một chút đi.”
“Không, ngươi mới say.”
“Đánh rắm! Lão tử mà say à?”
‘Nàng ta’ vì chứng minh bản thân mình không sau là trực tiếp dẫm một chân lên bàn, uống hết bình rượu, đưa đôi mắt đầy sự cuồng vọng nhìn ta.
“Lão tử chính là ngàn ly không say.”
Sau đó ‘nàng ta’ ngã xuống bàn ăn của ta.
Ta ngồi xổm xuống kéo khăn che mặt của người kia ra, quả nhiên là hắn, không ngờ khi nhắm mắt lại hắn cũng là một tên nam nhân tuấn dật thanh tú.
Chỉ là khi mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần cuồng dã khó kiềm chế được, đây cũng là lý do vì sao ta dễ dàng nhận ra hắn.
Lần trước trốn vào phòng ta ám sát không thành, lần này giả dạng thành nữ nhân đánh đàn tỳ bà, chỉ tiếc động tác đánh tỳ bà quá giả, cho nên mới thất bại.
Đúng lúc này Mã ma ma đi vào từ cửa sổ, liếc mắt nhìn nam tử ở trước mặt ta.
“Điện hạ, tên này là thích khách sao?”
“Đúng vậy.”
“Người muốn nô tỳ xử lý sao?”
“Không cần, ma ma chỉ cần giải quyết xong xuôi chuyện hôm nay là được.”
Mã ma ma nhìn ta một cái, do dự một lúc cuối cùng đi tới những cô nương đó lấy kim châm ra đâm vào chỗ, ta đảm bảo chắc chắn ngày mai eo và lưng của các nàng sẽ bị đau, hai chân cũng sẽ bị nhũn ra.
Tất nhiên, ngày mai chuyện Ung Vương điện hạ đi tới thanh lâu hưởng sắc, một đêm bảy lần, không đúng, một đêm mười lần sẽ được truyền đi khắp nơi!
Ngay lập tức ta sẽ trở thành chuẩn mực cho những nam tử ở trong kinh thành.
“Điện hạ, đúng lúc nô tỳ đang thuận tay hay là cũng châm cho tên này…”
Bàn tay cầm châm của Mã ma ma vẫn chưa buông, có chút vô thố mà nhìn ta.
“Châm lên người của nam tử sẽ có triệu chứng gì?”
“Cũng sẽ có hiệu quả giống như với nữ tử.”
Mã ma ma trầm mặc, ta cũng lâm vào trầm mặc.
Mục tiêu của ta là làm những cô nương đó tưởng ta cường đến mức cường nhất, chứ không phải là để một tên nam nhân cảm thấy điều đó.
Nếu không ta sẽ bị hắn đánh chết.
Mặc dù hắn là kẻ tới đây để giết ta.
Có điều ngày hôm sau hắn vội vàng tới phủ Ung Vương tìm cách hại chết ta lần nữa.
Chiếc lót dưới ấm trà bắt đầu đổi màu, ta buông ấm ra, thở dài nói: “Đây là lần thứ ba ngươi thất bại.”
“Sao ngươi vẫn chưa bị độc chết?” Hắn nhảy xuống từ trên xà nhà, vẻ mặt căm phẫn đi tới trước bàn.
Chỉ là tư thế đi của hắn có hơi khó coi, ta biết đây là hiệu quả sau khi bị Mã ma ma châm.
Nhưng ta đã làm gì đâu, cho nên ta có nên giải thích cho hắn hiểu không?”
“Đừng nóng giận, uống ly trà hạ hỏa đã.” Ta tốt bụng rót cho hắn một ly trà đầy.
“Trong này có độc ta hạ để giết ngươi mà ngươi còn dám rót cho ta uống?” Ánh mắt của hắn giống như đang nhìn thấy một kẻ ngốc.
“Ồ suýt chút nữa là ta quên, để ta bảo người pha lại ấm khác.” Ta cười cười, chuẩn bị gọi người tới.
“Không cần!”
Ta cảm giác được sát ý trong hắn dần mất đi sự khống chế, ngồi cạnh bàn mà ta đã thấy được bàn đang run run.
Hắn trừng mắt nhìn ta một cái dữ tợn nói: “Ngươi dám! Ngươi dám chuốc say ta rồi…”
Hắn càng nói càng tức giận, máu nóng xông lên như muốn bóp nát cái bàn.
Mã ma ma nói, hiệu quả sau khi châm kim trên người hắn cũng giống như hiệu quả châm trên người nữ tử.
Ta cảm thấy ta nên giải thích đôi chút: “Ngươi nghe ta nói đã, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Dám làm không dám nhận! Sáng nay lão tử tỉnh lại phát hiện y phục trên người mình đã bị cởi, vòng eo bủn rủn, cách vách còn có mấy cô nương cũng có phản ứng như thế!”
“Các cô nương ở phòng cách vách ư? Các nàng ấy có khỏe không?”
“Lo quản thân ngươi trước đi! Lão tử phải giết tên cầm thú nhà ngươi!”
“Công việc của ngươi là ám sát chứ không phải quang minh chính đại chém ta một nhát.” Ta nhanh chóng sờ đến cung nỏ ở dưới đế bàn, nhắm ngay hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hay là ngươi bình tĩnh trước đã?”
Hắn dừng lại, nện cái kiếm lên bàn thật mạnh: “Nói đi, phải là như thế nào ngươi mới cho ta chém ngươi một nhát?”
“Việc này e là hơi khó, ta vẫn còn muốn sống lâu trăm tuổi.”
Vẻ mặt hắn đầy sự bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói câu gì đó rồi rời đi.
Lần này đi là cả một quãng thời gian sau vẫn không thấy hắn tới, trong lúc này toàn bộ kinh thành bắt đầu lưu truyền hành động vĩ đại một đêm mười lần của ta đến mức dọa cho phụ hoàng sợ hãi. Vì thế, suốt đêm ông ta triệu kiến ta vào cung hỏi rốt cuộc ta muốn làm gì.
Gương mặt của ông ta biến hóa còn đa dạng hơn cả Mãn Hán tịch nữa.
Ta nói ta còn có thể làm gì tất nhiên không phải là vì ngôi vị hoàng đế của nhà chúng ta sao?
Ông ta như hiểu ra, khuôn mặt trầm lại, nói chuyện này quá mất mặt, bảo ta lần sau phải biết chừng mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.