Mặc dù đang mảng chửi người, nhưng Triệu Thanh Lan nhất định phải hạ thấp giọng nói của mình, khiến cho lời nói của nàng nghe không có chút lực uy hiếp nào.
Cánh mũi nhanh chóng khép lại, tiếng hít thở đồn dập khiến Triệu Thanh Lan nghe mà cũng cảm thấy xấu hổ.
Hai người từng người nằm trên giường êm, đan xen với nhau, mặc dù không gian này không tính là nhỏ hẹp, nhưng lại cảm thấy nóng bức, hơi thở nóng rực của hai người khiến bầu không khí xung quanh trở nên khô nóng.
Dùng cằm đẩy cổ áo Triệu Thanh Lan áp sát vào cổ mình, nhìn vết dâu tây mấy ngày trước đây mình tạo ra vẫn còn lưu lại dấu vết, Lý Thần hạ thấp giọng, tiến đến bên tai Triệu Thanh Lan thở nhẹ một cái, thấp giọng nói: "Sao ta lại vô liêm sỉ vậy nhỉ?”
Lời nói ngả ngớn này, giống như là tên ăn chơi đùa giỡn con gái nhà lành, khiến Triệu Thanh Lan xấu hổ và tức giận muốn chết.
Nhưng không đợi nàng tức giận, Lý Thần đã bắt đầu hành động.
"Không..."
Triệu Thanh Lan cúi đầu từ chối.
Chính nàng cũng không nhận thấy được, trong giọng nói của nàng mang theo một tia uyển chuyển cùng cầu khẩn.
Cảnh tượng xinh đẹp kiều diễm trước mắt khiến Lý Thần cảm giác trong cơ thể mình như có một ngọn núi lửa đang cuộn trào mãnh liệt, thế không thể đỡ.
Giờ phút này hắn đã đỏ mắt, làm gì quan tâm Triệu Thanh Lan được nữa.
Triệu Thanh Lan kinh hộ, giơ tay muốn ngăn cản Lý Thần, nhưng bởi vì động tác hơi quá tay mà đụng phải chén trà.
Rầm rầm.
Chén trà rơi trên mặt đất, trong tiếng vỡ thanh thúy chén trà biến thành mảnh vỡ.
Động tác của Triệu Thanh Lan và Lý Thần ngừng lại, mà bên ngoài, tiếng niệm của Cửu hoàng tử cũng im bặt
"Mẫu hậu, là giọng nói của người sao? Người làm sao vậy?"
Ngoài rèm cửa, thanh âm Cửu hoàng tử truyền đến.
Triệu Thanh Lan phẫn hận nhìn chằm chằm Lý Thần, nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Thần sớm đã bị chém thành tám khối.
Nhưng lúc này, nàng lại không thể không cố gắng bình tĩnh nói: "Bổn cung không sao."
"Mẫu hậu, có phải chén trà đã vỡ rồi không? Mẫu hậu có bị thương không?"
Giọng nói của Cửu hoàng tử cách mặt cửa gần hơn một chút.
Dưới ánh nến, có thể thấy rõ ràng Cửu hoàng tử đang từng bước tới gần màn cửa.
“Nhi thần có thể vào không?”
Lúc những lời này truyền tới, hãn gần như đã đi tới trước rèm cửa.
Lúc này, chỉ cần Cửu hoàng tử giơ tay vén rèm cửa lên, có thể nhìn thấy Lý Thần đang ở trên người Triệu Thanh Lan, một tay còn tiến vào trong quần áo của nàng.
Không khí căng thắng đến cực hạn.
Thịch thịch thịch.
Nhịp tim của Lý Thần và Triệu Thanh Lan đều đang gia tốc.
Trên trán hai người đều rịn mồ hôi.
Mã ánh mắt Triệu Thanh Lan càng bối rối, trên gương mặt xinh đẹp bởi vì kích động mà đỏ bừng, giờ phút này ngoài ửng đỏ, lại càng có thêm một chút kinh hoảng.
Một màn này nếu bị Cứu hoàng tử nhìn thấy, bất luận tương lai như thế nào, nàng thật không còn mặt mũi sống tiếp.
"Bổn cung không có việc gì, ngươi không được tiến vào!"
Cứu hoàng tử lần đầu tiên nghe thấy hoàng hậu nghiêm khắc quát lớn như thế, hẳn có chút sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ đến Thái tử hung ác đang ở bên trong, không chừng là Thái tử chọc mẫu hậu tức giận.
Nghĩ đến đây, Cửu hoàng tử lập tức sốt ruột.
“Nhi thần lo lắng cho mẫu hậu, xin cho nhỉ thần xác định mẫu hậu không có việc gì, nhi thần sẽ thỉnh tội với mẫu hậu sau”
Nói xong, cái bóng của Cửu hoàng tử trên rèm cửa đã giơ tay lên muốn vén rèm cửa ra.