Thái Tử Yêu Nghiệt

Chương 40: Điện hạ anh minh thần võ




Lưu Tư Thuần ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Lý Thần lóe sáng, trong lòng run lên.
Tiếp xúc thời gian ngắn ngủi, Lưu Tư Thuần cảm giác thái tử điện hạ trước mắt chắng những thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa có thù tất báo, tính cách bá đạo cường thế.
Nếu mình cự tuyệt, mình và Lưu gia sẽ có kết cục gì.
Lưu Tư Thuần không dám nghĩ.
Nhưng nếu đáp ứng, Lưu Tư Thuần lại không hạ quyết tâm được.
Thời đại này trinh tiết của nữ tử còn quan trọng hơn mạng sống, dù là nữ cường nhân, tư tưởng của Lưu Tư Thuần tiến bộ hơn nữ nhân bình thường nhiều, cũng chưa bao giờ cảm thấy thân thể mình là lợi thế để giao dịch.
"Thái tử điện hạ, nếu như dân nữ không từ chối điện hạ, vậy có khác gì những nữ nhân bình thường, điện hạ gọi đến là đến? Loại nữ nhân này, thái tử điện hạ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn thiếu một dẫn nữ nữa sao?"
Lưu Tư Thuần lấy hết dũng khí nói: "Thân thể của dân nữ có thế cho điện hạ, những nữ nhân khác cũng có thể, nhưng lợi ích mà dân nữ có thể mang đến cho Thái tử điện hạ, người bình thường tuyệt đối không làm được.”
"Thái tử điện hạ anh minh thần võ, món nợ này nên tính rõ ràng mới đúng”
Nói xong, Lưu Tư Thuần lui về phía sau một bước, dịu dàng cúi đầu nói: "Xin thái tử điện hạ khai ân, tha cho dân nữ."
Lý Thần nhìn Lưu Tư Thuần, hứng thú trong ánh mắt càng thêm rồng đậm.
Khí chất trên người Lưu Tư Thuần quá giống với nữ cường nhân hiện đại trước khi xuyên không, quật cường lại cao ngạo, còn thanh cao, khiến người ta không nhịn được muốn nghiền nát kiêu ngạo của nàng, chinh phục nàng triệt để.
Tiến về phía trước hai bước, Lý Thần và Lưu Tư Thuần gần như đứng sát nhau
Chóp mũi hai người gần như có thể chạm vào nhau, hơi thở dây dưa với nhau, dáng người ngạo nghễ của Lưu Tư Thuần nhẹ nhàng chạm vào ngực Lý Thần.
Lưu Tư Thuần kinh hô một tiếng, lập tức lui về phía sau.
Nàng lui, Lý Thần liền tiến.
Lưu Tư Thuần lui mãi, đợi khi lưng đụng vào vách tường, không thể lui được nữa, nàng mới nhìn Lý Thần dán sát vào thân thể mình bằng ánh mắt kinh hoảng.
Kéo tay Lưu Tư Thuần, Lý Thần khẽ cười nói: "Lời nói này nói rất có lý, tiến thối đúng lúc, không mất thể diện, rất có đạo lý.”
Lôi kéo tay Lưu Tư Thuần, vòng tới thắt lưng của mình, Lý Thần đưa hai tay ôm vòng eo mảnh khẳnh như liễu yếu ớt của Lưu Tư Thuần, môi kề sát khóe miệng Lưu Tư Thuần, giữa lúc nói chuyện môi hai người kề nhau, cảm thụ được sự ái muội cùng đụng chạm mềm mại nhất giữa nam nữ này, Lý Thần khẽ cười nói: "Nhưng bản cung không thích nghe”
Thân thể Lưu Tư Thuần căng cứng đến cực hạn.
Sự bá đạo của Lý Thần khiến nàng gần như hít thở không thông.
Nàng chỉ cảm thấy mình không thế trốn, giống như chỉ có thể bị động thừa nhận hết thảy những gì Lý Thần làm với mình.
Mặc dù cho dù Lý Thần muốn chiếm hữu nàng ở chỗ này, hình như nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trái tim thiếu nữ kinh hoàng, không đợi nàng nói cái gì, Lý Thần đã không cho nàng cơ hội suy nghĩ.
"A!"
Lưu Tư Thuần bất giác kinh hô thành tiếng.
Nàng kiếng mũi chân, muốn thoát khỏi sự khống chế của bàn tay to kia, nhưng cũng bởi vậy mà mất đi cân bằng, thân thể nghiêng về phía trước trong ngực Lý Thần, nhìn bộ dạng này, giống như là nàng chủ động nhào vào trong ngực mình.
"Thế mới đúng chứ."
Một câu nói của Lý Thần, khiến Lưu Tư Thuần xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Bàn tay khép lại, Lý Thăn cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tư Thuần dăn dăn đỏ lên, ánh mắt nghiền ngẫm.
Lưu Tư Thuần giấy dụa không được, lại không dám kêu to, chỉ có thể ngước mắt cầu khẩn.
“Thái tử điện hạ, không căn, cầu xin ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.