Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 64:




Nhậm Cực cũng đem chăn đệm trơn bóng cừa rồi bị vật lộn kéo lại ngay ngắn, nằm xuống thư thư phục phục ngủ: “Chẳng sao cả, hôm nay giao thủ cũng mệt mỏi rồi, thầm nghĩ cảm giác muốn hảo hảo ngủ một giấc mà thôi.” Nói xong thuận tay bắn ra, đem ngọn nến duy nhất trong điện tắt đi, lại đem người kia thành thật không khách khí kéo vào trong lòng của mình.
Trước mắt tối sầm, Mạc Kỉ Hàn ngây ngốc nửa ngày mới hoàn hồn, đây là tình trạng huống gì chứ?!
Trong đầu y vẫn là một mảnh hỗn loạn, hô hấp người bên cạnh cũng dần dần trở nên khe khẽ, nhiệt khí hít thở đều đặn toàn bộ phun lên cần cổ của y, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên giật mình một cái, nghiêng người năm ngón tay kiềm lại chụp vào cổ họng Nhậm Cực.
Nhậm Cực vẫn chưa ngủ, nhưng hắn cũng không phản ứng lại chiêu thế của Mạc Kỉ Hàn, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra, ngược lại thư thư phục phục duỗi thắt lưng, dùng một chất giọng gần như mị hoặc nói: “Trẫm tuy rằng không biết tôn phu nhân mất tích như thế nào, nhưng ít ra nếu trẫm muốn tra tìm một người, cũng không phải là chuyện khó.“
Ngón tay sắc bén cách cuống họng chỉ một chút xíu nữa thôi thì lại dừng lại, Nhậm Cực hiên hiên mí mắt đem ánh mắt hơi mở ra: “Mạc tướng quân ngươi nếu cho rằng trẫm đối với ngươi không có giá trị lợi dụng, vậy thì cứ xuất chiêu đi. Trẫm tất nhiên sẽ không cho đám nô tài phía dưới gây khó dễ cho ngươi, Mạc tướng quân yên tâm.” Nói xong lời cuối cùng, lại thay đổi một tư thế thật thoải mái, đem cổ hoàn toàn bại lộ dưới năm đầu ngón tay kia, khóe môi hơi hơi lộ ra một độ cung.
Tay Mạc Kỉ Hàn chậm chạp khống chế cổ họng Nhậm Cực, nhưng cũng không thu hồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cần cổ kia, mong muốn thấp hèn là trong nháy mắt đem nó bẻ gẫy.
Cuối cùng, Mạc Kỉ Hàn nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn Nhậm Cực, ánh mắt thản nhiên: “Nói đi.“
Nhậm Cực trên mặt tuy là biểu tình tựa tiếu phi tiếu, trong lòng lại giống như bị người ta hung hăng nhào nắn hàng trăm lần rồi lại nhét vào một bụi gai, vừa buồn bực vừa kích động, tư vị khó chịu nói không nên lời.
Nghĩ hắn dù sao cũng là ngôi cửu ngũ, ngồi trên thiên hạ, lại bởi vì một người nam nhân mà cùng một nữ nhân so đo, thậm chí còn là một nữ nhân chưa từng gặp mặt, quả thực làm cho hắn vứt bỏ cả uy nghiêm.
Hắn biết Mạc Kỉ Hàn thực tế đối với chính hắn hận đến thấu xương, nhưng mà mặc dù hận như vậy, nhưng cũng bất quá xem nữ nhân kia trọng yếu hơn.
Cái này cũng chưa tính, hiện tại thấy Mạc Kỉ Hàn không tuyệt tình xuống tay, biết bản thân mình trong lòng người kia ít nhất cũng chiếm một phần nhỏ nhoi, cho dù hoàn hoàn toàn toàn kém hơn hẳn so với nữ nhân kia, nhưng cũng có thể khiến trong lòng hắn âm thầm mừng thầm. Mà từ việc đang vui mừng lại càng biến thành phức tạp, lại càng không cam lòng thất bại, thế nhưng cũng bởi vì nữ nhân kia, cho nên y mới bằng lòng thật sự coi trọng bản thân hắn một lần sao?
Chính mình khi nào thì trở nên không có tiền đồ như vậy chứ?!
Trong lòng trăm vị lẫn lộn, trên mặt Nhậm Cực cũng không biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút, khóe miệng giơ lên độ cung thậm chí càng kéo rộng ra hơn: “Trẫm luôn muốn cùng Mạc tướng quân giao thủ, hiện giờ chính là cơ hội tốt. Nếu Mạc tướng quân đã chạy thoát ra ngoài, vậy trẫm tất nhiên không thể xem người là tù binh nữa, không bằng liền đem quy củ trước kia sửa đổi một chút, ngươi thắng trẫm, trẫm liền giúp ngươi tra ra nơi ở của tôn phu nhân, nếu thua thì hủy.“
“Đương nhiên, khi nào tỷ thí, là do trẫm định đoạt.“
Nhậm Cực nói xong lại muốn nói thêm một câu: “Mạc tướng quân vì không phải tù binh đương nhiên cũng hoàn toàn tự do, nếu không muốn như vậy, thì trực tiếp đi khỏi đây, trong cung sẽ không có ai ngăn cản.“
Hắn cũng không hỏi Mạc Kỉ Hàn như thế nào, chắc chắc Mạc Kỉ Hàn sẽ gật đầu đáp ứng, đơn giản là trên đời này nếu muốn hỏi ai còn có thể tra ra Khinh Thường ở đâu, e rằng chỉ có hắn nhưng hắn lại chẳng có chút tin tức gì.
Mạc Kỉ Hàn mặc dù không biết điểm ấy, nhưng y có thể khẳng định một chút, hiện tại không có đầu mối, trong từ câu chữ của Nhậm Cực luôn như có như không lộ ra một chút tin tức, cho dù hắn thật sự không biết Khinh Thường ở đâu, trong tay cũng tuyệt đối có nắm chút manh mối. Mà hiện tại thì y lại không có đầu mối, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đối mặt với dục vọng của bản thân muốn giết người trước mặt, y vốn nên quyết đoán ra tay vặn gảy cổ hắn, nơi ở Khinh Thường thì y nên tự mình đi thăm dò, thế nhưng, tay vươn ra vì sao lại không thể xiết chặt lại?
Loáng thoáng dự cảm bất hảo càng lúc càng rõ ràng hơn, áp chế hô hấp dần trở nên hỗn loạn, Mạc Kỉ Hàn khiến giọng của bản thân không hề có cảm xúc: “Nếu ta thua thì sao?“
Bộ dạng lạnh như băng như muốn cách ly người khác ngàn dặm kia lại khiến Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, một bên cố che đậy ảnh hưởng của Mạc Kỉ Hàn đối với chính hắn, một bên mạnh mẽ ra mệnh lệnh nhằm dập tắt cổ tâm hoả kia, trả lời: “Thua sao? Không bằng thua một lần liền thỏa mãn một yêu cầu của trẫm.“
Mạc Kỉ Hàn không thể ngờ chỉ bởi vì câu nói này mà nhớ tới trước kia nhất thời cả người buộc chặt, Nhậm Cực thấy y một bộ dạng giống như gặp kẻ thù truyền kiếp, tuy rằng cực lực nghĩ muốn duy trì bình tĩnh, vẻ mặt thế nhưng không cách nào khắc chế sự khẩn trương, càng muốn trêu chọc.
Hắn từ trước đến nay không phải người cố chấp, tuy rằng nhận thấy kém hơn so với Khinh Thường khiến hắn cảm giác thất bại, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Mạc Kỉ Hàn kiếp nầy chỉ có mơ tưởng mới có thể cùng Khinh Thường gặp lại, đời này chỉ có thể bị chính mình chặt chẽ nắm giữ, liền đã cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Còn muốn thâm một tầng, thân thể y đều đã thuộc về chính mình, còn nữ nhân kia thì ngay cả ngón tay của y cũng không thể chạm đến, so sánh thiệt hơn thì chính mình trái lại thật to chiếm ưu, dù sao thời gian còn nhiều mà, chỉ cần hắn quấn quít lấy không buông, một ngày nào đó có thể đem nữ nhân kia loại bỏ ra khỏi trái tim của y. Mạc Kỉ Hàn hiện tại cho dù nhớ mãi không quên thì sao chứ, hắn Nhậm Cực sức nhẫn nại của một vị vua, liền cho phép hắn hi vọng, sớm hay muộn gì thì sẽ khiến y đến ngay cả tên của Khinh Thường cũng không thể nhớ nổi!
Vì thế Nhậm Cực lại thư thư phục phục nằm xuống, đem chăn xốc lên, cảm giác người bên cạnh đã muốn cứng ngắc như thạch, lúc này mới nói: “Mạc tướng quân hôm nay xem như thua, vậy yêu cầu hôm nay của trẫm cũng rất đơn giản, ngủ.” Nói xong lại chỉ chỉ cổ tay phải mới băng bó của Mạc Kỉ Hàn: “Dưỡng thương.“
Ngữ khí Mạc Kỉ Hàn càng thêm đông cứng: “Đây là hai yêu cầu.“
Nhậm Cực ngẩn ngơ, rồi sau đó nhịn không được bật cười, vừa mới nhếch môi lại nhanh chóng căng thẳng da mặt: “Vậy, trẫm chọn ngủ.“
Mạc Kỉ Hàn vẫn không nhúc nhích, ngồi bên giường thẳng tắp nhìn Nhậm Cực, Nhậm Cực nằm rất thoải mái, ánh mắt lại hơi nheo lại: “Thế nào? Mạc tướng quân không muốn ngủ?“
Ngay sau đó, Mạc Kỉ Hàn rời giường mang giày, ngay cả ngoại bào cũng không khoác mà trực tiếp đi ra bên ngoài, Nhậm Cực nhất thời không biết phản ứng làm sao, ngơ ngác nhìn thấy y đi gần mười bước mới phản ứng lại, xoay người nhảy lên hỏi: “Mạc tướng quân lúc này liền muốn trực tiếp đi sao?“
Mạc Kỉ Hàn ngừng bước chân nhưng không có quay đầu lại: “Muốn đi cũng phải chờ đến khi trời sáng, yêu cầu của ngươi không phải là ngủ sao? Ta bất quá chỉ là muốn đi ngủ thôi.“
Nói xong chân không ngừng lại, trực tiếp đẩy cửa điện rồi đi ra ngoài.
Nhậm Cực ngồi ở trên giường trừng lớn mắt nhìn Mạc Kỉ Hàn đẩy đi ra ngoài lại đóng cửa lại, “Ca” một tiếng cửa phòng mở khiến hắn từ long sàng đột nhiên nhảy dựng lên, đi vòng quanh long sàng rộng lớn kia mấy vòng sau đó mới ảo não lẩm bẩm: “Gặp quỷ rồi, sớm biết vậy trẫm nên nói rằng ‘tại trên giường này ngủ một giấc’!“
Tiểu Mạc mất sức của chín trâu hai hổ đem Minh Kiêu ôn thần Phó thống lĩnh kia đuổi đi, cũng không muốn ăn bất cứ cái gì, bộ dạng thất hồn lạc phách tựa vào cạnh cửa của Thiên điện nhìn xung quanh.
Liễu Oanh thu dọn xong phòng bếp đi ra, lôi kéo nàng đi vào trong phòng: “Đã nhìn ngẩn ngơ gần hai canh giờ rồi, thời tiết này, bộ muội muốn biến thành người tuyết sao?“
Tiểu Mạc níu kéo cái cửa không buông tay, giãy giụa nói: “Muội không lạnh muội không lạnh, Liễu tỷ tỷ tỷ đừng quản muội, đi nghỉ ngơi sớm đi, khó khăn lắm mới có ngày tết không cần làm chuyện gì.”
Liễu Oanh kiên trì không thua: “Tay đều đông lạnh thành hình cây củ cải rồi kia mà còn nói không lạnh, mau vào sưởi ấm đi, muội nghĩ muốn bắt tay đông lạnh hết mới chịu sao?“
Hai người đang giăng co, Liễu Oanh đột nhiên ngừng động tác ngơ ngác nhìn ra đình viện, cằm còn không kịp khép lại, tay trái run rẩy chỉ vào: “Cái kia, đó là…“
Tiểu Mạc còn đang giãy giụa để giải phóng cho cánh tay phải của nàng, đột nhiên lực đạo buông ra khiến nàng bất ngờ không kịp phòng bị thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhìn Liễu Oanh ngây dại ra biểu tình kỳ quái nói: “Liễu tỷ tỷ, tỷ nhìn cái gì mà choáng váng vậy?“
Liễu Oanh không có phản ứng, Tiểu Mạc đành phải nhìn theo hướng tay nàng, nhìn xong nhất thời thân thể không thể động đậy, trơ mắt nhìn thân ảnh kia càng lúc càng gần, đại não nháy mắt trống rỗng.
Đến khi thân ảnh kia đi đến trước mặt hai người rồi dừng lại, Tiểu Mạc mới giương miệng lắp bắp nói: “Đại… Mạc tướng quân…“
Mạc Kỉ Hàn vi vi cười: “Tiểu Mạc, Liễu Oanh.“
Liễu Oanh nhưng lại phản ứng trước tiên, cũng không hỏi nhiều, phúc thi lễ: “Mạc tướng quân.” Thế nhưng thanh âm lại hơi căng thẳng, “Ngài hiện tại đến đây, cần nô tỳ chuẩn bị chút điểm tâm không ạ?“
Mạc Kỉ Hàn nhìn Mạc Ngôn liếc mắt một cái, đối Liễu Oanh gật gật đầu nói: “Vậy phiền toái ngươi rồi.“
“Tướng quân đừng khách sáo, nô tỳ liền đi chuẩn bị.“
Ánh mắt Mạc Ngôn đã muốn trừng lớn chưa từng thấy, chờ Liễu Oanh vừa ly khai, nàng lập tức liền nhảy dựng kêu lên: “Huynh sao lại trở về?!“
Kêu xong tự biết mình nói hớ, đành đè thấp giọng lại: “Đại ca, huynh là đang chuẩn bị làm gì sao?“
Mạc Kỉ Hàn vi vi lắc đầu: “Tiểu Mạc, đừng hỏi, cũng đừng lo lắng, huynh ở trong này không có việc gì đâu.“
Mạc Ngôn cả giận: “Muội sao lại có thể không lo lắng chứ! Đại ca, huynh khó khăn lắm mới thoát ra được, có chuyện đại sự gì đó mới muốn về lại… nơi này… nơi này… Hoàng Thượng… “
Trong ba tháng qua sở tác sở vi của Nhậm Cực khiến người bên cạnh như nàng cũng thấy kinh hãi đảm khiêu.
Hậu cung bị tẩy trừ không còn một ai, thế nhưng lại còn chọn một người thân phận nô tỳ giống như nàng làm Hoàng Hậu, mà đối với vị Tân Hoàng Hậu này, hắn trước sau lâm hạnh cũng không vượt qua năm lần. Vậy thì cũng được đi, sau khi Tân Hậu mang thai, tạm thời cứ nghĩ là Hoàng tử chưa sinh ra đi. Nhưng mà, rõ ràng cái thai trong bụng Hoàng Hậu chính là cốt nhục của hắn, từ khi biết có thai cũng chưa từng nhìn qua một lần, về tình về lý, đều không thỏa đáng chút nào.
Tương phản, nơi Hoàng Thượng thường lui đến nhất, ngược lại chính là Thiên điện quạnh quẽ này, thường thường ở trong phòng lưu lại qua đêm, mà thứ cùng hắn qua đêm, là một thanh kiếm, một thanh kiếm chưa hề khai phong, cái này cũng chính là món đồ duy nhất của Mạc Kỉ Hàn để lại nơi đây.
Hết thảy hết thảy, không thể không khiến nàng liên tưởng đến một phương diện rất không tốt chính là: đại ca đều đi rồi, Hoàng Thượng còn năm lần bảy lượt đến nơi này làm gì? Hơn nữa bộ dáng đó, giống như là đang chờ đợi, dùng một thái độ cực kỳ khẳng định chờ ở nơi này, giống như chắc chắc người mà hắn đang đợi nhất định sẽ xuất hiện!
Mạc Kỉ Hàn cười khổ: “Muội nói đúng, hiện tại ngẫm lại quả thật huynh không khôn ngoan, lúc ấy thế nhưng lại không hề lo lắng bất cứ cái gì mà đi về đây, nhưng nếu đã đến đây, huynh cuối cùng tốt nhất phải có chút ít gì đó mới có thể rời đi.“
Mạc Ngôn càng lo lắng: “Cái gì vậy? Đại ca, huynh là… là muốn… muốn giết…“
Mạc Kỉ Hàn làm tư thế chớ có lên tiếng, mới nói: “Sát? Từng có ý định này…” Nhưng mà trong giọng nói lại không hề có chút sát ý, ngược lại hiện ra một chút tang thương: “Bất quá giết hắn, sau đó thì sao? Mấy tháng nay huynh đã ở Phù Ly cùng Khải Lương, dân sinh bách thái đã thấy nhiều, không thể không nói, dân chúng giờ đây so với trước kia tốt hơn rất nhiều.“
“Chiến loạn nhiều năm như vậy, ai lại không nghĩ muốn chấm dứt những ngày lang bạc kỳ hồ lo lắng đề phòng, thật vất vả khi nhìn nhận rằng, không quá vài ngày, sẽ bởi vì một đường kiếm của huynh mà hóa thành bọt nước?“
Mở ra hai tay, nhìn chăm chú vào vết chai sạn trong lòng bàn tay: “Huynh từng nghĩ dùng hai bàn tay này toàn lực bảo hộ những thứ đó lại không có cách nào thực hiện, hiện tại chẳng lẽ dùng hai bàn tay này phá huỷ đi tất cả?“
Nhìn thấy Mạc Ngôn muốn nói lại thôi, lại nói: “Tiểu Mạc, yên tâm đi, lần này không có chuyện gì đâu.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.