Thâm Độ Bạch Bào Dụ Hoặc

Chương 13: Hạ thiên




Nhiêu Tông Lễ quay đầu nhìn về phía cửa, Thẩm Trọng Nhiên thân hình có điểm đứng không vững, dựa vào tường cởi giày. Trước kia hắn vào cửa lúc sau luôn trực tiếp đem giày ném đến một bên, cùng Nhiêu Tông Lễ ở một chỗ nên có lẽ cũng nhiễm mấy thói quen tốt.
“Đến ~ để lão công ôm một cái!”
Nhìn Nhiêu Tông Lễ, Thẩm Trọng Nhiên hì hì cười, hướng hắn đi tới, đi thấy liền giang song chưởng chuẩn bị ôm hắn. Sơ mi màu đen trên người giải khai nửa đám cúc áo, cơ hồ lộ ra toàn bộ ngực, vòng eo không có nửa điểm mỡ thừa cũng mơ hồ có thể thấy được, đai lưng ở trên quần lấp lóe ẩn hiện.
Bộ dáng này ở trong mắt Nhiêu Tông Lễ xem ra có thể đáng khinh, nhưng bằng tâm mà nói, Thẩm Trọng Nhiên là anh tuấn mà khêu gợi.
Tuổi không đến 30, sự nghiệp thành công, tuy rằng cảm giác không quá đứng đắn, nhưng nam nhân hư hỏng thường thường càng nổi tiếng, cho nên chẳng sợ hiện tại thất phân túy, tóc thực loạn còn có quần áo không chỉnh, vẫn là  một loại mị lực.
Đương nhiên, tuổi trẻ cũng là nguyên nhân.
Thẩm Trọng Nhiên so với Nhiêu Tông Lễ nhỏ hơn bốn tuổi, xem hai nam nhân mà nói, này tuyệt đối xem như chênh lệch không nhỏ. Tuy rằng  khí chất bất đồng, nhưng Nhiêu Tông Lễ khẳng định nếu hắn mặc thành cái bộ dáng kia của Thẩm Trọng Nhiên, tuyệt đối khiến một mảng sợ hãi.
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Trọng Nhiên đã hướng hắn lao tới.Namnhân cúi thân, cả người ngã vào trên người hắn, ôm thắt lưng hắn cọ xát một trận.
Thói quen sau khi say của y là làm nũng, Nhiêu Tông Lễ cũng không có cự tuyệt, chính là tâm tình hôm nay bất đồng ngày thường.
“Anh  lại uống rượu rồi lái xe?” thanh âm hắn lạnh lùng, cúi đầu nhìn nam nhân giống một bãi bùn nhão dính vào trên người chính mình.
“Không có.” Thẩm Trọng Nhiên không có phát hiện hắn khác thường, ghé vào bụng hắn mà dụi, hương vị trên người Nhiêu Tông Lễ thanh thanh đạm đạm với y mà nói thật sự là rất dễ chịu “A Phong đưa tôi trở về đó. Tôi nào dám uống rượu còn lái xe, anh  — ”
“Tôi thế nào?” Hắn không tiếp tục nói, Nhiêu Tông Lễ nhẹ nhàng hơi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Lại đem y đuổi xuống dưới giường!
Nhưng Thẩm Trọng Nhiên không dám nói. Nhiêu Tông Lễ bình thường trước mặt người ngoài một bộ y sư cấm dục, nhưng ở trước mặt Thẩm Trọng Nhiên hoàn toàn là một nữ vương! Hai người cùng một chỗ, trừng phạt kiểu tay nhéo lỗ tai, giẫm bụng và vân vân, tuy rằng bạo lực, nhưng Thẩm Trọng Nhiên yêu chết loại thô bạo này của Nhiêu Tông Lễ.
Tưởng tượng đến lần trước, Nhiêu Tông Lễ cách vải quần dùng chân dẫm lên chỗ kia của y, cả người Thẩm Trọng Nhiên giống như muốn thiêu cháy.
Sau đó thực sự là một đêm tình cảm mãnh liệt!
“Anh đáng yêu nhất a!” Đổi đề tài rồi đứng dậy cười, Thẩm Trọng Nhiên không chút nào keo kiệt khích lệ tình nhân chỉ ở trước mặt y mới không nghiêm túc, cúi đầu hôn Nhiêu Tông Lễ, thuận tay lấy xuống kính mắt của người kia.
“Ngô!” Miệng bị một cỗ hương vị rượu tiến vào, nói tức giận thì cũng không có, nhưng chính trong lòng không thoải mái. Không biết cái mồm này có hôn người khác hay không, nghĩ đến đây, Nhiêu Tông Lễ thân thủ dùng sức đẩy Thẩm Trọng Nhiên một phen.
“Cút! Đi tắm rửa!”
Còn chưa hôn đã nghiền, Thẩm Trọng Nhiên lại bắt đầu dùng chiêu xấu nhất, ôm thắt lưng Nhiêu Tông Lễ không chịu buông tay.
“Tắm rửa không vội, dù sao đợi lúc nữa lại phải tắm lại.” Vươn tay xoa bộ vị mẫn cảm của nam nhân, Thẩm Trọng Nhiên vừa lòng nhìn mặt Nhiêu Tông Lễ dần dần hiện lên một tia đỏ ửng. Vô luận ở trên giường cỡ nào nhiệt tình, tại đây hắn luôn thẹn thùng.
“Hôm nay không được, không làm.” chế trụ thân thể dần dần nóng lên, Nhiêu Tông Lễ cự tuyệt bằng “Lời lẽ chính nghĩa”. Nhưng là thường thường đến cuối cùng là không có tác dụng gì.
Thẩm Trọng Nhiên bé tuổi hơn Nhiêu Tông Lễ, nhưng phương diện khác lại tuyệt không nhỏ hơn hắn. Thân thể tráng kiện do nhiều năm tập luyện giữ gìn có thể so sánh với vận động viên, đặc biệt một đôi chân dài trong quần đen, hết sức rêu rao. Lúc này, hai chân theo tay cùng nhau triền ở  trên người Nhiêu Tông Lễ, mặc hắn giãy dụa như thế nào cũng giãy ra không được, hai người ở trên sô pha ôm thành một khối.
Ở phương diện này, Nhiêu Tông Lễ cảm thấy Thẩm Trọng Nhiên so với hắn ưu thế hơn.
Lập tức phân thân bị công hãm, quần bị Thẩm Trọng Nhiên xả tới một nửa, Nhiêu Tông Lễ mặt đỏ tai hồng  lôi kéo quần lót là phòng thủ cuối cùng của mình.
“Tôi nói không làm!”
Thẩm Trọng Nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn một bộ sắp khóc, tựa hồ rượu cũng tỉnh, nhíu nhíu mày thân thủ sờ sờ mặt Nhiêu Tông Lễ “Làm sao vậy?”
Y chưa hỏi xong, vừa hỏi, Nhiêu Tông Lễ liền cảm thấy được cỗ khí ở trong lòng dần dần nảy lên đến.
Trừ bỏ vị rượu cùng vị khói, trên người Thẩm Trọng Nhiên còn có một cỗ mùi, đó là hương nước hoa hỗn tạp. Mặc dù là ở trong điếm dính vào nước hoa thực bình thường, nhưng hôm nay lại khiến hắn không thỏa mái.
Ở trong điếm, Thẩm Trọng Nhiên muốn dạng nam nữ kiểu gì không được, tuổi trẻ, xinh đẹp, tươi mới — mà hắn, tựa hồ càng thích hợp làm bảo mẫu kiêm chức vú em —
Không biết hắn suy nghĩ cái gì, Thẩm Trọng Nhiên đỡ đầu Nhiêu Tông Lễ đem hắn ấn đến trước ngực mình, lại hỏi: “Ở bệnh viện chịu ủy khuất?”
Nhiêu Tông Lễ ngẩng đầu trừng mắt nhìn y liếc một cái. Sau đó lại cúi đầu, tựa hồ đang do dự.
Liếc mắt kia ở trong mắt Thẩm Trọng Nhiên là phong tình vô hạn, chịu đựng hạ thân rục rịch, hắn sờ sờ tóc Nhiêu Tông Lễ  “Có chuyện gì liền nói cho tôi biết, đừng một người nghẹn trứ. Không phải chuyện bệnh viện, thì phải là Tiểu Bảo hôm nay lại chọc giận anh tức giận? Chờ, tôi đi giáo huấn xú tiểu tử, đánh mông nó!” Nói xong làm bộ phải buông Nhiêu Tông Lễ ra đứng lên.
Nhiêu Tông Lễ nhất thời không biết hẳn là cười hay thế nào, thân thủ giữ chặt y.
“Nó còn nghe lời hơn anh.”
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Trọng Nhiên cười ngồi trở về, lại ôm thắt lưng Nhiêu Tông Lễ.
“Tôi cũng thực nghe lời a! Đặc biệt –” để sát vào bên tai Nhiêu Tông Lễ, thấp giọng nói vài câu, khiến người sau sắc mặt đỏ bừng, quả thực có điểm phải xấu hổ vô cùng.
Nhìn hắn mặt đỏ thành như vậy, tâm tình Thẩm Trọng Nhiên rất tốt.
“Có phải quá mệt mỏi hay không? Anh gầy –” nói xong sờ sờ thắt lưng Nhiêu Tông Lễ.
Nhiêu Tông Lễ hơi hơi sửng sốt một chút, thắt lưng hắn — không tính mềm mại.
Hắn cũng không phải tự ti, mà là sự thật. Có lẽ thật là già rồi, nghĩ sự tình luôn dễ dàng hướng chỗ tiêu cực mà nghĩ. Hắn cũng từng có ý niệm như thế trong đầu, nghĩ đến Thẩm Trọng Nhiên cũng không phải yêu mến hắn, mà là cảm thấy có hắn chiếu cố đứa nhỏ thực tiện. Tuy rằng sau Thẩm Trọng Nhiên không chỉ một lần nói cho hắn tình cảm của y, nhưng là —
Nhiêu Tông Lễ thở dài, thân là trưởng nam Nhiêu gia, thay song thân không ở nhà chiếu cố hai đứa em trai nhiều năm, cho dù thân thể hắn còn chưa già, trong lòng tựa hồ đã sớm cùng người năm – sáu mươi tuổi không khác biệt. Trước kia, hắn lại nghiêm túc lại khó gần, nhóm y tá sau lưng đều gọi hắn là băng sơn.
Nghĩ nghĩ, Nhiêu Tông Lễ cảm giác tiêu tan, hắn đứng thẳng người rời đi Thẩm Trọng Nhiên một chút, sau đó hỏi: “Anh nói tôi có nhàm chán hay không?”
“A?” Thẩm Trọng Nhiên sửng sốt. Lời này từ đâu nói lên?
Nhiêu Tông Lễ phụng phịu nhìn bộ dáng y ngơ ngác, một bộ bị biểu tình “Trách móc”, nhấp hé miệng nghĩ muốn đẩy mắt kính nhưng mắt kính lại bị lấy đi rồi
“Hôm nay ở siêu thị –” nói tóm tắt chuyện trong siêu thị một lần, hơn nữa mỗi đến nói đến chứ “Bà già xấu xí”, Nhiêu Tông Lễ đều phải ngẩng đầu liếc Thẩm Trọng Nhiên một cái. Thẳng đến khi nói xong, người sau vẫn là vẻ ngốc dạng.
Nhiêu Tông Lễ không vui. Tốt xấu gì cũng nói ra a!
“Uy ~ anh  –” hắn nói còn chưa nói xong, Thẩm Trọng Nhiên tựa như đại cẩu thấy chủ nhân mà phác lên, lao vào người khiến hai người ngã trên sofa, Nhiêu Tông Lễ sợ tới mức nghĩ đến có lẽ sẽ ngã khỏi sofa.
“Anh làm gì?” Phát điên cái gì!
“Anh là lão nam nhân đáng yêu!” Thẩm Trọng Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời ở trên cổ Nhiêu Tông Lễ hung hăng cắn một ngụm. Đau đến mức người sau kêu lên một tiếng đau đớn.
“Nói! Anh là cố ý nói như vậy khiến tôi hưng phấn sao? A?”
“Thúi lắm!” Rất ít nói thô tục, thô tục đời này của Nhiêu Tông Lễ cơ hồ đều kính dâng cho Thẩm Trọng Nhiên.
Mắng là mắng, giãy dụa vẫn giãy dụa, cuối cùng vẫn để Thẩm Trọng Nhiên làm đến. Quần ở trên chân, Nhiêu Tông Lễ bị nâng một chân khác lên, Thẩm Trọng Nhiên gấp đến độ quần của mình còn chưa kịp thoát, cởi bỏ cúc cùng khóa kéo liền đi người. Quần áo trên người hai người được coi là miễn cưỡng chỉnh tề, chỉ có khe hở kia là giao nhiệt cùng một chỗ.
Nhiêu Tông Lễ một tay nắm chặt sofa, quay đầu đi cắn môi thở hổn hển, không có trơn, đau đến chảy nước mắt.
Thẩm Trọng Nhiên yêu nhất bộ dáng hai mắt đẫm lệ này của hắn. Tuy rằng đau lòng, lại càng hưng phấn, chậm rãi đẩy hạ thân, thẳng đến toàn bộ đi vào, y thở thật sâu, cúi đầu sờ sờ mặt Nhiêu Tông Lễ.
“Kêu đi ~ nghe lời, tôi thích nghe anh kêu — ”
Ở trên giường, thanh âm Nhiêu Tông Lễ luôn luôn không lớn, trừ bỏ thời điểm bị khi dễ đến chịu không được.
Lắc lắc đầu, Nhiêu Tông Lễ buông môi ra, thanh âm đều có chút run rẩy.
“Tiểu Bảo còn đang ngủ –” hắn không có đóng cửa phòng.
Thẩm Trọng Nhiên cười cười “Đừng lo, tỉnh hắn cũng nhìn không thấy.” Nói xong không để ý Nhiêu Tông Lễ căm tức mà bắt đầu trừu động. Một bên động, vừa động thân thủ mát xa cái mông khiến hắn thả lỏng. Mỗi khi y xấu ý vuốt ve bộ vị nơi hai người kết hợp, thân thể Nhiêu Tông Lễ luôn nhịn không được căng thẳng, khiến y thích đến đổ mồ hôi.
Thân thể mê người như thế, người lại đáng yêu đến vậy, sao lại già đâu —
“A –” đột nhiên bị đỉnh tới trong chỗ sâu, Nhiêu Tông Lễ ngẩng đầu rên rỉ ra tiếng. Thẩm Trọng Nhiên theo thế nằm úp sấp trên người hắn, hạ thân càng phát sức đĩnh động, đồng thời tiến đến còn ở bên tai hắn nói: “Tôi mỗi ngày làm dịu anh như thế này  , anh  sao có thể già, thành bà già xấu xí chứ? Ân?”
“Anh  — ngô!” Bị Thẩm Trọng Nhiên cố ý động đến nói không nên lời, Nhiêu Tông Lễ thân thủ ôm lấy y, dùng sức cấu lưng hắn một cái.
Thẩm Trọng Nhiên không để tâm, hai người cuốn lấy càng lúc càng chặt.
Thẳng đến khi Nhiêu Tông Lễ cao trào một lần  sau, còn không có lấy lại tinh thần, Thẩm Trọng Nhiên đột nhiên nâng chân hắn lên thành tư thế đáng hổ thẹn, hắn có điểm luống cuống.
“Đủ rồi! Đừng làm nữa, Tiểu Bảo sẽ tỉnh — ”
“Yên tâm đi! Vợ chồng hai người chính là muốn thừa dịp đứa nhỏ ngủ để hảo hảo thân thiết thân thiết! Tách chân ra — thực ngoan ~” nhìn nam nhân run rẩy  tách chân ra, Thẩm Trọng Nhiên vừa lòng, vuốt ve đầu hắn khen ngợi.
Nhiêu Tông Lễ tức giận đến muốn đuổi y. Lại khống chế không được thân thể của mình, cảm giác lại tới nữa, đành phải tùy ý y.
“Làm thì mau làm! Ít nói nhảm!”
Buồn cười nở nụ cười, Thẩm Trọng Nhiên lại bắt đầu luật động vòng tiếp theo, có mồ hôi cùng dịch thể hai người làm dịu, ra vào bắt đầu thông thuận lên, tốt đẹp làm cho người ta tâm tình sung sướng, đặc biệt là hai người yêu nhau.
Làm được một nửa, Nhiêu Tông Lễ ôm bả vai Thẩm Trọng Nhiên, thở hổn hển nói:  “Tiểu Bảo sắp tỉnh, nó chưa uống sữa đâu  — ”
Thẩm Trọng Nhiên mạnh mẽ đụng hắn một chút “Loại thời điểm này anh còn nhớ tiểu quỷ kia! Anh  không thể toàn tâm toàn ý thầm nghĩ mỗi tôi sao!”
Nhiêu Tông Lễ dở khóc dở cười  “Nó — a! Nó là anh  — con trai a!”
“Tôi biết!” Mất mặt nói ra câu nói kia, Thẩm Trọng Nhiên đành phải đem lửa giận cùng dục hỏa cùng nhau phát tiết trong hạ thân người kia, nhìn nam nhân bởi vì mình mà trở nên càng ngày càng khêu gợi, cười cười có điểm thỏa mãn.
“Ít nhất có tôi hơn tiểu quỷ kia nha, nó không thể uống sữa của anh, nhưng tôi có thể ―― ”
Thẩm Trọng Nhiên mới vừa nói xong, Nhiêu Tông Lễ liền cảm giác ngực nóng lên, trước ngực bị nam nhân hàm trụ, mạnh mẽ hút lên.
Cao thấp song trọng kích thích, khiến Nhiêu Tông Lễ nhịn không được rên rỉ, nguyên bản thanh âm lạnh nhạt lúc này càng thêm mê người.
“Nó cũng không thể làm thế này với anh!” Thẩm Trọng Nhiên như là bị nghiện, đứng dậy ấn vai hắn xuống bắt đầu trừu động, xuyên xỏ khiến sofa lệch đi vài phần, vài lần nghe được Nhiêu Tông Lễ thét chói tai mới thoáng dừng lại, sau đó ở thời điểm người dưới thân hồi phục thì lại bắt đầu.
Phát tiết qua đi, hết thảy lý trí mới có thể chậm rãi trở về vị trí cũ. Thẩm Trọng Nhiên ôm Nhiêu Tông Lễ nằm ở trên sô pha, bốn phía một mảnh đống hỗn độn, quần áo hai người ném xuống đất, đệm sô pha cũng dính đầy mồ hôi cùng dấu vết khi tình cảm mãnh liệt.
Nhiêu Tông Lễ nhắm mắt lại nghỉ ngơi nửa ngày sau, nói: “Anh  đi xem Tiểu Bảo, nó hẳn là tỉnh.”
“Sách!” Dừng lại đôi tay đang vuốt ve lưng hắn, Thẩm Trọng Nhiên có điểm không tình nguyện nhíu mày, nhưng vẫn đi. Nhặt lên quần áo trên mặt đất rồi mặc vào, xoay người nói: “Anh  trước nghỉ ngơi một chút, tôi đem tiểu tử kia an bài tốt rồi sẽ cùng tắm rửa.”
Nhiêu Tông Lễ không nói chuyện, chỉ là nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Quá nửa ngày, cuối cùng khôi phục một chút khí lực, Nhiêu Tông Lễ từ trên sô pha chậm rãi ngồi xuống, thân thủ xoa bóp thắt lưng suy nhược.
Dù sao, thể lực không thể so với trước kia — hắn là bác sĩ, công tác vội không nói, thời điểm không vội cũng là ngồi ở  trong văn phòng, rất ít có cơ hội rèn luyện, như thế nào có thể so sánh cùng Thẩm Trọng Nhiên mỗi ngày đều tập luyện đến cả ngồi văn phòng cũng có máy tập thể thao, hắn chỉ cầu qua vài năm chính mình không mập ra là tốt rồi.
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến ở thời điểm kịch liệt, Thẩm Trọng Nhiên cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói một lần lại một lần, ngực Nhiêu Tông Lễ hơi hơi nóng lên. Thẩm Trọng Nhiên tuy rằng nhìn qua không đứng đắn, nhưng cũng không phải người đem tình cảm nói trên đầu lưỡi, lời ngon tiếng ngọt cùng chân tình, thường thường thực dễ dàng khiến cho người phân không rõ.
Nhưng là hai người cộng lại cũng hơn nửa trăm, lại còn có đứa nhỏ (?) mà nói mấy lời này, Nhiêu Tông Lễ đều cảm thấy được có điểm —
Thẩm Trọng Nhiên đem Tiểu Bảo đi ra, nhìn thấy Nhiêu Tông Lễ nửa tựa vào sô pha, trên người là áo sơ mi của mình, sắc mặt ửng đỏ toàn bộ, hai chân dài hơi cong lên, cái mông rất tròn, đường cong hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, giữa chân mơ hồ thấy chút bạch trọc, đó là do y lưu lại  —
Vài giây sau, trong phòng lại vang lên tiếng hô hữu khí vô lực của Nhiêu Tông Lễ.
“Mẹ nó! Lại phát điên cái gì! Cút ngay! A — thắt lưng của ta không được — ân a — “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.