Thảm Họa Tình

Chương 9:




Một cơn mưa to dai dẳng trút xuống Seattle khi chuyến bay của hãng United từ San Jose hạ cánh xuống sân bay Sea-Tac và lăn bánh vào cổng. Faith ngồi ở hạng phổ thông cùng chiếc túi Fendi trong lòng. Đã lâu lắm rồi cô mới bay ở hạng phổ thông. Cô đã quên mất nó đông đúc thế nào. Mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Nếu Jules không tìm được cho cô một chuyến bay, cô hẳn sẽ mọc cánh và tự bay về nhà. Cô hẳn sẽ thuê một chiếc ô tô và lái đi. Khỉ thật, cô thậm chí còn có thể đi bộ nữa ấy chứ. Cô không quan tâm xem mất gì, cô phải thoát khỏi California. Cô đúng là đồ hèn. Bỏ chạy như thể cô phạm phải một tội nào đó và không muốn đối diện với những gì mình đã làm. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ có thể đối mặt lại với Ty. Có lẽ tuần tới, hoặc tháng tới, hoặc năm tới, cô sẽ có thể ở cùng một phòng với anh và nhớ lại những chi tiết đau khổ cùng cực khi hôn anh, chạm vào anh, và thèm muốn anh nhiều hơn bất kể một người đàn ông nào mà cô từng thèm muốn. Nhớ anh đã đẩy cô ra và bờ vai rộng cùng mái tóc đen của anh khi anh bỏ cô lại trong hành lang, lẻ loi và bối rối.
Cô sẽ phải gặp lại anh, tất nhiên rồi. Nhưng không phải hôm nay. Cô đơn giản không thể chịu nổi việc gặp anh trên chuyến bay từ San Jose về. Chắc cũng không phải ngày mai, khi mà hành vi của cô và sự từ chối của anh vẫn còn quá mới mẻ trong đầu cô.
Cô rõ ràng là đồ hèn, nhưng cảm thấy hèn nhát không so sánh được với cảm giác cô đã phản bội chồng. Sau khi cô hôn Ty và tự biến mình thành kẻ ngốc, cô đã về giường và nằm chong chong cả đêm với cảm giác tội lỗi sục sôi khủng khiếp quấy nhiễu cô và đốt cháy cả một lỗ lớn trong dạ dày cô. Virgil đã chết, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang kết hôn. Cảm thấy như thể nụ hôn ấy - nụ hôn nóng bóng, đờ đẫn mà cô đã chia sẻ cùng Ty - là một con dao đâm vào lưng người chồng quá cố của cô. Không phải vì nó rất tệ, mà vì nó vô cùng tuyệt vời. Tuyệt vời đến mức cô hẳn sẽ làm bất kỳ điều gì để khiến nó kéo dài. Để khiến nó bùng cháy dữ dội hơn và lâu hơn. Để uống trọn anh, mút mát anh và cảm thấy những điều mà cô chưa từng dành cho Virgil. Những điều nóng bỏng, nhức nhối mà cô muốn làm với một người đàn ông sẽ làm những việc nóng bỏng, nhức nhối cho cô.
Cô lấy áo khoác và hộp đựng mũ từ trên đầu và di chuyển ra lối đi. Bây giờ đã là quá trưa ngày hôm sau rồi, vậy mà cô vẫn xấu hổ và bối rối như lúc cô đứng ngoài cửa phòng khách sạn của mình nhìn Ty bỏ đi. Làm sao anh có thể bỏ cô lại? Anh cũng đã khuấy động như cô. Cô đã cảm thấy vật đàn ông cứng ngắc của anh ép vào cô, vậy mà anh vẫn có thể bỏ đi. Và mặc dù vô cùng nhục nhã khi phải đối mặt với chuyện này, nhưng tạ ơn Chúa là anh đã làm thế. Thức dậy trần truồng với một trong những cầu thủ khúc côn cầu của cô sẽ là sai lầm nghiêm trọng. Không thể chấp nhận được. Anh làm việc cho cô. Trời ơi, anh hẳn có thể kiện cô vì tội quấy rối tình dục hay gì đó ấy chứ. Đúng là thảm họa.
Cô luồn tay qua hai ống tay áo khoác và khoác túi lên vai. Vậy thì, sao chuyện ấy lại xảy ra được nhỉ? Với anh? Trong tất cả mọi người? Chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất.
Layla.
Phần bản thân mà cô đã tạo ra để đương đầu với những thực tế khắc nghiệt của cuộc đời làm vũ nữ thoát y. Người phụ nữ cô đã tạo ra không hề ngại múa mông vì tiền thật tuyệt. Người phụ nữ tiệc tùng đến tận khi mặt trời lên và thích một cốc tequila ngon lành. Phần bản thân cô thích được làm tình tuyệt vời, nóng hổi, mướt mồ hôi với một anh chàng đẹp trai.
Giờ cô là cô Duffy rồi. Cô không cần Layla nữa. Layla là rắc rối.
Chiếc vali Louis Vuitton chờ cô ở băng hành lý và cô kéo nó ra bãi đậu xe qua đêm. Cổ và vai cô nhức mỏi vì chuyến bay dài và cô vất vả lắm mới nhét được hành lý vào cốp chiếc Bently. Đến lúc cô về tới căn hộ của mình, cô chẳng muốn gì hơn là trèo vào giường và kéo chăn phủ kín đầu.
Tiếng sủa ăng ẳng của Pebbles chào đón cô khi cô mở cửa vào nhà. Cô cầm hộp đựng mũ của cô lên và kéo vali của cô vào trong. Màn đã bị kéo ra che hết bức tường kính nhìn xuống vịnh Elliott, phủ bóng tối lên cả căn phòng lớn. Lò sưởi chạy gas liếm láp những khúc gỗ giả và tiếng hát “Let’s Get It On” mượt mà của Marvin Gaye rên rỉ phát ra từ bộ loa của cô.
“Mẹ?” cô gọi to khi đi vào phòng và va vào một luồng ánh sáng.
“Faith!” Mẹ cô nhỏm dậy trên đầu gối ở chính giữa sàn phòng khách. Một người đàn ông quỳ sau bà, và ngoại trừ vẻ mặt sốc nặng, cả hai cùng trần truồng.
“Ôi!” Cô quay ngoắt lại đối mặt với bức tường trống trơn khi cơn sốc đánh động bộ não mệt mỏi của cô. “Ôi Chúa ơi!”
“Con đang làm gì ở đây?”
“Con sống ở đây!” Trong khi Marvin hát rằng đừng lượn lờ quanh mục tiêu, má cô nóng bừng vì kinh hoàng trước những gì cô vừa thoáng thấy. Bắt gặp mẹ cô đang làm tình cho đến lúc nãy vẫn sốc y như năm cô mười bốn tuổi. Và mười. Và bảy. Khỉ thật, cứ chọn bừa năm nào cũng được. Cô chỉ tay ra sau. “Cái ông khỉ gió nào đây?”
“Pavel Savage,” người đàn ông nói.
Miệng cô há hốc khi cô nhìn trừng trừng vào bức tường thô nhám sơn màu cà phê sữa trước mặt cô. “Cha của Ty sao?”
“Con đáng ra không quay lại trước tối nay cơ mà,” mẹ cô buộc tội.
“Chuyện đó thì có liên quan gì nào? Mẹ đang làm tình. Trong phòng khách nhà con.” Ôi Chúa ơi. “Có gì không ổn với mẹ thế?”
“Chẳng có gì không ổn với mẹ hết.”
“Cùng với cha một cầu thủ khúc côn cầu của con!” cô tiếp tục, ép một tay lên bờ má nóng bừng. Và chẳng phải cha của một cầu thủ ất ơ nào đó. Mà là cha của anh chàng cầu thủ mà cô vừa sờ soạng đêm hôm qua.
“Chúng ta lớn rồi, Faith.”
“Con không quan tâm.”
“Giờ con có thể quay lại rồi.”
Từ từ, trong khi Marvin rên rỉ về “phong thánh,” cô quay lại như thể cô không tin những gì mình có thể nhìn thấy. Mẹ cô đã khoác vào một chiếc áo ngủ bằng lụa đỏ trong khi Pavel kéo khóa quần.
“Con tưởng Sandy đang ở với mẹ.”
“Bà ấy đã về nhà rồi.”
Pavel đi về phía cô và giơ một tay ra. “Rất vinh hạnh được gặp cháu, Faith.”
Cô rụt tay ra sau lưng và lắc đầu. “Có lẽ một lúc khác đi. Bác vừa để tay bác... Bác biết đấy.”
“Faith!” Mẹ cô há hốc như thể con gái bà vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm vậy. Pavel ngửa mái tóc đen ra sau và các nếp nhăn kéo dúm hai khóe mắt đôi mắt màu xanh biển của ông khi ông cười. Trừ nếp nhăn và tiếng cười ra, ông trông rất giống con trai mình.
“Bác hiểu.” Ông với tay lấy chiếc áo sơ mi đen vắt ngang lưng ghế. “Chuyến đi thế nào?”
“Gì ạ?” Ông ta muốn biết về chuyến đi của cô ư? Chúa ơi, những người này đúng là không bình thường.
“Mắt cá chân trụ của nó thế nào?”
“Gì ạ?” cô hỏi lại. Mẹ cô mới ở trong thị trấn chưa đầy hai tuần vậy mà bà đã làm tình trong nhà Faith rồi. Faith thậm chí còn chưa bao giờ làm tình trong căn nhà này ấy chứ.
“Mắt cá chân trụ của Ty thế nào?”
“À. Ừm. Cháu không biết. Cháu đã phải đi trước khi họ chơi. Cháu thấy ốm và đã đi về nhà.”
“Có gì không ổn với con à?” mẹ cô muốn biết.
“Con bị nhiễm bệnh gì đó thôi.”
Pavel cài khuy áo. “Bác nghe nói bệnh cúm đang lây truyền. Có lẽ cháu nên đi ngủ và uống thật nhiều chất lỏng vào.”
Có thực cô đang đứng đây nghe cha Ty nói về bệnh cúm không? Trong lúc ông đang mặc đồ?
“Có lẽ con nên ngồi xuống.” Mẹ cô đặt tay lên trán Faith. “Con nóng thật đấy.”
Đó là vì máu cô đã đổ xô lên đầu. Cô gạt tay mẹ cô ra. “Con ổn.” Hay ít nhất cô cũng sẽ ổn nếu có bao giờ cô quên đi được hai mươi tư tiếng vừa qua.
“Em xin lỗi, Pavel,” Valerie nói khi bà đi tới chỗ hệ thống âm thanh và tắt Marvin đi.
Bà xin lỗi, Pavel ư? Faith vừa bắt gặp mẹ cô trần truồng trên hai đầu gối. Một điều mà con cái không bao giờ nên thấy, và cô muốn chọc mắt mình ra. Thế còn mẹ xin lỗi, Faith thì thế nào?
“Đừng lo, Val.” ông nhét vạt áo vào quần. “Chúng ta sẽ có rất nhiều khoảng thời gian thú vị hơn cùng nhau mà.” ông xỏ chân vào một đôi bốt và cầm lấy áo khoác da của ông.
“Lần tới chúng ta sẽ ra khách sạn,” Valerie hứa khi bà đưa Pavel ra cửa.
“Làm ơn hãy làm thế.” Faith lấy hộp mũ của cô lên và kéo vali của cô dọc hành lang về hướng phòng cô. Ngay trước khi cô đóng cửa phòng mình lại, cô có thể thề mình nghe thấy họ đang hôn. Cô ném hộp mũ của cô lên bàn, mở nó ra, và lấy quần lót sạch của cô ra. Nhiều năm trước đây cô đã bị mất hành lý và giờ cô luôn luôn mang trang sức và những vật dụng cần thiết khác theo người lên các chuyến bay thương mại.
“Mẹ không tin nổi con nữa,” mẹ cô nói khi bà mở cửa và đi vào phòng. “Con đã làm mẹ xấu hổ trước mặt Pavel.”
Cô liếc qua vai khi đi qua phòng về tủ đồ bằng gỗ gụ của mình. “Mẹ đang làm tình trong phòng khách của con như trẻ vị thành niên,” cô nhắc nhở mẹ cô. “Mẹ nên thấy xấu hổ mới đúng. Vì Chúa, mẹ đã năm mươi rồi.”
“Những người năm mươi tuổi vẫn thích tình dục mà.”
Đó hoàn toàn không phải vấn đề. Cô mở tủ ra và đặt đồ lót của cô vào trong. “Không phải trong nhà con gái họ với người lạ.”
“Con đã đi vắng và Pavel không phải người lạ.”
“Con biết.” Cô đóng tủ lại và đi về chiếc giường đang phủ một chiếc chăn lông vịt bằng lụa đỏ. Mẹ cô mà ở cùng Pavel thì đúng là thảm họa đang chực chờ xảy ra. Và nó sẽ xảy ra. Vẫn luôn thế. “Ông ấy là cha Ty. Mẹ không thể tìm ai khác ngoài cha đội trưởng của con sao?”
“Con đã thấy Pavel chưa?” bà hỏi như thể điều ấy giải thích tất cả. Đáng buồn thay, với Valerie, đúng là như vậy.
“Rồi. Nhiều hơn những gì con muốn.” Valerie khoanh tay dưới bộ ngực lớn. “Mẹ chưa bao giờ hiểu nổi sao con lại có thể là một vũ nữ thoát y và người mẫu Playboy, vậy mà vẫn bảo thủ về tình dục như thế nhỉ.”
Cô chưa bao giờ bảo thủ. Còn lâu mới thế, cô chỉ không cuồng dâm, giống mẹ cô thôi. Bất kể những gì người ta nghĩ về cô, công việc trước đây của cô, và cách cô ăn mặc, cô chưa bao giờ là một người nghiện tình dục. Cô luôn có thể kiểm soát bản thân mình. Dẫu sao cũng ngoại trừ tối qua. Và cô không chắc đó là tình dục hay là thỏa mãn năm năm dồn nén nhu cầu nữa. Chỉ quá tệ là nhu cầu ấy lại được giải phóng toàn bộ trên người Ty Savage. “Sao con có thể từng ở tờ Playboy và muốn sống như một nữ tu trinh trắng được chứ? Điều đó chẳng hợp lý gì với mẹ hết.”
Khỏa thân và chụp ảnh cho tờ Playboy chưa bao giờ liên quan đến tình dục. Những thứ đó là vì tiền. Faith luôn giữ hai thứ tách biệt nhau trong đầu. Cô đã từng giải thích điều đó cho mẹ cô rồi và cô không thấy muốn giải thích lại lần nữa. Với mẹ cô, tỏ ra gợi cảm và nghiện tình dục là như nhau, và bà sẽ không bao giờ hiểu được. Kể cả bà có cố hiểu đi nữa. Mà bà cũng không hề cố hiểu. “Và con chưa bao giờ hiểu được làm sao mẹ có thể ngủ với những người đàn ông mà mẹ hầu như chẳng biết gì.”
“Mẹ biết Pavel.”
“Mẹ chỉ mới ở trong thị trấn được hai tuần!”
“Chỉ cần mất một giây để cảm nhận được sự hấp dẫn lẫn nhau mà thôi.” Mẹ cô ngồi ở mép giường và Pebbles nhảy lên cạnh bà. “Đó là...” Bà búng ngón tay. “Đó là tia chớp mà con một là cảm thấy, hai là không cảm thấy với một người đàn ông.”
“Nhưng không cứ lúc nào mẹ cũng phải thuận theo nó,” cô nói khi Pebbles nhảy vào hộp mũ, quay tròn vài vòng, rồi tự làm mình choáng.
“Nếu con cứ đè nén loại đam mê ấy, nó sẽ nổ tung và con sẽ làm vài chuyện điên rồ. Trước khi con biết, con đã khỏa thân và bị trói vào thành giường của một gã tên Dirk có hình xăm thước kẻ trên của quý rồi.”
Faith giơ một tay lên để mẹ cô ngừng lại. “Nếu chúng ta áp dụng chính sách ‘Không hỏi, không nói’ của quân đội thì sao. Con không hỏi và mẹ không nói.” Cô thực lòng không muốn nghe về những đam mê bùng cháy của mẹ cô. Mặc dù sau tối qua, khi cô ‘bùng nổ’ kiểu đó trong hành lang khách sạn Marriott, cô thực sự không thể chỉ trích ai khác. Nhưng công bằng với bản thân cô mà nói, cô đã lâu lắm rồi không hề bùng nổ kiểu đó. Lần cuối cùng cô nhớ được là lúc ở cùng một anh bạn trai cũ trên chiếc Harley của anh ta. Hay ít nhất họ cũng đã cố làm tình trên chiếc Harley của anh ta. Nó thực sự đã không diễn biến tốt đẹp lắm.
“Mẹ không hiểu nổi con nữa,” Valerie nói. “Con biết. Và con không hiểu được mẹ. Con không hiểu sao mẹ cứ lặp đi lặp lại cùng một sai lầm với cánh đàn ông. Khi con mười lăm, con đã ngừng đếm số đàn ông ra ra vào vào cuộc đời chúng ta.”
“Mẹ biết mẹ đã phạm sai lầm.” Valerie thở dài như thể sai lầm của bà chẳng phải chuyện gì lớn. “Bậc cha mẹ nào mà lại không phạm phải vài sai lầm chứ?”
Vài ấy à? Valerie đã cưới bảy lần và đính hôn ít nhất mười hai lần.
Faith thò tay vào hộp mũ và phải thọc xuống dưới bộ lông dài của Pebble mới thấy túi trang sức của cô. Con chó nhỏ gầm gừ và nhe hàm răng nhỏ xíu của nó ra. “Mày cắn tao, và tao sẽ đá văng mày qua ban công,” cô cảnh báo.
“Đừng nghe lời nó, Pebs,” Valerie nói khi bà vươn tay ra và gãi đầu con chó. “Nó chỉ đang ghen tị mà thôi.”
“Với một con chó sao!”
“Không phải con. Nó cơ. Đó gọi là ganh đua giữa họ hàng. Nó xem con như một người chị đang cạnh tranh giành sự chú ý của mẹ. Mẹ đã đọc điều ấy trong một quyển sách đấy.”
Vì Valerie không đọc sách, Faith ngờ rằng bà bịa ra điều đó. Cô nắm tay quanh túi đựng đồ trang sức của mình và kéo nó ra từ dưới người con chó.
“Mẹ không nghĩ Pebbles thích con thuyết giáo Mama đâu.”
Mama. Faith suýt ọe. “Con không thuyết giáo mẹ. Con chỉ nghĩ mẹ nên tôn trọng bản thân hơn nữa.”
“Mẹ tôn trọng bản thân.” Mẹ cô siết thắt lưng lại và vuốt phẳng lớp lụa trên chân.
“Con không phải cảnh sát đạo đức, Faith. Con đã cưới một ông chồng già vì tiền. Con khó mà có thể dạy dỗ mẹ về đạo đức.”
Vào thuở đầu hôn nhân của cô, điều đó chắc chắn đúng. “Mẹ chỉ có thể cảm thấy an toàn nếu có một người đàn ông trong đời.” Cô mở túi lụa ra và đổ các viên kim cương của cô vào lòng bàn tay. “Con tìm thấy sự an toàn của con cùng tiền. Chẳng ai trong chúng ta có thể nói mình đạo đức hơn.”
“Tiền là vật thay thế kém cỏi cho tình yêu.”
“Con đã có cả hai với Virgil.”
Mẹ cô thở dài và đảo mắt.
“Đó là một cuộc hôn nhân tốt.”
“Đó là một cuộc hôn nhân không đam mê, không tình dục với một người đàn ông đủ già để làm ông ngoại con.”
Cô đi vào căn tủ tường to đùng với quần áo đủ các tông của màu be, trắng, và đen.
“Mẹ sẽ không bao giờ hiểu được mối quan hệ của con với Virgil. Ông ấy đã trao cho con một cuộc sống tuyệt vời,” cô nói khi ấn số tủ an toàn và nó bật mở.
“Ông ta đã đưa con tiền đổi lại năm năm cuộc đời con. Năm năm tuổi trẻ mà con sẽ không bao giờ có thể lấy lại,” Valerie hét với sau cô, và Faith nín nhịn không nhắc Valerie rằng Virgil cũng đã cho bà tiền. Đủ để bà không phải làm việc. “Con không thể có một cuộc sống tuyệt vời mà không có đam mê,” mẹ cô thêm vào.
Faith giật cửa an toàn ra và rút ra một khay nhung màu xanh chứa đầy khuyên tai Tiffany và Cartier. Đam mê không mua giày cho con bạn khi đế thủng lỗ hay nhét thức ăn vào dạ dày con bạn. Nó không khiến cho những người đòi nợ không móc xe ô tô của mẹ bạn vào xe bọn hắn và lôi nó đi khỏi bãi đất nhà bạn trong khi lũ trẻ khác trong khu nhà lưu động chỉ trỏ và cười cợt bởi vì ít nhất chúng cũng khá hơn bạn.
Faith nhìn xuống các viên đá rực rỡ đủ màu sắc và hình thù. Đam mê không mang đi cảm giác buồn nôn ở dạ dày bảo bạn rằng chỉ thiếu một tờ séc nữa là bạn phải sống ở ngõ hẻm sau một thùng rác của quán Hard Rock.
“Những thứ ấy không giữ con ấm áp mỗi đêm.”
Cô nhìn mẹ cô đang đứng cách đó vài bước chân. Nhìn những đường rãnh sâu bên khóe đôi mắt màu xanh dương của bà và mái tóc kiểu Farrah đã bị bàn tay đàn ông làm rối bù. Faith ngủ dưới một cái chăn nhồi đầy lông ngỗng trắng Hungary để giữ cô ấm áp mỗi đêm. Cô không cần đàn ông cho điều đó.
Cô đặt kim cương của mình lên khay nhung. Cô không cần đàn ông để lấy hơi ấm hay tiền. Đam mê được đánh giá quá cao và đằng nào cũng không kéo dài. Mẹ cô chắc chắn là một ví dụ cho điều ấy. Faith có tất cả mọi thứ cô cần. Cô không cần đàn ông làm gì hết. Và phải, cô biết người ta sẽ nói gì về việc đó. Rằng cô đã dùng cơ thể thay vì đầu óc để đạt được thứ cô muốn.
Thế thì sao? Cô không quan tâm. Quan trọng là tất cả chúng thuộc về cô và không ai có thể cướp đi hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.