Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 20: Tiểu Vương Quá Mạnh Mẽ




Lật xe rồi?! Bản thân Vương Huyên cũng không còn lời gì để nói, lần trước thì thôi đi, do Tần Thành nói chen vào, lần này thì khác, bản thân hắn bị bắt tại trận.
Cửa phòng, Triệu Thanh Hạm duyên dáng yêu kiều, người mặc một chiếc váy chiết eo sang trọng, ôm mông dài tới đầu gối, bó sát thân hình, hiện ra đường cong tuyệt đẹp. Chẳng qua cô ấy không duy trì vẻ tươi cười như lần trước, nguyên khuôn mặt thanh thú hài hòa lại trở nên băng sương, lạnh lùng; làm người ta cảm giác được không giống ngày thường, cảnh giới cao ngạo xuất hiện.
“Còn đứng đó làm gì, mau vào đi.” Vương Huyên chào hỏi, đứng dậy ưỡn ngực thẳng lưng chủ động ra tiếp đón, cười vui vẻ, nói: “Tớ và Tần Thành nói, từ từ gọi đồ, lát nữa bạn học Triệu chắc sẽ tới, đợi xem cậu ấy thích ăn gì thì gọi; đừng khách sáo, trước khi tạm biệt xem như tớ là chủ nhà, chiêu đãi bạn học Triệu thật tốt mới được”
Tần Thành nhếch mép, rõ ràng là tớ bỏ tiền mời khách mà! Hắn nhìn thấy Triệu Thanh Hạm khí chất lạnh như băng, song lại rất kinh diễm, hắn lại nhìn Vương Huyên, thầm oán trong lòng, lão Vương cậu tự cầu phúc đi, lần này không thể trách tớ.
Triệu Thanh Hạm mái tóc đen nhánh mềm mại, khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn như ngọc, lúc này lại không ngọt ngào, mà lăng lệ khiến người ta cảm giác như xa cách nghìn dặm; đôi mắt sáng rõ bức bách Vương Huyên, ánh mắt không giống như trước dịu dàng, mà là loại cảm giác áp chế đối phương, đôi môi sáng bóng càng hiện ra lãnh diễm. Lúc này, cô không tươi cười, hơi dương cái cằm trắng như tuyết, đánh giá Vương Huyên.
  
Nhưng cô vẫn đi vào phòng, âm thanh đôi cao gót khảm pha lê đi trên nền đá hoa cương cũng là âm thanh duy nhất trong khung cảnh an tĩnh này.
Tần Thành đứng dậy, kéo một cái ghế ý mời cô ngồi. Nhưng cô không đi tới bên này, mà đi tới chỗ ghế sofa dùng để nghỉ ngơi, không nói lời nào ngồi xuống; hai chân không khép nép hướng sang một bên như thục nữ, mà nhấc lên, thong thả đặt lên bàn uống trà, hai chân không chụm lại, mặc kệ việc bị nhìn thấy nơi không nên thấy.
Không thể không nói, Triệu Thanh Hạm hai chân dài thẳng tắp, lộ ra dáng người rất đẹp. Loại cảnh tượng này, khí chất này, hoàn toàn không giống những gì mà bấy lâu nay Tần Thành thấy trên người Triệu nữ thần, phong thái hiện tại cô ấy giống như Vương Huyên nói là phong thái nữ vương, lật đổ những nhận biết trước kia của hắn về cô ấy.
Triệu Thanh Hạm không nói gì, khoanh hai tay trước ngực, vô tình càng làm nổi bật đường cong cơ thể; một lời không nói chỉ nhìn Vương Huyên, xem hắn giải thích có hợp lý không.
Lần một, lần hai, liên tiếp bị cô bắt được, ánh mắt cô nhìn Vương Huyên không còn vẻ dịu dàng như trước, cả người mang vẻ đẹp kiểu khí chất lạnh lùng.
Vương Huyên đứng dậy, nghiêm túc đi tới trước mặt Triệu Thanh Hạm.
Tần Thành thì ngược lại khá bình tĩnh, hiếm khi thấy lão Vương lúng túng; hắn còn mong đợi xem lần này Vương Huyên giải thích thế nào.
“Xin lỗi!”
Vương Huyên đi tới gần, trực tiếp xin lỗi? Tần Thành cảm thấy đáng tiếc, hắn chỉ xem náo nhiệt nên không ngại sự việc trở nên ầm ỹ hơn, còn mong đợi nhìn lão Vương biểu diễn. Dù sao dưới cái nhìn của hắn, Vương Huyên là người không bị giới hạn bởi khuôn phép cũ.
Nhưng sau đó hai mắt hắn trợn trừng, suýt nhảy ra ngoài, không dám tin vào mắt mình, quả nhiên không hổ là lão Vương, vậy mà........động thủ với Triệu nữ thần!
Vương Huyên nói xong hai từ xin lỗi, tay phải như đao trực tiếp mãnh liệt chém xuống cổ Triệu Thanh Hạm, dường như còn mang theo tiếng sấm sét, lực lượng lớn, động tác lại càng nhanh.
Trong không khí dường như phát ra tiếng nổ kèm theo chấn động kịch liệt, khiến mấy tờ giấy trên bàn trà bay lên.
Tần Thành chấn kinh, tuy biết Vương Huyên chưa từng đẻ ý những khuôn phép cũ, nhưng lần này cũng quá mạnh đi; trực tiếp hạ thủ với Triệu nữ thần, không chút lưu tình. Hắn vô cùng căng thẳng, há hốc mồm, sao lại thành thế này? Lão Vương quá mãnh liệt, không chút thương hoa tiếc ngọc?!
  
Triệu Thanh Hạm cũng kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp biến sắc, quả nhiên không thể dự liệu được Vương Huyên, vậy mà dám ra tay với cô ở đây. Cô phản ứng thần tốc, tay phải tức khắc có ánh sáng óng ánh, bàn tay phải trắng nõn như ngọc sắc bén như chủy thủ chém về Vương Huyên, tuy công kích sau, nhưng động tác rất nhanh, không khí cũng bị xao động.
Gần như đồng thời, tay trái cô vận thành chưởng, tuy nhìn thanh mảnh, nhưng lực lượng đáng sợ, phát ra âm thanh chấn động, đánh vào ngực Vương Huyên.
 
Vương Huyên tay phải như đao, hướng công kích không thay đổi, tay trái cũng động, ngăn cản một quyền của Triệu Thanh Hạm, muốn mạnh mẽ bắt sống.
  
Bành!
Bàn trà phá nát, hai chân Triệu Thanh Hạm chỉ hơi dùng lực thu lại, đã làm nó vỡ nát bay tứ tung.
Hai tay tấn công, cái eo nhỏ nhắn dùng lực xoay một cái, đôi chân dài giống như chiếc roi da quất về đỉnh đầu và ngực của Vương Huyên, nhanh chuẩn mạnh.
Vương Huyên phản ứng nhanh chóng, khả năng ứng biến hơn người, áp sát xông lên, nâng đầu gối chân phải, ngăn cản hai chân đối phương, hai tay bắt hướng bàn tay và nắm tay Triệu Thanh Hạm, muốn khóa lại cô.
Tần Thành ngồi bên ngoài xem chiến đấu mà lòng rung động kịch liệt; sau đó, dưới mông hắn như có lò xo trực tiếp nhảy lên, chạy ra cửa vào, nhanh chóng đóng lại, không dám để người khác nhìn thấy.
  
Vù!
  
Triệu Thanh Hạm thân hình nhẹ nhàng, thân thể nằm ngang sofa, tránh khỏi phạm vi tấn công của Vương Huyên; dưới cặp chân dài, đôi cao gót đi đến đâu thì trên thảm lại xuất hiện lỗ thủng, có thể thấy hiện tại cơ thể cô căng cứng ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố.
  
Khuôn mặt cô đầy vẻ xơ xác tiêu điều, so trước kia thanh tú ngọt ngào hoàn toàn không giống nhau, hiện tại duy trì tư thế chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
  
Tần Thành nuốt nước bọt, cảm thấy không tin vào mắt mình, trước kia Vương Huyên từng nói, thân thủ của hắn không bằng Triệu nữ thần, hắn còn không tin; vậy mà hiện tại nhìn thấy cô ấy có thể đấu với Vương Huyên, tức khắc mặt đờ ra, đứng im tại chỗ.
  
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều, hắn lấy ra một đoạn dây điện trong căn phòng, nhỏ giọng nói với Vương Huyên: “Trói lại nhé?!” Giữa huynh đệ và nữ thần, không hề do dự chọn vế trước, bắt Triệu nữ thần lại rồi nói.
  
Vương Huyên không nói gì, chầm chậm thổ khí, hai tay thả lỏng, không tiếp tục duy trì tư thế tấn công.
Triệu Thanh Hạm giận dữ nhìn Tần Thành, cô cũng thu hồi tư thế tấn công, thân thể căng cứng cũng thả lỏng, vặn thắt lưng, đôi giày cao gót đi trên nền đá phát ra âm thanh cộc cộc.
  
Vương Huyên mở miệng: “Bái phục, quả nhiên đã thải khí, nội dưỡng thành công!” Hắn vẫn cảm thấy, Triệu Thanh Hạm khả năng bất phàm, nhưng chưa động thủ bao giờ, lại không biết mạnh mẽ thế nào, đến hôm nay va chạm một lần, hắn tin tưởng, người con gái này cực kì lợi hại.
  
Dù là lần trước hay lần này, Triệu Thanh Hạm đều không phát ra tiếng động xuất hiện ở sau lưng hắn, đi tới gần mới bị hắn phát hiện.
Cho dù cả hai lần đều do bầu không khí thả lỏng thoải mái, hắn không đề phòng, nhưng cũng có thể nói lên một chút vấn đề.
Nhất là, Thanh Mộc trong tổ chức từng nói, trong lớp thực nghiệm có hai học viên mà hắn rất hứng thú, đánh giá tiềm lực cực lớn, có thể thành cao thủ. Lúc đó Vương Huyên biết được trong lớp có ẩn giấu một nhân vật lợi hại.
  
Chỉ là hắn tiếp xúc với Triệu Thanh Hạm quá ít, người con gái này ngày thường không ở trường học, một lần biến mất là mười ngày nửa tháng, lên lớp cũng chẳng được mấy ngày. Cho nên trước kia hắn không thể xác định cô ấy đã luyện Cựu Thuật đến trình độ nào.
  
Triệu Thanh Hạm vuốt vuốt mái tóc, chế giễu: “Cậu thực khác người, không theo quy tắc gì cả, hai lần nói xấu sau lưng, vậy mà dám trực tiếp động thủ với tớ.”
Tần Thành nhanh chóng dàn xếp nói: “Nào, đều là hiểu lầm, ngồi xuống uống trà, ăn cơm, chuyện thù oán thế gian chỉ cần uống trà nói chuyện là sẽ giải quyết được.”
Triệu Thanh Hạm trợn mắt nhìn đoạn dây điện trong tay hắn, muốn đánh hắn một trận; tên này trên miệng thì một tiếng nữ thần hai tiếng nữ thần, lúc quan trọng vậy mà muốn giúp Vương Huyên trói cô lại!
  
Kiểu ánh mắt không thiện cảm đó khiến Tần Thành bối rôi không thôi, hắn nhanh chóng vứt đoạn dây điện vào một góc phía sau.
  
“Ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Vương Huyên nói.
  
Triệu Thanh Hạm nhướng đôi lông mày mảnh mai xinh đẹp, nói: “Tâm của cậu quá lớn, hay là cậu thấy tớ quá khoan dung độ lượng, không tính toán so đo gì cả?”
“Quả thực tâm tớ hơi lớn” Vương Huyên nhìn nhìn cô ấy nói: “Cậu cũng không phải là một người tính toán chi li, trong mắt tớ, cậu có tấm lòng khoan dung, dáng người đẹp, tâm lại càng đẹp.”
Tức thì, Triệu Thanh Hạm ánh mắt lăng lệ, thần sắc bất thiện, hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống, nhìn hắn cười lạnh.
Vương Huyên hơi cười, nói: “Cậu thế mà luyện thành Cựu Thuật, hơn nữa trình độ kinh người, chắc biết loại người như chúng ta cảm ứng nhạy bén; tớ thấy cậu vẫn đứng ở xa nhìn chằm chằm vào tới, không biết muốn làm gì, nhưng giống như đang nhìn con mồi vậy, muốn kéo xuống nước; cho nên trong lòng tớ sinh ra cảnh báo, đề phòng với cậu.”
  
Triệu Thanh Hạm trong lòng phát bực, muốn nói, đây là đề phòng sao? Rõ ràng là nói xấu sau lưng, lần trước cũng thôi đi, lần này người ta thuần khiết như vậy lại bị nói thành giả tạo, thực muốn đánh!
Vương Huyên nói: “Bạn học Triệu đừng tức giận, tới, mời ngồi, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, xem liệu có cơ hội hợp tác không?
Thông qua mấy lần tiếp xúc, Vương Huyên xác định, đối phương tìm hắn tất nhiên có việc, nếu không sẽ nhanh chóng rời Cựu Thổ, không cần thiết phải tới đây duỗi cành ô liu.
  
“Ngược lại thì cậu rất tự tin.” Triệu Thanh Hạm tạm thời không để bụng, chuẩn bị cùng hắn nói chuyện.
  
Đương nhân viên phục vụ đi vào, lập tức cạn lời, ba người này rốt cuộc là tới ăn cơm, hay tới phá quán; bàn trà thì bị bể, mặt đất toàn là vết thủng giày cao gót, không thể không đổi phòng khác cho bọn họ.
Triệu nữ thần rất độ lượng, không nhắc tới chuyện lúc nãy, đi ra ngoài mặc thêm chiếc áo khoác; bởi vì cô thấy từ đầu tới cuối mấy lời Vương Huyên nói lúc nãy không đúng lắm.
  
Ba người ngồi xuống, bầu không khí trở nên hòa hợp, nói cười vui vẻ, đem việc ban nãy bỏ sang một bên, giống như chưa từng phát sinh.
  
Vương Huyên rất nghiêm túc nói: “Bạn học Triệu nhìn trúng tớ, chắc là nhìn trúng thân thủ của tớ, nói trước nhé, nếu như đi làm chuyện mờ ám, cậu đừng có kéo tớ theo; tớ tuân thủ luật pháp, chưa từng phạm tội, là công dân tốt trên Cựu Thổ; lớn thế này rồi mà chưa từng làm ai bị thương đâu; ừ, đúng rồi, lần trước trong bữa tiệc ra tay với Chu Vân thì không tính, đó là bất đắc dĩ tự vệ mà thôi.”
Triệu Thanh Hạm nhìn hắn, cảm giác người bạn học không theo khuôn phép này không hề kỉ luật như bản thân nói, điều tra tỉ mỉ chắc chắn sẽ có vấn đề. Cô rất bình tĩnh, nói tới việc chính sự, kinh nghiệm của cô vô cùng lão luyện, không vội nói chuyện, khá điềm tĩnh, ngược lại nói một chút bí mật về siêu thuật.
  
“Siêu thuật, cũng có người gọi nó là Thần Thuật, là một lần thu hoạch bất ngờ mà tìm thấy.” Giọng cô đều đều, chầm chậm nói từng sự việc.
Đột nhiên, cô trực tiếp nói: “Có người lòng mang tham vọng, còn chưa điều tra rõ ràng đã muốn đốt lên thần hỏa; a, còn có người nghĩ xa hơn, dám suy nghĩ thành tổ; nực cười, trước giải quyết vấn đề tuổi thọ sắp hết của bản thân đi đã.”
Khi nghe đến đây, Vương Huyên ý thức được vấn đề, nói: “Không phải cậu muốn tìm một số người đi thám hiểm đấy chứ? Người xông lên đầu tiên chắc chắn làm bia đỡ đạn, đừng tìm tớ, không đi!”
  
Triệu Thanh Hạm tươi cười rạng rỡ nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, đều là bạn học, tớ sẽ hại cậu sao? Có thể là một trận cơ duyên lớn lao mà ta không thể biết trước!”
Vương Huyên một điểm cũng không quan tâm, từ trong đáy lòng đã quyết định cự tuyệt.
“Yên tâm, hoàn toàn không giống tưởng tượng của cậu đâu, cơ duyên không phải nguy cơ; nhưng hiện tại cậu không thể đi tới Tân Tinh, ở lại Cựu Thổ thì nói sớm chuyện này không có ý nghĩa.”
Hai người đều cười ha ha, tiếp tục nói chuyện.
Sau đó, Vương Huyên trực tiếp nói: “Bạn học Triệu, nếu như cậu khăng khăng cố chấp mời tớ, vậy cũng được, chuẩn bị thù lao trước nhé? Có kinh văn bí truyền của đạo giáo tổ đình không?”
Lập tức Triệu Thanh Hạm muốn đánh hắn một trận, bí tịch đạo giáo tổ đình? Thế mà hắn cũng dám nói, nghĩ cái gì vậy!
Vương Huyên lại nói: “Vậy có thẻ trúc vàng thời Tiên Tần không?”
Triệu Thanh Hạm vẻ mặt không vui, cô cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện, Vương Huyên rõ ràng không hứng thú, cố ý sư tử há miệng, từ chối tham gia.
Tần Thành cảm thán, lão Vương cậu thật hung mãnh, trước đó thì ra tay với Triệu nữ thần, hiện tại lại tiến một tấc không cho người ta cơ hội hợp tác làm ăn, khiến Triệu Thanh Hạm trong mắt đều phát hỏa.
  
Hắn vội vàng giảng hòa nói: “Uống rượu, nhân sinh vui vẻ nhất là tận hứng, đúng rồi, Thanh Hạm, tớ không nghĩ đến, trình độ Cựu Thuật của cậu cao như vậy, có thể đánh với Vương Huyên, rốt cuộc cậu luyện như thế nào vậy?”
  
Triệu Thanh Hạm thờ ơ trả lời, nói là vì duy trì dáng người, cho nên mỗi này sẽ luyện một lúc.
Tần Thành lập tức ỉu xìu, cúi đầu uống rượu, không muốn nói chuyện, thậm chí còn muốn khóc; người ta vì duy trì dáng người xinh đẹp, tùy ý cũng luyện thành cao thủ Cựu Thuật, bản thân đổ máu và nước mắt, chịu khổ bao năm, cũng không thải khí thành công, tìm ai nói lý bây giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.