Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 22: Lướt Qua Tử Thần




Vương Huyên để cuốn bí tịch thể thuật ố vàng xuống, cầm lên một khối thẻ trúc vàng thời Tiên Tần. Nó chỉ dài tám cen ti mét, khá nặng, chất liệu không giống bằng trúc, mà ấm áp như ngọc; đây là đồ Thanh Mộc tặng khi gia nhập tổ chức thám hiểm.
Theo như Triệu Thanh Hạm nói, hơn mấy chục trăm năm qua, ở Cựu Thổ tổng cộng đào được bốn phần thẻ trúc vàng, trong đó có hai phần thì bị các phương tranh cướp nên đã phân tán.
Vương Huyên suy đoán, một phần thẻ trúc vàng nguyên vẹn chắc sẽ có hơn mười khối, muốn tập hợp lại thì khó hơn lên trời.
Hắn nhìn bức khắc họa trên thẻ trúc, sinh vật đầu người thân rắn sống động như có sinh mạng, nhưng ý nghĩa khó hiểu, trước mắt có quá ít dữ liệu, không tham ngộ được. Đánh đặt thẻ trúc sang một bên, con đường Cựu Thuật, cần chầm chậm tích lũy, không cần thiết từ đầu đã nhìn chằm chằm vào đồ vật thời Tiên Tần.
Sáng sớm, Vương Huyên lại luyện căn pháp phương sĩ, hai ngày nữa sẽ đi làm nên hắn phải trân quý khoảng thời gian yên bình trước mắt. Đương hắn cả người chảy mồ hôi, lại nhìn bản bí tịch Kim Thân trên bàn, Vương Huyên không nhịn được đi tới.
Trải qua quá trình quan sát tỉ mỉ, hắn xác định kinh thư ố vàng là cổ vật, không phải đồ giả; chỉ là trong sách ghi chép quá viển vông. Cuối cùng, hắn không kiên nhẫn nữa, sau khi đánh răng rửa mặt; hắn lấy ra một tấm thẻ điện thoại đặc biệt, chuyên môn dùng để liên lạc với Thanh Mộc, hỏi y xem thế nào.
Sau khi Thanh Mộc nghe được miêu tả đại khái, lập tức cười lớn, nói: “Cổ nhân đều khác người, thích khoa trương, làm gì mà mấy trăm mấy nghìn năm, đều là khoác lác; chẳng qua thể hiện bản thể thuật đó bất phàm, cậu nghe được thì cũng đừng để tâm. Đợi một chút, ta nhớ ra rồi, loại thể thuật Kim Thân này hình như rất nổi tiếng, xuất hiện từ thời Bắc Tống, chi tiết cụ thể thì ta không nhớ lắm.”
Sau khi Vương Huyên nghe được thì có chút bái phục, đến lại lịch bản kinh văn này Thanh Mộc đều biết một hai, người luyện Cựu Thuật có thành tựu quả nhiên không tầm thường.
“Bộ thể thuật này cậu có thể luyện, nhưng nhớ là đừng quá tin tưởng, chưa nói phía sau, chỉ nói luyện thành bảy tám tầng đầu đã cần mấy trăm năm, lừa ai vậy? Thử nghĩ xem nếu đúng như trên kinh văn nói, tác giả bây giờ ở đâu; hắn là người thời Bắc Tống, luyện đến tầng thứ mười ba, há không phải sống đến thời nay sao? Nhưng hậu thế lại có người phát hiện phần mộ của hắn.”
  ...……
Sau khi Vương Huyên đặt điện thoại xuống, tâm tình khá phức tạp. Trước đó hắn còn có suy nghĩ không thực tế, nếu như thể thuật Kim Thân đúng như giới thiệu, thì cuối con đường Cựu Thuật khả năng còn có thiên địa rộng lớn hơn! Kết quả lời Thanh Mộc nói làm hắn hiểu rõ người xưa cũng có lúc không đáng tin.
  
“Tác giả thể thuật Kim Thân, ta nhớ rồi, còn có Chu Minh Hiên, ta cũng nhớ kĩ!”
Lúc sau, Vương Huyên ra khỏi nhà, mấy người bạn học đi Tân Tinh sắp rời đi, mà thầy Lâm cũng sẽ ngồi ngồi cùng một phi thuyền vượt tinh hệ với bọn họ. Trước khi chia tay, hắn muốn gặp thầy Lâm một lần xem như là đưa tiễn, ngày mai hắn không thể tới gần phi thuyền.
Thầy Lâm mái tóc hoa râm, thân người hơi béo, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, da mặt hồng hào, tiếng cười sang sảng.
“Cậu cũng đừng oán trách, cổ nhân thỉnh thoảng sẽ như vậy, thích khoa trương; nhưng loại thể thuật như Kim Thân quả thực không đơn giản, có người nói sau khi luyện thành thì đao thương bất nhập. Người sáng tạo tên là Chu Vân Không, cũng là một nhân vật truyền kỳ, cả người da thịt so với khôi giáp tốt nhất còn lợi hại hơn mấy lần; sống tới hơn một trăm năm mươi tuổi, sau đó chết già trong Thục Sơn. Thời Minh, có kẻ đạo mộ để ý đến mộ huyệt của hắn, khiến bản bí tịch Kim Thân thuật lại xuất hiện trên thế gian, người này vẫn rất lợi hại, trong dã sử có ghi chép.”
  
Vương Huyên không nói gì, đời người sống hơn một trăm năm mươi tuổi, làm sao có thể nghiên cứu ra một bản thể thuật cần nghìn năm để có luyện thành. Hắn cảm thán một trận nghĩ cổ nhân có không ít kẻ lừa đảo. Nhưng Chu Vân Không vẫn bị trộm mộ, cũng hơi thảm.
Vương Huyên ngày càng khâm phục thầy Lâm không thôi, đúng là bác học, tới gốc dễ tác giả Kim Thân thuật đều biết được, còn biết nhiều hơn Thanh Mộc.
“Cậu đừng xem thường bản Kim Thân thuật này, nó có thể khiến Chu Vân Không sống hơn một trăm năm mươi tuổi, chính bản thân nó đã nói lên vấn đề. Hơn nữa, nghe nói lúc kẻ trộm mộ đào ra, cả người Chu Văn Không vẫn chưa thối rữa hết, cứng như sắt đá, thiết kiếm cũng không chém được, phải biết rằng lúc đó hắn đã chết hai ba trăm năm rồi.”
  
Trong lòng Vương Huyên chợt dậy sóng, một khi bản thân luyện thành sẽ như thế nào! Thời đại này, một cây súng đã có thể tiêu diệt một cao thủ Cựu Thuật, nếu như có thể luyện thành Kim Thân thuật, tính mạng sẽ cứng rắn hơn nhiều.
  
“Chu Vân Không, Chu Minh Hiên, đều họ Chu, người trước không phải là tổ tông của Chu gia chứ?”
Nhưng Vương Huyên nhanh chóng lắc đầu, không có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như là vật tổ truyền thì người sau Chu Minh Hiên cũng không dám tặng người.
  
“Bản bí tịch này nhìn chất giấy ít nhất cũng có lịch sử hai trăm năm, chắc là người đời sau ghi chép lại, sau khi đọc, cảm thấy chắc là thật.”
  
Từ khi thầy Lâm không thể chiến đấu nữa, đã chuyển sang nghiên cứu lý luận, khảo cứu các loại Cựu Thuật Cổ Pháp, ánh mắt sắc bén, phán đoán chuẩn xác.
  
Vương Huyên than thở: “Bí bản này làm em rung động rất lớn, cho dù hơi khoa trương, nhưng có khi nào kinh văn Cựu Thuật đều như vậy?”
  
Đây là điều cốt yếu mà hắn muốn hỏi thầy Lăm, phải chăng Chu Minh Hiên tặng bản sách này để quấy rối tâm cảnh của Vương Huyên. Liên quan đến các truyền thuyết về Cựu Thuật, liệu đáng tin sao? Như phương sĩ Tiên Tần, bọn họ để lại pháp cùng đường, chẳng lẽ cũng khoa trương quá mức sao?
  
Thầy Lâm lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng như em nói đâu, khoa trương giống Kim Thân thuật chỉ là thiểu số mà thôi, cực ít kinh văn mới như vậy, chủ yếu là do hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ. Ví như thời đó, đến quân tình chiến báo đều như vậy, một chiến dịch, chém đầu cùng bắt giữ tù binh chỉ mấy trăm người, nhưng lại viết thành phá vạn địch, xác chết đầy đồng. Quốc gia đều như thế, thì dân gian dã sử càng khó tránh được.”
  
Vương Huyên nghe được không nói gì, cảm giác luyện Cựu Thuật phải hiểu biết rất nhiều thứ? Trừ xem đạo tàng, chẳng lẽ còn phải đọc nhiều một chút lịch sử?
  
Thầy Lâm bổ sung: “Liên quan đến thực lực phương sĩ Tiên Tần, trải qua một số nhà nghiên cứu sinh mạng bên Tân Tinh kiểm tra, mới đưa ra kết luận cuối cùng.”
  
Tài phiệt, các cơ quan nghiên cứu từng đào móc không ít bộ thi thể phương sĩ thời Tiên Tần ở Cựu Thổ; trải qua hóa nghiệm, phân tích, nên kết luận rất xác đáng.
  
“Cho nên, em không cần hoài nghi sự rực rỡ của Cựu Thuật năm đó, muốn đi tiếp con đường này, lòng tin rất quan trọng.”
  
Vương Huyên tức thì trở nên nghiêm túc: “Em hiểu rồi, đường ở dưới chân, ban đầu em cảm thấy hứng thú mới gia nhập lớp thực nghiệm Cựu Thuật, nhưng sau đó thì muốn tiếp tục tìm kiếm con đường phía trước.”
  
Trên lĩnh vực Cựu Thuật, hắn chưa từng mê tín, đầu tiên là không ngừng tìm kiếm dấu vết, sau này hắn sẽ lấy bản thân kiểm chứng con đường này.
  
Thầy Lâm cảm xúc, nói: “Hiện nay văn minh khoa học kĩ thuật rực rỡ, với người luyện Cựu Thuật mà nói thì mỗi một thời khắc đều sẽ cảm thấy áp lực vô cùng.”
Vương Huyên gật đầu, nhưng tín niệm trong lòng lại rất kiên định, nếu như đến cuối, Cựu Thuật không còn đường để đi, vậy hắn hi vọng bản thân có thể có thể tạo nên sự khác biệt!
  ...……
Buổi tối, Vương Huyên ở nhà nghiên cứu thể thuật, tham ngộ căn pháp, sau đó xuống lầu đi tới cánh rừng phía sau khu nhà, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bắt đầu thải khí, nội dưỡng.
Hắn thả lỏng bản thân, trong lòng trong vắt vô cùng, dưới ánh sáng nhu hòa và trong veo tâm linh hắn càng tràn đầy, lúc này hắn nội ngoại thông thấu, cảm giác siêu việt.
  
Đột nhiên, Vương Huyên cảm giác đỉnh đầu căng cứng, giống như sắp bị một vật gì sắc nhọn xuyên thủng, làm hắn sởn gai ốc, trong lòng hồi hộp, bèn vô thức nghiêng tránh thân hình, hoàn toàn là dựa vào bản năng tốc độ.
  
Xoạt!
  
Một tiếng xẹt qua, hắn cảm giác được huyện thái dương nóng lên, một luồng không khí đáng sợ bay qua vành tai, mấy sợi tóc rụng xuống, có mùi khét như bị đốt.
Vù!
Sau một khắc, Vương Huyên linh hoạt giống một con báo săn mồi, chui sâu vào trong rừng cây rậm rạp sau khu nhà.
Khu nhà này đã có từ lâu, trước kia từng trồng cây, trải qua hơn mười năm sinh trưởng những cây này đã cao chọc trời, sum sê, thân ảnh của Vương Huyên nhanh chóng bị che lấp.
 
Hiện tại hai mắt Vương Huyên giống như hai thanh kiếm sắc bén, ở trong rừng lạnh lùng quan sát các phương hướng, đồng thời trái tim hắn đập nhanh liên tục.
  
Ban nãy, hắn xém bị bắn trúng!
Hắn cách tử vong chỉ một ngón tay, nếu như không phải di chuyển nhanh, vậy đầu lâu chắc chắn bị thủng một lỗ, chết không nghi ngờ!
  
Lúc đó, hắn cảm nhận được viên đạn bay qua mang theo không khí ba động rất đáng sợ, gió mạnh thổi qua tai, quét qua huyệt thái dương của hắn, làm đứt mấy sợi tóc.
  
Ai? Dám dùng súng ở khu dân cư, không hề cố kị gì cả, vượt quá tưởng tượng của người thường!
Đối với súng ống Cựu Thổ quản lý rất nghiêm khắc, với công dân bình thường mà nói, chưa từng lo lắng đột nhiên bị súng bắn, trị an rất tốt.
  
Nhưng hiện tại, đích thân Vương Huyên lại trải qua nguy hiểm sinh tử, gặp loại sự kiện nghiêm trọng này; có người muốn giết hắn, không kiêng nể, chạy tới khu dân cư động thủ, khiến người ta tức giận!
Súng của đối phương trang bị ống giảm thanh nên không kinh động tới người dân, Vương Huyên yên tĩnh tìm kiếm địch nhân.
Hắn không xông ra vì không biết trong tối có bao nhiêu người, có mấy khẩu súng, hắn giật mạnh y phục trên người, ném ra ngoài rừng.
 
Bành! Bành! Bành!
Chớp mắt, hắn nghe được ba tiếng súng, trên y phục xuất hiện ba vết đạn, kẻ ám sát thị lực kinh người, ngắm chuẩn, hơn nữa tốc độ phản ứng quá nhanh.
Vương Huyên vẻ mặt lạnh lùng, ít nhất có ba tay súng thực lực bất phàm ở bên ngoài hàng rào khu nhà, chờ thời cơ bắn giết hắn. Thậm chí, hắn đã đoán ra vị trí của ba tay súng.
  
Nhưng hắn không đi ra, mà di chuyền vào sâu trong rừng trốn sau gốc cây. Bởi vì không biết trong bóng tối phải chăng còn có người chưa ra tay nên hắn không muốn trở thành bia ngắm bắn cho người khác dưới ánh trăng.
Thời khắc này, thứ mà trong lòng hắn nghĩ đến lần đầu tiên là Kim Thân thuật. Nếu như có thể luyện thành loại thể thuật này, tất nhiên sẽ không sợ trong tối có bao nhiêu người mà sẽ trực tiếp phản kích, dưới ánh trăng săn giết địch nhân.
  
Vương Huyên rất bình tĩnh, không tùy tiện hành động. Hắn lấy một tấm thẻ điện thoại, liên hệ Thanh Mộc, nhanh chóng tóm tắt tình hình.
 
“Cậu làm đúng lắm, trong tay không có vũ khí nóng, tìm nơi ẩn nấp đi, lát nữa sẽ có người chuyên nghiệp đi xử lý, ta cũng mang cho cậu ít trang bị.”
  
Sau khi Thanh Mộc gác điện thoại, sắc mặt băng lãnh vô cùng, đến hắn cũng cảm thấy, những người này quá trắng trợn, dù sao đây là thành phố ở Cựu Thổ, vậy mà phát sinh loại sự việc giết người bằng súng.
Nếu như khi thám hiểm dã ngoại, một số tổ chức, tài phiệt gặp nhau, có thể vì tranh đoạt bảo tàng mà ra tay, nhưng có một điểm bọn họ phải tuân thủ, tuyệt không thể dùng súng trong thành phố, không thể ảnh hưởng đến công dân bình thường. Nếu không thì toàn bộ xã hội sẽ loạn.
  
Đây là một loại quy tắc ngầm, một loại ước định giữa các bên mà trở thành quy tắc, tất cả các tổ chức đều phải tuân thủ, rất ít người dám gây ra sóng gió.
Nếu không các quốc gia sẽ dạy bảo những tổ chức và cơ quan đó cách làm người, Cựu Thổ tuy đã lạc hậu, nhưng một số giới hạn vẫn chưa từng thay đổi.
Vương Huyên leo lên một gốc đại thụ, yên tĩnh suy nghĩ, rốt cuộc là ai muốn giết hắn? Hắn mới rời khỏi trường, lại gặp loại tình huống này.
  
Hắn nghĩ tới một số người và sự việc gần đây, đánh giá một lần những người hay thế lực liên quan, ánh mắt lăng lệ quang mang lóe sáng.
Đầu tiên, hắn gia nhập tổ chức thám hiểm, hôm trước đi núi Thanh Thành hành động, không biết có để lại chút manh mối nào không mà dẫn đến một số người muốn giết hắn. Lần đó tiếp xúc thế lực Chu gia, Lăng gia, Ngô gia, còn có một số người nhóm Kim Xuyên trong tổ chức thám hiểm.
Vương Huyên đem chuyện tối qua lần đầu gặp Ngô Nhân cũng liệt kê vào trong danh sách.
Loại bỏ một số người và thế lực, hắn còn nghĩ tới thời gian trước nữa, gặp Chu Vân và những người có tranh chấp với hắn.Mà phụ thân của Chu Vân Chu Minh Hiên thì càng lợi hại.
Ngoài ra, xa hơn nữa, Vương Huyên nghĩ đến có người muốn hắn ở Cựu Thổ, không để hắn đi Tân Tinh, tuy không đến mức phải giết hắn, nhưng vẫn xem xét một lần.
Vương Huyên sát khí đằng đằng, hắn đang suy đoán và thôi diễn, những người này cùng thế lực sau lưng rốt cục là nhà nào dám dùng súng trong khu dân cư, việc mà tất cả đều cấm?
Rốt cuộc là ai, tâm ngoan thủ lạt như vậy, trắng trợn hạ sát thủ, muốn trừ khử hắn?!
Nếu như hắn chết, phải chăng sẽ có người vô thanh vô tức lau chùi tất cả dấu vết, không kinh động bên ngoài, không gây nên bất cứ gợn sóng nào? Thế lực sau lưng người ra tay dường như rất tự tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.