Gương mặt Ngô Nhân rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo len tuy hơi rộng nhưng khó che được đường cong mê người, tối nay không có nguy cơ y phục bị rách như lần trước.
Cô không mở miệng nói chuyện, lãnh đạm liếc nhìn Vương Huyên, sau đó bèn quay đầu đi hướng quán rượu đang đông như mắc cửi, không có bất cứ cảm xúc gì cả.
Bên người cô có hai vị nữ tử đang đánh giá Vương Huyên, hơi kinh ngạc, người này không sợ một người kiêu ngạo cố chấp như Chu Vân giáo huấn hắn sao? Ở độ tuổi này, thanh xuân là thứ đáng giá nhất, hai người này da dẻ trắng nõn, dáng người cao ráo, tràn đầy sức sống.
Một người trong đó để tóc ngắn, không để ý đêm thu gió lạnh, mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra cặp chân dài trắng như tuyết. Người còn lại thì tóc dài “xoăn tự nhiên”, đôi môi đỏ mọng rất gợi cảm, dưới ánh đèn đường cả người trở nên cực kì diễm lệ, hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
“Vương Huyên hôm nay ngươi ăn thuốc súng sao?” Chu Đình vì anh trai ra mặt, cô rất cảnh giác, nhìn chằm chằm Vương Huyên và anh trai, sợ anh trai không nhịn được sự khích bác xông lên, lại bị đánh một trận.
“A, cậu là Vương Huyên?” Người con gái tóc dài xoăn tự nhiên, dáng người thướt tha, đi tới, mắt phượng dễ thương dị thường, sau khi đi tới gần, đôi môi hồng càng hiện lên vẻ kiều diễm, tươi cười nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là Lý Thanh Tuyền”
“Thanh Tuyền, đừng quá đáng!” Ngô Nhân mở miệng, cô biết sau này Lý Thanh Tuyền cùng Lăng Vi sẽ đối đầu với nhau, muốn tìm hiểu thêm về Lăng Vi nên mới đi tới làm quen.
Vương Huyên hướng Lý Thanh Tuyền gật đầu, trực tiếp loại bỏ cô cùng Chu Đình còn có Chu Vân ra khỏi danh sách hiềm nghi.
Bên cạnh còn có hai người thanh niên, đều rất trầm mặc, không giống Chu Vân thích gây sự, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
“Vương Huyên, hôm nay ta rất tiết chế, ngươi muốn chọc tức ta sao?” Ban nãy Chu Vân thiếu chút tức đến phun máu, tuy đối phương nói là sự thực, gần đây gã lại đánh nhau với người ta, nhưng dưới trốn đông người như thế này không thể khéo léo chút sao? Gã bị khiêu khích lồng ngực trở nên đau đớn.
Vương Huyên đi tới, thành khẩn nói: “Xin lỗi, do tối nay gặp phải một tên cả người phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, khá man hoang, bỏ đi...........không nói nữa, tối nay tâm trạng ta không tốt, tạm biệt.”
Sau khi hắn nói xong bèn quay người đi, trừ Chu Vân, những người khác đều rất ung dung bình tĩnh, khó nhìn ra được manh mối gì trên người bọn họ.
“A, ngươi gặp người phát ra ánh sáng đỏ? Vậy thì thực xui xẻo.” Chu Vân cuối cùng cũng cười, bộ dạng như ta hiểu, gã cảm thấy bản thân đã đoán được Vương Huyên trải qua chuyện gì, nhất định là bị một vị cao thủ siêu thuật áp chế, cho nên tối nay hỏa khí mới vượng như vậy.
Gã thản nhiên cười cười, rơi vào các loại tưởng tượng, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn nhiều. Dưới tình huống như thế này, ngược lại thì gã rất độ lượng, không chỉ bỏ qua việc ban nãy Vương Huyên châm chọc, mà còn có lòng nhắc nhở vài câu.
“Tiểu Vương, khuyên ngươi thật lòng, đừng khư khư ôm Cựu Thuật đến chết không buông tay, Cựu Thuật không thể so sánh với Tân Thuật đâu, rất nhanh sẽ xuất hiện người siêu việt tông sư; cậu ư, ở Cựu Thổ, kiến thức hạn hẹp, đáng tiếc.”
Đỉnh đầu Chu Vân quấn vải trắng, xương cánh tay gẫy bị nẹp lại treo băng, vẫn tỏ ra tâm lý ưu việt, đến loại xưng hô tiểu Vương cũng dám gọi.
Vương Huyên cố gắng phối hợp, thở dài một hơi, thỏa mãn tâm lý cho Chu Khôn, đoạn quay người rời đi, không muốn nghe mấy lời đắc ý.
“Anh, ngươi khiên tốn chút đi!” Chu Đình tức giận trợn mắt nhìn gã, mới có mấy ngày, bị người ta đánh hai lần, thực biết gây chuyện, không để người khác yên tâm.
Ngô Nhân nhìn bóng lưng Vương Huyên, nói: “Người này không đơn giản, cẩn thận chút.”
Sau khi Chu Vân nghe được, nói: “Ngô Nhân, không phải ta nói ngươi rồi sao, người nên rộng lượng, lần trước người ta chỉ phân tích bệnh lý của ngươi một chút thôi, không phải cố ý.”
Ngô Nhân muốn xông tới, dùng đôi giày cao gót giẫm lên cánh tay gãy của gã, mình có ý tốt nhắc nhở gã, lại bị coi thành loại người hẹp hòi.
Theo như cô đánh giá, lúc nãy Vương Huyên trước là kích thích Chu Vân, mấy câu sau đó lại khiến gã cảm thấy ưu việt, khó nói mục đích không phải là điều khiển cảm xúc của Chu Vân, như quan sát và thăm dò gì đó, cuối cùng lại phất tay mà đi, không để lại dấu vết.
Trong lòng Ngô Nhân bực tức, thầm nhủ, liên gì đến lão nương? Ta quản ngươi sống chết, tuyệt không nhắc nhở nữa, cô tức tối không thèm để ý Chu Vân.
“Anh Chu Vân, Vương Huyên đó làm sao vậy?” Lý Thanh Tuyền tươi cười ngọt ngào, tay nhỏ nhắn vân vê lọn tóc, đôi mắt phượng chớp chớp, rất kinh diễm, không hề khách sáo.
“Em nói tiểu Vương sao.....” Chu Vân tuy kiêu ngạo cố chấp, thích gây sự, nhưng không phải là người không biết suy nghĩ, thực ra lúc nãy gã cố ý kích thích Ngô Nhân, gã bất mãn việc Ngô gia cưỡng ép yêu cầu gia nhập thám hiếm núi Thanh Thành, vì đợi đám người Ngô gia tới chia sẻ lợi ích, Chu gia và Lăng gia mới không vội vàng đi đào móc, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện.
Lý Thanh Tuyền tươi cười rực rỡ nói: “Vậy anh kể tỉ mỉ đi, nhà em chuẩn bị thành lập một đội thám hiểm, muốn tìm một số người thân thủ tốt.”
Ngô Nhân vừa nhìn thấy liền đau đầu, vốn dĩ cô muốn nhắc nhở Chu Vân mấy câu, Lý Thanh Tuyền lại xen vào, cuối cùng trực tiếp nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, mặc kệ bọn họ giày vò, dù sao không liên quan đến cô.
...……
Sau khi Vương Huyên quay người rời đi, lập tức thu hồi thần sắc ban nãy, trở nên nghiêm túc vô cùng, trong mắt giống như thanh đao quét một lượt các quán rượu trên đường, chú ý tất cả người đi đường.
Sau khi rất nhiều người bị hắn quét qua, có chút hoảng sợ, cảm giác như bị mãnh hổ từ trong núi khóa chặt, kinh hãi không thôi.
Tối nay, Vương Huyên cùng Thanh Mộc ra vào rất nhiều quán rượu, nhưng cuối cùng không tìm được đám người đó, hiển nhiên bọn họ sớm đã rút lui.
“Đừng lo lắng, chuyện này chưa xong đâu, cho dù là ai làm, chúng ta sẽ đem chuyện này chọc to lên, tính chất của vấn đề rất nghiêm trọng, phải báo cho bộ ngành liên quan của Cựu Thổ.”
Thanh Mộc mở miệng, sau đó khuyên Vương Huyên, về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ gửi cho hắn giấy phép sử dụng súng.
“Trong thời gian ngắn những người đó không dám ra tay đâu, ta sẽ sai người giám sát!” Thanh Mộc vỗ vỗ bả vai hắn, cáo từ rời đi.
Tuy thời gian không còn sớm, nhưng Vương Huyên vẫn gọi điện về cho bố mẹ, sau khi cảm thấy mọi chuyện đều bình thường, hắn mới yên tâm, biết được những người đó chủ yếu là nhắm vào hắn, chỉ muốn lấy mạng của hắn.
Sau khi quay về chỗ ở, Vương Huyên lấy ra Kim Thân thuật, trạng thái đặc biết của hắn tối nay, lấy ra môn thể thuật này đọc không giống với lúc trước, lĩnh ngộ ra được càng nhiều thứ.
Hắn ở trong phòng, không ngừng thả lỏng thân thể, theo như trong bí tịch ghi chép, bắt đầu luyện Kim Thân thuật.
Việc ám sát bằng súng tối nay đối Vương Huyên ảnh hưởng rất lớn, dưới vũ khí khoa học kĩ thuật hiện đại, cao thủ Cựu Thuật đều lộ ra rất nhỏ yếu, nếu như hắn phản ứng chậm một chút, thì tối nay đã chết rồi.
Cho đến lúc này, sống lưng hắn vẫn còn lạnh. Bên tai rõ ràng thiếu đi mấy lọn tóc, sau khi viên đạn xoẹt qua, đốt cháy sợi tóc, trong quá trình đó nguy hiểm vô cùng.
Tối nay, hắn cảm nhận sâu sắc, sinh mệnh chết đi chẳng qua chỉ chớp mắt, mà hắn không thể tự bảo vệ bản thân, cần Thanh Mộc giải vây.
Hắn muốn mạnh mẽ, nhất là vô cùng khát vọng loại thể thuật như Kim Thân, hi vọng có thể luyện cho cơ thể cường đại, ngăn cản được súng đạn.
Nếu như Kim Thân thuật có chút thành tựu, như vậy tối nay hắn sẽ không để đám người đó chạy thoát, chỉ cần ngăn cản mấy viên đạn, không trúng chỗ chí mạng, vậy hắn dám truy sát, có tự tin xử lý đám người đó.
Kim Thân thuật tầng thức nhất đối Vương Huyên mà nói thì không xa lạ, giống Kim Y Thuật, hắn có thể nhẹ nhàng chuyển đổi qua lại.
Rất nhanh, hắn bắt đầu luyện tầng thứ hai Kim Thân thuật, theo lý luận thì cần thời gian hai năm mới có thể luyện thành.
Nhưng thầy Lâm từng nói không cần để ý vấn đề thời gian, kinh thư khoa trương độ khó mà thôi.
“Thể thuật, chủ yếu là dùng tần số đặc biệt, trui rèn thân thể, ví như cộng trấn ngũ tạng, tăng thêm sự trao đổi vật chất, thay đổi thể chất, trong quá trình sẽ ảnh hưởng tuyến thượng thận, tuyến tùng”
Tổng thể mà nói, Kim Thân thuật khiến thân thể thuế biến, tinh thần cũng phát sinh chất biến, cuối cùng có thể chống được súng đạn.
“Thực ra căn pháp cũng đề cao tất cả phương diện, thầy Lâm vẫn luôn nhắc nhở, các loại thể thuật muốn ra hoa kết quả thì vẫn phải dựa vào gốc là căn pháp.”
Sau khi Vương Huyên luyện một lát bèn dừng lại, lấy ra giải văn thẻ trúc Tiên Tần, tỉ mỉ nghiên cứu. Bời vì, tối nay hắn ở trong trạng thái siêu cảm rất lâu, vẫn chưa hề thoái lui, khiến cả người trở nên nhạy bén, luôn cảm giác được sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Đây là siêu cảm mang tới trực giác mãnh liệt, hắn luyện thành Kim Thân thuật, bèn bắt đầu nghiên cứu đọc truyền thừa phương sĩ Tiên Tần mà thầy Lâm tặng.
Tối nay, trạng thái của hắn quả nhiên phi phàm, lĩnh ngộ ra những thứ không giống trước kia. Đương hắn tồn tưởng, nội dưỡng bản thân, phát hiện tất cả rất khác, giống như hắn bị kéo vào một không gian đặc biệt, yên tĩnh không hề có âm thanh. Toàn bộ chuyện này rất đột ngột!
Vương Huyên không sợ hãi, không kinh hoảng, ngược lại bình tĩnh đến bản thân cũng không ngờ, giống như siêu thoát cơ thể con người, thấy rõ toàn bộ.
Rất lâu qua đi, ở đây vẫn như cũ không có âm thanh, tuyệt đối an tĩnh, mà suy nghĩ của hắn lại dị thường sinh động và sắc bén, sức ghi nhớ càng kinh người.
Suy nghĩ chớp mắt, toàn bộ Kim Thân thuật đều in sâu vào trong não, thậm chí có thể đọc ngược lưu loát, giống như đang lật mở sách đọc vậy, xem từ sau đến trước.
Tiếp tới, hắn lại nếm thử một lần với giải văn thẻ trúc Tiên Tần, cũng như vậy, hắn có thể đọc ngược lưu loát, thậm chí lấy ra một trích đoạn, cũng có thể đọc ngược chính xác.
Đây vẫn là trạng thái siêu cảm, theo như suy đoán của hắn, có thể nói là trạng thái siêu thần.
Đây là chỗ nào, sao hắn lại ở đây? Điều quan trọng nhất là, nơi đây giống như một vùng cách biệt thời không, không có chút thanh âm nào, như vũ trụ hoang vu mất đi các vì sao, yên tĩnh vô cùng.
Bản thân không rõ tình hình, hắn từ trong kinh văn tìm kiếm, chắp tay sau lưng đều có thế thuộc, huống chi lần này đọc nghiền ngẫm.
Lát sau, hắn tìm được một đoạn kinh văn trong truyền thừa của phương sĩ tiên Tần, trực giác trạng thái siêu thần nói cho hắn, đáp án chính là đoạn này.
Đoạn này là phần sau của giải văn, nguyên bản không phải là thứ mà bây giờ Vương Huyên có thể hiểu được, cần cảnh giới cao hơn mới thích hợp đi lĩnh ngộ. Nhưng hiện tại, tình huống trên người hắn lại giống đoạn này.
Trong đoạn kinh văn này, nhắc đến hư, nói đến tĩnh, lại nói đến thời gian không minh, khá tối tăm khó hiểu, không đọc liên tục thì khiến người ta khó mà lý giải.
Liên quan đoạn này, thầy Lâm cũng không có giải thích, người không lấy được nguyên văn cổ lão thời Tiên Tần nên cũng khó mà giải thích được
Nếu như ngày bình thường, Vương Huyên khó mà tiếp xúc tới chân nghĩa của nó, nhưng trạng thái siêu thần hiện tại làm não bộ của hắn nơi nơi đều thanh tỉnh, thông minh, dần dần minh xác một số thứ.
Khoảnh khắc, một số pháp hậu thế, cùng giải thích tu hành, hiện ra trong đầu đầu hắn.
Minh tưởng, hoàng đình nội cảnh, trí hư cực, thủ tĩnh đốc.............một số pháp hậu thế, những từ ngữ này nhảy múa, dần dần chỉnh lý ra chân nghĩa của đoạn kinh văn Tiên Tần này.
Trong quá trình minh tưởng, có một loại thành tựu được gọi là cực trí, tông sư cũng không chạm tới, truy cầu một đời đều khó mà đạt được.
Cực trí minh tưởng, có lúc được gọi là tối cao minh tưởng, khi một người tiến vào lĩnh vực này, bản thân có thể ở thế giới hư tịch ngơ ngẩn mấy năm, thậm chí rất nhiều năm. Mà ngoại giới, có thể chỉ qua mấy phút.
Hiện tại, nếu như dùng minh tưởng mà giải thích, Vương Huyên đang ở trong trạng thái cực trí minh tưởng.
Nếu như dùng 《Hoàng Đình Kinh》 giải thích, vậy thì, hắn tiến nhập hoàng đình nội cảnh địa.
Ở trong 《Đạo Đức Kinh》 cũng có nhắc đến: trí hư cực, thủ tĩnh đốc.
Hiển nhiên, đây là ẩn ngữ, thuật lại trạng thái đặc biệt trên con đường Cựu Thuật----hư tĩnh, cũng giống như trạng thái nội cảnh địa.
Vô luận là minh tưởng, hay là hoàng đình đạo giáo giải thích, đều dễ thấy loại trạng thái thần bí này, người ngoài khó mà lý giải.
Vương Huyên lật lại xem một lần nữa, thấy minh tưởng tầng cấp cao nhất, và hoàng đình nội cảnh miêu tả, thực ra đều chỉ là.........một loại trạng thái trong căn pháp phương sĩ Tiên Tần.
Cho dù tiến vào trạng thái siêu thần, Vương Huyên vẫn thất thần, vô cùng kinh ngạc, tối cao minh tưởng, hoàng đình nội cảnh địa, đều chỉ là phương pháp luyện tập chính xác thẻ trúc Tiên Tần?!
Hắn rất rung động, nếu như lý giải không sai thì bây giờ hắn rất dư dả thời gian? Theo như minh tưởng, hắn có thể nán lại mấy năm ở vùng hư tĩnh đặc biệt này. Mà nếu như lấy đạo gia lý luận mà giải thích, hắn rơi vào nội cảnh địa, chính là trong thời gian không minh, có thể trường kỳ ở lại.
Vương Huyên không quá phấn khích, cũng chưa từng kích động, mà bảo trì một loại trạng thái siêu nhiên lãnh tĩnh, hắn quyết định thử xem. Bắt đầu diễn luyện Kim Thân thuật!