Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 26: Không Phổ Quát




Bên tai Vương Huyên tiếng lá vàng rơi xào xạc ngoài song cửa rất chân thực, bầu trời đêm tối như mực một con chim bay qua cũng bị hắn bắt được.
Hơi bất thường, cho dù không ở trong trạng thái siêu cảm; thính giác, thị giác của hắn cũng tăng lên một mức nhất định, khoảng cách của hắn với thế giới bên ngoài trở nên gần hơn.
Dùng ngón tay rạch một đường trên người, tức khắc cảm nhận được sự dẻo dai chưa từng có, không ngừng ra sức, da thịt hơi rung động, cộng hưởng, khiến ngón tay hắn trượt qua.
Hiện tại ngón tay của Vương Huyên có thể rạch một vết rất sâu trên khúc gỗ, dễ dàng khắc chữ lên bàn ghế, nhưng lúc này lại bị sự dẻo dai bên ngoài cơ thể ngăn cản. Đây là hiệu quả rõ ràng nhất mà Kim Thân thuật mang tới sao?
Hắn biết, chỗ tốt không chỉ như vậy, cảm giác rõ ràng trong từng lớp da thịt đang bừng bừng sức sống, thể chất toàn diện đều tăng cao. Có thể nghĩ, nếu như hắn bị thương, miệng vết thương sẽ nhanh chóng liền lại, thời gian chữa trị sẽ rút ngắn rất nhiều. Ngoài ra, ngũ giác và tinh thần đều hơn trước kia.
“Kim Thân thuật quả thực phi phàm!”
Nhất là trong thời đại bây giờ, Kim Thân thuật đối với hắn mà nói ý nghĩa không giống bình thường, có thể đề phòng đao thương, ngăn cản súng ống ám sát. Chỉ điểm này, cũng khiến Vương Huyên không tiếc bất cứ giá nào để luyện thành Kim Thân thuật, nếu như đám người đó dám xuất hiện, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Quan trọng nhất là, loại hiệu quả như Kim Thân thuật, làm hắn thấy con đường Cựu Thuật đáng quý; tuy đã lạc hậu, nhưng nếu như tiếp tục đào móc, ví như trong cổ thư chắc chắn sẽ cất giấu rất nhiều bảo tàng.
Biến mất trong thời cổ đại, truyền thuyết các loại kỳ công bí pháp, có một số mang nặng sắc thái truyền kỳ; nếu như tìm được và luyện thành, mới nghĩ một chút thôi cũng khiến một người ngày bình thường rất ổn trọng như Vương Huyên cũng phải kích động.
Bình tĩnh lại, giai đoạn hiện tại nghĩ cũng không có ích gì, hắn cần bước vững chắc, đi từng bước một.
“Tầng thứ ba Kim Thân thuật, đã có tác dụng phòng ngự rất mạnh, tuy còn chưa thể chống được súng đạn; nhưng, đao thương đối với hắn mà nói không còn trí mạng.”
Vương Huyên tin tưởng, qua sự ngăn cản của da thịt, sẽ có hiệu quả giảm nhẹ thương tích mà vũ khí nóng gây ra với thân thể hắn, chỉ cần không phải trực tiếp trúng chỗ yếu hại như trái tim, trong thời gian ngắn khó mà bắn giết được hắn.
Nếu như đám tay súng đó lại lần nữa xuất hiện, chỉ cần Vương Huyên nguyện ý bỏ ra một cái giá nhất định, trong thời gian ngắn có thể diệt sạch toàn bộ bọn họ.
“Đừng để ta phát hiện các ngươi!”
Việc này không thể cứ như vậy bỏ qua, Vương Huyên sẽ tiếp tục điều tra, hòng làm rõ rốt cuộc là ai định giết hắn.
“Kim Thân thuật luyện đến tầng thứ ba vẫn chưa thể tự mãn, nếu như trực tiếp đột phát đến tầng thứ sáu bảy hoặc cao hơn, lúc đó súng đạn sẽ không có ảnh hưởng gì với mình.”
Đương nhiên, vũ khí nóng đường kính càng lớn thì uy lực càng lớn chắc chắn vẫn sẽ tạo thành uy hiếp với hắn, nhưng nếu đem Kim Thân thuật luyện đến tầng thứ mười trở lên, vậy thì chưa biết ai ăn ai.
Còn chuyện Kim Thân thuật viên mãn, trước mắt khó mà suy đoán, dù sao bản thân Chu Vân Không thời Bắc Tống cũng không luyện thành, hắn cũng chỉ để lại đoạn kinh văn suy diễn tiếp theo mà thôi.
Vương Huyên khôi phục cảm xúc, tâm linh trống rỗng, trộm nghĩ một lần nữa đắm chìm loại trạng thái đặc biệt đó, tiến nhập vào minh tưởng tối cao, vào nội cảnh địa. Nhưng hắn làm thế nào, nỗ lực đến đâu cũng thất bại.
Dù cho hắn vận chuyển căn pháp trên thẻ trúc Tiên Tần hơn mười lần, cũng không cảm ứng được vùng nội cảnh địa u tĩnh, vô kế khả thi.
Hắn lại minh tưởng mấy lần, thiết nghĩ tới đẳng cấp tối cao, liền có hi vọng tiến vào vùng đất hư tĩnh ngơ ngẩn vài năm, nhưng vô luận như thế nào cũng không làm được.
Vương Huyên thở dài, hắn đã chuẩn bị tâm lý, có thể tiếp nhận kết quả này. Dù sao, cho dù là nhân vật tông sư, trong lĩnh vực minh tưởng, một đời đều truy cầu minh tưởng tối cao, cũng hiếm có người chân chính thành công.
Hoặc ít nhất, cận đại tới nay chưa từng nghe nói có người làm được. Chí ít lấy đạo gia nội cảnh địa tới nói, càng khó; Vương Huyên cho rằng, sau khi kết thúc thời đại cũ, vốn dĩ sẽ không có người tiến vào nội cảnh địa.
Thử nghĩ, bên Tân Tinh không dễ mới xuất hiện tông sư Cựu Thuật, thế mà bởi vì luyện kinh văn bí truyền của đạo giáo tổ đình, đang sống sờ sờ đem bản thân luyện chết, ngũ tạng vỡ nát.
Nếu như hắn có thể tiến vào nội cảnh địa, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện này. Bời vì, trong nội cảnh địa có thể nhìn rõ ràng ngũ tạng biến hóa, còn có hạt thần bí rơi xuống, chữa trị ngũ tạng lục phủ, cho dù luyện không thành, cũng không chết.
Thậm chí, Vương Huyên cực độ hoài nghi, cận đại tới nay, người nghiên cứu Cựu Thuật căn bản không biết tới lĩnh vực nội cảnh địa thần bí Cho dù những tông môn xưa còn một số thuyết pháp, nhưng quả nửa cũng chỉ là xem như truyền thuyết, hậu thế chưa chừng người tin tưởng không đủ một phần mười.
Vương Huyên lại không gấp, dù sao hắn tiến vào một lần, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội. Hơn nữa hắn đại thể đoán được, làm sao mới có thể tiến vào vùng đất thần bí, đích thân hắn đã trải qua, hiểu mỗi một chi tiết nhỏ trong đó.
“Cần trạng thái siêu cảm, sau đó vận chuyện căn pháp phương sĩ Tiên Tần, như vậy mới có thể thành công.”
Làm sao mới có thể xuất hiện trạng thái siêu cảm? Hắn suy nghĩ, dưới sự kích thích của nguy hiểm bên ngoài, bản thân sẽ xuất hiện trạng thái căng thẳng quá độ, sau đó cộng hưởng với Cựu Thuật, từ đó vô ý kích phát trạng thái siêu cảm sao?
“Không vội, có thể chầm chậm tìm tòi, nghĩ cách kích thích, lặp lại loại trạng thái đó.”
Thậm chí, Vương Huyên có ý nghĩ tham gia các loại hoạt động thám hiểm, như vậy có thể kích phát căng thẳng, khả năng kích hoạt trạng thái siêu cảm càng cao.
Vương Huyên đứng dậy, thu dọn lớp da vừa bong tróc, loại cảnh tượng này có chút quỷ dị, mới qua mấy phút mà cơ thể hắn bạo phát ra cỗ lực lượng, biến hóa kịch liệt như vậy?
Đáng tiếc, lúc đó tinh thần ở trong nội cảnh địa, chỉ có cảm ứng mơ hồ bên ngoài, không nắm được rõ ràng đoạn thời gian ngắn ngủi thoát biến kinh người như vậy.
Nhưng hắn có thể hiểu được, tất cả sinh vật trên thế giới mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến hóa, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi, những thứ không tiến hóa, cuối cùng sẽ bị đào thải. Chẳng qua quá trình thích ứng với tự nhiên sẽ rất chậm, nối tiếp từ đời này đến đời khác.
Nhưng thời xưa cũng có chút khác biệt, một số sinh vật sẽ tiến hóa nhanh chóng, mãnh liệt. Ví dụ như nhân loại cùng những sinh vật khác mỗi người đi một ngả, từng có một giai đoạn tiến hóa nhanh không thể tưởng tượng, trong thời gian ngắn tiến hóa cực nhanh, từ đó thực hiện bước nhảy đẳng cấp sinh mạng.
Nhiều người suy đoán, nhân loại do phát sinh một loại biến cố nào đó, dẫn tới đột nhiên tiến hóa kịch liệt, vì vậy mới có cảnh xán lạn sau này.
Theo Vương Huyên, người đi con đường Cựu Thuật thực ra cũng đang trải qua các loại “biến hóa”, có thể rút ngắn quá trình tiến hóa so với ban đầu.
Ví như phương sĩ thời đại Tiên Tần, người bình thường còn sợ hãi hổ báo sài lang, nhưng phương sĩ lại đã có thể đoạn sông, quăng voi, san núi. Đó là loại lực lượng như thế nào? Làm sao trong thời gian ngắn lại thu hoạch được. Còn Liệt Tiên, đó lại càng mạnh, đột biến sẽ càng lợi hại.
Hiện tại, sau khi đi qua nội cảnh địa, cách nhìn của Vương Huyên đối với Liệt Tiên cũng phát sinh hơi chút biến hóa, hắn cảm giác, chưa chắc không có người như vậy. Đương nhiên, hắn vẫn như cũ cho rằng Liệt Tiên cũng là người, người thì chắc chắn sẽ chết.
Vương Huyên đi tắm nước lạnh, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, lật xem hoàng đình kinh, tìm hiểu những thứ liên quan đến nội cảnh địa, nhưng rất đáng tiếc, không có phát hiện gì mới.
Loại điển tịch này nói rất chung chung, thỉnh thoảng còn có ẩn ngữ, phải dựa vào bản thân tự ngộ. Chân chính là căn pháp trong thẻ trúc Tiên Tần, hậu thế chỉ có thể xem những sách này như tài liệu tra cứu, hiểu rõ thuật ngữ, danh từ thời cổ đại.
“Trí hư cực, thủ tĩnh đốc......”
Vương Huyên không cam tâm, lại đi tra cứu tài liện khác, nhưng cho dù lật nát điển tịch, cũng không tìm được phương pháp kích phát trạng thái siêu cảm.
“Như thường lệ nhất định có một loại phương pháp nào đó, nếu không, phương sĩ Tiên Tần không thể mạnh như vậy, chỉ có thường xuyên tiến vào nội cảnh địa, mới có thành tựu khiến hậu nhân vô phương so sánh
Vương Huyên cảm giác, sau này phải để ý các loại thẻ trúc Tiên Tần, phàm thứ gì liên quan đến phương sĩ sẽ chú ý sưu tầm, lật xem. Hắn tin tưởng, trong một cuốn cổ tịch nào đó, nói không chừng sẽ giảng giải loạt phương pháp thường thức tiến nhập nội cảnh địa.
“Chỉ hiềm, đồ tốt đều ở Tân Tinh, ở cơ sở nghiên cứu sinh mệnh, và trong tay đám tài phiệt, nếu như nhìn một lượt tất cả nội dung trên thẻ trúc, chư tử điển tịch trong tay bọn họ, nhất định sẽ tìm được đáp án mà mình mong muốn.” Vương Huyên tiếc rẻ, đồng thời ngày càng khao khát đi Tân Tinh.
Nhưng rất nhanh, hắn điều chỉnh tâm trạng cho bản thân bình tĩnh lại; đối với người đi con đường Cựu Thuật mà nói thì bảo trì tâm cảnh bình hòa rất quan trọng.
“Người phải biết đủ, mấy phút mà thôi, mình thu hoạch được thứ mà người khác dùng năm năm cũng chưa chắc có thể thu hoạch được.”
Nghĩ một chút thời đại này mà xem, thực quá khoa trương, nếu như truyền ra ngoài, cho dù đương Tân Thuật của Tân Tinh quật khởi, cũng sẽ dẫn tới phong ba bão táp.
Sau khi trở nên yên tĩnh và lý trí, Vương Huyên tiến thêm một bước phán đoán, có thể hắn quá lạc quan, dù là phương sĩ Tiên Tần cũng không thể mỗi khắc đều ở nội cảnh địa. Nếu không, thời gian dài ngây ngẩn ở trong, dù cho thế giới không có tiên, đến lúc đó quả nửa cũng sẽ luyện thành tiên!
Mấy phút qua đi đã là mấy năm, mà một ngày thế giới hiện thực sẽ là bao nhiêu năm?
Một năm sẽ như thế nào?
Một đời thì sao?
Vương Huyên cảm giác, phương sĩ Tiên Tần cũng phải cách một đoạn thời gian mới có thể tiến vào một lần. Hơn nữa, hắn phỏng đoán, phương pháp tiến vào, không phổ quát, vẫn như cũ chỉ một ít người mới có thể làm được.
“Đây chính là nguyên nhân Cựu Thuật suy bại sao, yêu cầu quá cao.” Tiếp đó hắn lại đoán, phải chăng theo thời gian thay đổi, một vài nhân tố bên ngoài thay đổi, hoàn cảnh không giống nhau, cho nên người đời sau càng khó tiến vào nội cảnh địa.
Vương Huyên suy đoán, cận đại tới nay, khả năng hắn là người duy nhất tiến vào nội cảnh địa.
“Tuy ở bên trong ngây người năm năm, nhưng mình lại không cảm giác được thời gian trôi qua, không có cảm giác thương hải tang điền như trải qua mấy đời, ngược lại tinh thần càng thêm dồi dào, vô luận là hoạt tính của thân thể, hay là hoạt lực của tinh thần, đều tốt hơn, giống như có một loại khí tức mới đang sinh sôi nảy nở.”
Vương Huyên phát giác, năm năm nội cảnh địa, tinh thần của hắn chưa từng già đi, cốt yếu là bởi vì hắn hoàn toàn đắm chìm lĩnh ngộ Cựu Thuật, cách biệt thế giới, không tiếp xúc sự với vật bên ngoài, trong lòng thuần khiết không tạp niệm, không bị vạn trượng hồng trần xâm nhiễm, có lẽ là do những thứ này. Đương nhiên trọng yếu nhất là vùng hư tịch rơi xuống hạt thần bí, nuôi dưỡng tinh thần và cơ thể của hắn, khả năng đây là điểm mấu chốt nhất.
Đêm nay, cho dù bị súng bắn, bị người chặn tại khu dân cư ám sát, nhưng Vương Huyên ngủ vẫn rất ngon, hắn tìm được con đường của bản thân. Hắn xác định, nếu như những người kia lại tới, hắn có thể lưu lại toàn bộ.
Sáng sớm tinh mơ, Tần Thành gửi tin nhắn: Huynh đệ, ta đi đây, hẹn gặp lại! Gã đi Tân Nguyệt, rời Cựu Thổ, bước vào thâm không.
Bảo trọng! Vương Huyên trầm mặc gửi tin tin nhắn.
Chín giờ sáng, Thầy Lâm từ biệt Vương Huyên, người sẽ khởi hành quay về Tân Tinh, gửi cho Vương Huyên địa chỉ và số điện thoại của mình ở Tân Tinh.
Điều này cũng ý nghĩa, những bạn học Tân Tinh sắp rời đi, bước lên hành trình mới. Quả nhiên, Vương Huyên nhanh chóng nhận được một đoạn tin nhắn, nhóm người Chu Khôn, Khổng Nghị, Tô Thiền chàm tạm biệt.
Sau nửa giờ, Vương Huyên nhận được một lá thư, một người mà hắn không nghĩ đến. Lý Thanh Tuyền, người Tân Tinh, thịnh tình mời Vương Huyên gia nhập đội thám hiểm nhà cô ấy, hơn nữa trong thư để lại địa chỉ và cách liên lạc của cô ấy bên Cựu Thổ.
Cô hứa hẹn, thù lao hậu hĩnh, hơn nữa chỉ cần hắn đồng ý, có thể giúp hắn tìm biện pháp đi Tân Tinh.
“Lý Thanh Tuyền.......”
Tối qua gặp nhau trên đường trước mấy quán rượu, trước mắt Vương Huyên hiện ra bộ dáng của cô ấy, tóc dài “xoăn tự nhiên”, cặp mắt phượng trời sinh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, là một cô gái đương độ thanh xuân tươi đẹp.
Nhưng hắn và cô ta không có bất cứ giao tình gì, chỉ có duyên gặp một lần, tìm hắn làm gì, thực chỉ là mời hắn gia nhập đội thám hiểm nhà cô ta ư?
Vương Huyên vứt là thư qua một bên, trầm ngâm suy nghĩ, Triệu Thanh Hạm cũng từng mời hắn hợp tác; các tổ chức, tài phiệt bên Tân Tinh dường như đang chuẩn bị gì đó.
“Vương Huyên, có manh mối rồi, đi săn giết bọn chúng không?!” Buổi trưa, Thanh Mộc gọi điện, thông báo cho Vương Huyên, đã phát hiện dấu vết mấy tay súng đêm qua.
Vương Huyên vừa luyện thành tầng thứ ba Kim Thân thuật, biết được tin tức, dĩ nhiên muốn đích thân tham dự.
“Đám người này lai lịch không đơn giản, theo tin tức mới nhất mà chúng ta thu được, bọn chúng ra tay giết cậu chỉ là thuận tiện mà thôi, thứ mà bọn chúng nhằm vào là..............một vị Liệt Tiên, vì vậy mới tới!” Nói đến cuối cùng, Thanh Mộc cũng kích động, giọng nói run run.
Nếu như tình báo không sai, thì quá rung động rồi, nhiều người căn bản không thừa nhận Liệt Tiên tồn tại; hiện tại, có người xác định được vị trí một ngôi mộ của Liệt Tiên, hơn nữa còn dự định đào móc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.