Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 29: Nữ Phương Sĩ Còn Sống




“Nguy hiểm được giải trừ, toàn bộ chiến thuyền của tổ chức hôi huyết đều bị phá hủy.” Sau khi Thanh Mộc nhận được tin tức bèn thở dài một hơi, sự căng thẳng trong lòng của Hắc Hổ, Lão Mục, Phong Tranh cũng được thả lỏng, bọn họ bị tổ chức hôi huyết khóa chặt, thiếu chút nữa kẻ đi săn trở thành con mồi, việc hôm nay thực sự rất nguy hiểm.
Vương Huyên không nói gì, loại cảm giác này không ổn, an nguy của bản thân hoàn toàn không nằm trong tay mình, mà do người khác, đây không phải thứ mà y muốn.
Đứng trên góc độ của lão già, cũng có thể thông suốt, câu được cá lớn, chiến dịch lần này có thể gọi là sạch sẽ xinh đẹp, khiến nguyên khí của tổ chức hôi huyết bị trọng thương. Nhưng từ góc độ của Vương Huyên, hôm nay chỉ hơi chút sơ sẩy, phi thuyền của bọn họ sẽ bị bắn thành đồng nát sắt vụn, cả đám không sống được.
“Suy nghĩ gì?” Thanh Mộc thân là cao thủ Cựu Thuật, dĩ nhiên cảm giác nhạy bén, phát giác cảm xúc của Vương Huyên không tốt.
Vương Huyên không che giấu, nói: “Hôm nay tuy câu cá thành công, nhưng thân là mồi câu mỗi lúc đều có thể bị cá ăn, cuối cùng lại phải dựa vào vận khí quyết định sinh tử.”
Hắc Hổ, Phong Tranh, Lão Mục không nói gì, nhưng đều có cùng quan điểm, chẳng qua bọn họ đã gặp phải rất nhiều lần nguy hiểm, thành thói quen.
“Ta sẽ phản ánh chuyện này lên cấp trên.” Thanh Mộc mở miệng, tạm thời bỏ qua chuyện này.
Vương Huyên trầm ngâm suy nghĩ, tổ chức thám hiểm tuy rất mạnh, mỗi lần hành động thu hoạch cũng rất phong phú, nhưng thân là con cờ, vận mệnh do người khác sắp đặt, chuyện này khiến y không thích ứng, nảy sinh suy nghĩ muốn rút lui. Y muốn tự do tìm kiếm cho mình hướng đi đúng đắn trên Cựu Thuật, chứ không phải là con cờ cho một tổ chức nào đó.
Trong ke núi sâu sương mù lượn lờ, pháo năng lượng không ngừng oanh kích. Đám người tổ chức hôi huyết còn chưa biết đường lui đã bị cắt đứt, chiến thuyền cỡ trung bị người ta bắn nổ, nên bọn họ vẫn tiến về phía trước.
Nhưng không được bao lâu bọn họ gặp phải rắc rối, dưới khe núi sâu thế mà có rất nhiều vũ khí hiện đại, tiến hành chống trả mãnh liệt đám người xâm nhập.
Đến lúc này, bọn họ mới phát giác được vấn đề, nếu là tiên mộ, làm sao có thể bố trí nhiều vũ khí hiện đại đến vậy, súng năng lượng còn nhiều hơn bọn họ. Người máy cao đẳng cầm súng năng lượng liên tiếp chạy ra, xả súng về phía bọn họ.
Đám người hôi huyết chợt ý thức được cục diện không đúng, nhanh chóng rút lui, đồng thời liên lạc hậu phương xin cứu viện, đáng tiếc không có ai trả lời.
“Các ngươi là ai, vì sao mai phục ở đây, tấn công bọn ta?” Người tổ chức hôi huyết hét lên.
Người từ bên trong khe núi phẫn nộ: “Các ngươi tấn công phòng thí nghiệm dưới đất của bọn ta, còn dám nói bị bọn ta mai phục, nực cười!” Đối phương đánh nát khe núi, một số người máy còn giết xông vào, không chỉ dùng súng năng lượng tấn công, còn sử dụng cả đao hợp kim. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tràng chiến đấu tương đối thê thảm!
Người của tổ chức hôi huyết còn có phi thuyền loại nhỏ, nhưng nhìn thấy hai bên lẫn lộn trong khe núi, khó mà ra tay trợ giúp.
Cuối cùng, người tổ chức hôi huyết bắt đầu tan dã, chạy chốn, khởi động phi thuyền bay đi, nhưng kết quả chưa bay được bao xa, đã bị bắn trúng, liên tiếp nổ tung.
Người của các ban ngành ở xa, còn có người tổ chức thám hiểm, vừa thấy đám người hôi huyết tan tác bỏ chạy, hiển nhiên sẽ không nương tay.
Còn đám người ơ sâu dưới khe núi an tĩnh lại, ý thức bản thân đã bị bại lộ, không chỉ một cỗ thế lực tới Đại Hưng An Lĩnh.
Bọn họ dự cảm, khả năng lần này không chống đỡ được, tối thiểu cũng đoán ra được một bên, chỉ trách bản thân nhiều năm âm thầm nghiên cứu trong bóng tối, không báo cáo các ban ngành Cựu Thổ.
Nhưng bảo bó tay chịu trói, đem tất cả thành quả nghiên cứu lâu nay giao ra, bọn họ lại không cam tâm, quyết định phơi bày ra một chút bất phàm, cũng dễ dàng đàm phán.
Bọn họ vừa kết nối liên lạc với đối phương, vừa lấy từ sâu dưới đất ra một số thứ, một đoạn trúc màu vàng, vẫn còn lá, sức sống mãnh liệt; thứ làm người ta kinh sợ nhất là bọn họ lấy máy móc thúc giục đoạn trúc, ráng hồng xông lên, tản phát ra lực lượng siêu nhiên.
Tức khắc, phi thuyền gần đó nhận ảnh hưởng, gặp phải sóng xung kích.
“Vật liệu chế tạo thẻ trúc màu vàng kim?” Vương Huyên rúng động, đứng trước màn hình trên phi thuyền, dán mắt không rời, lá trên đoạn trúc vẫn đang chảy xuống làn sương màu vàng, chính nó ảnh hưởng tới các loại máy móc tinh vi phụ cận.
Thanh Mộc kinh ngạc: “Lực lượng siêu nhiên thông qua đoạn trúc này phóng ra, hơn nữa là đơn hướng, nên bản thân bọn họ không bị xung kích.”
Dưới đất rốt cuộc có thứ gì, khiến tổ chức nghiên cứu từ Tân Tinh không tiếc bất cứ giá nào phơi bày loại vật chất siêu phàm mà bọn họ che giấu lâu nay.
Nhiều năm qua đi, các tổ chức lớn và tài phiệt Tân Tinh, tổng cộng phát hiện bốn bộ thẻ trúc màu vàng kim, nhưng chưa từng lấy được loại trúc này mà vẫn còn sống, vậy mà dưới Đại Hưng An Lĩnh có?
“Oanh!”
Hiển nhiên, người của tổ chức thám hiểm và các ban ngành đều nhận được báo cáo, nhanh chóng ra tay giải quyết đám tàn dư hôi huyết; sau đó ngừng hỏa lực, tiếp nhận liên lạc của phòng thí nghiệm dưới mặt đất, bắt đầu đàm phán.
“Thanh Mộc, cậu và Kim Xuyên cùng người của các ban ngành đi vào, quan sát phòng thí nghiệm dưới mặt đất rốt cuộc như thế nào?” Lúc này, lão già lại thông báo cho Thanh Mộc, cử hắn mang thêm vài trợ thủ đi xuống.
Không hề nghi ngờ, tổ chức thám hiểm và các ban ngành quan hệ khăng khít, nếu không sẽ không có chuyện hợp tác ngày hôm nay.
Hắc Hổ, Phong Tranh, Lão Mục đều nhìn y đỏ mắt mong chờ, thiết nghĩ đi vào trong khe núi, nhìn xem phòng nghiên cứu bên Tân Tinh rốt cuộc phát hiện cái gì, thành quả nghiên cứu khoa học thế nào.
Bọn họ biết, lúc này tiến vào không có nguy hiểm, phi thuyền bên ngoài bao phủ bầu trời, các loại vũ khí năng lượng cao nhắm thẳng vào trong cốc, người bên dưới trừ khi điên mới dám khai chiến.
“Tiểu Vương, Hắc Hổ, hai người theo ta.” Thanh Mộc đi đầu nhảy xuống phi thuyền, sau đó y lại chọn ra sáu người từ mấy tổ khác, theo y đi vào.
Phong Tranh, Lão Mục cảm thấy thất vọng, nhưng cũng thông tỏ, dẫu không có nguy hiểm, nhưng quả thực vẫn nên chọn những người có thân thủ tốt nhất.
Kim Xuyên cũng mang theo tám người, đợi ở lối vào.
Bên các bộ ngành có bảy người, người dẫn đầu khoảng bốn mươi tuổi, phụ trách giao thiệp cùng đàm phán bước đầu, gã đeo gọng kính đen.
Vương Huyên vừa nhìn thấy gã, cõi lòng lập tức nhảy một cái. Bấy giờ nghe được âm thanh lão đồng sự nói chuyện với Thanh Mộc, y đã hồ nghi, rốt cuộc có phải là lão đồng sự hay không?
Lúc này, y lại nhìn thấy người đàn ông trung niên, cùng phong cách với lão huynh đeo gọng kính đen trong phòng làm việc, xém tí nữa lại nghi thần nghi quỷ.
Còn may, y xác định, cho dù người này đeo mặt nạ phỏng theo da thật cũng tuyệt đối không phải lão huynh kia, y thân là cao thủ Cựu Thuật, trực giác nhanh nhạy.
Hai quân nhân cạnh người đàn ông đeo gọng kính đen, đều là cao thủ Cựu Thuật. Mà bốn người còn lại đều là nhân sĩ chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh mạng, trách nhiệm chính của nhóm người là bảo vệ bốn người này đi vào quan sát kèm xác nhận thông tin.
Khe núi to bị nổ nát tan, một cỗ phi thuyền nhỏ xuất hiện, mang đám người bay vào hang động to lớn.
Sau đó bọn họ ra khỏi phi thuyền, nhìn thấy kiến trúc dưới mắt đất, quy hoạch rất nghiêm chỉnh, các loại công sự hoàn toàn xây dựng theo tiêu chuẩn hiện đại. Đèn đuốc sáng trưng, không gian rộng rãi, mang đầy hơi hướm hiện đại, phảng phất như đi vào trong một tòa nhà chọc trời. Dưới mặt đất, khu vực sinh hoạt rộng lớn, phòng thí nghiệm cực kỳ tiên tiến.
Đám người đi tháng máy xuống dưới hơn một trăm mét mới dừng lại, sau đó rời khỏi khu vực hiện đại, theo lối đi dẫn vào hang động.
“Chúng tôi có phát hiện cực kì kinh người tại đây, quyết định chia sẻ với Cựu Thổ, bây giờ tuyệt đối không giấu giếm bất cứ điều gì...........” Người bên Tân Tinh đi cùng, dọc đường giải thích.
Tổ chức của bọn họ không tính nhỏ, ở bên Tân Tinh rất có tiếng tăm, tên là sở nghiên cứu sinh mệnh “khởi nguyên”.
Vừa nghe thì có vẻ chỉ nghiên cứu khoa học, nhưng thực ra lĩnh vực bọn họ tham gia rất đa dạng, nhiều sản nghiệp; nếu không cũng không thể xây dựng cơ sở nghiên cứu dưới mặt đất ở Cựu Thổ lớn như vậy.
Tối thiểu, bọn họ cũng không sợ loại tổ chức lính đánh thuê như hôi huyết, sở nghiên cứu sinh mệnh khởi nguyên có đầy đủ khả năng tự bảo vệ.
“Làm sao các người tìm được nơi đây?” Người đàn ông trung niên đeo gọng kính đen dò hỏi.
Chỗ này là Đại Hưng An Lĩnh, rừng rậm nguyên sơ um tùm, lại không phải là danh sơn đại xuyên, vả lại không có thần thoại truyền thuyết; nếu như không có tin tức mà tới đây đào đất, hơi một tí đào xuống mấy trăm mét, không phải kẻ điên thì cũng là người ngu.
Một vị nữ nhân viên kỹ thuật từ Tân Tinh giải thích: “Bọn ta phá giải được một cuốn thẻ trúc Tiên Tần, từ trên đó biết được một địa điểm, qua nhiều năm thăm dò, cuối cùng tìm được nơi đây.”
“Trên thẻ trúc ghi chép cái gì mà đáng để các ngươi cất công tìm kiếm lâu như vậy?” Nam tử đeo gọng kính tiếp tục hỏi.
Vương Huyên cách gã không xa, cũng tò mò xem người kia trả lời thế nào.
“Trong thẻ trúc nhắc đến một vị phương sĩ, thời bấy giờ dường như rất có tiếng tăm, có chí leo lên Liệt Tiên, tuy thẻ trúc ghi chép về nàng không còn nguyên vẹn, văn tự cũng thiếu sót, nhưng có nhắc tới vị trí, cho nên bọn ta mới thuận lợi tìm được chỗ này.”
Tân Tinh từng đào ra một bộ thi thể rách rưới của phương sĩ Tiên Tần, từ trong xương cốt, lông tóc chiết xuất được vật chất thần bí, có giá trị nghiên cứu khoa học, nữ phương sĩ nơi đây còn mong muốn thành tiên, dĩ nhiên bọn họ càng khát vọng.
Phải biết, tuyệt đỉnh cường giả trong phương sĩ, đều có thể xem như thần thoại truyền thuyết, có thứ không thể tưởng tượng, nên rất khó tìm được dấu vết liên quan tới phương sĩ.
Một khi có tin tức về bọn họ, cho dù là ở thời đại Tân Thuật quật khởi, các tổ chức cũng cực kỳ trọng thị. Hơn nữa, không thể tìm được Liệt Tiên, nhiều người cho rằng đỉnh tiêm phương sĩ Tiên Tần chính là tiên trong truyền thuyết!
“Các ngươi tìm được nữ phương sĩ chưa?” Người đàn ông đeo gọng kính hỏi.
“Tìm được rồi.” Cô kĩ thuật viên đi cùng bọn họ vào hang động trả lời câu hỏi một cách chắc chắn, cô sai người mở ra thạch thất.
Tiếng cửa đá ầm ầm mở ra, lập tức có một luồng không khí kỳ lạ chảy ra ngoài.
Trên thực tế, tuy chưa tiến vào, Vương Huyên đã tin trường lời của cô nhân viên kỹ thuật. Y có một loại cảm giác quen thuộc, giống như bản thân đứng trong “nội cảnh địa”, y bắt được một số hạt thần bí, loại vật chất đó vậy mà đang chầm chậm lơ lửng nơi đây!
Sau đó, cả đám người đều sợ hãi.
Đằng trước, có một gốc trúc vàng kim đường kính một mét, bị người ta chẻ ra, tạo thành một chiếc thuyền nhỏ, có người con gái trẻ tuổi đương nằm trong đó, sinh động như còn sống, có vẻ vừa rơi vào giấc ngủ chưa được bao lâu.
Người con gái này phù hợp với khiếu thẩm mỹ thời hiện đại, da dẻ trắng trẻo mịn mà, mái tóc đen nhánh sáng bóng, dung mạo không hề có khuyết điểm, cực kỳ đẹp.
“Cơ thể cô ấy còn chưa chết!” Thanh Mộc thần sắc ngưng trọng, lần đầu tiên mở miệng, trong giọng nói đều có chút căng thẳng.
Cho dù người con gái đó hai mắt nhắm nghiền, không hề cử động, như ẩn như hiện tản phát ra khí tức khiến Thanh Mộc cảm giác sợ hãi từng cơn, giống như động vật ăn cỏ gặp phải vua của muông thú vậy, cực kỳ bất an, có xúc động muốn chạy chốn.
Vương Huyên cũng nhìn chăm chú vào cô gái nằm trên thuyền trúc màu vàng kim, đích thực cảm giác được một cỗ sức sống mãnh liệt.
Cơ thể người con gái này không hề thối rữa, trên người vận y phục đậm phong cách thời Tiên Tần, bao nhiêu năm qua đi, giống như thân thể, đều bảo trì hoàn mỹ.
“Không sai, thân thể cô ấy dường như vẫn còn sống!” Người nhân viên kỹ thuật từ Tân Tinh nghiêm túc gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.