Đêm tối không một gợn mây, tinh thần rực rỡ, vũ trụ sâu thăm thẳm, khiến con người ta suy nghĩ viển vông.
Một chiếc phi thuyền hình đĩa vạch ngang khoảng không trên thành phố như sao chổi, tốc độ quá nhanh, chớp mắt đã đi xa, chỉ lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt trên bầu trời.
Chốc lát lại có một chiến thuyền bay lên, thân thuyền bằng hợp kim tản phát ra ánh sáng lành lạnh, đây chính là người khổng lồ tung hoành trong tinh không, đoạn lấy tốc độ cực nhanh bay đi xa.
Trong miệng Vương Huyên đang nhai đồ ăn, một tay bánh mì kẹp một tay cốc sữa đậu nành, lặn lội ngày đêm, lật đật quay về nơi ở, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Y ngạc nhiên, có hành động gì sao? Đến phi thuyền loại lớn cũng xuất động, xoẹt ngang bầu trời thành phố đi xa.
Vương Huyên đang đi trên đường, ăn vội vàng cho xong bữa, tâm trí đều đặt trên hai hòn đá. Lúc này, điện thoại vang lên, Thanh Mộc gọi, vừa mới tách ra lại có chuyện gì sao?
Vương Huyên ngồm ngoàm ăn nốt phần thức ăn còn lại, nhận điện thoại, lập tức nghe thấy tiếng cười của Thanh Mộc, có vẻ tâm tình của y rất tốt.
“Cứ điểm của tổ chức hôi huyết ở Cựu Thổ bị xử lý rồi, tất cả phi thuyền, chiến thuyền không cái nào chạy thoát; các ban ngành ra tay, cảnh cáo những tổ chức không tuân thủ quy tắc của Cựu Thổ, từ mai trở đi những bộ phận, tổ chức từ Tân Tinh sẽ bớt bành trướng đi.”
Sau khi nghe xong tâm trạng Vương Huyên cũng khá tốt, y không quên tối hôm đó, chính là trong cánh rừng trước mặt, y bị người ta ám sát, cuối cùng thì tổ chức đó cũng bị xử lý.
Vừa về căn phòng trên lầu, lập tức đặt mấy viên đá lên bàn, dưới ánh đèn tỉ mỉ xem xét, y chỉ để ý hai viên, đặt ba viên khác qua một bên.
Hai viên này to bằng nắm tay, hơi cháy đen, vừa giống bị ngọn lửa thiêu đốt, lại cũng giống bị sét đánh, bên ngoài có dấu vết tinh thể nóng chảy.
“Hạt thần bí nồng đậm quá--------thế mà bọn họ không cảm ứng được!” Vương Huyên lẩm bẩm, đây chính là thứ làm nội tâm y kích động, nghĩ cách lấy bằng được.
Lúc bấy giờ, rõ ràng ngay trước mắt, nhưng Thanh Mộc, Tiền Lỗi, vị quân nhân lại không thể cảm nhận được, người phía Tân Tinh thì khỏi phải nói, ở đó bao nhiêu năm cũng chẳng phát hiện.
Vương Huyên nghĩ có lẽ do y từng đi tới nội cảnh địa. Lần đầu y tiếp xúc loại hạt thần bí này là ở nội cảnh địa, nơi ấy tuy hư tĩnh, hoang vu, không có bất cứ âm thành nào; nhưng chỉ cần vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, thì sẽ tiếp dẫn vật chất thần bí, loại hạt từ hư vô rơi xuống nội cảnh địa giúp nuôi dưỡng tinh thần và cơ thể.
Hôm nay khi vừa tiến vào hang động mà nữ phương sĩ ngủ say, Vương Huyên bèn cảm nhận được một chút hạt thần bí mỏng manh, bao phủ nơi đây. Lúc đó y rất kinh ngạc, còn cho rằng tiếp cận nội cảnh địa.
Hồi lâu y phát hiện, trừ cơ thể nữ phương sĩ nằm trên truyền trúc vàng tản phát ra từng sợi từng sợi, còn có một phần nằm trên vách động.
Vương Huyên còn phát giác, có vẻ những người khác không hề chú ý tới, không cảm nhận được loại hạt thần bí sinh ra từ nội cảnh địa.
Tiền Lỗi, Thanh Mộc, Kim Xuyên thực lực đều rất mạnh, nhưng bọn họ cũng không cảm giác được gì, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên người nữ phương sĩ và vũ hóa kim trúc.
Vương Huyên đoán, phải chăng chỉ có người nào từng tiến vào nội cảnh địa và hấp thu loại vật chất này mới có thể phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Cuối cùng y xác định, những người đó quả thực không bắt được hạt thần bí trên vách đá, xem loại vật chất đặc biệt này như không khí.
Vẻ mặt Vương Huyên bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cực kỳ kích động, nhìn chằm chằm vách đá, dùng siêu cường cảm giác xác định vị trí hạch tâm.
May mắn không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, y thuận lợi lấy được hai viên đá. Trên cả bức tường, đều có vô số hạt thần bí tuôn ra, nhưng chỉ có hai hòn đá này là đặc biệt nhất; bấy giờ y trừ xác định nội bộ viên đá có vật chất trân quý nồng đậm không thẩm thấu ra ngoài, còn thoáng hiện thấy số lượng hạt thần bí phảng phất tiếp cận sát nội cảnh địa, đây mới là nguyên nhân khiến trái tim y đập nhanh, nội tâm dậy sóng.
Ngoài ra, y cũng xác định một việc, Tân Tinh tuy phát hiện vật chất siêu tự nhiên, nhưng rõ ràng không biết tới loại hạt thần bí này, bọn họ dùng máy móc tiên tiến nhất cũng không thăm dò được.
“Xem ra những thứ trong nội cảnh địa rất không tầm thường!” Vương Huyên dùng tay vuốt nhẹ hai hòn đá, thô ráp, có vết cháy đen, có vật chất rơi ra tiến vào cơ thể khiến cả người y thoải mái nhẹ nhàng.
“Vũ hóa để lại, di vật thành tiên, vậy gọi nó là vũ hóa thạch đi.” Y cảm thấy tên này rất xác đáng.
Y nghĩ đến tên trung niên, không chỉ nhặt đá, quan trọng là sau khi ra ngoài còn xin đá từ trong tay mình, đúng là hầu tinh. Vương Huyên lộ ra vẻ cười cợt, may mắn có chuẩn bị.
Dẫu vậy, đám người này cũng lấy được chỗ tốt, cả vách đá đều có từng sợi hạt thần bí, mấy viên đá trong tay họ ít nhiều cũng nhiễm một chút.
Vương Huyên đoán, nữ phương sĩ thành tiên thất bại, khi vũ hóa dẫn phát vụ nổ lớn, do vậy mà vật chất thần bí trong nội cảnh địa của nàng bạo phát mãnh liệt, xung kích khắp mọi nơi.
Năm đó hang động bị tan chảy, phần lớn vật chất quý giá thẩm thấm vào đá, có thể nói toàn bộ hang động đều là báu vật. Đáng tiếc sau này hang động bị xung kích không ngừng, khắp nơi là vết rạn nứt, hạt thần bí trong lớp đá cuối cùng lại từ trong khe bay ra ngoài. Nếu không, vũ hóa thạch tuyệt không chỉ có hai khối, chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Vương Huyên tin, trong mắt chuyên gia chân chính, hai khối vũ hóa thạch là bảo vật vô giá, cái gì cũng không đổi.
Tay y cầm hai viên đá, lòng rất kỳ vọng.
Hiện tại, y chưa đập vỡ vũ hóa thạch, đã có từng sợi hạt thần bí tiến vào cơ thể, bồi dưỡng tâm thần, tẩy lễ gân cốt. Quan trọng nhất là, y lại mơ hồ thấy được biên giới nội cảnh địa!
Vương Huyên hít sâu, tĩnh tâm ngưng thần, chuẩn bị vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, trong lòng mong chờ, hi vọng tìm kiếm nơi đó.
Ngoài cửa sổ tiếng lá rơi truyền vào tai, hạt mưa rơi đồm độp, táp vào cánh cửa, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Vương Huyên chợt mở to hai mắt, nhanh chóng lấy hai viên vũ hóa thạch đặt vào góc khuất, thân hình lóe lên đã tới ban công, im lặng ngồi xổm.
Y nghe được một âm thanh bất thường, dưới ban công phát ra tiếng động khẽ, có người đang leo tường; dẫu hơi thở yếu ớt người thường căn bản không nghe được, mượn cơn mưa, càng thuận tiện cho việc che dấu, nhưng thính giác của Vương Huyên quá nhạy bén, hơn xa người thường.
Nhất là, lần trước y kích phát siêu cảm, đi một chuyến nội cảnh địa, thực lực tăng lên rất nhiều, không chỉ luyện đến tầng thứ ba Kim Thân thuật, tinh thần càng ngày càng dồi dào, linh giác trở nên cực kỳ sắc bén.
Người nào nhân lúc mưa gió trèo tường, tới gần ban công. Sau khi Vương Huyên toàn lực cảm giác, lại nghe được một tiếng động khác.
Trong hành lang bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, tổng cộng có hai người, hai kẻ đó đi tới trước cửa nhà bèn dừng lại.
Nếu như Kim Thân thuật không luyện đến tầng thứ ba, tinh thần không dồi dào như bây giờ, có lẽ Vương Huyên sẽ bỏ sót những thứ này, không cảm ứng được.
Nhưng hiện tại đã khác, y bắt được âm thanh nhỏ không thể nghe được, cảm giác nguy hiểm ập tới.
Vô thanh vô tức, trên ban công xuất hiện một cánh tay, dùng lực bám vào thành ban công, tiếp đó lộ ra nửa cái đầu, sau đó một nòng súng tối om ngắm vào trong phòng.
Vương Huyên không thấy bộ mặt kẻ đó, nhưng đang ngồi xổm trên ban công, lại vừa khéo thấy miệng nòng súng lộ ra, ngắm vào phòng. Nếu hai người bên ngoài xông vào, ẩu đả cùng Vương Huyên, mà người bên ngoài ban công đột nhiên bắn lén, tình cảnh sẽ trở nên rất tệ.
Y vừa nhìn đã biết, mấy tên này rất chuyên nghiệp, lại có người tới giết hắn, so với lần trước thì mạnh hơn nhiều, thực lực ba tên sát thủ này rất đáng sợ.
Tối nay, cứ điểm của tổ chức hôi huyết ở Cựu Thổ bị nhổ tận gốc, đám sát thủ này chó cùng rứt giậu à? Hoặc là, chủ thuê thêm tiền, hạ lệnh cho mấy tên tổ chức hôi huyết đang ẩn nấp còn chưa bị thanh trừ nhân cơ hội đêm tối hỗn loạn tới giết y?
Dẫu là nguyên nhân gì, đều khiến Vương Huyên không kìm nén được, sát khí đằng đằng, y luôn thân thiện với mọi người, tự hỏi chưa từng làm gì có lỗi với ai, kết quả hết lần này đến lần khác bị người ta nhằm vào, giết tới tận cửa.
Mưa bên ngoài ngày càng to, tiếng lốp bốp tạt lên cánh cửa sổ, cũng có hạt mưa bị gió thổi bay vào ban công, hiển nhiên sát thủ trèo bên ngoài không hề dễ chịu, cả người ướt đẫm.
Cuối cùng, người này vươn người, linh hoạt như linh miêu, trực tiếp nhảy vào ban công, dự định trốn sau rèm cửa ám sát người trong nhà.
Nhưng nào có ngờ được, ngay tại thời khắc cô rướn người lên còn chưa rơi xuống ban công, một cánh tay túm lấy cánh tay cầm súng của cô, rắc một tiếng, xương cốt đứt gãy, rũ xuống dưới, không thể cầm súng.
Cô vừa muốn mở miệng cảnh báo, nhưng khoảnh khắc Vương Huyên một tay vặn gẫy cánh tay của cô, đồng thời cánh tay khác cũng động; một cái tát với lực lượng đáng sợ, dán ngay vào mặt, không chỉ đem âm thanh nuốt về, còn khiến cô thất khiếu chảy máu, gần như chết ngất.
Vương Huyên hơi ngạc nhiên, y tự tin với thực lực bản thân, sau khi luyện thành tầng thứ ba Kim Thân thuật, mỗi một nơi trên cơ thể đều rất mạnh, cái tát này, người bình thường, cả khuôn mặt sẽ sụp đổ, rên cũng không thể rên một tiếng ngã trên mặt đất.
Nữ sát thủ này không những không triệt để hôn mê, mà trong cơ thể có một cỗ lực lượng mạnh muốn xông ra, ý đồ tránh thoát khỏi y.
Hóa ra là một cao thủ Cựu Thuật sắp thải khí thành công, kết hợp với cây súng trong tay, nếu như không đề phòng chắc chắn sẽ rất vướng tay vướng chân, vì giết Vương Huyên, bọn chúng đã phái một nhóm sát thủ thực tinh anh.
Không hôn mê, vậy thì tát một cái nữa, hiện tại Kim Thân thuật của Vương Huyên đã có thành tựu, thực lực cường đại, người vừa thải khí muốn đối phó y còn chưa đủ.
Thêm một cái tát, khuôn mặt nữ sát thủ vẫn tính bình thường lập tức biến dạng, xương trán xuất hiện vết rạn nứt nhỏ như mạng nhện, hai mắt tối sầm, ngã ra sau, trái tim băng giá; cảm thấy người này mạnh hơn quá nhiều so với miêu tả trong tình báo, chưa cần đánh vào chỗ yếu hại, tùy ý một cái tát vào mặt, đã khiến cô chịu không nổi, cảm giác đầu muốn vỡ nát, như một con hổ đông bắc hung mãnh dùng móng vuốt bắt chú thỏ vậy.
Vương Huyên một tay nhấc nữ sát thủ, một tay nhặt khẩu súng, động tác nhẹ nhàng thanh thoát quay vào phòng.
Gần như cùng lúc, ngoài cửa phát ra tiếng động khẽ, sau đó mở ra mà không phát ra tiếng động gì, hai người giống viên hầu lóe vào, lộn một vòng trên mặt đất mà không phải xông thẳng vào.
Vương Huyên chĩa súng bắn ngang, nhưng không trúng ai cả, đồng thời y dùng sức ném người nữ sát thủ trúng vào một người.
Người đấy cũng rất hung ác, lấy chân đạp vào người nữ sát thủ, đem cô đá bay, sau đó một tay chống xuống đất nhảy lên, ném cây trủy thủ trong tay, bay tới trước mặt Vương Huyên.
Chớp mắt Vương Huyên tránh thoát, kẻ ấy trực tiếp bổ nhào tới.
Tên còn lại gần như đồng thời lao đến, thân thủ kinh người, người con gái ban nãy không thể bì được, xem ra hai người này là cao thủ Cựu Thuật.
Bọn họ không mang theo vũ khí nóng, một người cầm đoản đao xông tới, một người tay không muốn giết chết mục tiêu.
Vương Huyên thở dài, nếu có cơ hội y thực muốn tập bắn súng, bắn mấy phát mà chẳng trúng ai, khả năng bắn súng quá tệ.
Thực ra, chủ yếu là do hai người này cực kỳ lợi hại, né tránh, cuộn tròn, nhảy lên, động tác linh hoạt, trình độ thể thuật rất cao thâm.
Hai cao thủ này không chỉ sớm đã thải khí, còn nội dưỡng nhiều năm, nếu như đổi thành Vương Huyên một tuần trước, đối phó nhóm người này sẽ vô cùng chật vật, thậm chí còn nguy hiểm. Nhưng lần trước bị ám sát, y tiến vào nội cảnh địa một lần, tất cả đã khác.
Y vứt súng xuống, tay không đối phó hai người.
Bành!
Một kẻ trong đó vung chưởng đánh tới, kết quả bị Vương Huyên dùng tay phải mạnh mẽ bạt ngang, cứng rắn cản được, phát ra âm thanh trầm đục.
Sát thủ ngạc nhiên, không có ai hiểu rõ hơn chính mình một chưởng này mạnh như thế nào, một khi bị đánh trúng, có thể khiến một người thải khí và nội dưỡng thành công gân cốt đứt gãy, vậy mà người trẻ tuổi trước mặt vẫn an toàn.
Vương Huyên quả thực cũng khẽ rung động, chú ý thấy bàn tay kẻ đó bất thường, dầy và to hơn so với người thường, vừa nhìn đã nhận ra người này luyện Thiết Xa Chưởng, bàn tay bị biến dạng, xương bàn tay dầy hơn, nếu bị đánh trúng vào người tuyệt đối là chí mạng.
Bành!
Người này đột nhiên thử đập xuống bàn đọc sách của Vương Huyên khiến nó nát tan, gã xác định Thiết Xa Chưởng của bản thân không có vấn đề, nhưng sao đánh không lại người trẻ tuổi này?
Vẻ mặt Vương Huyên tức thì tối sầm lại, tới ám sát, đánh nhau với y cũng thôi đi, vậy mà còn phá hoại đồ vật trong phòng, ức hiếp người quá đáng.
Chốc lát, hai tên sát thủ ngốc tại chỗ, ban nãy ra tay giết người nhưng sắc mặt đối phương không có gì biến hóa, hiện tại sao lại nộ khí xung thiên, trực tiếp xông về phía bọn họ ra tay như cuồng phong vậy.
Hai người này không biết, tiểu Vương vừa đi làm, còn chưa được nhận tháng lương đầu tiên, bây giờ lại phải thồi thường một cái bàn học, trong ví quả thực hơi túng.
Hai người không dám tin tưởng, người thiếu niên dáng người cao lớn, lực lượng lớn dọa người, đánh trên người, khiến thân thể cảm giác giống như bị một con tê giác đâm trúng, mấy lần bay lên cao, xương cốt kêu lên bôm bốp, gẫy mất vài cây.
Mà lúc Thiết Xa Quyền của bọn họ chạm vào bàn tay của người trẻ tuổi, đối phương không có cảm giác gì, ngược lại bàn tay thô ráp của bản thân nứt toạc, máu chảy không ngừng. . Đọc 𝑡r𝒖𝓎ệ𝒏 ha𝓎 𝑡ại == 𝑇RUM 𝑇RUYỆ𝑵.V𝑵 ==
Bành! Bành!
Hai người rơi xuống nền nhà, không thể cử động, xương tay, xương chân, xương ức, toàn bộ đều gẫy, họ nghi ngờ tổ chức sai phái bọn họ đi chịu chết, đây là người vừa mới thải khí nội dưỡng thành công sao? Bộ phận tình báo mắt mù rồi sao!
Vương Huyên mở miệng: “Phá bàn học, làm lỡ con đường vũ hóa thành tiên của ta------”
Trò gì vậy? Một cái bàn đáng giá bao nhiêu tiền, còn vũ hóa thành tiên, liên quan gì với nhau? Hai tên sát thủ cõi lòng lạnh lẽo đồng thời cũng ngốc nghếch.