Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 38: Tìm Tiên Trong Mưa




Trời thu tà dương đỏ rực như máu, Thanh Mộc tựa vào cửa xe ô tô, từng làn khói lượn lờ, y đang đợi Vương Huyên tan làm ở cổng chính viện kế hoạch. Vẻ mặt hơi ưu sầu, bao nhiêu năm rồi sư phụ chưa từng vội vã chạy đi Tân Tinh như vậy, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Y muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Tâm trạng của Vương Huyên khá tốt, gút mắc trong lòng đã được cởi bỏ, cười cười nói nói cùng đám đồng nghiệp đi ra ngoài.
“Tiểu Vương, bên này.” Thanh Mộc hô lớn.
“Có người tìm cậu kìa, mai gặp lại nhé.” Vương Huyên chào tạm biệt mấy người bên cạnh.
Trong ráng chiều tà, một đám mây trôi tà tà, càng làm cảnh thu thêm ảm đạm, bầu trời cao xa.
Thanh Mộc mời Vương Huyên đi ăn cơm, trên đường không ngừng chất vấn, đoạn nghe tới gần đây lão Trần có hẹn với vũ hóa chân tiên, y đạp nhầm chân ga suýt chút nữa đâm vào xe phía trước.
“Nhìn đường đi, cẩn thận chút!” Vương Huyên vội nhắc nhở.
Xe cộ trên đường rất nhiều, đương lúc tan làm, các xe di chuyển chậm như rùa; Thanh Mộc như có gì nghẹn ở họng, chuyện gì đã xảy ra, lão Trần bị nữ phương sĩ dọa chạy?
Gã hiểu rõ, Cựu Thuật của lão Trần rất mạnh, một trong những siêu cấp cường giả hiếm hoi, hơn nữa vẫn thông minh nhanh nhạy, gần như chưa bao giờ chịu thua thiệt, gần đây thế mà---ngã.
Vương Huyên thong thả, vẫn có tâm trạng nhìn hàng phong đỏ rực hai bên đường, trong cảnh chiều lá phong như ngọn lửa; nghĩ tới nữ phương sĩ không xuất hiện nữa, y cân nhắc, giờ thực sự có thể đi Tân Tinh với lão Trần rồi.
“Cậu cảm thấy, sư phụ tôi sẽ ra sao?” Thanh Mộc muốn hiểu rõ toàn bộ tình hình, y thấy khó mà tin được, người đã chết ba nghìn năm sao còn có thể báo mộng?
“Lão Trần là người tốt, chắc không sao đâu.” Vương Huyên an ủi.
Thanh Mộc không thiếu tiền, chọn ngay cửa hàng cao cấp, phòng to rộng rãi, khá thanh tĩnh, sau khi gọi món bắt đầu gặng hỏi quá trình cụ thể như thế nào.
“Cậu nói, lão Trần thay cậu chặn tai họa?” Thanh Mộc bị sặc khói, không còn gì để nói.
“Anh đừng suy luận lung tung, chuyện nữ phương sĩ báo mộng không liên quan đến tôi. Có thể nói những người tham gia phòng thí nghiệm dưới mặt đất Đại Hưng An Lĩnh không ai vô tội cả; lão Thanh, thời gian tới anh cẩn thận chút!”
Vương Huyên thần thanh khí sảng, ăn uống ngon lành, vừa thưởng thức đồ ăn vừa hảo tâm nhắc nhở Thanh Mộc, khuyên gã nên chuẩn bị y bùa chú, sau khi trải qua chuyện lão Trần y đã học được kinh nghiệm, cầm một nắm bùa dán khắp người ít nhiều có thể yên tâm hơn.
Đồng thời cũng oán thầm, lão Trần thực nhỏ mọn, tuần trước lúc mình nhờ, lão chỉ gửi một tấm, đến lúc bản thân xảy ra chuyện, bèn liều mạng dán đầy cả người.
Thanh Mộc nghe không giống phàn nàn và cảnh báo, miệng giần giật, cõi lòng phức tạp, phả một hơi không nói chuyện.
“Lão Trần năng lực lớn, trách nhiệm càng nặng.” Vương Huyên nhận xét.
Thanh Mộc trợn trừng mắt, ăn nói kiểu gì vậy, tiểu tử này được hời còn khoe khoang.
“Cậu nói xem, làm sao giúp được ổng?” Thanh Mộc cau mày, quả thực gã hơi lo lắng cho lão Trần, dẫu sao cũng là sư phụ.
Vương Huyên đáp: “Tôi thấy không sao đâu, lão Trần chạy tới Tân Tinh, nữ phương sĩ ở bên kia chắc chắn không quen thuộc, không khéo được mấy hôm sẽ giục lão Trần quay về.”
Tên này, biết nói chuyện không vậy? Thanh Mộc lườm y, sau đó hai người thương lượng xem có cách nào đưa y đi Tân Tinh, tiếp ứng và chiếu cố lão Trần.
Vương Huyên lập tức cự tuyệt, vừa chạy thoát nơi nước sôi lửa bỏng, không dưng nhảy vào đó làm gì.
Y nhìn Thanh Mộc nói: “Anh đừng lo thay lão Trần, tôi thấy anh cần lo cho chính mình ấy.”
“Ý gì?” Thanh Mộc dập tắt điếu thuốc hỏi.
Vương Huyên liến nhìn gã, giải thích: “Còn ý gì nữa, lão Trần nhát gan, chạy sang Tân Tinh, chắc chắc không thể giúp nữ phương sĩ giải quyết vấn đề, đến lúc đó nàng sẽ quay về, tôi đoán sắp đến lượt anh rồi.”
“Miệng thối, ngậm miệng ngay!” Trong lòng Thanh Mộc quả thực không nghĩ tới, song gã cảm thấy, có lẽ đó cũng là lý do mà lão Trần bị tìm tới.
Thanh Mộc hoài nghi, rất có khả năng nữ phương sĩ ấy nghe Vương Huyên ăn nói lung tung mới đi tìm lão Trần. Càng nghĩ càng chắc chắn, nghiêm túc cảnh cáo: “Ăn cơm, ăn xong cút! Đoạn thời gian này cậu đừng tìm ta, cũng đừng làm phiền ta vì mấy chuyện linh tinh, dẫu sao gần nhất không có chuyện gì thì đừng gọi tên ta!”
“Lão Thanh à, anh không phúc hậu, nói giống như tôi miệng thối vậy.” Vương Huyên bất mãn, đoạn thanh minh, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới mình, bản thân cũng là người bị hại.
“Không cần nói gì nữa, chúng ta tạm thời vạch rõ ranh giới, sắp tới đừng liên hệ ta!” Thanh Mộc muốn ra thanh toán rồi rời đi, một giây cũng không muốn ở tại đây, đồ ăn cũng chưa hề đụng đũa.
Vương Huyên gọi lại: “Đừng đi mà, năm trăm vạn của tôi lúc nào mới được thanh toán, đó là tiền tôi liều mình ở núi Thanh Thành, dùng mạng đổi lấy đấy.”
“Ngày mai thanh toán!” Thanh Mộc nói xong bèn đứng dậy, liên quan tới khoản tiền đó, trái lại thì gã rất thoải mái; cuốn da thú màu bạc tuy chưa phá giải được, nhưng tổ chuyên gia nhất trí, giá trị của nó kinh người, nếu không cũng không khiến một phương sĩ vũ hóa tới lúc sắp chết vẫn nhìn chằm chằm.
“Tốt rồi!” Vương Huyên thỏa mãn, với một sinh viên vừa tốt nghiệp thì có khoản tiền lớn như vậy thực vui sướng vô cùng.
“Anh ăn nhiều chút.” Vương Huyên khuyên Thanh Mộc, lại hỏi: “Anh đi rồi ai đưa tôi về?”
Thanh Mộc không để ý gã, đoạn rảo bước đi nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả, lòng thầm nhủ sắp tới không nên tới gần Vương Huyên.
Ngày hôm sau, Vương Huyên nhận được tin nhắn, tài khoản ngân hàng nhận được số tiền rất lớn, tổng cộng có sáu số không, quả thực là năm trăm vạn, tức thì tâm trạng chấp chới.
Chốc lát, y lại nghĩ tới một chuyện, đã nộp thuế chưa? Vội vàng gọi Thanh Mộc hỏi, song sau năm lần Thanh Mộc vẫn tắt máy không nghe, mặc lệ y! Cuối cùng chắc không chịu nổi, dùng tin nhắn trả lời, nộp thuế rồi, sau thuế là năm trăm vạn.
“Lão Thanh, anh tốt quá!” Vương Huyên nhanh chóng gõ mấy chữ trả lời.
Thanh Mộc đọc xong, chặn luôn số điện thoại, luôn cảm thấy gần nhất mà nói chuyện với cậu ta không khéo sẽ phát sinh vấn đề, càng ngẫm càng thấy đúng, không nên mời y đi ăn cơm, lão Trần chính là vết xe đổ.
Buổi tối, Vương Huyên gọi điện về cho ba mẹ, thông báo cuối tuần sẽ về nhà, cũng tìm cớ nói chuyện số tiền: “Con mua xổ số trúng thưởng!”
Hai ngày tiếp theo, Vương Huyên nghiên cứu đạo tàng, luyện căn pháp, lại nghĩ tới chuyện vũ hóa thạch, lần này y về nhà nhất định phải lên núi một chuyến, biết đâu còn sót lại thứ gì đó.
Tan làm ngày thứ sáu, Vương Huyên lao ra bến xe, nhà y ở thị trấn nhỏ bên cạnh, cách thành phố không tới một trăm kilomet, nói đúng ra cũng không xa.
Buổi tối là về đến nhà, cha mẹ mới đầu tuy rất vui vẻ, nhưng sau đó bình tình hơn y nghĩ; theo như lão Vương nói, tiền nhiều như vậy làm gì, đủ tiêu dùng là được rồi, loại tâm thái này có thể là nguyên nhân khiến ngày thường tầm nhìn của Vương Huyên rất lớn.
“Con tự giữ lấy đi, sau này mua nhà cưới, sớm lấy vợ sinh con.” Lão Vương vui vẻ nói, không quên giục y lập gia đình.
Cứ một hai tháng Vương Huyên sẽ về nhà một lần, cho nên vợ chồng hai người sau khi thấy con, tuy tâm tình rất tốt, song tương đối bình tĩnh.
“Con mới tốt nghiệp, còn sớm mà, đợi vài năm nữa, bố mẹ cứ cầm tiền đi.” Sau đó, Vương Huyên không cho bố mẹ từ chối, chuyển khoản cho hai người.
Ăn tối xong, cậu hỏi thăm bố mẹ chuyện ngọn núi cách thị trấn mười dặm, nơi đó hay có truyền thuyết về tiên cô. Y nhớ thuở thiếu thời, trên núi từng có một tòa đạo quán, cơ mà sau này đổ nát, không còn đạo sĩ nào nữa, sụp đổ hoàn toàn, không biết hiện tại như thế nào.
Lão Vương hồi ức cảm khái: “Chỗ đấy hả, quả thực có vài truyền thuyết, ngày cha còn bé hương khói nghi ngút; sau này, thôn trấn dưới núi giải tỏa, nhà nhà chuyển đi, phần lớn là vào thành, nên hương khói cũng dần dần ít đi, cuối cung không còn đạo sĩ nào nữa; hiện nay cỏ mọc um tùm, nghe nói nền nhà của đạo quán cũng không thấy đâu.”
Vương Huyên nói: “Ngày mai con định hẹn hai người bạn cũ đi lượn, lâu rồi không vào núi, tiết thu vừa hay tìm xem có hạt dẻ hay trái hồ đào không.”
Buổi tối, y hẹn bạn, hai người biết y về rất vui vẻ, vội đồng ý, sáng sớm hôm sau chuẩn bị xe, ngoài ra tiện thể mượn vài con chó vào trong núi săn thỏ luôn.
Không biết sao, trời không đồng ý, dự báo thứ bảy trời nhiều mây, cơ mà đổ mưa tí tách, ngày càng to; hai người tiếc nuối, đổi lịch sang ngày hôm sau mới vào núi.
Vương Huyên rảnh rỗi không việc gì làm, dẫu trời mưa song với người luyện Cựu Thuật như Vương Huyên thì chẳng ảnh hưởng gì, y vào núi một mình.
Mặc áo mưa, ra khỏi nhà qua cổng thị trấn, sau đó bắt đầu chạy nhanh, thẳng một mạch tới núi đen.
Chủ yếu là vì truyền thuyết về tiên cô có vẻ như có liên quan tới trời mưa, nhân hoàn cảnh này, vào trong núi tìm kiếm là tốt nhất.
Sau khi luyện kim Thân thuật đến tầng thứ tư, cho dù khoảng cách là mười dặm, đối Vương Huyên mà nói thì không là gì cả.
Cuối cùng cũng vào núi, vùng núi đá đen sì, nếu như không có cây cỏ, nhìn từ xa quả thực đen như mực, cho nên được gọi là núi đen, hoặc núi đen lớn.
Vương Huyên theo ký ức, chạy thẳng tới chân một ngọn núi, nhanh chóng lên núi, song sau khi đến đỉnh lại hồ nghi, đạo quán không thấy đâu, cho dù đã sụp đổ cũng phải còn nền nhà hay gạch ngói vụn chứ, sao lại một vùng trơ trụi không có gì?
Y cảm thấy, nền nhà có vẻ như từng bị người ta đào bới. Chẳng lẽ nhớ sai, không phải ngọn núi này?
Vương Huyên lại tìm kiếm nơi khác, liên tiếp mấy ngọn núi, đều không phát hiện đạo quán sụp đổ.
Oanh!
Trên trời bỗng xuất hiện tiếng sấm chói tai xuyên thấu màn mưa, chiếu sáng bầu trời tối tăm, khiến cả vùng núi đen thoáng sáng bừng.
Vô tình, Vương Huyên ngẩng đầu nhìn thấy gì đó? Có sinh vật xuất hiện ở ngọn núi chính nơi đạo quán sụp đổ, thân hình không nhỏ, đấy là một con---------sói, mang một người xuống núi. Hơn nữa, theo những bước chạy của nó, đất đá trên núi chấn động, xông về phía Vương Huyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.