Thông Lĩnh, từ thời cổ đại đã là địa phương với đầy rẫy những khó khắn, quanh năm cô tịch, hôm nay thế mà lại có không ít tổ chức tới đây, thân phận của những người này không hề đơn giản.
Trong một chiếc phi thuyền tinh hệ, người ngồi ở trong không nhiều, song đều là nhân vật quan trọng; họ đang cùng thương nghị, giao dịch, cò kè bớt một thêm hai.
“Mạc Hải thua rồi.” Có người gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho những người khác nhìn lên màn hình lớn.
Người phát ngôn của Tân Thuật sắc mặt bình tĩnh, nói: “Tân Thuật mới chỉ cất bước mà thôi, nhưng Cựu Thuật thì đã tàn lụi. Một bên như thái dương mới nhú lên, một bên lại tựa như cảnh tà dương lúc xế chiều. Tiềm lực của Tân Thuật là vô hạn, mọi thứ đều có khả năng. Cựu Thuật chỉ còn mình lão Trần, ông ấy lại sắp chết rồi. Đường cũ gập ghềnh khúc khuỷu, đến thời đại này xem như kết thúc.”
Rất đáng tiếc là không có ai thuộc phái Cựu Thuật lấy được tư cách ngồi ở nơi đây.
Có người ngắt lời tên phát ngôn của Tân Thuật, lạnh lùng nhắc nhở, những năm này họ tài trợ tiền bạc cho Tân Thuật không ít đâu.
Người ngồi nơi đây đều có lai lịch phi phàm, từng đào móc được không ít thứ tốt dưới mặt đất, có thể chặt đứt con đường cũ để tiếp nhận những thứ mới mẻ.
Vốn dĩ họ đã lên kế hoạch sắp được triển khai, song vừa bắt đầu liền phải thay đổi.
“Lần trước, hóa ra tất cả các loại bí dược được điều phối cho lớp thực nghiệm Cựu Thuật đều gửi sang phái Tân Thuật.”
Những lời này vừa được nói ra tức khắc khiến những người ngồi ở đây đều trở nên lạnh lùng, bởi vì chuyện đó là do các thế lực đã thống nhất từ trước và đưa quyết định.
Nguyên nhân chính là lúc bấy giờ phái Tân Thuật truyền ra tin tức kinh người, yêu cầu phải chuyển tài nguyên cho bọn họ, loại “thành tựu mới” đó tức khắc đã làm thay đổi toàn bộ quyết định trước đấy. Có thể nói, Cựu Thuật từng bị tiệt hồ một trận cực lớn!
...……
Ngoài ra trong một chiến hạn siêu cấp khác, đại tông sư phái Tân Thuật Trần Khải cũng điệu thấp lại tư thái của mình, nguyên nhân chủ yếu là do nghĩ đến thẻ trúc màu vàng mà thôi.
Đến bây giờ, tổng cộng chỉ có hai bộ thẻ trúc màu vàng được đưa ra khỏi lòng đất! Mà trong đó có một bộ nằm trong tay vị tài phiệt họ Chung đang ngồi trước mặt.
Song lão già Chung Dung này quả thực quá khó dây dưa, dường như ăn thịt không nhả xương vậy, lấy được không ít thứ tốt từ chỗ Trần Khải nhưng vẫn như cũ không chịu nhả ra thẻ trúc vàng.
Trần Khải thầm than, nếu như ở một nơi khác, hoặc người khác, gã đã sớm ra tay rồi, đáng tiếc vị lão giả này là tài phiệt siêu cấp, nếu gã dám vọng động, tất nhiên gã và tổ chức sau lưng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.
Không nói đến thứ khác, chỉ cần một chiếc chiến hạm siêu cấp xuất hiện cũng đủ rồi, bồi dưỡng ra nhiều tông sư như vậy đều chẳng có tác dụng, một khi bị khóa chặt mục tiêu, rất mau tất cả sẽ bị tiêu diệt!
Cho nên, đại tông sư khát vọng trở nên mạnh mẽ, ước ao đạt tới lĩnh vực thần thoại.
“Chúng ta rút gân lột xương, từng lấy máu nấu tủy của chính mình, mới gom góp đủ một phần đại dược kéo dài tuổi thọ cho ngài, trước mắt cũng chỉ có thể làm đến bước này mà thôi. Cần thời gian, khi bọn ta trở nên mạnh mẽ hơn, tìm kiếm được càng nhiều bí mật ở nơi đó, dĩ nhiên có thể kéo dài tuổi thọ cho ngài. Đừng nói một hai chục năm, sau này nếu như bọn ta có thể tiến thêm một bước, ngắt lấy tiên thảo cho ngài, thậm chí có thể sống lâu thêm hai trăm năm nữa cũng không thành vấn đề. Hiện tại, thẻ trúc màu vàng để trong tay ngài lại rơi vào bụi bặm mà thôi, không bằng đưa cho bọn ta nghiên cứu, nói không chừng có thể phân tích ra thâm ý trong đó.”
Chung Dung vén lên tấm da bằng thụy thú đang che chân, đoạn đứng dậy, hoạt động gân cốt, sau đó mới nhìn đại tông sư Trần Khải, điệu bộ lời nói thấm thía: “Vì tốt cho các ngươi ta mới không đưa cho xem, các ngươi đã đi con đường Tân Thuật rồi, vì sao phải nhổ tận gốc Cựu Thuật làm gì kia chứ?”
Trần Khải nói: “Học từ lịch sử, ngài biết hưng suy sao. Lấy Cựu Thuật làm gương, có thể quan sát tương lai của Tân Thuật. Hơn nữa, bọn ta thừa nhận, thời kỳ Tiên Tần Cựu Thuật quá xán lạn, chỉ là đến thời sau, con đường thông hướng Liệt Tiên hoàn toàn bị đứt gãy. Chúng ta muốn nghiệm chứng một chút, tương lai không khéo có thể giúp Cựu Thuật phục hưng ấy chứ.”
Lão giả Chung Dung lắc đầu nói: “Chẳng tác dụng gì đâu, đám các người đã đi con đường Tân Thuật thì không thể hiểu được bức đồ khắc trên thẻ trúc đó. Còn những văn tự trên đấy thì chẳng cần phải nói. Ta bỏ ra rất nhiều tiền mời tới một đám học giả gồm những giáo sư nổi tiếng nhất cùng nhau nghiên cứu, song một chữ cũng không thể phân tích được. Đưa các ngươi xem, liệu có hiểu được không? Ta nghĩ căn cơ và trình độ ngôn ngữ cổ của các ngươi so với đám người nọ còn kém khá xa.”
Đại tông sư phái Tân Thuật trầm mặc trong giây lát, trong lòng thầm mắng, lão già này thực cay độc, sống chết vẫn ôm khư khư thẻ trúc màu vàng không chịu buông tay, còn chế nhạo văn tự cổ của bọn họ quá kém.
Gã biết, trừ phi kéo dài tuổi thọ cho lão già này thêm một hai chục năm, nếu không sẽ rất khó nói chuyện, gặp phải một tên cực kỳ khó dây vào.
Gã đứng dậy cáo từ, có một số chuyện lúc căng thì phải căng, nhưng khi cần giãn thì phải giãn, qua một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Trước mắt Tân Thuật đã có thể kéo dài tuổi thọ, tuy quá trình cực kỳ gian nan, song chỉ cần nắm chắc loại thủ đoạn này, xem như là bản thân đã chiếm giữ thứ vũ khí mạnh nhất, cuối cùng thì tất cả mọi người đều có thể ngồi xuống nói chuyện, bao gồm cả chuyện đầu tư tài nguyên và chuyện hợp tác với các ban ngành Cựu Thổ để tiếp quản tổ chức thám hiểm.
Trên mặt đất đông cứng tại Thông Lĩnh, lồng ngực lão Trần phập phồng kịch liệt, đến cuối cùng khi ánh sáng trắng nhàn nhạt toát ra, sau đó xuất hiện những sợi tơ mây tía kèm với tiếng sấm sét thì ông ta mới dần dần khôi phục.
Không nói năng gì cả, ông ra hiệu cho Hạ Thanh, sau đó hai người trực tiếp giao thủ.
Hạ Thanh tuy là một người phụ nữ, song rất cao lớn, giơ tay nhấc chân đều mang theo cương phong, khiến toàn bộ đất đá chung quanh đều bay lên, cô ta linh hoạt giống một con báo, nhảy một cái đã xa mười mét, đoạn lăng không một chân đá hướng lồng ngực lão Trần.
Hơn nữa, quanh thân đều phát sáng, Tân Thuật của cô có khuynh hướng dùng phương diện nhục thân để chiến đấu, tất cả lỗ chân lông đều tỏa ra ánh tía, khiến cả người tựa như bị sắc lửa bao trùm, mạnh mẽ kinh người.
Lão Trần dùng một bàn tay chém ngang bàn chân đang lao tới, bành một tiếng, ánh sáng chói mắt bạo phát, thân thể Hạ Thanh mượn lực trong không trung, bay ra ngoài, rơi xuống đất, lúc rơi xuống giẫm nát mặt đất đông cứng khiến chúng xuất hiện một lỗ cực sâu.
Có thể thấy thực lực của cô ta mạnh mẽ thế nào, trước đó không lâu những đối thủ khác khi bị bàn tay của lão Trần chém trúng, thân thể không nổ tung thì cũng chia năm xẻ bảy, rõ ràng là không thể chống đỡ được.
Hạ Thanh không hổ là đại tông sư, cường độ thân thể mạnh tới mức khó tin, hơn nữa quang mang bao trùm thân thể, khiến cô có chiến lực phi phàm.
Chớp mắt, quang mang trên người cô càng thêm kịch liệt, nhìn từ xa, dường như được bao phủ bởi một vầng mặt trời màu vàng kim, máu thịt tỏa ra áng sáng thần thánh.
Cô ta giao thủ kịch liệt với lão Trần, hai người không ngừng đổi chiêu, quyền cước giao nhau, kèm với đó là tiếng sấm sét, ánh sáng chói mắt bùng nổ, quả thực là lĩnh vực phi thường.
Mặt đất màu nâu xám cũng có rất nhiều nham thạch, không thiếu những khối đá cao bằng hai ba người, đương bị Hạ Thanh chạm tới hay đụng trúng, những viên to lớn ấy tức thời chia năm xẻ bảy hoặc nổ tung.
Rõ ràng là do ánh sáng chói mắt bao trùm cơ thể cô ta, cường độ nhục thân thực đáng sợ!
Nơi xa, thần sắc của Vương Huyên trở nên ngưng trọng, trạng thái của lão Trần có chút không đúng, hô hấp dồn dập, trong lòng gã càng lo lắng, có chút nhịn không được, bước về phía trước.
Oanh!
Đột nhiên, lão Trần biến chưởng thành quyền, thi triển bộ thể thuật trông thì có vẻ rất giống Đại Kim Cương Quyền!
Oanh một tiếng, Hạ Thanh bay ngược ra sau, bộ giáp hợp kim trên người vỡ nát thành các bộ phận, bao gồm cả cái mũ bằng hợp kim dùng để bảo vệ đầu, chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất, mái tóc màu vàng kim xõa ra.
Con ngươi màu lam nhạt vội vàng thu nhỏ, cỗ lực lượng to lớn ban nãy khiến cả người cô đau đớn, cánh tay tê cứng, tay phải thì đã bị gãy, khiến cô sợ hãi không thôi.
Lão Trần đi về phía trước, lồng ngực phập phồng, ở trong thời gian ngắn không đầy nửa tháng đã được ông ta luyện thành mấy chiêu của bộ thể thuật siêu việt Đại Kim Cương Quyền, hôm nay là lần đầu thi triển.
Bên ngoài thân thể ông ta, tỏa ra vụ khí nhàn nhạt, bước chân trầm trọng mà có lực, ép về đối thủ.
Hạ Thanh tránh đi mũi nhọn, đồng thời cả người tỏa sáng như một vầng dương đang thiêu đốt, từ trong lỗ chân lông tỏa ra ánh tía, làm tăng cường độ máu thịt của bản thân, đối kháng lão Trần.
Sau mấy lần va chạm, lão Trần bạo phát ra uy lực không thể đỡ, vài lần đụng nhau, chấn động khiến miệng Hạ Thanh phải thổ huyết, cả cánh tay phải mềm oặt rủ xuống, bởi vì xương cốt bên trong đều đã vỡ thành ba đoạn.
Bành!
Tốc độ của lão Trần đã đột phá cực hạn, khiến Hạ Thanh dù né trái né phải cũng không thể tránh thoát, bị ông ta đuổi theo đành phải cứng rắn đỡ một chiêu, kết quả cả cơ thể đau đớn, trong người lại có xương cốt bị gãy.
Cô ta cưỡi ánh tía chói mắt, giống như sao chổi bay ngang mặt đất, toan trốn khỏi nơi đây, nào ngờ lão Trần còn nhanh hơn, từ sau vượt lên trước, oanh một kích vào sau đầu cô.
Hạ Thanh bất đắc dĩ lại phải quay người đỡ đòn, kết quả sau khi ngăn cản được một quyền, cánh tay trái bị đánh đến mức vặn vẹo biến hình, dường như đã hoàn toàn bị gãy rồi.
Bành một tiếng, áo giáp hợp kim trước lồng ngực của cô ta nổ tung, bị một quyền đánh trúng, máu tươi đầm đìa, cả người cô ta bị đấm xuyên, kèm theo đó là mưa máu rơi xuống, thân thể ngã trên mặt đất.
Ánh sáng trắng sôi sùng sục, đại tông sư Mạc Hải ra tay, ngăn cản lão Trần giết chết Hạ Thanh, bảy cây xích sáng trắng bay tới, toan khóa chặt tứ chi bách hài của lão Trần.
Lão Trần quay người, đấm ra một quyền, đột phá bình chướng, bảy cây xích sáng lập tức nổ tung, đoạn tung thân nhảy qua mười mét, đánh giết Mạc Hải.
Mạc Hải toàn lực ứng phó, nhưng đông một tiếng, ánh sáng trắng toàn thân hắn bị đánh nát hoàn toàn. Dẫu cho bản thân hắn phản ứng thần tốc, xem như là tránh thoát phải một chiêu trí mạng, song phần giáp trên đầu vai trái vẫn bị nổ tung, nửa người bị đánh vỡ, máu tươi nhỏ giọt, cả người bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Hai vị đại tông sư lĩnh vực Tân Thuật đều bị trọng thương, nhất thời không thể đứng dậy, họ đều hứng chịu thương thế nghiêm trọng không thể nghịch chuyển, xương cốt hai người đều gãy gần hai mươi cây, cơ thể thì bị đánh xuyên.
Thân thể lão Trần dường như cũng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, ông ta dừng bước, đoạn dùng tay ôm ngực, hô hấp rất kịch liệt, tạm thời dừng tay lại.
Những người thuộc phái Tân Thuật vừa chấn kinh lại vừa cảm thấy giật mình, lão Trần lấy một người đánh bại hai vị đại tông sư, thực lực quá đáng sợ.
Có người không kìm được toan xông lên, không thể trơ mắt nhìn hai vị đại tông sư bị giết, đồng thời có vài kẻ nhìn thấy trạng thái lúc này của lão Trần quả thực là xuất hiện vấn đề, nhao nhao muốn nếm thử, nếu như nhân cơ hội này giết chết nhân vật chủ chốt cuối cùng của phái Cựu Thuật, con đường này sẽ hoàn toàn kết thúc!
Vương Huyên lập tức xông lên, người luyện Cựu Thuật nhìn thấy tình huống không đúng, tất cả đều chạy tới, không thể giương mắt nhìn một mình lão Trần chống đỡ tất cả.
“Lão Trần, thu tay đi, hôm nay đến đây là kết thúc thôi.” Lão già Thường Hằng mặc trang phục thời Đường mở miệng, thần sắc phức tạp, có thương xót cũng có than thở. Ông ta biết, qua hôm nay có lẽ sẽ chẳng còn nhìn thấy lão Trần được nữa, vết thương cũ nơi ngũ tạng của y đã bạo phát.
Đồng thời, ông ta cũng hiểu rõ, hai vị đại tông sư quá nửa cũng không thể sống được, lấy tính cách của lão Trần thì sao có thể lưu lại tính mệnh của họ kia chứ.
“Thường Hằng, ông muốn ra tay ngăn cản ta sao?” Lão Trần phì phò hỏi.
Chớp mắt những ký ức trước kia trong đầu của Thường Hằng hiện lên, khi còn trẻ ông đã quen biết lão Trần, vì vậy nên rất hiểu tính cách của lão, lúc này nhìn thấy ánh sáng lãnh khốc vô tình sâu trong hốc mắt ông ta, Thường Hằng không nói hai lời, quay người leo lên phi thuyền.
“Ta luyện Tân Thuật vì rèn luyện sức khỏe, hiện tại chỉ là một người nghiên cứu lý luận mà thôi.” Ông ta nói xong mấy lời nọ, đoạn chào hỏi những người quen rồi lên thuyền.
Lão Trần mở miệng: “Lão Vương, cậu thấy rồi đấy, trong mắt những kẻ còn đứng lại đây đều mang theo sát ý; họ sợ ta, không hy vọng Cựu Thuật lại quật khởi một lần nữa, thấy được ánh hào quang.”
Mọi người đều ngẩn ra, ông ta nói những lời đó là có ý gì, lão Vương là ai? Ai cũng đoán, có lẽ là một vị lão giả nào đó thuộc phái Cựu Thuật!
Chỉ có Vương Huyên và Thanh Mộc hiểu rõ, ông ta đang nói chuyện với ai.
Lão Trần nói tiếp: “Lão Vương, cậu hãy nhớ rõ đám người này, sau này cẩn thận chút, có thể giết liền giết, đám người này trong lòng mang cừu hận với Cựu Thuật, trong đó có không ít người từng luyện Cựu Thuật, nhưng thành tựu chẳng ra gì, bèn thay đổi chuyển tu Tân Thuật.”
Vương Huyên nhìn phía đối diện, ghi nhớ từng người một, song trong lòng gã lại rất bất an, cảm giác lão Trần giống như đang bàn giao hậu sự vậy?
“Lão Vương là ai?” Ngô Nhân đứng bên cạnh Vương Huyên, nhỏ giọng hỏi.
Vương Huyên thẫn thờ, rất muốn nói, đại Ngô, cô muốn bị đánh sao?! Song gã chỉ có thể giả vờ mặt không cảm xúc trả lời: “Không biết.”
“Ta đoán là chú bác gì đó của anh phải không.” Ngô Nhân nói, bởi vì đều họ Vương.
Ngô Thành Lâm cười cười nói: “Chắc là một lão già nào đó, đứng trong đám người luyện Cựu Thuật.”
Vương Huyên không hé răng, trong lòng thầm mắng, lão Ngô ta nhớ rồi! Sau này sẽ tính toán sổ sách với ông.
Lúc này, lồng ngực lão Trần phập phồng rất dữ dội, song ông ta rút cây trường kiếm màu đen đang cắm trên mặt đất đông cứng, bắt đầu bước đi về phía hai vị đại tông sư.
“Lão Trần, thu tay lại đi, toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay xem như kết thúc.” Nơi cuối chân trời, Trần Khải đi tới, sau khi nói xong mấy lời ấy, gã đã xuất hiện ở chiến trường, tốc độ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Ai cũng biết, đây lại là một vị đại tông sư!
“Đợi lâu như vậy, ta đoán chắc chắn ông sẽ tới.” Lão Trần tay cầm trường kiếm màu đen âm u, lồng ngực phập phồng không còn kịch liệt như trước.
Nơi xa, trong đầu Vương Huyên lóe lên suy nghĩ rất nhanh, trạng thái của lão Trần làm sao vậy? Trước kia lão vẫn thích câu cá, chẳng nhẽ hôm nay lấy bản thân làm mồi câu sao?
Đại tông sư Trần Khải mở miệng: “Lão Trần, đừng gắng gượng nữa, ông và ta đều hiểu rõ, trạng thái lúc này của ông không ổn, ta đã sắp xếp một đội bác sĩ tốt nhất, có thể lập tức giúp ông chữa trị vết thương.”
“Đừng giả vờ giả vịt nữa.” Lão Trần mang theo mặt nạ màu bạc, đoạn nâng trường kiếm màu đen trong tay quá đỉnh đầu nói: “Ba đại tông sư các ngươi cùng xuất hiện, chẳng phải là muốn vết thương cũ của ta tái phát sao? Nói trị thương làm gì!”
Mấy lời này vừa nói xong, tức thì dẫn tới náo động không nhỏ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đa số đều không hiểu rõ ẩn tình trong đó, đến Thanh Mộc cũng không hiểu, sắc mặt thoáng trở nên trắng xanh.
“Ta cố ý không giết hai người họ là để đợi ông xuất hiện. Ta biết, cho dù đổi quân, các ngươi cũng không thể giương mắt nhìn hai vị đại tông sư bị ta giết chết, một đổi một là giới hạn cuối cùng của các ngươi?” Lão Trần nói đến đây, đoạn cười nhạt: “Đáng tiếc, các ngươi đánh giá thấp bản lĩnh của ta, lần này ta muốn giết ba vị đại tông sư!”
Lão Trần sát khí xung thiên!
Tuy lồng ngực của ông ta vẫn có chút phập phồng, song loại khí thế miệt thị tất cả mọi người đấy lại vô cùng lăng lệ, khiến tất cả những kẻ chung quanh đều tim đập chân run, cảm thấy sợ hãi.
Nói đến đây, lão Trần lại nhìn về phía trận doanh Tân Thuật, giọng nói lạnh lùng: “Còn có các ngươi, đã ở lại không đi, căm hận ta và Cựu Thuật, thế thì cũng không cần sống tiếp nữa, hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi!”