Năm đó, tại cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ, ta một chân giẫm chết một vị đại tông sư! Vương Huyên cảm giác, nếu như bây giờ đã thành công thoái ẩn, có thể viết nhật ký như vậy.
Đáng tiếc, hoàn toàn không thực tế.
Lúc này đám người nhìn chằm chằm vào gã, một tên thiếu niên chỉ hai mươi tuổi đầu, một chân mạnh mẽ đá chết Hạ Thanh, bảo không hấp dẫn ánh mắt của mọi người cũng khó tin!
Song, lại khiến y áp lực càng lớn, bởi vì bản thân rất hiểu rõ chuyện này nghĩa là gì.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại toàn trường tập trung nhìn mình, đừng nói người thuộc hai trận doanh Tân Cựu, có lẽ đám người tài phiệt và các tổ chức ở trong phi thuyền trên bầu trời đều có thể bị dọa một trận.
Trên thực tế quả đúng như vậy, toàn trường chăm chú, chiến thuyền ở trên trời, đám người trên mặt đất, nam nữ đều nhìn thấy, trên mặt đều lộ ra vẻ giật mình, cảm giác không thể tưởng tượng được.
Hắn mới bao tuổi? Trẻ như vậy, dẫu cơ thể Hạ Thanh có vết thương, nhưng bị người ta một chân đạp chết, vẫn có chút vô lý!
“Kẻ nào nói Cựu Thuật không còn người? Tiểu tử này ở đâu ra vậy, rất mạnh à.” Ở nơi xa, trong một chiếc chiến thuyền siêu cấp, sau khi nhìn thấy cả quá trình trên màn hình lớn một vị lão giả bèn nói.
Bên cạnh loại người như ông ta không thiếu những đại cao thủ chân chính, một người đàn ông trung niên mở miệng: “Còn phải nhìn xem, có lẽ là bản thân Hạ Thanh đã không thể chống đỡ được nữa.”
Ở trong siêu cấp chiến hạm của các ban ngành Cựu Thổ, vị phó thủ rất trầm lặng, ngồi tại một chỗ không mở miệng, nhìn chằm chằm vào lão Trần ở trên màn hình, lại nhìn về Vương Huyên, chẳng nói năng gì cả.
...……
Hiện trường, người thuộc phái Cựu Thuật dao động cực lớn, thân là người trong nghề tự nhiên hiểu rõ sâu sắc, đại tông sư là đáng sợ như thế nào, những người đó tuyệt đối là cao cao tại thượng, cho dù vết thương nghiêm trọng, song giết mấy người luyện Cựu Thuật cũng dễ như trở bàn tay.
Ngô Nhân ngạc nhiên, tiểu Vương rốt cuộc là cao thủ ở đẳng cấp nào, thực lực vậy mà mạnh như thế? Tại thời khắc quan trọng thế này mà gã lại xử lý được một vị đại tông sư.
Ngô Thành Lâm cũng nhìn chằm chằm Vương Huyên, họ muốn hợp tác sâu sắc cùng với tổ chức thám hiểm, cần cao thủ phái Cựu Thuật tham dự, vậy không phải có sẵn đối tượng rồi sao?
Thanh Mộc ý thức được, một cước này của tiểu Vương giẫm ra động tĩnh không nhỏ!
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, không phải là điều mà Vương Huyên muốn, bình thường cậu ta rất lạnh lùng và lãnh khốc, một cước này rõ ràng là một kích tuyệt sát gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta phải chăm chú và ngạc nhiên, nhìn thì rất oai phong, song rõ ràng gã bị người ta dán mắt không rời, thậm chí có người còn muốn lấy kính lúp ra để nhìn cho rõ.
Điều này tương phản với dự tính ban đầu, giai đoạn này y sẽ cố gắng điệu thấp, không muốn lộ diện trước mặt nhiều người.
Một khi bị người ta chú ý, sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn cũng như khó mà dự đoán được, nói không chừng còn có nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Vương Huyên dẫn đầu xông lên trước, đỡ cánh tay lão Trần, thực rất lo lắng, trạng thái hiện tại của lão đồng sự cực kỳ xấu, hô hấp khó khăn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơn nữa thân thể thì nóng hầm hập.
“Sư phụ!” Nước mắt Thanh Mộc suýt chút nữa rơi xuống, đỡ cánh tay còn lại của lão Trần.
“Đừng vội, nhất thời nửa khắc không chết được đâu, vẫn có thể kiên trì rời khỏi nơi đây.” Lão Trần trầm giọng nói, phía sau lớp mặt nạ màu bạc băng lãnh, giọng nói của ông ta vẫn như cũ mang theo sự lạnh lùng.
Ông ta ra hiệu cho Thanh Mộc không cần sốt ruột, càng không nên thất lễ, có chuyện gì đợi rời đi hãy nói.
Một đám người xông tới, vây quanh lão Trần lại.
“Lão Trần, ông không sao chứ?” Ngô Thành Lâm hỏi thăm.
“Không sao.” Lão Trần bình tĩnh trả lời.
Ông ta càng như vậy, cõi lòng Vương Huyên càng trở nên nặng nề, trạng thái lúc này của lão Trần cực kỳ không tốt.
Cả đám người đều hỏi thăm, song họ lại không biết nội tình trong đó, thấy hô hấp của lão Trần dần dần trở nên bình thường, bèn cho rằng không sao, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ tươi cười.
“Cậu thanh niên, lợi hại nha!” Sau khi thả lỏng, có cao thủ Cựu Thuật nhìn về phía Vương Huyên, lộ ra giật mình và khen ngợi đối với y.
Cho dù hôm nay lão Trần siêu thần, một người giết xuyên trận doanh của Tân Thuật, đánh bại ba vị đại tông sư, giết chết hai người, tuyệt đối là dẫn nổ Thông Lĩnh!
Song người thanh niên trước mắt này cũng chắc chắn sẽ dẫn tới làn sóng chấn động không thôi, dù cho thể lực của Hạ Thanh không còn mấy, bản thân thương thế rất nghiêm trọng, nhưng bị giết như vậy cũng dấy lên con sóng không nhỏ.
“Tiểu tử, tuổi không lớn, chiến lực lại cao như vậy, thực không tệ.” Lão Ngô cũng cất lời, mang theo vẻ tươi cười mà ôn hòa.
Vương Huyên oán thầm, trước đó không lâu lão Ngô còn không nể mặt gì cả, ở nơi đấy nhắc tới hai chữ lão Vương, hiện tại lại thay đổi cách gọi khen tiểu tử này thực không tệ?
Gã khá bình tình, đầu tiên là “từ chối”, đoạn nói: “Hoàn toàn là ngoài ý muốn, lúc xông tới thì cô ta đã hết sức rồi, đại tông sư Hạ Thanh thực ra là chết ở trong tay lão Trần.”
Ngô Thành Lâm nghe được mấy lời này, tức thì bật cười, ngược lại thì càng thưởng thức, ông ta cảm thấy người thanh niên này rất hiểu rõ tình cảnh của mình, không bị sự vẻ vang xâm chiếm đầu óc, đây là cách tự bảo vệ mình tốt nhất.
Ngô Nhân mỉm cười, gật đầu với gã.
Vương Huyên ngạc nhiên, đại Ngô làm gì vậy, hai tay ôm ngực, còn lách người tránh xa gã, không nên xảy ra chuyện như vậy à? Đường cong của cô quá mê người, bộ ngực to lớn, khi nhìn ngang lộ ra thành quách rõ ràng.
Chủ yếu vì Ngô Nhân nhìn thấy Hạ Thanh bị một cước giẫm chết, bản thân cũng là phụ nữ nên rất đồng cảm, nhìn thấy cảnh đấy khá đau lòng, mới vô ý thức hai tay ôm ngực lách người né tránh.
Cô oán thầm, tiểu Vương quả thực khá tàn nhẫn, thậm chí có thể nói là hung dữ, không biết vì sao mà cô cảm thấy dường như bản thân bị mạo phạm vậy.
Đồng thời, cũng khiến cô nghĩ đến một người khác, từng đạp vào mông cô, làm cô rơi xuống hồ, hiện tại nghĩ đến vẫn cắn chặt răng.
Chẳng lẽ thời nay những người trẻ luyện Cựu Thuật đều thích động chân không động tay sao? Cô nghĩ ngợi lung tung, song nhanh chóng lại phủ định, nói như thế nào thì tiểu Vương trước mắt cũng mạnh hơn tên Vương Huyên kia rất nhiều!
“Chúng ta đi!” Thanh Mộc mở miệng, lo lắng cho lão Trần, trước nhất muốn đưa ông ấy đi trị thương, trong phi thuyền có thiết bị máy móc trị liệu tiên tiến nhất kèm với đó là những bác sĩ chuyên nghiệp.
Vương Huyên đích thân đỡ lão Trần, cảnh giác nhìn bốn phía, lúc này con ngươi của gã đã thu nhỏ lại, đối phương quả nhiên rất vội vàng!
Trong trận doanh của Tân Thuật, có một đám người đang chầm chậm bước tới, uy hiếp, nhìn thấy trạng thái lão Trần không đúng, nhao nhao muốn xông lên thử sức!
Đó không phải là chuyện người trẻ tuổi hấp ta hấp tấp, mà do đám người trung niên dẫn đầu, trong mắt đều mang theo sát ý lạnh lẽo, cực kỳ thù hận phía trận doanh Cựu Thuật.
Bởi vì họ hiểu rất rõ, kết quả của trận chiến ngày hôm nay có ý nghĩa trọng đại đến mức nào, lão Trần lấy sức lực một người kéo dài Cựu Thuật!
Trước đó khi Tân Thuật quật khởi, có thể nói thanh thế cực lớn, đều tiếp xúc cùng các phương thương nghị những chuyện bí mật, hơn nữa còn trực tiếp tiệt hồ đại dược lang hổ của Cựu Thuật.
Toàn bộ đều được xây dựng từ nền móng phía Tân Thuật xuất hiện mấy vị đại tông sư, có thể giúp đám tài phiệt kéo dài tuổi thọ, hơn nữa dùng Tân Thuật để chống lại Cựu Thuật, kẻ sau thì đã lụi tàn, đương sau khi lão Trần chết, sẽ đặt dấu chấm hết cho con đường này.
Nhưng hôm nay, lão Trần một người xuyên thủng trận doanh Tân Thuật, kiếm chém cơ giáp, một người đánh bại ba vị đại tông sư, cường thế giết chết hai người, quả là siêu thần.
Đã đến bước này rồi thì nào có ai dám nói Cựu Thuật đã kết thúc?!
Ba vị đại tông sư từng đích thân đi du thuyết đám tài phiệt, còn ám thị với các tổ chức, cần tiến thêm một bước nữa đầu tư tài nguyên, song hiện tại thì cả ba người đều bị một mình lão Trần giết chết.
Chuyện hôm nay là đả kích cực lớn với phía Tân Thuật!
Nhất là cuối cùng không biết từ đâu xuất hiện một người thiếu niên, một chân giẫm chết đại tông sư Hạ Thanh, điều đó gián tiếp chứng minh, con đường sau này của Cựu Thuật vẫn có người kế tục.
Chuyện này khiến người trong phái Tân Thuật cực kỳ căm phẫn, nóng nảy, tức giận không thể kìm nén, cảm giác như hôm nay bị người ta trực tiếp đánh ngã từ trên bảy sắc cầu vồng xuống trần gian vậy.
Họ đều biết, sau trận chiến ngày hôm nay, Cựu Thuật đã sống lại! Các đại tài phiệt và tổ chức chắc chắn sẽ tiếp tục đầu tư tiền của cho bọn họ.
Những kẻ chầm chậm bước tới, dĩ nhiên đều có quan hệ thân thiết với ba vị đại tông sư, nếu không thì cũng không thù hận như vậy.
Hiện tại, họ đều nhìn ra được, lão Trần xuất hiện vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, bước cuối cùng không đuổi theo truy sát Hạ Thanh, rất rõ ràng là không thể động thủ được nữa.
“Giết!”
Bên trận doanh Tân Thuật, có người dẫn đầu hét lớn, không kiềm chế được mà xông lên, phía sau là đám người đi theo.
Trong mắt của họ, trừ lão Trần ra thì những người khác bên phía Cựu Thuật chẳng ra gì cả, còn xa mới có thể là đối thủ của trận doanh Tân Thuật!
Những người dẫn dầu không phải là bạn tốt của ba vị đại tông sư thì cũng là đệ tử, định nhân cơ hội lần này liên thủ xông lên, giết chết lão Trần, báo thù cho Mạc Hải, Hạ Thanh, Trần Khải.
Vương Huyên nhanh chóng chặn ở phía trước, chẳng có gì để nói cả, lúc này gã muốn điệu thấp cũng không được, nếu như đám người kia phát điên thì gã chỉ có thể giết sạch!
“Thả lỏng đi!” Lão Trần nói nhỏ, đoạn bảo Thanh Mộc buông tay, sau đó, ông cầm lên thanh trường kiếm màu đen còn đang nhỏ máu đi ra ngoài.
Những người đối diện tức thì thần sắc cứng đờ, bước chân cũng chậm dần lại, trong lòng không ngờ được, biển hiện hôm nay của lão Trần quá rõ ràng, quả thực giống như là sát thần vậy, khiến trong lòng đám người đều sinh ra sợ hãi rùng mình.
Vương Huyên cũng ngẩn người, nhìn thấy lão Trần đi ra khỏi đám đông, cõi lòng gã nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ lão đồng sự lại cố ý đợi đám người kia xuất đầu lộ diện sao?
Do những ngày này sống chung với lão Trần, một lần lại một lần câu cá, khiến Vương Huyên đều có chút bực mình, nhìn không rõ chân chính suy nghĩ của lão đồng sự.
Khi đi qua bên người, lão Trần dùng âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe được: “Ta sắp không chống đỡ được nữa rồi, sau khi giết sạch những cao thủ đỉnh tiêm trong đám người đó, việc còn lại------- phải nhờ cậu ứng phó rồi!”
Ông ta nói xong, đoạn nhảy ra xa hơn mười mét, tốc độ thực quá nhanh, tay cầm thanh kiếm đen sắc bén trực tiếp giết tới, chớp mắt đã xông vào đám người!
Tuy lúc này tình trạng cơ thể của lão Trần bất ổn, nhưng lại thần dũng vô song không thể ngăn cản, như hổ vào bầy dê vậy, căn bản chẳng có ai ngăn được bước tiến của ông, ánh kiếm tàn sát bừa bãi, giết đến mức đầu người cuồn cuộn, chớp mắt đã ngã xuống một đám cao thủ, không người cản được bước chân của ông ta!
Vương Huyên nhìn thấy một màn này, chẳng còn có gì để nói, không thể giương mắt nhìn vết thương cũ của lão Trần phát tác khiến ông ấy chết ở nơi đây được, lúc này không phải là lúc để điệu thấp, máu huyết trong người bị kích thích, lao ra khỏi đám đông giết tới!
Phía sau, một đám người Cựu Thuật đều hét lớn, cũng xông tới, bởi vì biểu hiện của lão Trần khiến bọn họ không an tâm, cảm giác rất khó chịu.
Hiện tại, tuy lão Trần vẫn như cũ ở vào trạng thái vô địch, tay cầm ánh kiếm lóe lên như cầu vồng, mỗi một kiếm rơi xuống đều có đại cao thủ phái Tân Thuật mất mạng; song lỗ mũi lại có máu chảy ra không ngừng, lồng ngực giống như muốn nổ tung, phập phồng đến mức dọa người!
Nhiều người ý thức được, hôm nay quá nửa lão Trần sẽ chết ở nơi đây, thương thế của ông ta sớm đã không thể nghịch chuyển, hiện tại ông ấy muốn dùng phần sức lực còn lại để quét sạch một vài kẻ địch mạnh mẽ!
Tròng mắt nhiều người thuộc phái Cựu Thuật đều đỏ hồng, cảm giác bản thân thực vô dụng, khiến lão Trần một người phải giết đến bước này, nên họ đều dốc hết sức mình giết đám người trước mắt.
Thời khắc này, nhiều người nhìn thấy, lão Trần đang phát sáng, quá đỗi xán lạn, và thanh trường kiếm trong tay ông ta cũng y hệt bộc lộ tài năng, vô địch ở trên chiến trường.
Nhưng có lẽ đây chính là sự tỏa sáng cuối cùng của ông ấy, lúc chiến đấu kịch liệt cùng ba vị đại tông sư cũng chưa từng thổ huyết, thế mà lúc này máu nhiễm vạt áo, lỗ mũi chảy máu không thôi.
“Lão Trần ông lui lại đi, không cần chiến đấu nữa!” Vương Huyên hét lớn, y thực không nhịn được nữa, sống mũi cay cay, không ngừng nghiền ép tiềm lực của bản thân, chẳng màng gì cả, đoạn sử dụng thể thuật ghi chép trên năm tấm kim thư!
“Giết!” Cuối cùng lão Trần hét lên một tiếng, tay cầm trường kiếm vung ngang, đầu người rơi xuống, những đại cao thủ kia đều bị ông giết hết, ông và ánh kiếm hòa lẫn vào nhau tạo ra thứ ánh sáng rỡ ràng, đoạn thở gấp nói: “Nếu như ở thời cổ đại, khi con đường Cựu Thuật còn chưa đứt, ta chắc chắn sẽ trở thành giáo tổ, vũ hóa thành tiên, các ngươi là cái thá gì?!”
Lão Trần chống kiếm mà đứng, quanh người đều phát sáng, âm thanh chấn động thông Lĩnh, bóng hình của ông có chút hiu quạnh, có một cỗ khí thế hào hùng bị kìm nén, đáng tiếc, ông sinh không gặp thời.