Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 9: Bạn Học




Tần Thành lái xe tới đón Vương Huyên rời khỏi khu ký túc. Nhà hắn làm kinh doanh nên điều kiện không tệ, mấy năm trước hắn đã có xe riêng.
Chiều mùa thu bầu trời cao xa mà trong vắt, không khí tươi mới mát mẻ xanh thẳm dường như muốn trút xuống rửa sạch cả tòa thành phố.
“Bây giờ chúng ta tới có sớm quá không?” Tần Thành hỏi.
“Không sớm đâu, giờ qua là đúng giờ.” Vương Huyên nhìn ra ngoài xe.
Cả thành phố vẫn còn dấu vết của thời đại cũ, tường đá đứng sừng sững mấy trăm năm không đổ, chỉ còn vết tích cổ xưa. Cũng có những tòa nhà cao chọc trời đứng san sát, chi chít, vô cùng sầm uất, mang hơi thở hiện đại. Đến gần khu mua bán có rất nhiều người đi bộ, xe cộ như mắc cửi, giao thông hơi ùn tắc.
“Tớ sắp đi rồi, trước kia sống ở đây không cảm giác gì cả, nhưng bây giờ đột nhiên thấy có chút hoài niệm.” Tần Thành than thở, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Vương Huyên nói: “Đợi cậu quật khởi, có thể tự do đi lại giữ hai nơi thì việc đó không còn trở ngại nữa.”
Hai bên đường có không ít cây bạch quả cổ thụ, lá vàng bay lả tả, rơi xuống thành một lớp khá dầy. Dưới ánh nắng mặt trời mặt đất biến thành màu vàng kim, rất mĩ lệ. Đoạn đường này, giữa các cây bạch quả còn lẫn không ít cây phong. Lá phong màu đỏ nối tiếp nhau thành mảng lớn, giống như là một mảng ráng chiều đỏ rực.
  
Ở cái thời tiết này, cây cỏ bắt đầu héo tàn. Những bông hoa đẹp đẽ đều héo úa, lộ ra cảnh đìu hiu của mùa thu. Vậy mà, hai bên đường của thành phố cây bạch quả màu vàng và cây phong màu đỏ, lại rực rỡ tràn đầy sức sống như vậy khiến cho người ta cảm giác đối ngược rõ ràng.
Thời tiết này, trong thành phố cùng tồn tại cảnh tràn đầy sức sống và điêu tàn.
Nơi tổ chức bữa tiệc không ở trong thành phố. Tần Thành lái xe ổn định tới biệt thự trên đỉnh núi ở ngoại thành, chỗ này cảnh xắc tươi đẹp, có thể từ trên cao nhìn xuống cả thành phố.
Bạn học Tân Tinh tuy đa số đều rất khiêm tốn, nhưng có một số người bối cảnh cùng lai lịch không đơn giản, chọn chỗ này cũng không bất ngờ. Vị trí biệt thự được thuê ở nơi cao nhất trên một ngọn núi thấp, rộng mấy mẫu, có bãi cỏ rộng lớn, hơn nữa còn có hồ bơi. Ngoài ra, trên đỉnh núi còn có hai chỗ đậu phi thuyền.
Tần Thành vừa nhìn thấy bên đó đã đậu hai phi thuyền màu xám bạc, đường nét rõ ràng, rất đẹp mắt. Hắn lập tức không nói gì.
“Bây giờ cậu không nên so sánh với người ngoài hành tinh.” Vương Huyên cười nói.
Tần Thành nghe được, đúng là như vậy, lập tức trở nên vui vẻ. Trước kia còn không suy nghĩ nhưng bây giờ nghĩ lại thì những người bạn học tới từ Tân Tinh giống người ngoài hành tinh.
Tô Thiền đi tới, đúng lúc nghe được bọn họ nói chuyện. “Vương Huyên, nhìn cậu cũng anh tuấn, hai mắt trong suốt, thế mà trong miệng lại không phúc hậu. Những lời nói đó ví bọn tớ giống như vật ngoại lai vậy.”
  
Tô Thiền tính cách hoạt bát, duyên dáng yêu kiều, mặc váy ngắn hơi lộ vai, hiện ra một đôi chân thẳng dài, thanh xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
“Gần nhất thấy cậu mỗi ngày đều khen tớ, trước là khen xán lạn rực rỡ, hôm nay lại nói anh tuấn, làm tớ nơm nớp lo sợ. Không phải là có ý xấu với tớ đấy chứ?”
Tô Thiền tuy tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng da mặt không mỏng giống những cô gái mười mấy tuổi, bình tĩnh nói: “Cậu đừng đánh trống lãng.”
Có mùi sách ở gần là Lý Thanh Trúc, yên tĩnh như cô ấy cũng mở miệng, cười nói: “Tớ cũng nghe được, cậu nói bọn tớ là người ngoài hành tinh. Nhưng tổ tiên của bọn tớ đều là người Cựu Thổ, đây cũng là cố hương của bọn tớ. Sao lại nói người ngoài hành tinh được.”
Vương Huyên vừa ôm quyền vừa cười nhận lỗi, cùng bọn họ đi vào trong bãi cỏ.
“Vương Huyên, qua đây, bên này!”
“Tiểu tử cậu dám nói tớ là người ngoài hành tinh. Tới, để tớ nhìn xem có phải công lực của cậu lại tăng thêm một bậc hay không. Thể thuật nếu như không đột phá thì đợi bọn tớ cùng nhau thu thập đi.”
Trên đường không ngừng có người chào hỏi, Vương Huyên và bọn họ đều rất quen thuộc. Cười cười nói nói, chớp mắt gia nhập vào trong bọn hắn.
Trên bãi cỏ, vịt quay đã được nướng xong bày lên giá, trên bàn đặt các món ăn tự phục vụ cũng bắt đầu được bày lên.
Lần này được chọn trúng đi Tân Tinh có hai mươi người, mà ở lại thành phố sắp sửa quay về quê hương có mười người. Những người này tập trung lại tự nhiên rất náo nhiệt, không có khoảng cách và cảm giác xa lạ.
Nhưng là, những người ở lại Cựu Thổ có nhiều người rất mất mát. Bọn họ ít nhiều đều nghĩ tới một số lời đồn, đã biết bỏ lỡ Tân Tinh sẽ bỏ lỡ một lần thay đổi vận mệnh, không giống như có cũng được mà không có cũng được.
Có một số người đã nghe nói, tương lai siêu phàm sẽ xuất hiện!
Tại thời đại này, những người như bọn họ nếu như có thể đi trước tiếp xúc tới lực lượng siêu nhiên. Rất khó tưởng tượng dược tương lai sẽ như thế nào.
“Vương Huyên!”
Những người ở lại Cựu Thổ tâm trạng đều rất phúc tạp, chào hỏi Vương Huyên. Những người này đều cảm thán, bất ngờ khi Vương Huyên không được chọn.
Vương Huyên hiểu được tâm trạng của bọn họ. Đi tới cùng bọn họ nói chuyện rất nhiều, nói đến tương lai, quả thực hắn cũng cảm thấy đáng tiếc cho những người này. Bọn họ cố chấp ở lại thành phố này, đợi đến danh sách cuối cùng, nhìn xem có thêm người mới không, nói rõ tâm tình bọn họ.
Đồng thời, việc này cũng gián tiếp chứng minh bọn họ tự tin với bản thân, bởi vì thành tựu của những người này với Cựu Thuật đều không tệ. Nhưng rất đáng tiếc, tiêu chuẩn lần lựa chọn này không dựa vào thứ đó.
  
“Tớ nghe nói, lúc đầu khi chúng ta kiểm tra máu được mang tới Tân Tinh, không biết bên đó làm phân tích gì để đưa ra tiêu chuẩn chọn lựa.” Một bạn học nam ở lại Cựu Thổ nói.
Vương Huyên ngẩn người, lần đầu tiên hắn nghe thấy. Trước đó hắn vs Tần Thành cũng phân tích nhưng không nghĩ đến lại có kiểu chọn lọc như vậy.
Tần Thành làm dịu bầu không khí nói: “Thôi bỏ đi, qua rồi thì không nên nhắc nữa. Không cần thất vọng, ở lại cũng không sao. Không thể tiếp xúc đến siêu phàm thì chúng ta nỗ lực phấn đấu. Từ bây giờ bắt đầu phấn đấu làm tài phiệt, tương lai ra lệnh và khống chế đám người siêu phàm.”
Cả đám lập tức bật cười.
Trời ngày càng tối, đứng ở trên đỉnh núi có thể thấy xa xa toàn cảnh thành phố, nơi đó sáng chói, cảnh ban đêm rất đẹp.
Theo thời gian thay đổi, mọi người đều uống nhiều, cảm xúc dâng cao. Người ở Cựu Thổ được chọn trúng đi Tân Tinh là xúc động nhất, mặc sức tưởng tượng cho tương lai, hướng tới viễn cảnh có một ngày bản thân sẽ thành siêu phàm. Cho nên, phần lớn bọn họ đều uống nhiều, một vài người còn buông thả bản thân.
Nhìn bầu không khí của bữa tiệc là không tệ, vô luận là người tới từ Tân Tinh, hay là sinh ra ở Cựu Thổ, những người đi Tân Tinh, đều đảm bảo với người ở lại. Nếu như tương lai có cơ hội bọn hắn nhất định sẽ giúp những người ở lại.
Thành phố ở nơi xa, từng con đường được sáng lên, giống như là những sợi dây bạc đan xen với nhau. Vô số đèn biển hòa vào nhau, sáng chói rực rỡ. Mà lúc này bầu trời đầy sao, ánh sao như thác nước, cũng là một vùng xán lạn.
Có một số người hơi say, mang theo hơi men. Không phân biệt được trời sao với ánh đèn, bầu trời cùng nhân gian giống như nối liền với nhau. Cuối cùng còn có người không kiểm soát được, ngồi một bên khóc thành tiếng. Hắn không được chọn, sau khi uống rượu thì thất vọng trong lòng mới bộc lộ ra, không kìm nén được khóc lên. Vương Huyên cùng một số người lập tức tỉnh lại, vội vàng đưa hắn tới phòng để nghỉ ngơi, không cho hắn uống tiếp, sợ xảy ra vấn đề.
Lúc này, có người hướng Vương Huyên đi tới, tay cầm ly rượu óng ánh, lắc nhẹ để rượu tỏa ra mùi thơm. Tần Thành sau khi nhìn thấy lập tức đi theo, cùng Vương Huyên đứng đối diện người kia.
Người đến tóc ngang tai, dáng người không tính là anh tuấn, nhưng trong đôi mắt đặc biệt có thần, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, xem ra rất mạnh mẽ. Loại khí chất này rất rõ ràng.
“Khổng Nghị, đừng gây sự.” Tần Thành cảnh cảo.
Nếu như nói trong những bạn học ai có mối quan hệ tệ nhất với Vương Huyên thì chính là người này. Ngày thường Vương Huyên ung dung thận trọng, quan hệ cùng tất cả bạn học đều rất tốt.
Khổng Nghị tới từ Tân Tinh, cho nên cùng Vương Huyên trở mặt chủ yếu là vì lúc hắn vào học từng theo đuổi Lăng Vi. Kết quả là Vương Huyên trở thành bạn trai của Lăng Vi.
“Cậu nghĩ gì thế, tớ không biết phân biệt trường hợp sao, không muốn bị đánh ở đây?” Khổng Nghị là một người mạnh mẽ, Tần Thành khiêu khích là do bất mãn thái độ lúc nãy của hắn.
Vương Huyên ngăn cản Tần Thành, nâng cốc với Khổng Nghị, nói: “Uống rượu, đều là bạn học, sắp phải chia tay rồi, có gì mà không bỏ qua được. Hơn nữa vốn dĩ chuyện cũng không có gì.”
Khổng Nghị liếc xéo nhìn Tần Thành, sau đó cụng ly với Vương Huyên, một hơi uống hết, nói: “Đi bên này, chỗ tớ có một số thứ bảo vật quý hiếm bên Tân Tinh gửi tới. Trước khi chia tay muốn nói chuyện riêng với cậu một chút!”
Vương Huyên cùng hắn kề vai đi tới. Tần Thành không yên tâm nên cũng đi theo, lo lắng xảy ra chuyện.
“Đây, loại cá nước sâu này, chắc chắn cậu chưa từng ăn. Ở Tân Tinh cũng là đặc sản quý hiếm.” “Còn có loại lôi ngưu ăn cỏ trên thảo quyên dưới chân lôi sơn bên Tân Tinh, chất thịt cực tốt. Nếu như lọc ra một phần thì ở Tân Tinh có thể làm sashimi cao cấp, càng không cần nói bên này, cậu chắc chắc chưa từng ăn. Đây là thứ chuyên cung cấp cho một số lão già, nếm thử đi, rất tươi.” Khổng Nghị mang Vương Huyên đến một gian phòng, giới thiệu cho hắn đồ ăn trên bàn, trên người đầy mùi rượu.
Tần Thành không ưa hắn chủ yếu vì thấy hắn quá cường thế. Hơn nữa trái một miệng Tân Tinh, phải một miệng cậu chưa từng ăn, trong lời nói rất vênh váo. Cho nên, hắn bực tức trả lời: “Đây mà là đồ tươi à, biết ta làm sao ăn cao cấp lôi ngưu sashimi sao? Mặt trời vừa mọc, tia sáng sớm đầu tiên chiếu xuống, ta ở trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ đuổi theo những con trâu đang gặm cỏ, khi đó mới là thịt trâu mềm nhất!”
Khổng Nghị lập tức ngẩn người, Vương Huyên cũng không nói nên lời.
“Ha Ha...” Cửa phòng bị mở ra, một đám người đi vào, toàn bộ đều cười to.
  
“Tươi, tuyệt đối là cách ăn tươi nhất, sau khi về Tân Tinh ta sẽ thử!” Lạnh lùng như Từ Văn Bác cũng cười.
  
Khổng Nghị vừa thấy liền hiểu chuyện gì xảy ra, đám người này không yên tâm hắn nên đều nhìn chằm chằm nơi này, sợ hắn gây chuyện.
Hắn lập tức rất bất mãn, nói: “Ta tệ như vậy sao, sao có thể gây chuyện với Vương Huyên. Hơn nữa, thời gian trước ta khiêu khích hắn đều bị đánh, căn bản không phải đối thủ của hắn. Sắp rời đi rồi nên ta mới bảo người chuẩn bị đồ ăn hiếm có, đều là thuốc bổ. Ta biết hắn đam mê luyện Cựu Thuật, nên những thứ này có lợi đối với thân thể hắn.”
  
“Ta có thể làm chứng, Khổng Nghị quả thực hao phí tâm tư muốn trước khi chia tay cùng Vương Huyên hòa giải.” Tô Thiền mở miệng.
  
Vương Huyên gật đầu: “Ta biết rồi, tới, quá khứ đều qua rồi, không còn nhớ nữa. Chúc cậu tiền đồ xán lạn, siêu phàm thành công!”
Hắn cùng Khổng Nghị cụng ly, Tần Thành cũng đi tới, nhét vào miệng mấy miếng thịt trâu. Cùng bọn họ cụng ly, nói: “Quả thực ăn ngon hơn thịt trâu trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.”
Ba người cụng ly, một hơi uống cạn.
“Vương Huyên, con người cậu không tệ. Nói thực nếu như không phải vì lúc đầu theo đuổi Lăng Vi thì tính cách của cậu rất hợp tớ. Chúng ta có thể thành bạn tốt cũng nên.” Khổng Nghị mở miệng nói.
 
“Bây giờ cũng không muộn, chúng ta vừa là bạn học vừa là bằng hữu.” Vương Huyên nói.
“Lăng Vi còn chưa tới, tớ đoán chắc muộn một chút.” Chu Khôn nhỏ tiếng nói với Vương Huyên.
Không lâu sau đó, Vương Huyên cùng Khổng Nghị khoác vai nhau, cả người toàn mùi rượu đi tới bãi cỏ bên ngoài. Lập tức hấp dẫn ánh mắt đám người. Hai người bọn họ vậy mà...........có thể chung sống hòa thuận?
Đến hai người đều có thể hóa giải thù cũ. Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, đám người nâng cốc chúc mừng, đều hơi say. Mấy người sinh ra ở Cựu Thổ sắp đi Tân Tinh, không ngừng nghĩ tới cảnh sinh hoạt ở bên kia,
  
“Các cậu có mơ ước gì không?” Có người hỏi, đồng thời hắn nói ra nguyện vọng của bản thân.
 
“Đợi tớ ổn định ở bên kia, nhất định tìm một nơi non xanh nước biếc, mua một biệt thự giống như căn biệt thự này. Mua một nơi xa xa vùng ngoại ô, khả năng sau này sẽ tăng giá, người ở Tân Tinh chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.”
  
Vương Huyên cười nói: “Cậu có thể nghĩ đến, người khác phần lớn đã bắt tay vào làm, phàm cậu thích và hướng tới....”
  
Vừa nói đến đây, Tần Thành cắt ngang nói: “Tớ thích và hướng tới là có thể cùng Triệu Thanh Hạm một mình......”
 
Hắn vừa vội nói mấy lời, thì Vương Huyên lập tức sửa thành: “Phàm câu thích và hướng tới thì xe cộ như mắc cửi rồi.”
Xung quang, đám người ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Huyên.
Hắn vỗ vai Tần Thành một cái, nói: “Cậu nói lung tung gì vậy.” Nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, một đám người nhìn phía sau Vương Huyên. Hắn khôi phục lại tinh thần, quay người lại lập tức nhìn thấy Triệu Thanh Hạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.