Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 17:




Hôm đó, Tiểu Xuân không biết là mình đã về nhà như thế nào nữa.
Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi trên giường, mặt trời bên ngoài đã lên cao cũng không hề nằm xuống ngủ.
Tia sáng bên ngoài rọi vào nhà, ánh nắng vàng rực chiếu trên mặt đất, len lỏi qua khung cửa sổ.
Tiểu Xuân vẫn cảm thấy chuyện đêm qua mình trải qua chỉ như một giấc mơ. Trong mơ, tên to con kia biến thành một dáng vẻ khác, vô cùng kì quái, nhưng vẫn không hề mất đi sự ngốc nghếch thường ngày.
“Hưm….”
Tiểu Xuân nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày.
Khi Lý Thanh vẫn đang được thanh lợi khí kia bay quanh, hắn đã hỏi Tiểu Xuân một câu.
Câu hỏi kia được hỏi bằng giọng vô cùng cẩn trọng, khiến Tiểu Xuân sửng sốt một lúc lâu.
Hắn hỏi: “Cô sẽ hại ta à?”
Lúc ấy, cả người Tiểu Xuân đã bị luồng khí quanh thân Lý Thanh làm cho nhũn cả người, nghe mấy lời này lại càng muốn ngã ra đất.
Đùa nhau à…
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm Lý Thanh, thật sự muốn mở miệng nói với hắn—–dáng vẻ của huynh bây giờ, chỉ cần nhúc nhích ngón tay ít thôi cũng đủ khiến Tiểu Xuân ta thành bánh xuân* rồi, ta còn chưa sợ đến mức co giò bỏ chạy, huynh lại ở đó mà chịu thua cái gì chứ.
(*bánh xuân: một loại bánh dẹp của Trung Quốc, được ăn vào tiết Lập Xuân, ở đây chị chơi chữ, Tiểu Xuân – bánh xuân, ý bảo anh nhúc nhích một phát là chị bẹp như cái bánh kia vậy :)) )
Chỉ là, sau khi Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ kinh người kia của Lý Thanh, cuối cùng nàng cũng nuốt mấy câu kia xuống.
Sau khi Lý Thanh hỏi xong, mãi không nghe thấy câu trả lời, vẻ mặt hơi khổ sở.
“Cô sẽ hại ta sao….Cô sẽ hại ta sao?”
Hắn cứ hỏi hết lần này đến lần khác, giọng nói càng lúc càng bi thương.
Tiểu Xuân nghe thấy thế trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng nàng lại không nói gì cả.
Không phải là vì nàng không muốn nói….
Mà là vì nàng đã bị dọa đến không mở miệng được.
Lý Thanh không nghe được câu trả lời, cuối cùng cũng im lặng như Tiểu Xuân vậy.
Luồng khí mạnh khó hiểu trên người hắn chậm rãi biến mất, tóc và vạt áo đang bay bay cũng rơi xuống, tên to con ngốc nghếch kia đã trở lại bình thường.
Chỉ là, sau khi luồng khí biến mất, người kia cũng như bị hút hồn đi mất —– Lý Thanh lúc này như một cái bánh bao không nhân, cả người đều trở nên suy sụp.
Tiểu Xuân lúc này mới từ từ tìm lại được giọng nói của mình. Nàng há hốc mồm rồi mới giải thích với Lý Thanh: “Ta….ta không phải—–A!”
Tiểu Xuân vội mở miệng mà lại cắn trúng lưỡi.
“A ông ó ý ó âu…..”
Lý Thanh nghe không hiểu, chán nản đứng cạnh.
Tiểu Xuân động đậy đầu lưỡi, vội hắng giọng một cái.
“Khụ khụ! Ý ta là….Ta không có ý đó đâu, huynh hiểu lầm rồi.”
Lý Thanh không động đậy.
Tiểu Xuân cẩn thận đi đến, thăm dò vươn tay, đụng một cái trên tay Lý Thanh, sau đó rụt trở về.
“Không sao….hình như không sao rồi, không có mấy thứ kia nữa.”
Lý Thanh không nhúc nhích.
Sau khi xác định Lý Thanh đã không còn gì khác thường, Tiểu Xuân mới yên lòng ngồi bên cạnh hắn.
“Này to con, sao huynh ỉu xìu vậy?”
Lý Thanh ngay cả tiếng ùng ục cũng chả thèm kêu.
Tiểu Xuân ngồi bó gối, thuận miệng nói: “Vì sao huynh lại hỏi vậy?”
“…..”
Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao.
“Vì sao huynh lại hỏi ta rằng ta có thể làm huynh tổn thương hay không?”
Lý Thanh giật mình, đầu hắn quay sang bên kia, không nói gì.
Tiểu Xuân chu môi, khẽ cười nói: “Sao vậy, đường đường là một đại yêu quái mà không hề quyết đoán chút nào, có chuyện là lại hờn dỗi.”
Lý Thanh hơi động đậy, buồn bực nói: “Ta không phải yêu quái.”
Tiểu Xuân: “Không phải yêu quái chứ là gì?”
Lý Thanh cúi đầu, không lên tiếng.
Tiểu Xuân: “Huynh biết không, tối nay nếu có người khác đứng ở đây, có lẽ chỉ có một kết quả thôi.”
“…..”
“Bị huynh hù chết.”
Lý Thanh cúi thấp đầu hơn, tay hắn nắm chặt ống quần đã sờn rách, khẽ nói: “Ta không hại người….”
Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn hắn.
“Là yêu quái cũng không sao, yêu quái cũng có nhiều chỗ tốt, còn có thể quen biết được nhiều người.”
Lý Thanh không biết có đang nghe không, vùi đầu không nói lời nào.
Tiểu Xuân đụng đụng hắn, lại nói: “Ta nói thật, mấy vở hí kịch cũng hay diễn như vậy mà.”
Lý Thanh: “Ta không phải yêu quái….”
Tiểu Xuân: “Được rồi, huynh không phải yêu quái, vậy huynh là gì?”
Lý Thanh ngẩng đầu, nhìn mặt đất trống trải, không nói thành lời.
Tiểu Xuân vỗ vỗ tay nói: “Huynh xem đi, huynh cũng không biết mình là gì à. Aizzz, thời buổi bây giờ làm gì cũng không dễ dàng, yêu quái cũng phải kiếm sống, huynh xem huynh ngốc như vậy, cả mình là gì cũng không biết, có là yêu quái thì cũng chỉ là một con yêu quái ngốc mà thôi.”
“…..”
Tiểu Xuân hưng trí bừng bừng nói: “Chỉ là, không cần gấp, có ta ở đây thì thế nào cũng biết thôi. Ta giúp huynh phân tích thử xem, nhìn luồng khí bốc ra từ trên người huynh, có phải là yêu quái suối nước nóng gì không?”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Không phải hả, để ta nghĩ tiếp…..Thật ra thì mấy thứ có thể phát ra khí như thế cũng có rất nhiều, huynh nhìn nồi canh thịt vừa rồi của ta xem, nhưng huynh cũng không thể là yêu quái canh thịt được.” (trong đầu chị có cái gì vậy trời =)) )
Lý Thanh nhíu mày, dáng vẻ hơi khổ sở.
Tiểu Xuân giơ cánh tay, khoác lên vai Lý Thanh.
“Ta sẽ không hại huynh.”
Lý Thanh ngẩng đầu, tay Tiểu Xuân đặt trên vai hắn, mềm mại nhẹ nhàng. Giọng nói của nàng cũng giống như tay nàng vậy, cũng mềm nhẹ và dịu dàng như thế.
“Ta sẽ không hại huynh, chúng ta là bạn mà, huynh yên tâm đi.”
Tiểu Xuân cười hì hì, Lý Thanh nghe thấy thế thì ngây dại.
Một lúc lâu sau, hắn giơ một tay lên, vỗ vỗ vào ngực mình.
Tiểu Xuân: “?”
Nàng nhìn động tác của Lý Thanh, kì quái hỏi: “Huynh đánh mình làm chi vậy hả?”
Lý Thanh lắc đầu, bàn tay to dầy đập lên lồng ngực mình, Tiểu Xuân nhìn một chút, không nhịn được kéo bàn tay hắn ra.
“Ta hỏi huynh làm trò ngốc gì vậy hả! Buông tay ra!”
Lý Thanh không phảng kháng, Tiểu Xuân kéo tay hắn, cau mày lẩm bẩm: “Aizz, có tác dụng gì đâu chứ, khi bình thường huynh đã như vậy rồi, lúc về lại nguyên hình không biết còn ngốc đến mức nào nữa.”
“Ùng ục…”
Tiểu Xuân quạt một phát lên cái đầu to của Lý Thanh.
“Kêu ùng ục ùng ục cái gì! Sao bây giờ huynh lại kêu! Sao ban nãy không kêu tiếng nào!”
Lý Thanh bị nàng vỗ, chẳng những không trốn, còn lủi lủi cái đầu mình qua chỗ nàng.
Tiểu Xuân: “…..”
Căng thẳng cả đêm, Tiểu Xuân cũng không còn sức đâu mắng Lý Thanh nữa, nàng vuốt vuốt đầu: “Bỏ đi, hôm nay đến đây thôi. Ta muốn về nhà, trời sắp sáng rồi, huynh mau đi núp đi.”
Sau đó nàng giúp Lý Thanh chui lại vào động, Tiểu Xuân mang sắc mặt hoảng hốt chạy về nhà.
“A——–!!”
Sau khi nhớ lại chuyện tối qua, Tiểu Xuân kêu to một tiếng rồi ngã ra giường.
“Không sống nổi, đúng là không sống nổi mà….”
Tiểu Xuân chôn mặt vào hai cánh tay, lăn qua lăn lại.
Cho đến bây giờ, Tiểu Xuân mới có thể bình tĩnh lại.
Sau đó cũng bắt đầu sợ.
“Yêu quái….tên to con kia là yêu quái….”
Tiểu Xuân nhớ lại lúc hắn mới đến trộm thuốc, mình lại còn giơ gậy lên mà thề “bảo vệ”….
Nàng giơ tay lên nắm tóc, vò đầu bứt tai.
“May thay chỉ là một tên yêu quái ngốc.” Tiểu Xuân buồn bực, nhớ đến Lý Thanh được bao phủ bởi một vòng gió xoáy.
“Nếu không cả cái vườn dược liệu của ta cũng không đủ cho hắn thổi bay…”
Chỉ là—-
Tiểu Xuân dừng một chút, nhớ đến câu hỏi mà tối qua Lý Thanh đã hỏi nàng.
“Cô sẽ hại ta sao?”
Cô sẽ hại ta sao….
Hắn hỏi cẩn thận như thế, lại nơm nớp lo sợ, cứ như vấn đề mà Tiểu Xuân vẫn cho là vô cùng buồn cười này lại rất quan trọng với hắn.
“Aizz….” Tiểu Xuân thở dài “Trông thì rất lợi hại, sao gan lại nhỏ như vậy?”
Nàng trở mình, úp mặt lên giường.
“Thôi bỏ đi, một tên yêu quái mà chỉ vừa nghe được tiếng nói của mình mà đã sợ đến nhảy đi thì là yêu quái gì chứ.” Nàng cong chân lên, suy nghĩ rồi nói “Chuyện này tốt nhất là không nên để người khác biết….”
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Xuân cười cười, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, Tiểu Xuân ngủ một lèo đến tận trưa, không hề mơ mộng gì.
………
Đợi nàng tỉnh lại, đã gần hoàng hôn rồi, chân trời đã trở nên đỏ như lửa, mây bay đầy. Tiểu Xuân giãn thân thể ra, đứng dậy rửa mặt, ăn thêm vài thứ.
Chuẩn bị thuốc và cơm canh xong, Tiểu Xuân vác cái bao rồi thoải mái đi về phía rừng cây.
Gió đêm hè thổi vô cùng thoải mái, Tiểu Xuân khoan khoái chạy đến nhà ông lão.
Nàng vào nhà thăm hỏi bệnh tình ông lão, vừa vào nhà đã thấy đầu giường có một cái chén không, chén kia chính là cái chén mà hô qua Tiểu Xuân đựng canh thịt, bây giờ đã trống trơn, thịt cũng không thừa miếng nào.
Tiểu Xuân: “……”
Ông lão nằm trên giường, Tiểu Xuân đi đến, cảm thấy sắc mặt ông đã tốt hơn nhiều.
“Ông ơi, ông cảm thấy thế nào?”
Ông lão mở mắt: “Cô nương….là cô à?”
Tiểu Xuân cười cười, “Cháu đem theo vài thứ, chờ ông nghỉ ngơi xong cảm thấy thèm ăn thì ăn nhé.”
Ông lão nhìn Tiểu Xuân, đôi mắt đục ngầu hơi có vẻ phức tạp.
Tiểu Xuân mang đồ vào nhà, nói với ông lão: “Ông ơi, ông nghỉ ngơi đi, cháu đi tìm to…à, cháu đi tìm Lý Thanh.”
“Cô nương.”
Khi Tiểu Xuân xoay người, ông lão bỗng mở miệng.
TIểu Xuân quay đầu “Sao ạ?”
Ông lão nhìn nàng: “Cô nương….Thanh nhi là một đứa bé ngoan…”
“….” Tiểu Xuân không lên tiếng, nghĩ thầm không biết ông ấy có biết mình đã nuôi cái gì không.
Giọng ông lão khàn khàn: “Thanh nhi là do ta nhặt được trong núi, nó hơi khác những người khác, nhưng…thật sự nó là một đứa bé ngoan…..cô nương, ta không sống được bao lâu nữa, có thể van xin cô…..van xin cô——”
“Sao ông lại nói vậy.” Tiểu Xuân đi đến trước giường “Mấy lời đó, để Lý Thanh nghe được huynh ấy sẽ khổ sở đấy ạ.”
Ông lão nhắm mắt lại, gương mặt gầy gò khô héo.
“Ông nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, đừng nghĩ vẩn vơ nữa.” Tiểu Xuân đắp chăn giúp ông, nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu.
“Huynh ấy….quả thật là một đứa trẻ ngoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.