Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 30:




Tiểu Xuân chỉ ngất một lúc rồi tỉnh.
Lúc nàng mở mắt, vừa quay đầu đã nhìn thấy cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh.
Tiểu Xuân: “….”
Nàng nhích người ngồi dậy.
“To con? Sao huynh lại ở đây?”
Lý Thanh phát hiện Tiểu Xuân đã tỉnh, lập tức kề đầu tới.
Tiểu Xuân: “Sao huynh lại tìm được nơi này? A, còn nữa, sáng nay huynh đã đi đâu hả? Ta đã tìm huynh lâu lắm.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “….”
Bất kể Tiểu Xuân có hỏi thế nào, Lý Thanh vẫn không chịu nói lời nào, ngồi ở bên giường, cứ ùng ục tới ùng ục lui.
“Hứ.” Cuối cùng Tiểu Xuân cũng lười hỏi, nàng cười một tiếng, phất phất tay với Lý Thanh: “Nào, to con, đến đây.”
Lý Thanh đưa đầu qua.
Tiểu Xuân đưa tay xoa xoa đầu Lý Thanh.
“Mới không gặp huynh một lúc mà cứ cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Đúng rồi, huynh làm cho ta thanh kiếm này, đúng là rất thần kỳ đó!”
Lý Thanh hơi vui vẻ.
Tiểu Xuân lại nói tiếp: “Chỉ là hơi xấu xí một chút.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Nhưng cũng không cần gấp, kiếm chỉ cần dùng tốt là được, hình dáng như thế nào không quan trọng.”
Lý Thanh gật đầu đồng ý.
Tiểu Xuân ngồi trên giường một lúc, nhìn xung quanh, rồi nói: “Ủa? Lúc huynh đến có gặp đại sư huynh không?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Nói tiếng người.”
Lý Thanh: “Có gặp.”
Tiểu Xuân: “Huynh ấy đâu, ban nãy huynh ấy bảo ta múa kiếm một lần, sau đó ta không còn nhớ gì nữa.”
Lý Thanh: “Y, y đi rồi.”
“Đi?” Tiểu Xuân xuống giường, Lý Thanh kéo ống tay áo của nàng, cũng đứng lên theo.
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh sao lại đi, còn ta có thông qua cuộc thi hay không?”
Lý Thanh nhớ đến điều gì, nói với Tiểu Xuân: “Ở đằng sau, ở đằng sau có thức ăn.”
Tiểu Xuân: “Thức ăn? Sao huynh biết?”
Lý Thanh: “Y nói.”
Tiểu Xuân kéo Lý Thanh đi ra sau phòng, bên cạnh bồn nước tìm được một túi bánh bao khô khốc cứng ngắc.
Vẻ mặt Tiểu Xuân ghét bỏ: “Chậc, đại sư huynh ăn uống cũng quá keo kiệt rồi.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân cầm một cái lên, bánh này mặc dù cứng, nhưng rất sạch sẽ, cũng còn chút vị gạo.
“Huynh nói xem ta có nên ăn không.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Bỏ đi, cứ ăn vậy.”
Lý Thanh đồng ý gật đầu.
“Đúng rồi!” Tiểu Xuân chợt nhớ đến một chuyện “Huynh đến đây có vội lắm không?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Nói chuyện, nói chuyện đi.”
Lý Thanh: “Không.”
Tiểu Xuân đánh một cái vào đầu Lý Thanh, lớn tiếng nói: “Huynh dám không nói à?!”
Lý Thanh co cổ, do dự nói: “Ý là không hề vội.”
Tiểu Xuân: “À.”
Tiểu Xuân cầm một cái bánh bao: “To con, bệnh sợ ánh sáng của huynh có đỡ hơn chưa?”
Lý Thanh nghĩ một lúc, lắc đầu.
Tiểu Xuân cắn một miếng bánh, lại nói: “Vậy sao lần này huynh nhịn được lâu như vậy.”
Lý Thanh: “Ta….”
Lý Thanh bên này nghĩ cả nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào, Tiểu Xuân bên kia đã ăn hết cả cái bánh cứng ngắc mà cũng không biết.
“Thôi bỏ đi, dù sao huynh cũng không biết.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân ngồi trong sân nhìn một lúc, cuối cùng mắt lại dời về phía Lý Thanh, như có điều suy nghĩ.
Tiểu Xuân kéo tay Lý Thanh, nói: “Nào, to con, chúng ta qua bên chỗ vách núi bên kia ngồi.”
Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo, ngoan ngoãn đi qua chỗ vách núi, Tiểu Xuân ngồi xuống trước.
“Huynh đợi đã, đúng rồi, là ở đây, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
Lý Thanh cũng ngồi xuống, Tiểu Xuân đung đưa chân, thoải mái ăn bánh bao.
“Ta nói này to con, huynh có biết trước mặt chúng ta là gì không?”
Lý Thanh cũng ngồi bên vách núi, chân dài thòng xuống, cúi đầu ngẩn người.
Tiểu Xuân nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy gió thổi tóc của Lý Thanh, lộ ra cái trán khỏe mạnh của hắn.
Tiểu Xuân khẽ nói: “Trước mặt chúng ta là mây đó.”
Lý Thanh khẽ ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân cười nhạt một tiếng, nói: “Chúng ta đang ngồi ở trên cao. Huynh ngồi một lúc có phải cảm thấy như mình đang ngồi trên mây không?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân để bánh bao xuống, kéo tay Lý Thanh.
Ngón tay Lý Thanh hơi giật giật, nhưng không có rút lại.
Tiểu Xuân: “Huynh trò chuyện với ta đi.”
Lý Thanh nghiêng đầu: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Ý ta là, nói chuyện thật sự cơ.”
Lý Thanh sờ sờ mặt đất.
Tiểu Xuân nhìn sang.
“Kiếm của ta đâu mất rồi.”
Đầu ngón tay Lý Thanh ngừng lại.
Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, nhìn Lý Thanh.
“To con, huynh nói xem ta có khờ không?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Vậy vì sao huynh cảm thấy, ta sẽ không thể đoán được.”
Đầu ngón tay Lý Thanh cứng đờ.
Tiểu Xuân: “Vậy, ta cho huynh một cơ hội, huynh tự nói.”
Lý Thanh: “Nói, nói gì?”
Tay Tiểu Xuân vỗ một cái thật mạnh lên đất.
Lý Thanh sợ đến mức khẽ run rẩy.
Tiểu Xuân: “Huynh! Lại còn kiếm nữa! Nói hay không!?”
Lý Thanh hoảng sợ dịch ra xa.
Tiểu Xuân lập tức nhích theo, dùng một tay kéo hắn lại gần.
“Muốn chạy?!”
Lý Thanh: “Ùng ục!”
Tiểu Xuân: “Ta nói, cho huynh một cơ hội, một lần này thôi, nói hay không?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Tốt, không nói cũng được, nhưng sau này ta không để ý đến huynh nữa.”
Lý Thanh dùng tay kéo lấy cổ tay Tiểu Xuân, vai chùn xuống.
Tiểu Xuân: “Huynh nói hay không nói?”
Lý Thanh há hốc mồm: “Ta….”
Tiểu Xuân không nói tiếng nào.
Tóc Lý Thanh bị gió thổi bay ngổn ngang, bay tới bay lui, vô cùng buồn cười, nhưng Tiểu Xuân cố nén không lên tiếng.
Lý Thanh vẫn không nghe thấy Tiểu Xuân lên tiếng, hơi căng thẳng.
“Ta, Thái, Thái Âm, kiếm khí.”
Tiểu Xuân: “?”
Lý Thanh: “Là kiếm khí.”
Tiểu Xuân: “?”
Lý Thanh ngập ngừng nói cả buổi trời, lúc Tiểu Xuân sắp không kiên nhẫn được nữa, hắn rốt cuộc cũng nói xong.
“Ta là kiếm khí Thái Âm.”
Tiểu Xuân: “?????”
Lý Thanh nói xong, trong lòng rất nhẹ nhõm, cảm thấy Tiểu Xuân phải nên lên tiếng rồi. Nhưng đợi trái đợi phải, đợi cả buổi trời, Tiểu Xuân vẫn không nói tiếng nói.
Hắn kéo góc áo của Tiểu Xuân; “Ta nói xong rồi.”
“Tới phiên cô nói.”
“Tới phiên cô nói đó.”
“Ùng ục?”
“Ùng ục ục?”
“Ùng ục ùng ục ùng ục.”
Tiểu Xuân vẫn không lên tiếng, Lý Thanh cảm thấy hơi tủi thân, giọng nói cũng trở nên hơi rầu rĩ.
Không biết qua bao lâu, khi baàu trời trên núi đã dần biến thành màu đen, Tiểu Xuân mới bắt đầu nói câu nói đầu tiên.
“Cho nên…”
Lý Thanh lập tức ngồi thẳng dậy: “Ùng ục?”
Tiểu Xuân: “Cho nên, ban nãy, không phải là do huynh lấy trộm kiếm của ta?”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Huynh không phải trộm nó, mà chính bản thân huynh chính là thanh kiếm kia, không không, thanh kiếm kia chính là do huynh biến thành?!”
Lý Thanh; “Ùng ục.”
Tiểu Xuân hét lớn một tiếng: “Đừng có kêu ùng ục nữa!!”
Lý Thanh: “!”
Tiểu Xuân: “Có phải không hả?”
Lần này Lý Thanh trả lời rất lưu loát.
“Phải.”
Tiểu Xuân: “….”
Lại qua một lúc, Tiểu Xuân đột nhiên từ vách núi nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Lý Thanh.
“Nói cách khác, hôm nay thứ mà ta cõng cả ngày chính là huynh!?
Lý Thanh thoải mái kêu ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân: “….”
Tốt lắm, vậy là đã có thể giải thích tất cả. Tiểu Xuân thầm nghĩ, hèn gì sáng nay thấy kiếm thì không thấy Lý Thanh, khó trách dưới ánh mặt trời kiếm sẽ chảy mồ hôi, cũng khó trách thanh kiếm này lại khổng lồ như thế.
“Được lắm, huynh nằm trên người ta cả ngày như thế, đúng là rất được!”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
“Hứ.” Tiểu Xuân trề môi “Nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của huynh xem, ta lười nói chuyện với huynh.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân lại ngồi xuống.
“Chỉ là, không ngờ huynh lại có thể hóa thành một thanh kiếm, đúng là lợi hại.”
Lý Thanh dừng một chút rồi nói: “Không.”
“Hả?” Tiểu Xuân nói “Không? Không cái gì cơ?”
Lý Thanh cúi thấp đầu, khẽ nói: “Không phải là biến thành kiếm.”
Tiểu Xuân: “Thứ đó không phải kiếm? Không đúng, mặc dù nó trông hơi lớn, hơi xấu xí chút, nhưng rõ ràng là kiếm mà.”
Lý Thanh: “….”
“A.” Tiểu Xuân kịp phản ứng, sửa lại: “Cũng không phải là xấu lắm.”
Đầu Lý Thanh càng cúi thấp.
Tiểu Xuân: “Vì sao lại nói không phải biến thành kiếm?”
Lý Thanh lại càng khom người, mơ hồ cả buổi trời cũng không nói xong. Tiểu Xuân không muốn đợi nữa, nói: “Quên đi quên đi, đừng nói.”
Lý Thanh bỗng nhiên nghĩ ra điều gì.
“Là kiếm biến thành người.”
Tiểu Xuân: “?”
Lý Thanh: “Không phải là người biến thành kiếm, mà là kiếm biến thành người.”
Tiểu Xuân hoang mang.
“Huynh nói cái gì?”
Lý Thanh nói lại lần nữa.
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc nói: “Ý của huynh là, huynh không biến thành kiếm, mà bản thân huynh chính là kiếm, còn cái tên ngốc hiện tại, cái tên to con này chính là do kiếm biến ra?”
Lý Thanh gật gật đầu.
Tiểu Xuân đứng lên, lui về sau hai bước, nhìn Lý Thanh từ trên xuống dưới.
“Chao ôi, hóa ra huynh là kiếm thành tinh.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Trước đây đã đoán sai rồi, thật đáng tiếc.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Ta đã nghe nói đến cá tinh, xà tinh, hồ ly tinh, nhưng kiếm tinh đúng là mới nghe lần đầu.”
Lý Thanh: “….”
Tiểu Xuân: “Hóa ra huynh là yêu.”
Lý Thanh rốt cuộc cũng nói: “Ta không phải yêu quái.”
“Hả?” Tiểu Xuân khẽ nhướn mày nói “Không phải yêu quái gì chứ, huynh đã nói mình là do kiếm biến thành, không phải yêu quái chứ là gì?”
Lý Thanh: “Ta là…”
“Là gì?” Tiểu Xuân khoanh tay nói “Không sao, kiếm tinh thì vẫn là tinh, không hề thua kém so với các loại khác.”
Lý Thanh: “Ta không phải.”
“Không phải gì?” Tiểu Xuân nhàn nhã nói “Hôm nay cũng coi như có thu hoạch, ít nhất đã giúp huynh tìm được bản chất thật của mình rồi.”
Lý Thanh hít một hơi.
“Ta là kiếm khí Thái Âm.”
Tiểu Xuân ngáp một cái: “Là thứ gì cơ?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Ban nãy nghe không rõ, huynh là cái gì, nói lại lần nữa xem.”
Lý Thanh bò dậy, ngồi xổm không nói.
Tiểu Xuân: “Lại cáu kỉnh rồi, thật là.”
Nàng đi đến, sờ sờ cái đầu to của Lý Thanh.
Lý Thanh vùi đầu trong đầu gối, không thèm lên tiếng.
Tiểu Xuân ngồi bên cạnh hắn.
“Thái Âm kiếm khí là cái gì?”
Lý Thanh ngẩng đầu.
Tiểu Xuân đập hắn một cái, nói: “Huynh tưởng ta không nghe được thật hả?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Nói xem, Thái Âm kiếm khí là cái gì, ông lão có nói cho ta biết, thanh kiếm…, à không, phải nói là huynh, tên là Thái Âm, rốt cuộc là sao?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “….”
Nàng ho khan một tiếng, nói: “Đừng như vậy, nói chuyện đi.”
Lý Thanh: “Thái Âm kiếm khí….”
Tiểu Xuân: “Kiếm khí? Kiếm khí và kiếm khác nhau chỗ nào?”
Lý Thanh: “Không biết.”
Tiểu Xuân: “….”
Vẻ mặt Lý Thanh cũng hơi hoang mang.
Tiểu Xuân cau mày: “Huynh không biết thật à?”
Lý Thanh gật gật đầu.
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh tới tới lui lui cả buổi trời, cuối cùng thở dài nói: “Aizz, có là một thanh kiếm, thì cũng là một thanh kiếm ngốc.”
Lý Thanh cúi đầu.
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân sờ sờ đầu Lý Thanh, tỏ vẻ an ủi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi.”
Lý Thanh ngẩng đầu “Đi?”
Tiểu Xuân vỗ vỗ quần áo, nói: “Đúng vậy, huynh bị phơi nắng đến ngốc rồi, chuyện gì cũng không nhớ nữa? Tối nay chúng ta còn phải vào trấn mà, chúng ta đi tìm Linh Nhi trước, bảo nàng ấy dẫn đường.”
Lý Thanh nhớ đến Vệ Thanh Phong, do dự nói: “Y, y nói….”
Tiểu Xuân: “Ai?”
Lý Thanh: “Người kia.”
Tiểu Xuân: “Người kia?” Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Ý huynh là đại sư huynh? Aizz, đừng nhắc đại sư huynh nữa, lại nhớ đến nỗi đau của ta.” Tiểu Xuân thở dài nói: “Năm nay chắc không thể vào Kiếm Các rồi, năm sau chúng ta thi lại.”
Lý Thanh nghe thấy thế, cũng đứng lên.
Đợi Tiểu Xuân chỉnh sửa lại quần áo xong, Lý Thanh bỗng nghiêng đầu, tai hướng về đằng xa.
Tiểu Xuân: “Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Hả? Đi thôi.”
Lý Thanh: “Đến, đến rồi.”
“Cái gì đến?”
Lúc Tiểu Xuân đang nghi ngờ, một bóng người trầm ổn bước tới, Tiểu Xuân hít một hơi, đột nhiên đứng đờ tại chỗ.
Lúc Vệ Thanh Phong trở lại trong viện, thấy Tiểu Xuân và Lý Thanh đều đang đứng đó, y đưa mắt về phía Tiểu Xuân, nói: “Muội tỉnh rồi.”
Tiểu Xuân đờ đẫn gật đầu: “Bái kiến đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong: “Cảm thấy thế nào?”
Tiểu Xuân: “Đỡ rồi, phiền đại sư huynh rồi.”
Vệ Thanh Phong: “Không sao là được rồi.”
Tiểu Xuân chớp mắt: “Đa tạ đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong: “….”
Vệ Thanh Phong bị Tiểu Xuân nói thế thì khẽ cười, nói: “Muội không cần căng thẳng như thế.”
Tiểu Xuân: “Khụ, ta không căng thẳng.”
Vệ Thanh Phong nhìn Lý Thanh bên cạnh, trong tay Lý Thanh nắm chặt một vật, Vệ Thanh Phong biết đó là Thiên bài.
Tiểu Xuân thấy Vệ Thanh Phong nhìn chằm chằm Lý Thanh, nghĩ y để ý có người lạ tự tiện xông vào viện, vội giải thích: “Đại sư huynh, hắn, hắn là bạn của ta, hơi ngốc một chút, là đặc biệt đến tìm ta, không phải cố ý muốn xông vào đây đâu.”
Vệ Thanh Phong lắc đầu: “Không cần để ý, vị tráng sĩ này xưng hô thế nào?”
Tiểu Xuân: “Hắn tên là Lý Thanh.”
“Lý Thanh.” Vệ Thanh Phong lặp lại một lần, gật đầu nói: “Huynh cũng muốn đi cùng chứ?”
Tiểu Xuân: “?”
Lý Thanh: “Đồng, đồng ý.”
Tiểu Xuân: “???”
“Tốt.” Vệ Thanh Phong nói với Tiểu Xuân: “Ba ngày sau chuẩn bị một chút, giờ Dần ba ngày sau, ta sẽ đợi hai người ở Ngô Ba viện.” Nói xong, y lại bổ sung “Ngô Ba viện chính là viện mà ban nãy hai người đến đó.”
Tiểu Xuân như bị ngờ nghệch há to miệng.
“Huynh, ý huynh là, ta đã thông qua kì thi?”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu.
Lý Thanh đứng bên cạnh Tiểu Xuân, kéo kéo góc áo Tiểu Xuân, khẽ nói: “Có ta nữa, ta cũng thông qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.