Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 4:




Hôm đó, Tiểu Xuân không nén được sự tò mò, theo mấy vệt sáng đi vào trong rừng, thế nhưng vì bột huỳnh quanh không đủ, đi không được bao xa đã mất dấu. Sau khi trở về, Tiểu Xuân đổ nốt hai bao bột huỳnh quang ra ngoài.
Lúc làm việc này, Tiểu Xuân phải nói là hăng hái bừng bừng. Lúc này nàng hoàn toàn không muốn trông chừng tên trộm kia nữa mà xem hắn như một món đồ chơi thú vị.
Những tháng ngày sống trong núi đều vô cùng bình yên, bình yên đến mức khiến người ta phát chán. Tiểu Xuân sống một mình ở núi Bạc Mang, ngoài mấy người đồng hương thì không hề gặp gỡ quen biết ai, giờ lại vô duyên vô cớ xuất hiện một tên như vậy, dĩ nhiên là Tiểu Xuân cảm thấy thú vị.
Lại một ngày nữa trôi qua, mấy dấu vết kia cũng dần trở nên rõ ràng. Đêm đó, Tiểu Xuân cố ý không thèm trông chừng vườn thảo dược, tên trộm kia tất nhiên dễ dàng trộm được dược liệu, bỏ đi từ rất sớm. Tiểu Xuân cũng không hề đuổi theo ngay mà đợi đến khi trời gần sáng mới bắt đầu hành động. Nàng mặc bộ quần áo ngắn, cuộn chặt ống tay áo và ống quần, vừa giơ cây gậy của mình lên, chuẩn bị dầy đủ hết mới bắt đầu lần theo mấy dấu vết kia mà đi.
Cánh rừng này đối diện với vườn thảo dược của của Tiểu Xuân thế nhưng Tiểu Xuân lại rất ít khi vào đây, không chỉ là nàng, Tiểu Xuân biết những người khác cũng rất ít khi đi vào nơi này.
Tiểu Xuân chỉ biết rằng cánh rừng này rất sâu, sâu bên trong là khe núi Bạc Mang, vào sâu nữa là một mảng núi rừng, người ở thưa thớt, rộng lớn vô cùng.
Tiểu Xuân theo dấu vết trên đất đi về phía trước, để ngừa có chuyện không may, nàng còn khắc lại kí hiệu trên thân cây. Càng đi vào sâu, cây lại càng thô to, Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn thân cây cao lớn, chậc chậc hai tiếng.
“Thật đúng là người thế nào thì ở nơi thế ấy mà.” Tiểu Xuân dùng con dao nhỏ vạch lên thân cây, sau đó lại đi về phía trước. Trong rừng cỏ dại sinh sôi đầy rẫy, nhánh cao nhất gần chạm đến đầu gối của Tiểu Xuân.
Đi hơn một canh giờ, vẫn không hề ra khỏi cánh rừng này, dấu vết của bột huỳnh quang vẫn chưa hề biến mất, Tiểu Xuân đấm đấm vai, nhìn về phía khe hở phía trước “Lúc nào mới đến đây….”
Trời đã bắt đầu sáng, Tiểu Xuân không dám dừng lại nghỉ ngơi, nếu không chờ đến khi trời sáng rõ, bột huỳnh quang trên đất sẽ không thể nhìn thấy được nữa. Nàng hít thật sâu, cố giữ cho mình không tức giận, nói: “Cũng đã đi đến đây rồi, tuyệt đối không thể bỏ cuộc!” Những lúc mệt mỏi nàng sẽ tự nhủ trong lòng, còn chút xíu nữa là đến, còn chút xíu nữa là có thể tóm được đuôi của cái tên to con kia rồi.
Rốt cuộc, khi chân Tiểu Xuân đã gần gãy đến nơi, khi mặt trời cũng đã lên, dấu vết trên đất cũng đã biến mất —- Tiểu Xuân rốt cuộc tìm được đúng nơi.
Đừng hỏi vì sao nàng biết rằng mình đã tìm đúng chỗ, có thể ở nơi rừng sâu thế này để dựng nhà ở, ngoài cái tên hoang dã kia, Tiểu Xuân cũng chẳng tìm được ai khác.
Ngôi nhà nhỏ được dựng trên mảng đất trống giữa rừng cây, có thể nói đây là một ngôi nhà riêng biệt giữa cả cánh rừng. Thật ra thì đây cũng không được xem như một “ngôi nhà”, bản thân Tiểu Xuân cũng không giàu có gì, thế nhưng khi nhìn thấy “ngôi nhà” này, nàng cảm thấy nhà mình đúng là nhà của phú hộ rồi.
“Đây là gì vậy chứ, chuồng gà của thím Trương còn tốt hơn cái thứ này.” Tiểu Xuân ghét bỏ bĩu môi.
Tiểu Xuân không đi ra ngay mà núp ở trong bụi cây một lúc, nơi này không hề có tiếng động gì, đừng nói là tên trộm dược liệu kia, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng có. Tiểu Xuân núp một lúc, thấy không có gì phải lo lắng mới nghênh ngang bước ra khỏi cánh rừng, đi thẳng về phía mảng đất trống kia.
Mặt trời đã mọc, xung quanh trở nên sáng rõ hẳn, lá gan của Tiểu Xuân cũng lớn lên một chút. Nàng đi đến gần ngôi nhà nhỏ kia, nhìn kĩ một lúc. Xung quanh ngôi nhà không hề có vật gì dư thừa, Tiểu Xuân rón rén áp tai lên cửa, nhưng lại không nghe được gì.
Nàng từ từ đứng thẳng người, huơ huơ cây gậy trong tay, hít thật sau, một tay đẩy nhẹ cửa, sau đó vừa quát to một tiếng vừa đá văng cửa ra—-
“Tên trộm ở đâu—-!!”
Thật ra thì Tiểu Xuân la lớn tiếng như thế hơn phân nửa là để bản thân thêm can đảm mà thôi.
Nàng đẩy cửa ra, hùng hổ xông vào, điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là, trên chiếc giường lót ván gỗ cũ nát, có một ông lão gầy yếu đang nằm. Mà ngoài ông lão này ra, trong nhà không còn ai khác.
Tiểu Xuân lập tức cứng đờ tại chỗ.
Ông lão gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn tang thương. Ông nằm trên giường, thấy có người xông tới cũng không có sức đâu mà ngồi dậy. Tiểu Xuân nhìn một lúc, sau đó giấu cái tay đang cầm gậy ra sau lưng, vội ho mấy tiếng rồi quẳng cái gậy ra khỏi cửa.
“Ặc…ông ơi, cháu….hình như cháu đi nhầm chỗ rồi, ông đừng trách nhé.”
Ông lão mở to đôi mắt đục ngầu nhìn Tiểu Xuân, ông mở miệng, chưa nói được tiếng nào đã ho khan.
“Ôi ôi.” Tiểu Xuân thấy ông lão ho khù khụ, vội đi đến giúp ông dễ thở, tay nàng đặt lên ngực ông lão, chỉ cảm thấy toàn xương là xương. Ông lão này bệnh nặng quá rồi, khuôn mặt cũng cứng đờ cả lại, Tiểu Xuân có hơi không đành lòng.
“Ông ơi, ông muốn uống nước không, cháu giúp ông đi lấy nước.”
Ông lão vẫn còn đang ho khan, nói không thành lời, Tiểu Xuân đứng lên nhìn quanh, trong nhà này chẳng có bàn cũng chẳng có ghế, cuối cùng nàng mới tìm thấy một cái túi nước trong góc tường. Nàng lấy túi nước kia đến, đỡ ông lão lên cho ông uống một chút.
Uống nước xong, ông lão rốt cuộc đã đỡ hơn một chút.
Tiểu Xuân cúi đầu, vô cùng hối lỗi nói: “Ông ơi, là do cháu lỗ mãng quá, cháu xin lỗi.”
Ông lão chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Sao cô nương lại đến đây?”
“….” Tiểu Xuân há miệng nhưng không biết nói thế nào, chẳng lẽ bảo mình đến đây bắt quỷ à….Nàng do dự một lúc, sau đó nói: “Thực không dám giấu, cháu đến tìm người.”
Ông lão lại ho khan mấy tiếng “….Cô nương muốn tìm ai?”
Tiểu Xuân lắc đầu, đặt túi nước qua một bên “Cháu cũng không biết hắn là ai nữa—-”
Lúc nàng xoay người đặt túi nước xuống, nàng thoáng nhìn về phía đầu giường, ở đó có vài cánh hoa màu tím nhạt đã khô héo, mặc dù đã khô quắt không nhìn ra hình dạng gì nhưng Tiểu Xuân vừa nhìn đã nhận ra đó là hoa của cây cát cánh.
“…..”
Tiểu Xuân khẽ liếc nhìn ông lão, sắc mặt ông mỏi mệt, chỉ ngồi thôi mà cũng đã tốn rất nhiều sức lực. Trong lòng Tiểu Xuân rối như tơ vò, cuối cùng, nàng hắng giọng, đắn đó nói:
“Ông ơi, ặc….trong nhà ông có con cháu gì không?”
Ông lão chậm rãi gật đầu “Nhà ta…nhà ta còn một đứa cháu.”
Tiểu Xuân nhíu mày, sâu xa nói: “Đứa cháu này của ông, có phải có vóc dáng khá cao to không….”
Ông lão nhất thời không hiểu ý nàng “….Cô nương?”
Tiểu Xuân mấp máy môi, đưa tay cầm lấy cánh hoa đầu giường, đứng lên nói với ông lão: “Ông ơi, xem ra cháu không có tìm nhầm chỗ, cháu đến đây là để tìm cháu của ông.”
Ông lão hơi đờ đẫn, cánh hoa trên tay của Tiểu Xuân hơi run rẩy “Mấy ngày nay cháu của ông có phải thường xuyên lấy thuốc về không, mấy thứ đó là trộm về từ vườn thảo dược của cháu!”
“Khụ…khụ khụ khụ!”
Mắt ông lão hơi mở to, tay ông run rẩy chỉ vào cánh hoa này, vừa vội vừa ho, Tiểu Xuân vội đưa túi nước đến.
“Ông ơi, ông đừng kích động.”
“Nó…nó lại…dám đi lấy trộm đồ của người khác…ta…khụ khụ…khụ!” Ông lão vô cùng sốt ruột, trên mặt dần hiện lên màu đỏ tím, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Ông lão ho khan liên tục, hai mắt sắp trợn ngược lên, Tiểu Xuân sợ đến mức vội đưa tay vỗ vỗ sau lưng ông “Ông ơi, ông đừng nóng, đừng nóng! Có thể là do cháu hiểu nhầm rồi!”
“Nó…nó đúng là…đồ vô liêm sỉ!”
“Ối trời ông ơi, ông bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi ạ!”
Ông lão ho khan một lúc, ngay cả tấm ván gỗ trên giường cũng rung rinh, Tiểu Xuân thấy thế thì sợ hết cả hồn, một tay vỗ vỗ lưng ông lão, một tay nâng tấm ván gỗ. Nàng chau mày, trong lòng cảm thấy tình cảnh này cũng quá bi thảm rồi, thảm đến mức nàng không nỡ mở miệng trách cứ thêm điều gì nữa.
“Ông ơi, ông bình tĩnh lại đã….”
Giọng nói của Tiểu Xuân rất dịu dàng, tình trạng của ông lão cũng dần ổn định trở lại. Tiểu Xuân thở dài tự cảm thấy mình số khổ, sau đó mới mở miệng nói: “Ông ơi, chắc là cháu nhớ nhầm rồi, vườn thả dược của cháu không có mất cây cát cánh nào cả.”
Ông lão yếu ớt lắc đầu: “Ta…ta biết là…nó làm…mấy ngày nay đêm nào nó cũng lén chạy đi trộm….cứ cho là ta không hay biết. Cô nương không cần nói giúp nó….” Ông lão chống tay lên giuờng, run rẩy lấy ra một cái bao xám từ dưới tấm chăn rồi mở ra, bên trong có lác đác mấy đồng tiền.
Tiểu Xuân: “….”
Không đợi ông lão mở miệng, Tiểu Xuân đã đưa tay kéo cái bao lại, trong lòng lại tự than mình số khổ, sau đó mới thành khẩn nói: “Ông ơi, cháu của ông lo lắng cho bệnh của ông, mặc dù là đi sai đường nhưng cũng là từ lòng hiếu thảo. Ông ơi….cháu cũng không phải là người chỉ nói lí không nói tình, như vậy đi…” Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc mới nói: “Ông bảo cháu ông ra đây, nói xin lỗi với cháu, chuyện trộm thuốc cháu không truy cứu nữa, được không?”
Ông lão yếu ớt lắc đầu nói: “Cô nương….không phải ta không nói lý, chỉ là lúc này…lúc này nó không thể ra đây được.”
“Sao ạ?” Tiểu Xuân nghi ngờ nói “Không ra được? Sao lại không ra đây được ạ?”
Ông lão: “Chỉ…chỉ khi mặt trời lặn, nó mới…mới có thể ra ngoài.”
Tiểu Xuân rùng mình: “Là sao ạ, buổi tối mới có thể ra ngoài, là quỷ ạ?!”
“Khụ khụ…khụ” Ông lão run rẩy lắc đầu, lại cố sức giải thích: “Không phải….Mặc dù nó hơi khác người thường nhưng tuyệt đối không phải quỷ quái…cô nương, cô nương đừng hiểu lầm….”
Tiểu Xuân thở phào, nói: “Vậy vì sao lại không thể ra đây vào ban ngày ạ?”
Ông lão: “Thằng nhóc kia….hai mắt của nó có tật, không…không thể ra ngoài ánh sáng.”
Tiểu Xuân nhớ đến tình cảnh đêm đó, trên mắt hắn có bịt một tầng vải dày, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng thả lỏng, nhẹ nhàng nói với ông lão: “Không cần gấp ạ, cháu có thể chờ. Đúng rồi, vậy bây giờ hắn đang ở đâu ạ?”
Tiểu Xuân đi ra khỏi nhà, cẩn thận đóng kín cửa giúp ông lão, sau đó đi ra phía sau nhà. Quả nhiên như lời ông lão nói, trên mặt đất có một cái nắp gỗ dài chừng một trượng.
Tiểu Xuân cười cười đi đến, ngồi bên nắp gỗ, vươn tay gõ cộp cộp mấy cái.
“Nè, to con, huynh đang ở trong đó muối dưa hay sao hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.