Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 44:




Sau khi Đại Tông sư đi, mọi người trong sàn đấu vẫn không nói tiếng nào.
Mãi đến khi Vệ Thanh Phong bắt đầu sắp xếp các đệ tử đi người dân đến xem rời đi, mọi người mới kịp phản ứng.
Vệ Thanh Phong: “Tiếp theo, Kiếm Các muốn tuyển chọn đệ tử tham gia đại hội luận kiếm, không tiện để mọi người ở lại xem, mời mọi người rời khỏi.”
Một đống người vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, không ngờ bị kích thích mấy lượt, lúc này cả đầu cũng tê cứng cả rồi, nghe Vệ Thanh Phong nói thế thì lần lượt bỏ đi. Cuối cùng, trong sàn tỷ võ chỉ còn lại đệ tử của Kiếm Các.
Hạ Hàm Chi thu hồi kiếm, phủi phủi quần áo chuẩn bị đi.
Vệ Thanh Phong gọi y lại: “Ngươi làm gì vậy?”
Hạ Hàm Chi tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên là đi, chứ ở lại làm gì.”
Vệ Thanh Phong: “Ngươi không nghe thấy sư phụ bảo chúng ta chọn đệ tử à?”
Hạ Hàm Chi nở nụ cười, nói: “Đại sư huynh, mấy cuộc tuyển chọn trong mấy năm qua đều là do ngươi chọn, có vẻ ngươi rất tâm đắc với mấy chuyện tuyển chọn này, tất cả giao cho ngươi đi, ta rất tin tưởng ngươi.”
Nói xong, y lại muốn đi, Vệ Thanh Phong thản nhiên nói:
“Nếu ngươi đi bây giờ, trận tỷ võ này xem như ta thắng.”
Hạ Hàm Chi: “…..”
Y không tưởng tượng nổi xoay người, nhìn Vệ Thanh Phong.
“Không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ như thế.”
Vẻ mặt Vệ Thanh Phong hờ hững: “Ngươi cũng vậy.”
Hạ Hàm Chi cuối cùng không đi được, y đành tìm một thân cây, cắm kiếm xuống đất, sau đó khoanh tay tựa vào trên thân cây, dáng vẻ như mọi việc đều không liên quan đến mình. Vệ Thanh Phong chọn được mấy đệ tử, chuẩn bị cho tỷ thí, Hạ Hàm Chi buồn chán nhìn về phía tòa nhà hình tháp một cái.
Tiểu Xuân ôm Lý Thanh không nhúc nhích, Mai Như bên cạnh đang ngáp dài rồi nói gì đó.
“Muội đừng kích động, ta đã nói hắn không sao rồi.”
Vẻ mặt Tiểu Xuân vẫn lo lắng, lời an ủi của Mai Như chẳng có chút tác dụng nào.
“Muội đừng nhìn thấy nét mặt hắn lúc này không tốt, chỉ là do muội ôm chặt quá thôi, muội nhìn đi, khiến môi hắn cũng tím bầm rồi kìa.”
Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu, quát Mai Như một tiếng: “Sao tỷ biết hắn không sao hả!?”
“Ối trời!” Mai Như sợ hết hồn, nàng vỗ ngực tự trấn an mình, nói: “Ta đã nói không sao là không sao, ta có nói sai bao giờ không?”
Tiểu Xuân cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, nàng hơi thở ra, cúi đầu. Sắc mặt Lý Thanh vẫn xám trắng, trên trán cũng đầy mồ hôi. Hắn lẳng lặng nằm trong lòng Tiểu Xuân, không động đậy, Tiểu Xuân đau lòng sờ tóc hắn.
Đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, bỗng nàng nhận ra một điều.
Mọi chuyện ban nãy, Mai Như đều đã nhìn thấy rồi?
Nhìn thấy rồi?
Tiểu Xuân lén liếc mắt nhìn Mai Như, vẻ mặt Mai Như bình tĩnh, vuốt tóc mai. Tiểu Xuân không nhận ra điều gì không đúng nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, nàng do dự một chút, định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa há miệng đã bị Mai Như xen ngang.
“Tỷ tỷ biết muội muốn nói gì, đợi đến tối trở về rồi hãy nói.”
Tiểu Xuân yên lặng, nàng nhìn Mai Như, Mai Như cười híp mắt nhìn lại nàng, mắt Mai Như vì nụ cười thản nhiên này mà hơi cong lên. Tiểu Xuân vẫn cảm thấy Mai Như rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng dường như khác với vẻ đẹp bình thường. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp khắc sâu, lắng đọng, tựa như bây giờ khi Tiểu Xuân nhìn nàng, Tiểu Xuân cảm thấy mình cứ như đang đối mặt với một vị trưởng bối.
Mai Như vươn tay, khẽ vuốt tóc Tiểu Xuân.
“Ngoan, muội tin tưởng tỷ tỷ, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Tiểu Xuân nắm chặt tay, ôm Lý Thanh sát một chút, sau đó gật đầu.
Lúc này, dưới tòa nhà hình tháp có một người đi đến, nói với Tiểu Xuân và Mai Như: “Đại sư huynh gọi hai người xuống tham gia tỷ thí.”
Tiểu Xuân không thèm để ý đến người đó.
Người nọ nhíu mày: “Đại sư huynh nói—-”
“Tiểu Trần Bì, hóa ra huynh ở chỗ đại sư huynh à.” Mai Như cười híp mắt xen ngang lời của Trần Bì. Trần Bì hít thật sâu, lạnh mặt, lại nói: “Đại sư huynh nói, mọi người đều—-”
“Sao huynh có thể vượt qua mấy người khác để vào được viện của đại sư huynh vậy, thật không dễ dàng nhỉ.”
Trần Bì: “….”
Mai Như nói: “Trong cuộc thi hôm đó ta thấy huynh bị—-”
Trần Bì không nhịn được nữa, trợn mắt nhìn Mai Như, cả giận nói: “Ta vào được bằng bản lĩnh của mình! Ý cô là gì—–!?!?”
Mai Như ngáp một cái, khẽ nói với Tiểu Xuân: “Chúng ta còn nên đi xem náo nhiệt một chút không?”
Trần Bì: “…..”
Trong lòng y thầm nhủ mười lần “không nên so đo với con gái”, sau đó quay đầu đi.
Tiểu Xuân không muốn đi.
“Chúng ta đi thì tên to con này phải làm sao, hắn còn bất tỉnh mà, chúng ta tìm cách đưa hắn xuống đã.”
Mai Như: “Đơn giản thôi.”
Tiểu Xuân nhìn về phía sân, vừa lúc thấy Hạ Hàm Chi đang tựa lưng trên cây, giơ tay chào hỏi hai nàng.
Tiểu Xuân: “Thật tốt quá, Hạ Hàm Chi ở đây, chúng ta gọi huynh ấy đến giúp đi.”
Mai Như lắc đầu: “Không cần, ta có cách.”
Tiểu Xuân: “?”
Mai Như ý bảo Tiểu Xuân buông Lý Thanh ra, xích qua một bên. Tiểu Xuân buông tay ra, ngồi sang bên cạnh.
“Tỷ định làm gì—–”
Khi Tiểu Xuân mới nói được nửa câu, Mai Như bỗng hét lớn một tiếng! Sau đó nàng trừng mắt, nhấc chân lên, trực tiếp đá Lý Thanh một phát! Lý Thanh lăn mấy vòng trong không trung, sau đó nện ầm ầm lên mặt đất.
Tiểu Xuân: “….”
“A—–a——-!!!”
Tiểu Xuân hét lên, sau đó lộn một vòng định nhảy xuống theo. Mai Như kéo nàng lại, thuận thế nhảy xuống, vững vàng đặt Tiểu Xuân lên mặt đất. Tiểu Xuân vừa xuống tới đất lập tức nhào đến bên cạnh Lý Thanh, kiểm tra từ trên xuống dưới.
Mai Như đi đến, thờ ơ đứng một bên.
“Ta nói này, muội căng thẳng như thế làm gì?”
Tiểu Xuân quay đầu lại, nói với Mai Như: “Sao tỷ lại đạp hắn xuống !?”
Mai Như: “Cho nhanh chứ sao.”
Tiểu Xuân kêu lên: “Bị ngã thì sao!?”
Lúc này đến lượt Mai Như không còn gì để nói nữa. Nàng nghiêng đầu, nhìn Tiểu Xuân, chậm rãi nói: “Muội thật cảm thấy, hắn như vậy có thể bị ném đến hỏng người à? Muội đừng khinh thường hắn quá.”
Tiểu Xuân: “….” Thật ra thì nàng cũng cảm thấy, với dáng vẻ hô trời gọi đất ban nãy của Lý Thanh, có ngã một chút cũng không sao.
Mai Như: “Được rồi, kéo hắn đến một góc đi, phải qua kia tập hợp rồi.”
Tiểu Xuân quay đầu lại, giờ mới phát hiện đệ tử Kiếm Các đang tập hợp trong sân, hơn nữa phần lớn họ đều đang nhìn các nàng. Tiểu Xuân cảm thấy hơi xấu hổ, nàng cúi đầu, kéo cánh tay Lý Thanh, đặt hắn dưới lùm cây. Hạ Hàm Chi ở ung dung nhìn họ.
Tiểu Xuân nói với y: “Huynh giúp ta để ý hắn một chút, bọn ta đi rồi về ngay.”
Hạ Hàm Chi khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Tiểu Xuân cùng Mai Như đi lẫn vào trong đám người. Kiếm Các có khoảng hai trăm tên đệ tử, ngoài những người đã ra ngoài, ngã bệnh, hoặc là luyện võ giặt quần áo nấu cơm gì đó, bây giờ trong sàn đấu có khoảng một trăm người, sân tỷ võ vẫn bị đứng gần đầy.
Tiểu Xuân khẽ nói với Mai Như: “Sao viện chúng ta ít người quá vậy?”
Mai Như lắc đầu: “Ai biết được.”
Chỉ là Thanh Đào viện dù ít người, nhưng vì Chưởng viện của Thanh Đào viện là Hạ Hàm Chi hiện đang là nhân vật nổi danh ở Kiếm Các, cho nên, dù coi trọng y hay chán ghét y, không ai có thể bỏ qua y.
Mai Như vén tóc dài lên, khẽ hất ra đằng sau.
Mấy tên to con của Kiếm Các hai mắt đều nhìn sang.
Kiếm Các khác biệt với những môn phái võ lâm khác, nơi này là nơi vùng sâu vùng xa, lại rừng sâu núi thẳm, cho nên nữ đệ tử vô cùng ít, huống chi là mấy cô gái trẻ tuổi như Tiểu Xuân và Mai Như, dáng vẻ lại không tồi chút nào….
Vệ Thanh Phong khẽ ho, mọi người đều nhìn về phía y.
“Lời sư phụ nói mọi người đã nghe chưa, mấy ngày nữa là đại hội luận kiếm, lần này Kiếm Các sẽ tham gia.”
Có mấy đệ tử bắt đầu ngồi không yên.
Vệ Thanh Phong: “Hôm nay ta muốn chọn năm đệ tử.”
Bên dưới có người đặt câu hỏi: “Đại sư huynh, có quy định xếp hạng gì không?”
Vệ Thanh Phong lắc đầu: “Không có, mọi người cứ cố hết sức là được rồi.”
Vừa nghe không có yêu cầu gì, mọi người bắt đầu xôn xao.
Hiển nhiên, đối với việc tỷ võ không hề có áp lực này, ai cũng vô cùng hoan nghênh.
Lại có người nói: “Đại sư huynh, năm người có phải hơi ít không?”
“Hôm nay ta chỉ chọn năm người.”
Vệ Thanh Phong không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía đám người bên Thanh Đào viện, nói: “Ai muốn tham gia thì bước lên trước một bước.”
Gần như tất cả mọi người đều bước lên trước một bước.
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, cũng bước lên trước một bước, nhưng khi nàng định bước lên, đã bị người lôi trở lại. Tiểu Xuân quay đầu, là Hạ Hàm Chi.
Tiểu Xuân khẽ nói: “Huynh làm gì vậy, ta cũng muốn đi.”
Hạ Hàm Chi: “Ta biết.”
Tiểu Xuân: “Vậy sao huynh còn kéo ta?”
Hạ Hàm Chi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Xuân.
“Cô đã được chọn.”
“?”
Tiểu Xuân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vệ Thanh Phong nhìn sang, mắt đối mắt với Hạ Hàm Chi, bọn họ dường như đã cùng đạt thành một ý nghĩ chung, sau đó thì dời mắt đo. Hạ Hàm Chi cười nhạt một tiếng, nói với Tiểu Xuân: “Ban nãy Đại Tông sư nói, bảo ta và Vệ Thanh Phong cùng nhau chọn người.”
Tiểu Xuân: “À.”
Hạ Hàm Chi: “Tổng cộng có mười người, Vệ Thanh Phong chọn năm, ta chọn năm.”
Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Mười người? Vậy sao huynh không qua đó chọn cùng đại sư huynh đi?”
Hạ Hàm Chi thả tay Tiểu Xuân ra, lười biếng nói: “Y có cách chọn của y, ta có của ta. Cô chỉ cần biết cô không cần ra đó, cô đã trúng tuyển.”
Tiểu Xuân: “….”
Nàng dường như đã hiểu chuyện gì rồi. Mặc dù phương thức này hơi không được quang minh chính đại, nhưng Tiểu Xuân vẫn không nhịn được sự vui vẻ.
Mấy điểm khác của Hạ Hàm Chi thì không nói, nhưng thiên vị bao che tuyệt đối là xếp hàng đầu.
Tiểu Xuân hơi ngại khẽ đụng đụng Hạ Hàm Chi, nhỏ giọng nói: “Cám ơn huynh!”
Hạ Hàm Chi: “Không có gì.”
Vệ Thanh Phong bên kia đã bắt đầu phân đám người thành một tổ hai người, chuẩn bị tiến hành tỷ võ. Tiểu Xuân nhìn một lúc, suy nghĩ rồi nói với Hạ Hàm Chi: “Còn bốn người nữa, huynh đã chọn được chưa?”
Hạ Hàm Chi đưa mắt nhìn Vệ Thanh Phong, nói giọng thờ ơ: “Hay giao cho cô chọn luôn nhé.”
Tiểu Xuân hít sâu.
“Huynh làm thế thật á!?”
Hạ Hàm Chi rũ mắt, trong mắt đều là ý cười.
“Sao lại không thật, cô thấy có ai thích hợp thì cứ chọn đi.”
Tiểu Xuân cảm thấy cảm thấy chuyện này hơi vô sỉ, nhưng nàng vẫn không ngăn được cảm giác trong lòng như có vạn con ngựa đang chạy qua: “Huynh….” Tiểu Xuân đưa tay chỉ về phía Hạ Hàm Chi, mắt nheo lại, nặn từ kẽ răng ra hai chữ —-“nói thật?”
“Ừm.” Hạ Hàm Chi cười một tiếng “Không có gì, đến lúc đó nhớ chừa cho ta một chỗ là được.”
Tiểu Xuân rộng lượng nói: “Không thành vấn đề!”
Bên kia, mấy trận tỷ võ vẫn đang được tiến hành.
Tiểu Xuân không hề có áp lực tâm lý, bắt đầu lo cho Lý Thanh, nàng xoay người trở lại dưới bóng cây, xem tình hình của Lý Thanh.
Lý Thanh vẫn hôn mê, mồ hôi trên mặt hắn đã khô đi một chút. Tiểu Xuân dùng tay áo lau cho hắn, khi đang lau, Lý Thanh bỗng khẽ giật mình.
“Hửm?” Tiểu Xuân lập tức ngừng tay, khẽ xích lại “To con, huynh tỉnh rồi à?”
Lý Thanh ngơ ngác khẽ nhúc nhích, bởi vì vải trên mắt hắn bịt kín nên hắn không có động tác “mở mắt” như người khác. Tiểu Xuân nâng cái cổ tráng kiện của hắn lên, để hắn nằm trên đùi mình.
“Huynh thấy sao rồi?”
Miệng Lý Thanh khẽ nhúc nhích, nhưng không lên tiếng. Tiểu Xuân nhìn ra hắn đang rất suy yếu. Nàng vuốt đầu hắn, khẽ an ủi: “Huynh không cần lên tiếng, nếu như được thì động đậy ngón tay là được rồi.”
Đầu ngón tay Lý Thanh khẽ cong.
Tiểu Xuân: “Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngón tay Lý Thanh khẽ cong.
Tiểu Xuân cảm thấy hơi buồn cười, mà thực tế thì nàng cũng bật cười thật. Lý Thanh hơi hoang mang, Tiểu Xuân cúi đầu, khẽ nói với Lý Thanh: “Tên ngốc kia, có biết ban nãy huynh làm ta sợ chết khiếp rồi không?”
Lý Thanh lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Chuyện ban nãy, huynh có nhớ rõ không?”
Lý Thanh ngơ ngẩn một lúc.
Ban nãy…
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, điều hắn nhớ kĩ chỉ là cảm giác tức giận, một cơn tức giận không tài nào đè nén. Sau đó….
“Ùng ục.”
Lý Thanh lên tiếng, giọng nói nhẹ hơn bình thường rất nhiều, cũng khàn hơn nhiều.
Tiểu Xuân: “Ban nãy, huynh trở nên không giống mọi khi.”
Giọng nói Lý Thanh suy yếu, hắn há hốc mồm: “Ta, ta làm sao?”
Tiểu Xuân chu môi, không biết trả lời thế nào, nhìn dáng vẻ của Lý Thanh, giống như thật sự không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng Tiểu Xuân cân nhắc một lúc, quyết định không nói cho hắn biết.
“Không có gì, ban nãy huynh không cẩn thận ngã từ trên mái hiên xuống, có lẽ hơi ngơ ngáo rồi.”
Lý Thanh: “…”
Tiểu Xuân quở trách nói: “Huynh đúng là một tên ngốc, có thế mà cũng ngã.”
Lý Thanh hơi tủi thân kêu ùng ục một tiếng.
Tay Tiểu Xuân chạm lên mặt Lý Thanh, nàng cảm thấy mặt Lý Thanh còn hơi lạnh. Nhớ khi nãy, cả cơ thể Lý Thanh trở nên kinh khủng như thế, lòng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy sợ hãi.
“To con.” Tiểu Xuân lẩm bẩm “Huynh đúng là một yêu quái khó lường.”
Lý Thanh: “Ùng ục?”
Tiểu Xuân thở dài, ôm Lý Thanh chặt một chút.
“May là lần này ít người nhìn thấy, sau này đừng để phát bệnh như thế nữa.”
Lý Thanh dần khôi phục chút sức lực, điều đầu tiên làm chính là giơ tay kéo kéo góc áo Tiểu Xuân. Tiểu Xuân nhìn tòa nhà hình tháp kia, người ngăn cản Lý Thanh chính là Đại Tông sư à? Người đã nhìn thấy Lý Thanh ư, khi người đi, thậm chí cũng không nhịn hắn cái nào. Trong lòng Tiểu Xuân rối rắm, Lý Thanh lại thích thú chơi đùa góc áo của nàng, Tiểu Xuân đánh một phát vào lưng hắn.
“Còn chơi! Bây giờ mà còn có lòng dạ để chơi à!”
Lý Thanh bị đánh, sắc mặt vốn khó coi càng trở nên nhợt nhạt.
Tiểu Xuân: “….”
Nàng thở dài, oán giận nói thầm một câu “oan gia”, sau đó mặc hắn chơi tiếp.
Hôm đó, Tiểu Xuân không chờ được đến lúc Vệ Thanh Phong chọn người đã đi mất. Chuyện trước đó quả thật khiến nàng không thể tưởng tượng nổi, nhưng tình hình Lý Thanh lúc này thật không tốt, nàng không muốn đi đường ban đêm, nàng muốn cho hắn về nghỉ sớm một chút.
Chờ Lý Thanh đã có chút sức lực để đứng lên, Tiểu Xuân liền nói với Hạ Hàm Chi một tiếng, sau đó đưa Lý Thanh về Thanh Đào viện.
Hôm nay dường như đã làm hao tổn rất nhiều tâm trí của Lý Thanh, bước chân của hắn không còn nhẹ như trước. Trước kia, dù hắn bịt chặt hai mắt, nhưng việc bước đi cũng không thành vấn đề, bây giờ hắn lại phải cần Tiểu Xuân vịn mới có thể đi thuận lợi.
Cuối cùng, sau một hồi lảo đảo, hai người họ trước lúc mặt trời lặn cũng đã về đến Thanh Đào viện.
Lúc bò lên đỉnh núi, Tiểu Xuân dường như sắp khuỵu cả chân, cánh tay đỡ Lý Thanh của nàng không nhịn được run rẩy, nhưng nàng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Hôm nay tên to con này khác với bình thường, Tiểu Xuân thầm nói với bản thân, nàng nhất định phải đưa hắn về đến phòng.
Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo đi, hai người lăn qua lăn lại một lúc mới về đến Thanh Đào lâu.
Chờ Tiểu Xuân quăng Lý Thanh lên giường, nàng dường như đã thành “người nước” luôn rồi. Miệng nàng tái nhợt, đầu tóc rối bời, toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi. Khi nàng vừa buông Lý Thanh ra, nàng nhất thời không kịp thích ứng, lập tức lảo đảo, ngã ra đất.
Tiểu Xuân thở hổn hển, nàng từ từ bò dậy, chuẩn bị trở về phòng mình.
“Tiểu Xuân.”
Có một giọng nói truyền đến từ phía sau, Tiểu Xuân ngây người.
Nàng từ từ quay đầu lại, khi đó, cửa phòng vẫn chưa đóng, những tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu vào phòng, cây Vân Đào bên ngoài run run, đất trời yên tĩnh.
Mồ hôi trên mặt Tiểu Xuân rơi xuống, trước mắt hơi mơ hồ. Nàng thấy tên to con kia nằm trên giường, môi khẽ mấp máy.
“Huynh mới gọi ta là gì?”
Lý Thanh ngồi trên giường, sức lực của hắn không đủ để hắn ngồi thẳng dậy, đầu cúi thấp, sợi tóc rơi lòa xòa hai bên.
Giọng nói hắn trầm thấp, không giống như đang trả lời, mà như đang vô thức tự nói với mình vậy.
Chỉ là lần này, hắn tự nói chuyện với mình, lại để cho một người khác cũng nghe rõ ràng.
“Tiểu Xuân.”
Thời khắc này, mặt trời rốt cuộc xuống núi, màn đêm buông xuống.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Xuân rơi nước mắt trước mặt người khác, dù Lý Thanh không thể nhìn thấy.
Tiểu Xuân không thể diễn tả cảm giác của mình, nàng chỉ có một cảm giác thôi —– đáng giá.
Hỏi nàng cái gì đáng giá?
Đều đáng giá, tất cả đều đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.