Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 53:




Lại mấy ngày trôi qua, đoàn người Kiếm Các cuối cùng cũng đến Mẫn Kiếm sơn trang.
Mẫn Kiếm sơn trang nằm ở vùng trung tâm của Trung Nguyên, hơi lệch về phía nam bên cạnh thành Du Thủy. Quy củ của Mẫn Kiếm sơn trang vô cùng nghiêm ngặt, ngoài ngày đại hội luận kiếm, những lúc khác, người ngoài không được bước vào sơn trang, cho nên, những người tham dự đều chen lấn trong thành Du Thủy.
Lúc bọn Tiểu Xuân vào thành, đã đến giờ cơm trưa, vốn định tìm quán cơm nào đó lấp đầy bụng sau đó thì tìm chỗ ở, ai ngờ cả thành người chật như nêm, phàm là những nơi có bán thức ăn đều toàn người là người, chen chúc ăn, đứng ăn, còn cả một đám người ngồi bệt hẳn lên bậc thang để ăn.
Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy nhiều người như thế, nàng hoảng hồn nói: “Có chuyện gì vậy, sao lắm người thế?”
Mai Như và Tiểu Xuân đứng giữa đám người bị đẩy tới đẩy lui, đứng không vững, Mai Như gào lên: “Làm sao ta biết được!”
Tiểu Xuân cố sức ngẩng đầu, nhìn Hạ Hàm Chi nói: “Vào đó mua ăn?”
Hạ Hàm Chi chỉ lo thân mình, cố không chạm đến đám người xung quanh. Y phủi phủi quần áo, nói: “Ta không ăn đâu, các người tự nhiên đi.” Nói rồi y xoay người đi về phía góc đường. Tiểu Xuân nhìn bóng lưng y, cảm thấy kì quái, nói: “Y sao vậy, cơm cũng không ăn à?”
Mai Như thở hồng hộc mấy hơi, nói: “Ta, ta cũng không muốn ăn nữa!”
Tiểu Xuân: “….”
Hạ Hàm Chi đi tới góc đường, y đứng tựa vào một thân cây mọc trước bờ tường. Tiểu Xuân ở giữa đám người liếc nhìn sang, không thấy bóng dáng Đại Tông sư đâu, những người còn lại cũng lạc nhau trong đám người đông đúc, chỉ thấy tụi Trần Bì đang cố vùng vẫy ở đằng sau.
Quá nhiều người, Tiểu Xuân sợ Lý Thanh bị lạc, trực tiếp cột đai lưng của hắn vào cổ tay mình, kéo hắn đi suốt cả đường. Vì quá đông, thân thể cao lớn của Lý Thanh cũng không bị người khác chú ý lắm.
Chỉ là, Lý Thanh không hổ là một thanh kiếm, Tiểu Xuân thầm nghĩ, trong tình hình như thế này mà hắn vẫn đứng thẳng như thế, trừ khi là Tiểu Xuân nhúc nhích, nếu không, hắn hệt như đã cắm rễ trên mặt đất, không hề động đậy chút nào. Tiểu Xuân quay đầu nhìn Mai Như bị chen lấn giữa đám người đến đỏ bừng mặt, nàng cười hắc hắc, trong tiếng cười khó giấu được vẻ hả hê.
“Ta nói này.” Tiểu Xuân vỗ vỗ Mai Như, khẽ nói: “Tỷ là kiếm, hắn cũng là kiếm, sao lại kém nhiều như vậy hả.”
Mai Như tức giận trừng nàng một cái: “Đúng là con nhóc không có kiến thức, nhớ năm đó chị đây gặp phải thiên vận, còn mạnh hơn thanh kiếm thối này không biết bao nhiêu lần đâu.” Nàng cười khinh bỉ: “Đúng là đồ ngốc, thật dễ bị dụ.”
Tiểu Xuân: “….”
Khi Tiểu Xuân đang muốn đấu võ mồm với Mai Như tiếp, một lồng bánh bao được bưng ra.
Mùi thịt tản ra, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiểu nhị bưng bánh bao ra ngoài, đặt lên quầy hàng được dựng tạm của quán cơm.
“Bánh bao bánh bao, bánh bao mới ra lò đây…!!”
Y còn chưa hét xong, một đám người từ đằng sau đã tràn vào, Tiểu Xuân lập tức lảo đảo, động tác Lý Thanh vô cùng nhanh, hắn kéo cánh tay Tiểu Xuân, vững vàng đỡ lấy nàng. Tiểu Xuân kéo Lý Thanh chen về phía trước: “Mau mau! Chậm chân sẽ hết!” Tiểu Xuân vén tay áo, cố sức chen lên.
Có điều Tiểu Xuân quả thật là có lợi thế hơn những người khác. Nhờ Lý Thanh vẫn luôn đứng vững bên người Tiểu Xuân, dáng người hắn cao to đứng giữa đám người, giống như tường đồng vách sắt, giúp Tiểu Xuân loại được không ít người.
Tiểu Xuân cứ như bán mạng mua được mấy túi bánh bao, đợi nàng liều chết chui ra ngoài, bánh bao đều đã biến thành bánh dẹp rồi.
Tiểu Xuân cầm mấy cái bánh bao đi ra, những người khác đều đã sớm chen ra ngoài. Mai Như đầu tóc rối bù ngồi dưới tán cây sửa sang lại. Ngoài Tiểu Xuân, Trần Bì cũng mua được mấy cái bánh bao, y và Tiểu Xuân gom mấy cái bánh bao lại, Tiểu Xuân chọn mấy cái còn nguyên vẹn, đưa qua cho Đại Tông sư.
Đại Tông sư đang ngồi dưới chân tường, trợn tròn mắt nhìn một cái bánh bao đưa đến trước mặt mình. Tiểu Xuân cung kính đưa bánh bao cho lão, nói “Sư phụ, quá đông người, chúng con đưa tới mấy cái bánh bao, người dùng trước đi.”
Đại Tông sư cười ha ha cầm bánh bao: “Không sao không sao, bánh bao ngon, bánh bao ngon.”
Bên kia, Trần Bì phân chia bánh bao cho mấy đệ tử khác. Tiểu Xuân quay lại lấy mấy cái, đưa cho Vệ Thanh Phong.
“Đại sư huynh, ăn bánh bao đi.”
Vệ Thanh Phong đang buộc ngựa lại, y quay đầu, thấy Tiểu Xuân đang cầm bánh bao trong tay, vui vẻ cười một tiếng, nói: “Muội ăn đi, ta không đói bụng.”
Tiểu Xuân: “Đã trưa rồi, sao huynh lại không đói bụng chứ?”
“Người ta bản lĩnh thâm hậu, mới như thế đã là gì, kiểu này thì chắc không tới hai canh giờ thì cũng không kêu đói đâu.”
“….” Tiểu Xuân quay sang, nhìn Mai Như đang đứng dưới tàng cây nói mỉa. Tiểu Xuân nói với nàng: “Ban nãy ta mới đưa sang cho Đại Tông sư, Đại Tông sư cũng ăn mà.”
Mai Như thổi thổi tay, nói “Tuổi càng lớn thì càng tham thôi.”
Tiểu Xuân đá nàng, hạ giọng nói: “Tỷ nói nhỏ thôi, lỡ sư phụ nghe thấy thì sao!”
Mai Như trợn trắng mắt, tựa lên thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân, cười nhạt nói: “Không cần để ý, muội ăn trước đi.”
Tiểu Xuân không còn cách nào đành mang bánh bao trở về. Lúc trở về, nàng liếc thấy Hạ Hàm Chi đang đứng cách đó khá xa, y nhắm mắt, lười nhác dựa vào trên tường, vẻ mặt không hề có biểu cảm. Tiểu Xuân do dự một chút, rốt cuộc đi đến,
Nàng đi đến trước mặt Hạ Hàm Chi, nói: “Hạ Hàm Chi, huynh có đói bụng không, ta mới mua được bánh bao này.”
Một lúc lâu sau Hạ Hàm Chi mới mở mắt, y từ trên cao nhìn xuống Tiểu Xuân, sau đó nhắm mắt lại.
“….” Tiểu Xuân hít sâu, lại nói: “Đi đường đến trưa, hay là ăn chút gì đi. Thành Du Thủy nhiều người như thế, đêm nay chúng ta muốn tìm chỗ ở cũng khó khăn, nếu không ăn sẽ rất mệt mỏi.”
Hạ Hàm Chi từ từ mở miệng nói: “Đổi mấy cái khác lại đây.”
Tiểu Xuân: “?”
Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân nói: “Ta nói đổi mấy cái khác lại đây.”
Tiểu Xuân nhìn mấy cái bánh bao, lại nhìn Hạ Hàm Chi, tỏ vẻ kì quái nói: “Sao lại đổi? Mấy cái này là mấy cái nguyên vẹn hiếm hoi rồi, mấy cái còn lại đều dẹp nát hết cả.”
Hạ Hàm Chi: “Nát rồi làm sao cô ăn.”
Tiểu Xuân cười cười nói: “Bọn ta không sao, ta ăn nát cũng được.” Nàng nói rồi, lại nói thêm một câu: “Chỉ cần bên trong có thịt là được rồi.”
Tiểu Xuân vốn đang đùa, ai ngờ sắc mặt Hạ Hàm Chi lại càng kém, y khẽ nói một câu: “Đổi lại, nếu không ta không ăn.” Sau đó liền nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Xuân thầm oán một câu “khó hiểu thật”, sau đó đi đổi mấy cái bánh bao cho y.
“Này, bây giờ được chưa?”
Hạ Hàm Chi không nói nhiều, nhận mấy cái bánh bao. Tiểu Xuân không thể tưởng tượng nổi nhìn y, nói: “Thật là kì quái, trước đây lúc nào cũng muốn thứ tốt nhất, hôm nay lại như trúng tà không chịu lấy.” Hạ Hàm Chi trợn mắt nhìn nàng, Tiểu Xuân rụt rụt cổ.
Nàng cầm hai cái bánh bao, tìm được Lý Thanh.
Lý Thanh ban nãy được Tiểu Xuân đỡ xuống ngồi ở một góc, lúc Tiểu Xuân đi đến chỗ hắn, hắn đang nghiêm chỉnh ngồi xổm trên đất.
Tiểu Xuân đột nhiên có ý muốn trêu đùa hắn, nàng rón rén đi đến. Bởi vì có rất nhiều người, trên đường tiếng người ồn ào, che giấu tiếng bước chân của nàng. Tiểu Xuân đi đến trước mặt Lý Thanh, nàng cầm bánh bao đặt trước mũi Lý Thanh.
Lý Thanh không có phản ứng.
Tiểu Xuân lắc lắc tay, lại đưa lại gần mũi Lý Thanh.
Lý Thanh vẫn không có phản ứng.
Tiểu Xuân cau mày, mắt nàng liếc nhìn bánh bao, sau đó thổi một cái lên cái mũi cao thẳng của Lý Thanh.
Lý Thanh rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn hơi run run, sau đó hắt xì một cái. Ngay lập tức, Tiểu Xuân cảm thấy mấy thứ như nước mũi nước miếng phun đầy tay nàng.
“…..”
Tiểu Xuân cảm thấy dạo gần đây nàng làm gì cũng không thuận lợi.
Nàng ngây người ném bánh bao trong tay, chùi tay, lấy ra một cái bánh bao khác, ngồi xổm trên đất mà gặm.
Lý Thanh cảm nhận được hơi thở của Tiểu Xuân, hắn vươn tay, vừa lúc chạm phải bắp đùi của Tiểu Xuân. Mặt mũi Tiểu Xuân tối sầm, nàng vỗ bẹp một cái lên tay Lý Thanh.
“Đàng hoàng chút đi!”
Lý Thanh buồn buồn kêu ùng ục, cúi đầu ngồi cạnh Tiểu Xuân. Tiểu Xuân cắn bánh bao, vừa ăn vừa cảm thán: “Không hổ là thành lớn đệ nhất của Trung Nguyên, cái gì cũng tốt, bánh bao cũng thơm hơn so với chỗ chúng ta.”
Lý Thanh không trả lời, chỉ cúi đầu.
Tiểu Xuân rốt cuộc cảm thấy tâm trạng Lý Thanh có vẻ không tốt, nàng để bánh bao xuống, chùi chùi tay lên quần áo, quay sang ngồi xổm đối diện với Lý Thanh.
“To Con?”
Lý Thanh: “Ùng ục….”
Tiểu Xuân giơ tay, sờ sờ đầu hắn.
“Sao vậy, mấy hôm nay trông huynh thật không tươi tỉnh chút nào.”
Lý Thanh lắc đầu, Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, lại nói: “Lẽ nào đi ra ngoài lâu nên nhớ nhà?”
Lý Thanh khẽ nói: “Không phải….”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh cả buổi trời, cảm thấy có mấy chuyện mà chính nàng cũng không giải thích được. Gần đây nàng vẫn thường hay nằm mơ, trong mơ tối đen, nàng cứ như một đám mây, chen chúc cùng vô số đám mây khác trôi lơ lửng ở phía chân trời, một trận gió thổi qua, thổi tất cả đến một nơi khác.
Giấc mơ này không có hồi kết, nó cứ lặp đi lặp lại, mãi đến khi Tiểu Xuân tỉnh giấc.
Giấc mơ này khiến Tiểu Xuân cảm thấy rất nặng nề, một cảm giác nặng nề lạnh lẽo.
Giống như nàng đã từng nói với Hạ Hàm Chi… “Có một số việc, ta không nói, không có nghĩa là ta không cảm giác được.”
Tiểu Xuân chồm người, khẽ ôm lấy Lý Thanh, mặt Lý Thanh vùi sâu vào ngực nàng, nàng cảm thấy hắn vô cùng yếu ớt.
Có một số việc làm cho nàng cảm thấy bất an, nhưng nàng không có cách nào cả. Nàng chỉ hi vọng đó là do nàng quá lo mà thôi.
Ăn xong, họ bắt đầu đi tìm chỗ ở.
Thành Du Thủy đã sớm kín người, ngoài đường có thể dễ dàng nhìn thấy mấy vị giang hồ nghỉ đêm ngay bên ngoài. Bọn người Tiểu Xuân chạy qua vài con đường nhưng không có nhà trọ nào còn trống.
“Làm sao đây….” Tiểu Xuân đứng bên đường, vẻ mặt u sầu hỏi Mai Như. Mai Như vuốt vuốt vai, vẻ mặt bình thản nói: “Làm sao là làm sao, ngay cả thanh lâu cũng không có chỗ mà ở, còn có thể làm sao nữa. Hỏi ta thì ta nghĩ chúng ta cứ vào núi tùy tiện ngủ một đêm, phí giờ đi tìm chỗ làm gì.”
Tiểu Xuân liếc nhìn Vệ Thanh Phong. Kể từ khi rời khỏi Danh Phẩm Hiên, Hạ Hàm Chi cứ như là một cái bánh bao không nhân khô quắt, không có tí tinh thần nào, mọi chuyện đều do Vệ Thanh Phong sắp xếp, cho dù có ở khách sạn rách nát đến đâu, y cũng không lên tiếng.
Vệ Thanh Phong hiển nhiên cũng hiểu họ không thể tìm được chỗ để đặt chân trong thành Du Thủy, y nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta phải vào núi nghỉ một đêm rồi.”
Trần Bì ở bên cạnh nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi mau đi, kẻo cửa thành đóng mất.”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu, vô tình y nhìn về phía Tiểu Xuân, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
“….” Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, đi về phía cửa thành. Nàng vừa đi vừa khẽ nói với Lý Thanh: “To Con, tối nay chúng ta vào núi ở. Vài hôm trước chúng ta cũng ở trong núi mà, không sao cả.” Nàng nói mấy câu không quan trọng như thế, nàng không cần Lý Thanh phải trò chuyện với nàng. Chính nàng cũng cảm thấy thật kì lạ, trước đây khi Lý Thanh không nói tiếng nào, nàng nói với hắn mấy câu lập tức sẽ cảm thấy không vui, nhưng bây giờ Lý Thanh nói càng ít, Tiểu Xuân lại vẫn để mặc hắn yên lặng.
Đến khu rừng núi, người cũng không ít hơn bao nhiêu.
Tiểu Xuân khá là khiếp sợ khi nhìn thấy người phủ đầy sườn núi.
“Sao có thể chứ?!”
Mai Như cười ha ha, nói: “Đại hội luận kiếm của Mẫn Kiếm sơn trang mỗi năm một lần, vô cùng hiếm thấy, bao nhiêu môn phái trên giang hồ đều muốn đến xem náo nhiệt, đông người thì có gì mà không bình thường?”
Tiểu Xuân liếc xung quanh, sau đó nổi giận nói: “Không phải bảo là ‘đại hội luận kiếm’ sao! Đám bên kia khiêng theo mấy cây thương kia để làm gì hả !?”
Mai Như ngáp một cái, nói: “Đừng câu nệ như vậy, mặc dù chỉ kẻ dùng kiếm mới có thể so tài, nhưng không cấm những người đến tham gia náo nhiệt mà. Đại hội luận kiếm là việc trọng đại của võ lâm, không đến thì không phải là người giang hồ rồi.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Gì mà việc trọng đại của võ lâm chứ, Kiếm Các mấy năm nay cũng có tham gia đâu.”
Mai Như liếc nàng một cái, nói: “Đừng tưởng cứ nói nhỏ là ta không nghe được, hừm.” Nàng thuận theo lời của Tiểu Xuân: “Được rồi, Kiếm Các xuất trần thoát tục, khinh thường tham dự mấy chuyện phàm tục này.”
Tiểu Xuân nhăn mặt nói: “Ý tỷ là Kiếm Các bây giờ trở nên phàm tục rồi à?”
“….” Mai Như nghẹn một lúc, nàng giơ tay túm lấy cằm Tiểu Xuân, khẽ lắc lắc, nói: “Chậc chậc, sao trước đây ta lại không phát hiện muội mồm miệng lẻo mép như vậy hả?”
Tiểu Xuân cười hắc hắc, kéo nàng đi về phía vắng người.
Bởi vì thật sự có quá nhiều người, mà ngọn núi cạnh Mẫn Kiếm sơn trang này cũng không lớn như núi Bạc Mang, chỉ là một tòa núi nhỏ mà thôi, cho nên cũng rất khó để tìm được đất trống.
Cuối cùng cũng có người nhận ra Vệ Thanh Phong. Người nọ đi đến ôm quyền, nói với Vệ Thanh Phong: “Vị tráng sĩ này, ta thấy bội kiếm của ngươi thật giống Đoạn Đào, chẳng lẽ ngươi là đại đệ tử của Kiếm Các – thiếu hiệp Vệ Thanh Phong sao?”
Vệ Thanh Phong đáp lễ nói: “Không dám nhận.”
“Quả nhiên là Vệ thiếu hiệp.” Người nọ đã trung niên, có râu mép, trên người mặc quần áo tập võ, bên hông có một đôi đoản kiếm màu xanh, vóc dáng người này không cao nhưng lại vô cùng khỏe mạnh.
“Không ngờ năm nay Kiếm Các cũng đến tham gia đại hội luận kiếm, nhiều năm qua Kiếm Các không tham dự các hoạt động của giang hồ, lần này tham dự, e là rồng thật ra biển, có chuẩn bị mà đến.”
Vệ Thanh Phong lắc đầu nói: “Tiền bối quá khen, Kiếm Các chỉ là đến để học hỏi mà thôi.”
“Mọi người vào rừng làm gì?”
Vệ Thanh Phong: “Là như vầy, chúng ta lần đầu tiên đến tham dự đại hội luận kiếm, không biết sẽ có nhiều người như thế, trong thành đã hết chỗ nên muốn vào núi để qua đêm, không ngờ….”
“Ha ha.” Người nọ cười sảng khoái “Không ngờ trên núi cũng nhiều người như thế!”
Vệ Thanh Phong thiện ý cười một tiếng, người nọ vẫy tay, nói với Vệ Thanh Phong: “Vệ thiếu hiệp, bọn ta đến sớm, may mắn chiếm được một khoảng đất trống, nếu ngươi không chê, mời qua đây nghỉ một đêm.”
Vệ Thanh Phong ôm quyền, hành lễ với người nọ: “Vậy xin đa tạ.”
Người nọ cười ha ha dẫn đường, y dẫn mọi người đến cạnh một thác nước, vị trí nơi này rất tốt, phạm vi rộng rãi, có thể nhìn thấy một góc Mẫn Kiếm sơn trang ở xa xa. Vệ Thanh Phong sau khi nói cám ơn thì sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.
Tiểu Xuân nhìn Vệ Thanh Phong, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng đứng lên đi đến đằng sau Vệ Thanh Phong. Vệ Thanh Phong là ai chứ, Tiểu Xuân sao có thể che giấu, khi Tiểu Xuân còn cách y khoảng hai ba bước, Vệ Thanh Phong đã quay người.
“?” Vệ Thanh Phong thấy người đến là Tiểu Xuân, dừng một chút, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nói nhỏ với y: “Đại sư huynh, huynh nói thật đi, người ban nãy, huynh có quen không?”
Mặt Vệ Thanh Phong cứng đờ, nói không nên lời.
Tiểu Xuân khẽ vỗ đùi một cái, nói: “Muội thấy huynh đúng là không nhận ra người ta, vậy mà vẫn có thể khiến ông ấy chia địa bàn cho chúng ta, huynh đúng là…” Tiểu Xuân nói rồi, tặng y một ngón tay cái.
Vệ Thanh Phong bị nàng chọc cười, y vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Xuân, nói: “Muội đúng là cái gì cũng biết nhỉ?”
Tiểu Xuân tự hào: “Tất nhiên rồi.”
Vệ Thanh Phong vén lại mấy sợi tóc của Tiểu Xuân, mắt của y khẽ nhìn Tiểu Xuân, nhẹ giọng nói: “Cũng không hẳn….”
Tiểu Xuân: “?”
Vệ Thanh Phong: “Đâu phải cái gì muội cũng có thể biết đâu chứ….”
Tiểu Xuân: “Gì cơ?”
Vệ Thanh Phong lắc đầu, nói: “Ta đi múc nước, mọi người ăn vài thứ đi.”
Tiểu Xuân ồ một tiếng, Vệ Thanh Phong xoay người đi. Tiểu Xuân trở lại bên người Lý Thanh, Mai Như cũng đang ngồi đó, nàng nói với Tiểu Xuân: “Muội có thể nói cho đại sư huynh của chúng ta biết, người ban nãy là Chưởng môn của Phù Kiếm Cư, tên Lưu Xung, ông ấy đã từng gặp Vệ Thanh Phong một lần.”
Tiểu Xuân: “Sao tỷ biết?”
Mai Như không đáp, nói tiếp: “Chỉ là ta cảm thấy muội có nói như thế y cũng sẽ không nhớ ra, muội có thể nói cho y biết, hai người họ từng gặp nhau vào sáu năm trước, nói vậy chắc y sẽ nhớ.”
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như nói xong, xoay người, ngủ.
Đệ tử của Phù Kiếm Cư đốt một đống lửa ở giữa, lúc Tiểu Xuân quay đầu vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh đang nhìn về phía đống lửa kia, ánh sáng chiếu lên mặt hắn, Tiểu Xuân đi qua, ngồi xuống cạnh Lý Thanh.
Lúc họ ngồi cùng nhau, Tiểu Xuân mới có thể nhìn rõ mặt Lý Thanh, mặt của hắn dù dưới ánh lửa nhưng trông vẫn có vẻ cứng ngắc lạnh như băng.
Tiểu Xuân ngồi một lúc thì hơi mệt, nàng từ từ nhắm mắt lại, thân thể không tự chủ được tựa vào người Lý Thanh. Lý Thanh giật mình, hắn chờ cho Tiểu Xuân ngủ say, mới ôm nàng vào lòng, Tiểu Xuân ngủ say thoải mái xoay người.
Mỗi lần ngủ ở trong núi, Tiểu Xuân đều ngủ như vậy, nàng vô cùng quen thuộc với vòng tay và hơi thở của hắn.
Một tay Lý Thanh đặt sau cổ Tiểu Xuân, miệng hắn thầm đọc cái gì đó, bàn tay cũng xoa một cách có lực.
Tiểu Xuân lại nằm mơ thấy giấc mơ kia, nàng lại hóa thành một đám mây, chen chúc với vô số những đám mây khác, bị vây trong một luồng khí đen tối, nàng cảm giác được xung quanh lạnh như băng, nhưng nàng không sợ. Giấc mơ này nàng đã mơ thấy nhiều lần, nàng đã quen dần.
Mà sự lạnh như băng này, càng ngày càng yếu đi.
Đêm ấy, khi Tiểu Xuân tỉnh lại, trước mắt vô cùng mông lung. Mọi người xung quanh đều đang nghỉ ngơi, Tiểu Xuân muốn nhắm mắt lại tiếp. Khi nàng đang định nhắm mắt, nàng nhìn thấy hai bóng người đứng cách đó không xa, đang nhìn về phía Mẫn Kiếm sơn trang.
Thân hình của hai người kia trong đêm đen tạo thành hai bóng hình thon dài cân xứng, họ đều nhìn về phía Mẫn Kiếm sơn trang.
Núi yên tĩnh, người cũng yên tĩnh, cả đất trời đều yên tĩnh.
Trong mông lung, Tiểu Xuân nhìn về phía hai bóng người kia.
Nàng cảm thấy họ đang nói gì đó, nhưng dù nàng có nghe thấy, nàng cũng chẳng hiểu.
Tiểu Xuân nhận ra, đó là Mai Như và Hạ Hàm Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.