Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 62:




Sau khi đã ngủ đủ giấc, Tiểu Xuân cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.
Cũng không biết là do trời sinh hay là vì khí hậu các vùng ở núi Bạc Mang khác nhau, tóm lại, Lục Tiểu Xuân là một người mắt lớn lòng cũng lớn. Nàng nhét bánh bao thịt đầy miệng, nhắm mắt nghĩ.
Dù sao thì cũng không phải là một tên ngốc nghếch.
Chỉ cần nghĩ như thế, nàng đã cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Xuân đã ra ngoài làm việc.
Bởi vì Mẫn Kiếm sơn trang mang một đội ngũ lớn như thế vào ở nên đệ tử Kiếm Các dù có muốn tránh cũng tránh không khỏi. Tiểu Xuân đứng ở trước viện, vừa ngẩng đầu, thấy toàn người là người. Người tuy nhiều nhưng ai cũng không nói chuyện, cả viện đều yên lặng như tờ.
“!?” Tiểu Xuân lập tức kinh hãi.
Đây gọi là gì?
Trong hai năm nay, Tiểu Xuân đã biết gần như toàn bộ hơn trăm người đệ tử của Kiếm Các, nàng lướt nhìn qua sân…
Hứ, quả nhiên không sai, đệ tử của Kiếm Các không bao giờ nhàm chán đến mức dậy sớm rồi ngồi đó đâu.
Tiểu Xuân ngáp một cái, đi về phía khác.
Ngoài cửa viện, Tiểu Xuân nhìn thấy từ bờ tường có một cái đầu nhỏ ló ra nhìn.
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân híp mắt đi qua, trước khi Tiểu Vũ kịp phản ứng đã xách lỗ tai nó. Tiểu Vũ sợ hết hồn, kêu to.
Trong viện vốn yên lặng, tiếng kêu của Tiểu Vũ trở nên hết sức đột ngột.
Tiểu Xuân vội bịt miệng Tiểu Vũ, quay đầu nhìn thử.
“….” Mọi người trong sân đều như hòn đá, không hề động đậy.
Tiểu Xuân nhếch miệng, tay cũng buông lỏng.
Tiểu Vũ mở to mắt, khẽ nói: “Tiểu Xuân sư tỷ thấy không! Thật lợi hại!”
Tiểu Xuân gõ đầu nó một cái: “Liên quan gì đến đệ.”
Tiểu Vũ cũng không thèm che đầu nói: “Tiểu Xuân sư tỷ! Công phu của Mẫn Kiếm sơn trang có phải rất lợi hại không?” Tiểu Xuân vừa ngáp một cái, ấp úng: “Cũng tạm được.” Tiểu Vũ kéo ống tay áo Tiểu Xuân, nhón chân hưng phấn nói: “Nếu so với Kiếm Các chúng ta thì sao?”
Tiểu Xuân trừng mắt: “Đương nhiên là Kiếm Các chúng ta lợi hại! Còn phải suy nghĩ à!?”
Tiểu Vũ: “Hạ Chưởng môn cũng rất lợi hại!”
Mặt Tiểu Xuân méo mó.
“Đệ nói ai lợi hại cũng được, y thì không được!”
Tiểu Vũ: “Vì sao…” Không đợi nó hỏi xong, đằng sau đã truyền đến một giọng nói thản nhiên: “Sao ta lại không được?”
“….”
“Ơ!” Tiểu Vũ đột nhiên xoay người, Hạ Hàm Chi mặc một bộ quần áo bằng gấm vô cùng cao quý, khoan thai tựa vào trên cây nhìn bọn họ. Trong mắt của Tiểu Vũ bé con, hình tượng của Hạ Hàm Chi đột nhiên trở nên cao lớn dữ dội.
“Hạ Chưởng môn!”
Mặt Tiểu Xuân tái mét, vỗ Tiểu Vũ một phát: “Đi đi đi, luyện công đi!”
Tiểu Vũ bị Tiểu Xuân làm cho bất đắc dĩ bỏ đi. Tiểu Xuân khoanh tay đứng trước mặt Hạ Hàm Chi, nói: “Huynh chạy tới đây làm gì?”
Hạ Hàm Chi cười nói: “Tới tìm cô đó.”
Tiểu Xuân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tìm ta làm gì?”
Hạ Hàm Chi: “Đã ăn sáng chưa?”
Tiểu Xuân: “Ăn rồi.”
Hạ Hàm Chi cau mày nói: “Ta vẫn chưa ăn.”
Tiểu Xuân nhíu mày, nói: “Chưa ăn? Ta đã nói với nhà bếp đưa đồ ăn qua cho huynh mà, chưa đưa đến à?”
Hạ Hàm Chi: “Có đưa, nhưng không thích ăn.”
Tiểu Xuân: “….”
Hạ Hàm Chi vặn eo, mở trừng hai mắt với Tiểu Xuân, nói: “Hôm qua ngủ ngon chứ?”
Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn y: “Sảng khoái vô cùng.”
Hạ Hàm Chi: “Hắn lại cáu kỉnh rồi.”
Tiểu Xuân nhíu mày, Hạ Hàm Chi nói: “Hắn vừa bước vào địa giới của núi Bạc Mang thì đã cảm nhận được rồi.”
Tiểu Xuân: “Cảm giác được cái gì?”
“Cảm giác được hơi thở của núi Bạc Mang.” Hạ Hàm Chi nói “Hoặc là nói, mùi vị mà hắn đã để lại.” Hạ Hàm Chi đứng lên, thở dài, nói: “Sau đó thì lại cáu kỉnh. Hắn cảm thấy là ta cố tình giấu diếm hắn, để hắn trong tình trạng chẳng biết gì mà quay về đây, tóm lại, là lỗi của ta.”
Tiểu Xuân ghét bỏ nói: “Các người ngày ngày đều ầm ĩ mấy việc thế này à?”
Hạ Hàm Chi hơi nghiêng đầu.
Tiểu Xuân vẫy tay, nói: “Tránh ra, ta phải đi làm việc.”
Hạ Hàm Chi: “Cô không đi tìm hắn sao, hắn đang ở trong tháp lâu.”
Tiểu Xuân: “Không đi, huynh tránh ra, ta còn phải đi chẻ củi.”
Thân thể cao lớn của Hạ Hàm Chi chắn trước mặt Tiểu Xuân, cúi đầu nhìn nàng: “Không đi thật à?”
Tiểu Xuân trợn tròn mắt, gằn từng chữ: “Không! Muốn! Đi!”
Hạ Hàm Chi nhìn nàng chằm chằm một lúc, cuối cùng nhường đường. Tiểu Xuân hừ một tiếng đi về phía trước, Hạ Hàm Chi nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tiểu Xuân đi nhanh ra khỏi viện. Bởi vì luôn lười luyện kiếm, Vệ Thanh Phong sắp xếp cho nàng một đống chuyện để làm, chẻ củi chính là một trong số đó. Trong sân chất rất rất nhiều cây gỗ, Tiểu Xuân vén tay áo chuẩn bị làm việc.
Cũng không biết vì sao, hai năm qua, thân thể Lục Tiểu Xuân càng lúc càng tốt, rất nhiều chuyện trước đây nàng không làm nổi, bây giờ đều làm vô cùng dễ dàng. Hệt như bây giờ, dù nàng rất lười, nhưng cảm giác mệt mỏi lại cực ít, cũng rất ít khi cảm thấy rét lạnh.
Chính nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, chuyện thần kì nhất là… hơi thở của nàng trở nên rất chậm.
Người tập võ đều biết, hơi thở càng chậm, càng thể hiện nội lực càng thâm hậu.
Nhưng Tiểu Xuân chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Nàng cảm thấy mình là một kẻ học võ nửa vời như mèo ba chân, chỉ là cáo mượn oai hùm đứng sau lưng đại sư huynh, làm gì có nội lực gì chứ. Cho nên, nàng quy mọi sự thay đổi trong hai năm qua của mình vào bốn chữ… nghỉ ngơi đầy đủ.
“Rắc!”
Tay nâng rìu rồi chém xuống, Tiểu Xuân lưu loát bổ một cây gỗ.
Ban đầu nàng chỉ thử một chút, dần dần, Tiểu Xuân càng bổ càng quen tay, càng bổ càng nhanh, trong sân vang lên tiếng chẻ củi thanh thúy.
“Rắc…!”
“Rắc…!”
“Rắc…!”
…..
Sau khi bổ mười mấy cây gỗ, tay Tiểu Xuân bỗng nhiên khựng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú từ ngoài đi vào, đi về phía nàng. Tiểu Xuân để cây rìu xuống nhìn nàng ta, thiếu nữ thanh nhã, mặt mũi xinh đẹp, nhưng nét mặt lại đầy giận dữ.
“Có thể đổi nơi khác để chẻ củi không?” Thiếu nữ đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp muốn Tiểu Xuân đi nơi khác. Tiểu Xuân liếm liếm răng, nói: “Cô là người của Mẫn Kiếm sơn trang?”
Thiếu nữ không đáp lời nàng, lại nói: “Xin rời đi.”
Tiểu Xuân khó có thể tin, nói: “Dù sao cô cũng phải nói cho ta biết lí do chứ.”
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh như băng: “Cô chẻ củi tiếng vang quá lớn, quấy rầy Tôn Giả nghỉ ngơi.”
“…..” Tiểu Xuân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Quấy rầy Tôn Giả nghỉ ngơi….”
Thiếu nữ làm như không muốn nói thêm nữa, đưa tay về phía cửa viện.
“Mời.”
Tiểu Xuân chậm rãi vén tay áo lên, chém rìu cắm sâu vào một cây gỗ, chân sải bước đi tới, hất cằm nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt khiêu khích đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, mắt thiếu nữ kia híp lại, tỏ vẻ tức giận.
Tiểu Xuân làm như không nhìn thấy địch ý của đối phương, thản nhiên nói: “Tôn Giả của cô là người thế nào?”
Thiếu nữ cười lạnh, nói: “Không biết tôn ti, ăn nói ngông cuồng, đây là đạo đãi khách của Kiếm Các à?”
Tiểu Xuân thản nhiên nói: “Không, đây đã là ưu đãi đối với các người rồi.”
Thiếu nữ: “Ngươi nói gì?”
Tiểu Xuân: “Ta nói, đây đã là…”
“Bốp…”
Một tiếng thanh thúy vang lên, nhưng lần này không phải là tiếng chẻ củi nữa.
Đầu Tiểu Xuân lệch sang một bên, trên mặt dần lộ ra dấu tay màu hồng. Tiểu Xuân không nói không rằng, thậm chí ngay cả động tác nâng tay che mặt cũng không có. Nàng yên lặng thở ra, sau đó từ từ quay đầu lại.
Đáy mắt thiếu nữ kia lạnh như băng, gằn từng chữ:
“Mời đi cho.”
Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ của nàng ta, bật cười nhạt.
“Cái dáng vẻ này…”
Thiếu nữ: “Cái gì?”
Tiểu Xuân: “Không có gì,” Nàng rút ríu từ trên cây gỗ ra, động tác này khiến thiếu nữ kia cảnh giác nhìn chằm chằm tay nàng, Tiểu Xuân nhận ra ánh mắt của nàng ta, không biết nghĩ đến điều gì, yên lặng lắc đầu.
Thiếu nữ không kiên nhẫn đứng bên cạnh, Tiểu Xuân rút rìu ra vác trên vai, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Tới đây.”
Thiếu nữ: “Cái gì?”
“Các người là khách, ta có thể nhượng bộ.”
“Vậy cô còn không nhanh…”
“Nhưng.” Tiểu Xuân lại nói “Ta có thể nhường chỗ này, nhưng không thể bỏ qua cái tát kia. Cô đến đây cho ta đánh một cái, ta sẽ đi.”
Thiếu nữ kia hồi lâu không nói tiếng nào, mắt trợn trừng, cứ như bị câu nói của Tiểu Xuân làm cho sợ hãi.
Tiểu Xuân lại vẫy vẫy tay, thiếu nữ bừng tỉnh, cả giận quát: “Làm càn…!” Cùng lúc, cánh tay nàng ta vung lên, định tát thêm một cái.
Thật ra thì công lực của nàng ta cũng không thâm hậu, lần này nàng lại có phòng bị, muốn đánh trúng nàng là không thể nào. Tiểu Xuân nhắm chừng động tác của nàng ta, ném rìu bắt lấy cổ tay nàng ta, một cái tay khác cũng chớp đúng thời cơ, vung một tát ngược trở lại…!
Nàng vừa vung tay, trong lòng vừa cảm thấy kì lạ….
Gần đây sao thân thủ của ta trở nên linh hoạt quá vậy hả?
Bất kể, tóm lại, không thể để cho đại sư huynh mất thể diện….
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói.
Nàng giương mắt, tay nàng đã bị một cái tay khác cầm chắc, nàng dùng lực, nhưng vẫn không thể động đậy.
Đó là một đôi tay to lớn chắc chắn.
Cho dù không nhìn người, Tiểu Xuân cũng có thể phân biệt được, đây là tay của ai. Đôi tay này từng kéo tay nàng, từng ôm lấy nàng, cũng từng bị nàng kéo lấy mà đùa nghịch.
Tiểu Xuân nghĩ thầm, đây đã từng là một đôi tay thật ấm áp.
Mặc dù lúc này nó lại khiến nàng hơi đau.
“Tôn Giả…” Thiếu nữ kia thấy Thái Âm Kiếm Tôn đến, cả người đều mềm nhũn.
Tiểu Xuân nhìn người trước mặt, hắn mặc một thân áo đen, hắn luôn thích mặc những bộ quần áo sẫm màu, chỉ là bây giờ, đồ hắn mặc trên người không biết đã tốt hơn biết bao nhiêu lần. Tiểu Xuân giương mắt, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy gương mặt hắn, nàng khựng lại.
Gương mặt của hắn từng nét từng nét rõ ràng, nhẵn nhụi hơn trước rất nhiều, tóc cũng không còn khô xơ mà tản ra ở sau lưng. Mũi cao thẳng, đôi môi khỏe mạnh, trên trán còn có dấu ấn hình trăng màu trắng….
Chỉ là, những điều này không phải là nguyên nhân khiến Tiểu Xuân khựng lại.
Nàng khựng lại, là vì nàng nhìn thấy tấm vải che mắt của người đàn ông này, dù sao tấm vải cũ rách phối với trang phục đắt tiền như thế, có vẻ rất giật mình.
Một tay thiếu nữ vẫn còn đang bị Tiểu Xuân nắm chặt, nàng ta muốn tránh thoát, nhưng Tiểu Xuân lại không buông tay.
“Tôn Giả…” Thiếu nữ ngửa đầu nhìn Thái Âm Kiếm Tôn, xin hắn giúp đỡ.
Thái Âm Kiếm Tôn mở miệng, giọng nói trầm thấp.
“Cô có thể buông tay ra không?”
Tiểu Xuân không nói gì, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Hoặc là nói, nàng đang nhìn hai mắt của hắn.
Không thể nói….
Tiểu Xuân thầm nói trong lòng.
Nếu bây giờ lên tiếng, mọi thứ sẽ tràn ra.
Những thứ mà nàng nghĩ rằng nàng đã chôn giấu rất sâu, nhất định sẽ tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.