Thâm Tình Đến Muộn, Không Bằng Cả Cỏ Rác

Chương 7:




11.
Bởi vì trong phòng quần áo hỗn độn đầy đất.
Mạnh Khê đang cùng nam thứ trong quyển sách này triền miên ở trên giường, hai người đang trong giai đoạn cao trào nhất không thể tách rời.
Mạnh Khê vừa trải qua tổn thương bị người yêu vứt bỏ trước mặt mọi người, cô đau khổ đến quán bar uống rượu gặp được nam thứ vẫn luôn thầm lặng bảo vệ cô.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu, trong cơn say không tự chủ được hôn nhau rồi về đến căn hộ này dùng thân thể giải toả nỗi đau tâm hồn.
Buồn cười nhất chính là sự tự cao của Tần Trạch.
Hắn cho rằng mình đã cho Mạnh Khê tất cả những thứ mà cả đời này cô khó có thể với tới, thì sẽ khiến cô mãi phụ thuộc vào hắn.
Chỉ là con người vốn dĩ không phải đồ vật, mỗi người đều có tính độc lập của riêng mình cho dù có là kẻ nào cũng sẽ không thể thay thế được điều đó.
“A a a a a a a!!!!!”
Tôi bịt lỗ tai, nhìn Tần Trạch hai mắt đỏ ngầu gào thét xông về phía bọn Mạnh Khê.
Hắn túm lấy người đàn ông trên giường cho anh ta một bạt tai nhưng mà liên tiếp mấy ngày nghỉ ngơi không tốt cộng thêm ăn uống không điều độ, hắn so với nam thứ thân thể cường tráng suy yếu không ít rất nhanh liền rơi vào thế yếu.
Nam thứ lại mượn cơ hội phát tiết oán hận, một bên đè trên người đấm hắn một bên hung tợn kích thích hắn:
“Tần Trạch mày tưởng rằng mình vẫn còn là sủng vật được chủ nhân bảo hộ sao? Mày tính là cái thá gì? Mày có được xem là đàn ông không?”
“Khắp thiên hạ đều biết rời khỏi Lục Nhiễm thì mày cả súc vật cũng không bằng! Thiên kim đại tiểu thư người ta giúp đỡ mày mày lại không biết quý trọng còn tra tấn cô ấy đến ch.ết, hôm nay lại gây tai hoạ đến cho Khê Khê, Tần Trạch mày có tin tao sẽ trực tiếp phế mày hay không!”
Mạnh Khê sợ hãi chỉ trốn ở góc giường kéo chăn che thân thể mình không ngừng run rẩy khóc.
Mà khuôn mặt Tần Trạch máu và nước mắt hoà lẫn vào nhau, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên khàn khàn.
Nam thứ đánh hắn đến hấp hối, đột nhiên ngừng lại cười nói:
“Đúng rồi Lục đại thiếu trong giới xã hội đen nói rằng muốn mua một món đồ ở chỗ của mày, vậy không bằng tao giúp mày nhận lấy số tiền này vậy. Tần Trạch đa tạ nha!”
Anh ta nhấc chân lên, hung hăng đá vào bụng dưới của Tần Trạch.
12.
Chờ Tần Trạch ở bệnh viện tỉnh lại, toàn bộ gương mặt của hắn đều là xanh đen, lõm vào thật sâu mà bên người cũng bị gắn một thứ.
Ống thông.
Trần Mạc đang ngồi ở đầu giường, trong tay cầm di thư của tôi tìm được trên người hắn.
Tần Trạch há miệng nhưng cổ họng đã sớm khàn khàn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.
“Tần tiên sinh……à không, Tần tiểu thư. "
Trần Mạc mỉm cười nói:" Mất đi thứ từng mang đến cho anh niềm vui vô hạn này, bây giờ có phải thoải mái hơn rất nhiều không?”
Giọng nói của anh dần trở nên u ám.
“Anh biết không? Ngày mười lăm tháng tám năm ngoái mưa to Nhiễm Nhiễm đến kỳ kinh nguyệt đau bụng dữ dội, anh chạy ra ngoài nói muốn gọi bác sĩ giúp cô ấy nhưng nửa đường anh lại nhận được điện thoại của Mạnh Khê. Cô ấy ra ngoài du ngoạn bị nhốt ở vùng ngoại ô muốn anh đi đón cô ấy.”
“Anh biết không? Trong đêm mưa anh và Mạnh Khê triền miên ở ngoại ô có một cô gái chịu đựng đau bụng một mình đi ra ngoài tìm anh, cô ấy còn tưởng rằng anh vì cô ấy mà bị mắc kẹt trong mưa.”
“Hai người các ngươi củi khô lửa bỏng không biết liêm sỉ, khiến cô ấy suýt nữa bị một đám say rượu kéo vào hẻm nhỏ…………….”
Hàm răng Trần Mạc phát ra tiếng vang rất nhỏ, anh khẽ run rẩy nói: "Nếu đêm đó tôi không trùng hợp đi ngang qua anh có biết Nhiễm Nhiễm của tôi sẽ trải qua chuyện đáng sợ cỡ nào không..."
Ánh mắt anh hung ác nham hiểm nhìn về phía Tần Trạch.
“Ngày hôm sau cô ấy muốn anh cùng đi cục cảnh sát báo án, anh lại cho rằng là cô ấy tự biên tự diễn bịa đặt nói dối còn mắng cô ấy đáng đời!"
“.….”
Hốc mắt Tần Trạch đỏ lên.
“Đều đã qua rồi. "
Trần Mạc đột nhiên cầm lấy một con dao gọt trái cây, tinh tế gọt quả táo đặt ở đầu giường Tần Trạch.
Thần sắc anh vô cùng dịu dàng:
"Biết không? Lần đầu tiên tôi gặp Nhiễm Nhiễm là ở trường. Khi đó tôi bị cảm nắng trong tiết thể dục được đưa vào phòng y tế, cô ấy làm lớp trưởng chủ động đi chăm sóc tôi. Cô ấy cũng ngồi ở đầu giường gọt táo cho tôi như vậy.”
Ngón tay người đàn ông thon dài mà sạch sẽ: "Cô ấy nói cô ấy thích gọt táo ra một lớp da hoàn chỉnh, như vậy ăn sẽ ngon hơn."
Tần Trạch chỉ im lặng nhìn anh.
Chẳng bao lâu sau Tần Trạch kết thúc một ngày hội nghị, nổi giận đùng đùng trở lại biệt thự tôi cũng gọt táo cho hắn như vậy.
Chỉ là khi đó hắn không chút lưu tình hất tay tôi nói:
"Tôi không có tâm trạng nghe cô nói những chuyện này, cô đừng làm phiền tôi.”
"Vậy bây giờ hãy để quả táo này thay Nhiễm Nhiễm quyết định vận mệnh của anh đi."
Trần Mạc cười ngẩng đầu: "Nếu như lớp vỏ gãy......"
Tần Trạch nhìn anh ánh mắt dần dần hoảng sợ, hắn giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên kêu cứu lại bị Trần Mạc trực tiếp nắm lấy bả vai ấn trở về.
“Nhiễm Nhiễm khi còn sống rất đau, thân thể và tinh thần đều đau. Cô ấy đau đến ăn không ngon ngủ không yên, đến cuối cùng ngay cả hít thở một ngụm không khí xương cốt cũng sẽ rất đau. Cô ấy thích ăn dâu tây nhưng anh tịch thu tất cả tiền của cô ấy, cô ấy căn bản không mua nổi dâu tây.”
"Tôi thích cô ấy lâu như vậy, tôi coi cô ấy là ánh sáng của tôi, là tín ngưỡng của tôi... Hiện giờ anh hủy diệt ánh sáng của tôi, Tần Trạch anh nói tôi có nên gi.ết anh không?"
Trần Mạc mạnh mẽ giơ con dao lên đâm xuống nhưng khi đao đâm vào cổ Tần Trạch mũi dao đột nhiên dừng lại.
Tần Trạch nhắm chặt mắt, mặt như màu đất trong phòng tản mát ra một mùi khó ngửi.
“Ha ha ha......”
Trần Mạc cúi đầu nở nụ cười.
"Tần Trạch, anh bị dọa đến không khống chế được, bây giờ bộ dáng của anh thật khó coi, nếu Nhiễm Nhiễm nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng ghét bỏ anh?"
“Không.................."
Trong mắt Tần Trạch toát ra vẻ khẩn cầu, đây là câu đầu tiên hắn khó khăn nói ra sau khi tỉnh dậy.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh. "
Trần Mạc đứng lên phía sau có mảng lớn ánh mặt trời chiếu vào.
"Tôi muốn nhìn anh từng bước từng bước chìm xuống địa ngục, tôi muốn anh dùng cuộc đời này vì Nhiễm Nhiễm chuộc tội."
Quả táo trong tay anh thoát lực rơi xuống đất vỡ tung toé, lớp vỏ được cắt hoàn chỉnh trượt xuống một bên.
Trần Mạc đi ra cửa.
Tần Trạch giãy dụa đi nhặt cái gọi là “di thư” của tôi bị rơi nhưng khi hắn mở ra mới phát hiện một chữ cũng không có.
"Nhiễm Nhiễm..."
Hắn khàn giọng ngã trên mặt đất.
"Em ngay cả một chữ cũng không muốn nói với anh sao..."
Tôi không muốn nhìn thiếu niên từng hăng hái biến thành bộ dáng điên cuồng chật vật như bây giờ, xoay người bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.