Thám Tử Địa Ngục

Chương 29: Trận chiến của quái thú truyền thuyết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương lão:“đa tạ lòng tốt của ngươi nhưng tên Từ Ngôn không dễ đối phó vậy đâu. Hắn có đội quân hùng hậu và những tên thuộc hạ tài năng bảo vệ hắn. Đừng nói là tiếp cận hắn cho dù muốn ra khỏi thành phủ này của hắn cũng đã là một chuyện không thể rồi”
La Giang Nam:“tôi biết hắn rất nguy hiểm nhưng cũng vì thế mà tôi càng phải đối đầu với hắn. Vì chỉ khi đối địch với hắn mới có thể đánh bại hắn”
Vương lão:“nhưng ngươi phải cẩn thận tên khốn đó rất gian xảo đấy. Thời gian của ta cũng không còn nữa rồi. Xem như đây là món quà cuối cùng ta dành tặng cho ngươi”
Vương lão nói xong thì chạm vào người La Giang Nam đột nhiên thân thể của La Giang Nam bỏng rát rồi một lúc sau toàn thân của hắn chìm trong ngọn lửa. Ngọn lửa đau rát thiêu đốt thân thể hắn một lúc lâu sau mới dập tắt. Vương lão tan biến vào hư không vô định vô hình.
La Giang Nam tỉnh dậy không thấy Vương lão đâu. Nhưng kỳ lạ là chỗ mà Vương lão chạm vào đã có một hình ngọn lửa rất kỳ lạ.

La Giang Nam thấy ngoại trừ vết thương do trận chiến với quái thú thì toàn bộ thân thể hắn không hề có một vết bỏng nào. Còn cái hình đầu lâu rực lửa này là sao?
La Giang Nam rời khỏi hang động đó đi ra tìm Khổng Thiên. Hắn vừa rời khỏi hang động quay trở lại chỗ của Khổng Thiên thì thấy Khổng Thiên đang đánh nhau với Hắc Ưng. Cả hai loài thú này đều là những loài thú trong truyền thuyết đã tuyệt chủng từ lâu. Khổng Thiên có khả năng di chuyển linh hoạt và có thể phóng ra lửa và hấp thụ được sấm sét và chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân. Còn Hắc Ưng loài chim truyền thuyết đã tuyệt chủng từ rất lâu này có thể tạo ra một loại lửa đen có khả năng hấp thụ sức mạnh của người khác khi họ chạm phải ngọn lửa này, người ta gọi ngọn lửa này là hắc diệm. Hắc Ưng ở trên bầu trời được mệnh danh là tia chớp đen vì tốc độ bay của nó nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. nếu xét về khả năng chiến đấu thì Khổng Thiên có vẻ lợi hại hơn Hắc Ưng nhưng xét về kỹ năng bá đạo thì Hắc Ưng có lợi thế hơn Khổng Thiên rất nhiều. Trận chiến của hai loài thú truyền thuyết này kinh khủng đến nỗi phá hoại cả nửa khu rừng. Hắc Ưng phun hắc diệm về phía Khổng Thiên. Khổng Thiên nhảy lên tránh ngọn lửa đó. Toàn thân Hắc Ưng là hắc diệm bao bọc xung quanh. Khổng Thiên gầm lên một tiếng thì một tia sét đánh trúng Khổng Thiên. Hắc Ưng thấy vậy lao lên tấn công Khổng Thiên nhưng Khổng Thiên tránh được và phóng một chùm năng lượng cực mạnh về phía của Hắc Ưng do tốc độ quá nhanh nên Hắc Ưng không tránh kịp đã bị tan thành tro bụi. Khổng Thiên thấy Hắc Ưng đã chết nên cũng mệt mỏi ngã xuống. La Giang Nam tìm vài cây thảo dược trị thương bôi lên vết thương của Khổng Thiên. sau một lúc, vết thương của Khổng Thiên đã hồi phục hoàn toàn. Hắn và La Giang Nam cùng rời khỏi ngọn núi chứa đầy thú dữ này. La Giang Nam đưa hắn về nhà làm cho mọi người sợ khiếp hồn.
Thiên Minh:“ngươi sao lại mang con quái thú này về vậy? đó là loài thú truyền thuyết từng là vua của các loài thú cổ đại, nếu tôi không lầm thì loài thú đáng sợ này đã tuyệt chủng từ mấy thiên niên kỷ trước. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”
Hoàng Bảo Thiên:“con quái thú truyền thuyết này là Khổng Thiên đúng không?”
La Giang Nam:“đúng, sao vậy?”
Hàn Tuyết Nguyệt:“bọn ta chờ ngươi suốt mấy ngày qua ngươi lại mang về một con quái thú truyền thuyết để hù dọa bọn ta. Ngươi thật quá đáng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.