Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 59: Vì em




Bách Chính có một chiếc xe đậu ở Hằng Việt, chiệc xe này là Từ Học Dân tặng câu nhận dịp sinh nhật mười bảy tuổi. Vẫn luôn để ở trong bãi đỗ xe trong trường.
Đồ nhà họ Bách cậu không động vào nữa, toàn bộ đều gửi trả lại cho Bách tổng.
Bách Chính nhìn thiếu nữ cả khuôn mặt viết hai chữ “Xong đời”, cậu nhịn không được cười, thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe.
Bách Chính biết cô xoắn xuýt không thôi, cũng không nói chuyện, chuyên chú lái xe.
Mưa từng hạt rơi trên cửa xe, tản ra thành từng đóa hoa, lại bị gần gạt nước gạt đi.
Tới gần nhà của Dụ Sân, lúc Bách Chính lại nhìn Dụ Sân, hốc mắt cô vẩn đỏ ửng như cũ.
Dựa vào đầu óc của cô nàng này, suy nghĩ nhất định như ngựa chạy thoát cương, ước chừng đều nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất rồi.
Cậu dừng xe, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của mình ra.
Dụ Sân bị dọa tỉnh táo lại: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Thiếu niên chỉ cởi ba nút áo, cậu giơ tay bật đèn trong xe lên, dưới ánh đèn, cậu lộ ra một mảng lồng ngực, còn có xương quai xanh gợi cảm.
Thiếu niên thích vận động, cơ thể vốn đã nảy nở, cho dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi, cũng có thể lờ mờ nhìn ra từng múi cơ bắp.
Cô giống như chú nai đang hoảng loạn, hận không thể lập tức xuống xe, Bách Chính nhịn cười: “Đừng sợ, chỉ là muốn cho em xem vết sẹo của anh thôi.”
Hai chữ cuối cùng cũng khiến Dụ Sân bình tĩnh lại một chút.
Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chẳng phải trước kia em rất tò mò sao? Vết thương trên cổ, là Mục Mộng Nghi dùng dao đâm lên, lúc đó bà ta thực sự muốn anh chết, đâm vào vô cùng mạnh. Sau đó anh vì chọc giận bà ta nên cố ý đi xăm một con cùng kỳ lên đó, khiến mỗi lần bà ta nhìn thấy anh sẽ nghĩ ngay tới chuyện đó.
Cũng trong năm đó, anh học được hút thuốc uống rượu chơi game. Em cũng biết, anh không phải con trai nhà họ Bách, từ nhỏ tất cả mọi người đều nói, anh trưởng thành chắc chắn sẽ là một tên cặn bã.
Anh nghĩ rằng, nếu như có thể nhìn thấy những người này sợ hãi, quỳ xuống xin tha, vậy làm một tên cặn bã có gì không tốt?”
Dưới ánh đèn ấm áp của xe, giọng nói kìm lòng không đậu thấp đi vài phần: “Thứ duy nhất không tốt chính là, em chán ghét anh. Đây mới là việc tồi tệ nhất trên đời này, cho nên dù tất cả mọi người đều cảm thấy anh chắc chắn là một tên cặn bã rác rưởi, nhưng có một ngày, anh muốn em nhìn thấy, anh có thể rất tốt.”
Tiếng hô hấp của Dụ Sân đều nhẹ đi nhiều, cô nhịn không được gật đầu.
Bách Chính cong môi: “Anh sống trong bóng tối quá nhiều năm rồi, tương lai anh sẽ đứng dưới ánh sáng mà em có thể nhìn thấy, tới lúc đó, em sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Dụ Sân chớp mắt, rõ là không phải lời tỏ tình, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có một chút ngượng ngùng.
Cuống họng cũng giống nhưu bị người ta chặn lại, ngượng đến chẳng phát ra nổi âm thanh nào.
Bách Chính thấy cô ăn mánh này rồi, nên nghiêm chỉnh nói: “Em chăm chỉ học hành, thi đại học của em, tháng tư sang năm, quốc gia sẽ tổ chức lại cuộc thi chọn vận động viên, tới lúc đó anh sẽ tranh thủ được không?”
Dụ Sân đáp: “Ừm.”
Thiếu nữ nhỏ thó, ngoan ngoãn ngồi đối diện với cậu, trong lòng Bách Chính cười to, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút mềm mại.
Tuy là lời dỗ dành cô, nhưng tuyệt không phải lời lừa dối. Cậu muốn trở thành người tốt đẹp nhất trên thế giới này, đứng bên cạnh cô.
Cuộc đời này cậu sẽ không cho phép mình lừa dối cô lần thứ hai nữa, trên người cậu mang theo bao vết thương, cho dù là vì khiến cô mềm lòng, nhưng cũng thực sự sợ cô sẽ ghét bỏ không đẹp mắt.
Bách Chính đóng lại nút áo.
Cậu xuống xe trước, bật mở chiếc cô để Dụ Sân xuống xe.
Bách Chính đưa ô cho cô, trên môi Dụ Sân dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu, hiện tại cả người cô chỗ nào cũng cảm thấy không ổn, gật đầu lung tung, đang muốn chạy về hướng nhà mình.
Một chiếc đèn pin chiếu qua màn mưa tới.
Dụ Sân bị dọa suýt nữa thì kêu ra tiếng.
Bách Chính bảo vệ đôi mắt cô, nâng mắt nhìn qua.
Trên con đường nhỏ có một thiếu niên cầm đèn pin đi lại đây, mặt cậu không biểu tình nhìn bọn họ.
Hai má Dụ Sân nóng bừng lên, có chút chột dạ: “Anh hai.”
Khóe miệng Dụ Nhiên hơi giựt, cậu cầm chiếc cô, tắt đèn pin đi. Dụ Nhiên đi qua, muốn túm đồ ngu xuẩn này từ chiếc ô của người khác về.
Bách Chính ngay lập tức ngăn tay cậu lại.
Dụ Nhiên nhàn nhạt nhìn Dụ Sân một cái.
Dụ Sân vội vàng chui vào ô của cậu: “Bách Chính tạm biệt.”
Bách Chính giơ tay ra ngón tay cuộn thành nắm đấm, nghĩ tới đây là anh trai của Dụ Sân, tay cậu lại nhét vào túi quần, nỗ lực rặn ra một nụ cười: “Tạm biệt.”
Dụ Nhiên nhìn Bách Chính một cái, cậu vốn ít lời, không nói thêm lời nào, quay người đi luôn.
Dụ Sân mẫn cảm phát hiện ra anh hai đang bất mãn. Tối nay cô làm việc xấu, rũ đầu nhụt khí, giống như một con chim cút đi theo sau lưng Dụ Nhiên.
Nội tâm Dụ Nhiên: Em gái không nghe lời.
“Anh, sao anh lại ra đây vậy, là đi tìm em à? Ba mẹ có phải rất gấp không, em tới Hằng Việt một chuyến, không nghĩ tới lại về muộn thế này.”
Dụ Nhiên đơ mặt: Không nghe lời, trêu chọc biến thái.
“Anh hai, có phải anh tức giận không?” Cô thực sự rất hoảng, chạy vòng tới trước mặt Dụ Nhiên, mặt Dụ Nhiên chẳng có biểu tình gì nhìn vào mắt cô.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Dụ Sân nhìn vẻ mặt vạn năm không đổi của cậu, thực sự rất khó nhìn ra rốt cuộc có tức giận hay không.
Trên mặt Dụ Nhiên bình tĩnh, trong lòng: Muốn đánh chết mày.
Trong lòng cậu đang lóe ra mấy cách khiến em gái cách xa thiếu niên không dễ chọc kia, mà toàn bộ đều bị đạp đổ.
Dụ Nhiên lần đầu nếm được tư vị hóc búa này.
Đồ ngu xuẩn này còn cản đường cậu.
Cô nói: “Anh hai, anh đừng giận nữa.”
Cậu giận cái gì chứ? Cậu lạnh nhạt nhìn Dụ Sân một cái, tự mình che ô đi về.
Dụ Sân: “…” cô che lấy đỉnh đầu mình, vội vàng đuổi theo.
Dụ Nhiên quay đầu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh chiếc xe một cái, quả nhiên đôi mắt đen láy kia vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.
Dụ Sân một đường chạy bước nhỏ trong màn mưa, người kia ước chừng cực kỳ muốn qua đây, nhưng vẫn nhịn được.
Chẳng hiểu sao nội tâm Dụ Nhiên sung sướng hơn rất nhiều.
Dù sao có người đau lòng nhất.
Vừa lúc để con nhóc này tỉnh táo lại một chút, loại người nào cũng có thể tới gần sao?
*
Cuối tuần vừa qua đi, thì đã tới cuối tháng sáu rồi.
Bách Chính và bọn Kiều Huy luyện tập, mùa hè cực kỳ khổ.
Bách Chính cúi đầu, buộc chặt dây kéo ở eo, một đầu dây bên kia nối liền với lốp xe.
*Min: các nàng hình dung được không ạ, chính là buộc lốp xe vào lưng rồi chạy ý, cái này luyện tập sức bền. Hù nghĩ mà toát mồ hôi luôn.
Kéo lốp xe chạy có thể tăng cường sức mạnh của cơ bắp và tốc độ.
Mặt trời rực lửa, cao cao trên đỉnh đầu.
mặt Kiều Huy khổ sở, cũng buộc dây thừng lên eo mình, cậu nhịn không được oán trách nói: “Đây là để cho người làm sao? Làm vận động viên vất vả quá rồi, em cảm thấy thể lực vẫn chưa luyện xong đã bị phơi thành cá khô luôn.”
Bàng Thư Vinh cũng cảm thấy sầu khổ.
Trước khi chưa chính thực luyện tập, các loại hình tượng đều tưởng tượng cực kỳ hoàn mỹ, mà đến khi thực sự bắt đầu luyện tập, đúng là cực khổ mà người thường không thể nào chịu được.
Bách Chính nói: “Bắt đầu.”
Nhóm thiếu niên chạy đi, Bách Chính chạy dẫn đầu, tuy là chạy chậm, nhưng trông cậu cực kỳ thả lỏng.
Kiều Huy đuổi không kịp, một cái lơ đễnh, nhìn thấy biểu tình của Bách Chính: “Anh Chính đang cười, vãi đạn.”
Đây là chuyện con người làm ra ư?
Dưới loại đãi ngộ không dành cho con người này, còn có thể cười được.
Có phải Bách Chính bị điên rồi không.
Lời này của cậu ta vừa nói ra, Bàng Thư Vinh cả đầu đầy mồ hôi cũng ngẩng lên nhìn sang, không biết anh Chính đang nghĩ cái gì, rõ ràng đã không tập trung.
Vốn vận động chạy chậm này, cậu dường như không cảm thấy sức nặng sau lưng. Trong mắt mang theo ánh sáng của sự vui mừng, chạy rất nhanh. Còn để lại đám thiếu niên mơ màng, phát ngốc mà nhìn cậu.
Bàng Thư Vinh nói: “Chúng mày nói, chúng ta đuổi kịp lên, liệu anh ấy có phát hiện ra không?”
Đại Quang phụt cười.
Cho nên một đám thiếu niên dứt khoát đứng tại chỗ, xem tới khi nào Bách Chính mới phát hiện bọn họ không đuổi theo.
Mãi đến khi kết thúc một vòng, Bách Chính trực tiếp lướt qua bọn họ.
Kiều Huy không nhịn nổi nữa, cười gập cả eo.
“Anh Chính, anh còn chạy?”
Bách Chính dừng bước lại, cậu quay đầu, một đám thiếu niên cười xấu xa đang ùa lại vây quanh cậu.
“Anh Chính, có chuyện tốt gì à? Anh cười đến ngốc luôn kìa.”
Bách Chính đẩy bọn họ ra: “Cút.”
Trong mắt cậu mang theo ý cười, đám thiếu niên chẳng sợ.
Bàng Thư Vinh nói: “Phải đó, lần đầu thấy tâm trạng anh tốt nhưu thế luôn.” ý cười trong mắt, đều sắp tràn ra đến nơi rồi.
Kiều Huy nháy mắt ra hiệu: “Hôm anh đưa nữ thầnv ề, xảy ra chuyện gì kể nghe coi.”
Bách Chính cong môi: “Được rồi đó, là chúng mày có thể nghe sao?”
Lượng tin tức trong câu nói đủ lớn, đám thiếu niên thi nhau rú lên.
Bàng Thư Vinh cười cười lắc đầu, bọn họ và Bách Chính quen biết đã lâu rồi, lần đầu tiên thấy không khí xung quanh cậu dính một chút ngọt ngào và mãn nguyện.
Phảng phất như tương lai vốn mờ mịt, đột nhiên sáng rực rỡ lên đủ màu.
Thiếu niên vì điều này mà có sức lực dùng mãi không hết.
Rõ ràng tính khí lớn như vậy, nhưng lại bắt đầu biết cười rồi.
Ánh mắt Bàng Thư Vinh bỗng nhiên ảm đạm đi, nếu người mà cậu thích kia, bây giờ vẫn ở bên cạnh cậu, đoán chừng cậu cũng sẽ vui vẻ như thế này.
Đừng nói bọn họ, ngay cả những người khác trong trường, đều cảm thấy tính tình Bách Chính tốt lên nhiều.
Lúc trước Bách Chính làm nhân viên bảo vệ an toàn, ai phạm kỷ luật, Bách Chính đều lạnh mặt, gần như dùng lỗi sau dí chết bọn họ. Bây giờ cậu chỉ nhẹ nhàng nhìn một cái, thi thoảng còn thả người.
Bách Chính nhịn không đi tìm Dụ Sân.
Cuối tháng sáu đã đến, sắp chuyển sang tháng bảy, trường học lại bắt đầu nghỉ hè rồi.
Bên Từ Học Dân cuối cùng cũng truyền tin đến.
Đinh Tử Nghiên và Lưu Quỳnh ở nước E xa xôi, muốn về nước.
Bọn họ không phải mở mày mở mặt về nước, mà bị lừa hết tiền, ở nước ngoài không sống nổi nữa.
“Người kia hoàn thành nhiệm vụ, hỏi những thứ này xử lý ra làm sao.”
Bách Chính nhìn một cái: “Là đồ của lão Bách, gửi trả lại cho ông ấy đi. Mục Nguyên thì đừng động, ném trả cho Đinh Tử Nghiên.”
Cậu cũng xấu xa cơ, những thứ Mục Nguyên tặng cho Đinh Tử Nghiên, đều được tính vào lịch sử đen rồi.
Lịch sử đen khẳng định phải giữ lại cho Mục Nguyên.
Từ Học Dân cười nói: “Vâng.”
“Lưu Quỳnh chẳng có học vị cao, ngôn ngữ không thạo, Đinh Tử Nghiên thì càng không phải nói, cấp ba còn chưa học xong. Biết được người đàn ông kia cuốn tiền của bọn họ rồi chạy, Lưu Quỳnh khóc ngất tại chỗ.”
Đương nhiên, Đinh Tử Nghiên cũng chẳng tốt hơn tí nào, mẹ cô ta ngất rồi, cô ta không dám ngất theo, cả người sụp đổ đợi người tỉnh dậy.
Không có tiền chẳng có học lực, không có công việc, hai người đó bị buộc phải về nước.
Ban đầu ảo tưởng cuộc sống ở nước ngoài có bao nhiêu đẹp đẽ tươi mới, đến nay có bây nhiêu nhếch nhác.
Càng huống chi, người vừa về tới, thì rơi vào địa bàn của nhà họ Bách.
Bách Chính nghĩ ngợi, tay cậu lười biếng chống cằm: “Gửi tin tức này cho lão Bách.”
Cậu thực tế cũng muốn xem, Bách Thiên Khấu sẽ làm gì hai mẹ con Lưu Quỳnh.
*
Đinh Tử Nghiên và Lưu Quỳnh nhếch nhác về nước, suýt chút nữa ngay cả tiền mua bình nước cũng không có.
Đinh Tử Nghiên cực kỳ oán hận Lưu Quỳnh, nếu không phải mẹ cô ta tham lam giàu có của người đàn ông kia, cho du ở nươc ngoài, bọn họ cũng có thể cả đời không lo ăn mặc.
Bây giờ tốt rồi, không câu được rùa vàng, tiền còn mất hết.
Lúc này cô ta không nghĩ đến, bản thân ban đầu cũng ngầm đồng ý với cách làm của Lưu Quỳnh.
Căn phòng trong nước trước kia nhà họ Bách mua cho, sớm đã bán mất rồi, đến nay một chỗ dung thân cũng không có.
Trong lòng bất mãn với mẹ mình, ngày tháng thì vẫn phải nương tựa vào bà mà trải qua.
“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Sinh nhật năm ngoái rực rỡ thế nào, ăn uống linh đình ở Khánh Công Yến, còn mời học sinh của nửa trường học, đến nay chẳng còn thứ gì, bụng đói kêu lục bục.
“Làm thế nào, mày hỏi tao làm thế nào à? Nếu không phải mày đưa ra cái chủ ý rách kia, còn không giữ được lòng bọn họ, chúng ta có đến nỗi lưu lạc như ngày hôm nay không?” Lưu Quỳnh mắng mỏ, “Thực sự không được, mày đi tìm Bách Chính, tìm Mục Nguyên cho tao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.