Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 27: Sư tỷ, có nhớ anh không?




Biên tập: Bột
Cùng ngày đó họ trở về thành phố C, trời mưa lất phất, Du Mỹ Anh lái xe tới đón bọn họ.
Sau khi đưa Trần Mịch Ngôn về, Du Mỹ Anh đưa Trình Yểu về thẳng nhà mình.
Lúc gặp Du Mỹ Anh ở sân bay, Trình Yểu đã cảm nhận được thái độ không thiện cảm của cô ấy, thế nên cả đường cô cực kỳ cẩn thận, chuẩn bị tinh thần bị phê bình.
Đúng như dự đoán, vừa vào nhà, cô đã bị Du Mỹ Anh mắng tới đầu rơi máu chảy. Trình Yểu ngoan ngoan nghe hết, không cãi lại một câu. Thấy Du Mỹ Anh mắng mệt rồi, cô còn chăm sóc rót cốc nước cho cô ấy.
Du Mỹ Anh nhận lấy nhấp một ngụm, nói: "Lại nói, chị cũng mừng vì đầu óc em vẫn chưa hỏng hẳn. Cuối cùng cũng biết tiếp nhận tiểu sư đệ!"
Khóe miệng Trình Yểu giật giật, từ chối cho ý kiến.
Du Mỹ Anh nhìn đức hạnh này của cô, không nhịn được gõ đầu Trình Yểu: "Trình Yểu em cũng đủ ác đấy, ngủ với người ta xong chạy mất. Em nói xem sao em có thể làm ra loại chuyện thất đức, vong tình bội nghĩa như thế hả?"
Trình Yểu trợn to hai mắt: "Sao chuyện này chị cũng biết?"
"Ha, em còn không biết xấu hổ mà hỏi chị? Sao chị biết à? Em không thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của tiểu sư đệ nhà em đó thôi! Chị hỏi cái gì mà cậu ấy không nói?"
Trình Yểu run nhẹ, không còn lời nào để chống chế.
Du Mỹ Anh lại trách cô mấy câu, cuối cùng cũng hết tức giận.
Sau bữa cơm chiều, Du Mỹ Anh trở về quán bar. Trình Yểu đi tắm, sau đó làm ổ trên salon xem TV. Tới 9 giờ, cô leo lên giường.
Lúc đó lại nhận được điện thoại của Trần Mịch Ngôn.
"A lô?"
"Sư tỷ, anh đây."
"Ừ, sao vậy?"
Đầu bên kia trầm mặc một hồi.
"Định đi ngủ?" Anh hỏi.
"Ừ, đang trên giường, anh thì sao?"
"Anh cũng vậy." Giọng anh hơi thấp.
Trình Yểu "ồ" một tiếng, nói: "Vậy anh gọi điện có chuyện gì?"
"Không có gì, gọi bừa một chút thôi."
Qua một giây, anh hỏi: "Sư tỷ, có nhớ anh không?"
Trình Yểu kinh ngạc tới ngẩn người sau đó cười rộ lên.
Thì ra anh muốn hỏi chuyện này.
"Cái này... Hình như không nhớ." Cô hướng về ống nghe, nhàn nhạt nói một câu.
Trần Mịch Ngôn không thấy được sự dịu dàng trong ánh mắt cô lúc này.
Điện thoại im lặng một hồi.
Qua mấy giây, đầu bên kia truyền tới giọng nói buồn rầu: "Ừm."
Trình Yểu cười ra tiếng: "Đồ ngốc."
"Lừa anh đấy." Cô nói.
Đầu bên kia cũng truyền tới tiếng cười trầm thấp của Trần Mịch Ngôn.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, ngày mai anh tới tìm em."
Trình Yểu đáp lời: "Được."
Ngày tiếp theo, Trần Mịch Ngôn đi làm lại. Lúc nghỉ trưa anh gọi điện cho Trình Yểu, hẹn thời gian để chiều gặp mặt.
Gần 6 giờ, Trần Mịch Ngôn chạy tới quán SEA.
Trình Yểu đang ngồi ở quầy bar uống nước hoa quả, Trần Mịch Ngôn liếc mắt đã thấy cô.
Anh đi tới bên cạnh cô, Trình Yểu thấy anh thì mắt sáng lên.
"Anh tới rồi?" Cô cười.
Trần Mịch Ngôn đột nhiên cúi người sát xuống rồi hôn lên gò má cô, sau đó ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra: "Đi ăn tối chứ?"
Sau cái chớp mắt kinh ngạc này, biểu cảm của Trình Yểu khôi phục lại như bình thường.
Chẳng qua chỉ là cái hôn giữa người yêu mà thôi, thái độ của anh đã cho cô biết điều đó.
Bọn họ ăn tối ở quán đối diện xong lại trở về quầy bar, tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện.
Lúc này, Trần Mịch Ngôn mấy lần muốn nói lại thôi.
Trình Yểu thấy kì lạ: "Anh có chuyện muốn nói?"
Trần Mịch Ngôn nhìn cô một chút, chần chừ hai giây rồi nói: "Chuyển tới ở cùng anh đi."
Trình Yểu thoáng trợn tròn hai mắt, rõ ràng cô rất giật mình.
"...Không được sao?" Trần Mịch Ngôn thấp giọng hỏi.
Trình Yểu rất bất ngờ, không biết phải trả lời ra sao. Dừng một lát, cô chần chừ rồi hỏi: "Trần Mịch Ngôn, anh đang... mời em ở chung sao?"
Mặt Trần Mịch Ngôn đỏ lên.
"Ừ." Anh dùng sức gật đầu.
"Ồ." Trình Yểu cũng gật đầu, dáng vẻ như ngộ ra. Nhưng cô vẫn không cho Trần Mịch Ngôn câu trả lời.
Cô chậm chạp không lên tiếng, Trần Mịch Ngôn có chút nóng nảy: "... Thế nên?"
"Thế nên cái gì?" Trình Yểu ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Trần Mịch Ngôn mím môi, sắc mặt không vui.
Trình Yểu đột nhiên nhận ra: "Anh nói chuyện ở chung hả..."
Trần Mịch Ngôn: "..."
Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo tia oán niệm.
"Em sợ không quyết định được." Trình Yểu nói: "Phải hỏi Du Mỹ Anh đã, hôm qua em vừa hứa với chị ấy sau này chuyện lớn nhỏ gì cũng sẽ không tự quyết định."
Trần Mịch Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, lấy điện thoại ra gọi cho Du Mỹ Anh.
Điện thoại vừa được kết nối, anh đã mở miệng gọi "chị Mỹ Anh" khiến Trình Yểu nghe mà sửng sốt ——
Từ lúc nào anh đã quen thân với Du Mỹ Anh như thế rồi?
Trình Yểu còn chưa nghĩ ra, Trần Mịch Ngôn đã cúp điện thoại, mặt đầy ý cười, nói: "Đi thôi, đi thu dọn đồ đạc."
Khóe mắt Trình Yểu giật giật. Đây là chị họ thân thiết đó sao? Vậy mà có thể dễ dàng quét cô ra cửa như vậy...
Dọc đường Trần Mịch Ngôn cực kỳ vui vẻ.
Trình Yểu không để ý tới anh, cô vẫn luôn chú ý tới chiếc xe.
Lúc đến dưới lầu nhà Du Mỹ Anh, Trình Yểu mới hỏi: "Xe em mua cho anh đâu rồi? Sao không lái?"
Trần Mịch Ngôn nói: "Anh nói rồi, không cần bồi thường."
Trình Yểu ngẩn người: "Xe đó đâu?"
"Chị Mỹ Anh bán rồi."
Cái gì?!
Trình Yểu nổi giận: "Đó là cho anh."
"Anh không cần." Trần Mịch Ngôn nói: "Chị Mỹ Anh cất tiền giúp em rồi."
Trình Yểu không vui: "Ai cho hai người tự quyết định?"
Trần Mịch Ngôn hơi trầm mặc, ôn tồn nói: "Em cũng tự ý mua xe cho anh, sau đó tự ý rời khỏi anh đấy thôi?"
"..."
Trình Yểu há miệng nhưng phát hiện ra mình không thể phản bác.
Cô nhớ tới lời giáo huấn của Du Mỹ Anh.
Chuyện đó, rốt cuộc cô vẫn sai nhiều hơn.
Ban đầu không từ mà biệt, sau cùng lại làm anh tổn thương. Đâu thể vì anh không nói mà vờ như không phát sinh chuyện gì được.
Cô cắn môi nhìn anh, không biết nên nói gì.
Trần Mịch Ngôn hơi hối hận vì lời bật thốt vừa rồi của mình. Những chuyện kia đã qua rồi, vì sao anh lại nhắc tới khiến cô không vui đây?
Rõ ràng muốn thấy dáng vẻ vui cười của cô mà? Chớp mắt một cái, anh chủ động nhận sai: "Xin lỗi."
Chóp mũi Trình Yểu cay cay: "Sao lại xin lỗi? Anh nói không sai."
"Sư tỷ, chúng ta đừng nhắc lại chuyện trước kia."
Trình Yểu gật đầu: "Được."
Lúc sắp xuống xe, cô kéo anh, trịnh trọng nói: "Trần Mịch Ngôn, sau này em sẽ không bội tình bạc nghĩa với anh."
____
Đồ đạc của Trình Yểu không có mấy, nhiều thứ đã được trợ lý xử lý lúc giúp cô dọn nhà. Hiện tại bên người cô chỉ còn lại quần áo, rất nhanh đã thu dọn xong.
Tối hôm đó, cô chính thức chuyển vào căn hộ của Trần Mịch Ngôn.
Không ngờ Trần Mịch Ngôn đã sớm chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho cô. Trong tủ giày còn đặc biệt để sẵn dép đi trong nhà màu kem, phòng tắm để bàn chải và cốc súc miệng mới, là kiểu tình nhân với anh. Ngay cả tủ quần áo cũng để trống ba ô để cô treo quần áo vào.
"Anh chuẩn bị lúc nào?" Cô kinh ngạc hỏi.
Trần Mịch Ngôn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "... Ngày em đi."
Hết chương 27.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.