Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 30: Vì anh ta sao?




Biên tập: Bột
Trình Yểu đi từ nhà vệ sinh nữ ra, đứng ở bồn rửa tay dùng chung cho cả nam và nữ. Cô nhìn mình trong gương rồi ngẩn người tới mấy giây, sau đó mới nhìn chằm chằm vòi nước chảy ào ào, nghiêm túc rửa sạch bọt trên tay.
Lần nữa ngẩng lên, cô nhìn thấy bóng dáng đàn ông đứng sau mình trong gương. Lúc tầm mắt họ giao nhau, cô thấy tất cả những chuyện này như một giấc mộng.
Ác mộng.
Trình Yểu rửa sạch tay, xoay người nhìn thẳng rồi đi lướt qua Lộ Hứa.
Đi được mấy bước, cổ tay trái của cô bị giữ lại. Tay cô rất lạnh, tay anh ta lại cực nóng.
Ngực Trình Yểu mất kiên nhẫn tới phát đau. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng: "Buông tay." Hai chữ nhẹ như than thở.
Lộ Hứa cau mày, ánh mắt đọng trên khuôn mặt cô hồi lâu. Anh ta nắm cổ tay cô, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Buông tôi ra." Trình Yểu dùng tay phải đẩy anh ta, nhưng lại bị Lộ Hứa bắt được.
"Để anh nhìn em một chút." Anh ta nói.
Trình Yểu sợ run một giây, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười. Cô ngửa đầu nhìn mặt anh ta, đôi môi màu hồng khẽ mở: "Anh nhìn cái gì?"
Ánh mắt Lộ Hứa thâm sâu, cau mày im lặng không nói.
Trình Yểu dùng sức một chút, hai cùi chỏ hung hăng huých tới. Cô tránh thoát khỏi anh ta, cơ thể hơi ngã ra phía sau. Lộ Hứa muốn kéo cô lại nhưng đã muộn một bước. Trình Yểu ngã nhào trên lối đi, túi đeo trên vai rơi xuống đất khiến đồ đạc bên trong tán loạn. Nhìn qua sẽ thấy cô rất chật vật.
Xung quanh có không ít người, họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Trình Yểu.
Lộ Hứa vội tới đỡ cô, Trình Yểu nói: "Xin anh đừng động vào tôi."
Lộ Hứa cứng đờ. Anh ta chỉ biết đứng ngẩn người, nhìn cô nhặt đồ đạc cho vào túi xách, cầm túi khoác lên vai.
"CiCi..." Lúc Trình Yểu xoay người, Lộ Hứa đã gọi ra tiếng.
Hai chân Trình Yểu chững lại, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Cách mấy mét, Trần Mịch Ngôn đang hồn bay phách lạc đứng đó. Bóng người cao ngất của anh cô đơn tới dị thường.
Rõ ràng anh đã nghe được một tiếng CiCi kia.
"Em có nhũ danh..."
"CiCi... chỉ người nhà mới gọi như vậy..."
"Ừ, chỉ cho anh gọi thôi."
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
"Trình Yểu sư tỷ có bạn trai yêu đã 7, 8 năm. Hiện giờ đang yêu xa..."
"Hình như đang đi học ở Đế Đô, trước kia đã tới 2 lần, bây giờ tôi chưa từng gặp lại. Có người thấy anh ta và Trình Yểu sư tỷ hôn nhau ở cửa phía Tây, nghe nói rất tuấn tú đấy..."
"Đây là sự thật được mọi người công nhận rồi, phái nam trong giới biện luận luôn ao ước Trình Yểu sư tỷ có thể tụ thành một đoàn. Có điều chưa có cơ hội bày tỏ đã thất tình hết rồi..."
"Nghe người của khoa văn nói, Trình Yểu sư tỷ tốt nghiệp xong sẽ chuẩn bị kết hôn. À đúng rồi, bọn họ còn định cùng sang Anh nữa..."
"Sư tỷ sang Anh phải không?"
"Ừ, đúng vậy."
"Đi... cùng bạn trai?"
"Ừ, có điều sẽ kết hôn trước."
"Ồ... Là vậy sao..."
Giờ khắc này, tất cả những mảnh ghép trong kí ức tụ lại khiến đầu Trần Mịch Ngôn ầm ầm vang dội. Cảm giác lòng như tro tàn năm đó lại ập về trong nháy mắt.
Người bạn trai 7, 8 năm của cô trong tin đồn kia...
Tình địch anh chưa từng gặp mặt kia...
Người đàn ông anh vừa hâm mộ vừa ghen tị nhiều năm kia...
Là Lộ Hứa.
Vậy mà lại là... Lộ Hứa.
Giờ đây Trần Mịch Ngôn đã thông suốt mọi mơ hồ trong lòng. Chuyến đi tới Edinburgh anh đi cùng Lộ Hứa năm đó lại hướng tới cùng một mục tiêu, cùng một người.
Mà mối tình đầu ghi tạc trong lòng Lộ Hứa không nói rõ kia lại chính là Trình Yểu.
Nếu như lúc ngồi trên bàn cơm Trần Mịch Ngôn còn không xác định, vậy thì lúc này anh không còn lí do nào để không tin nữa.
Đây gọi là gì?
____
Đây gọi là gì?
—— Duyên phận chó má.
Trình Yểu nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cả quãng đường đều yên lặng. Trần Mịch Ngôn cũng không nói một lời, an an tĩnh tĩnh lái xe.
Đến nhà, Trình Yểu tự ý vào phòng vệ sinh đi tắm. Trần Mịch Ngôn đứng trước cửa nhà vệ sinh một lúc, sau đó tới ngồi xuống ghế salon. Robby nghe được động tĩnh thì chạy vào từ sân thượng, nó nhiệt tình cọ cọ bên chân anh, như khẩn cầu thương xót cho kẻ hèn mọn này.
Đáng tiếc thay, lúc này Trần Mịch Ngôn không có tâm tư chơi đùa với mèo.
Anh nhìn Robby sẽ nhớ tới Lộ Hứa, nhớ tới việc trước khi ra cửa, anh và Trình Yểu đã bàn bạc sẽ thương lượng quyền sở hữu Robby với Lộ Hứa.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian một bữa cơm, mọi thứ đều không còn như cũ.
Lòng Trần Mịch Ngôn cực kỳ phiền não, anh quay mặt đi không muốn nhìn Robby nữa.
Trình Yểu ở trong nhà vệ sinh lâu hơn bình thường. Lúc đi ra, cô thấy Trần Mịch Ngôn nhắm hai mắt dựa vào ghế salon, mi tâm nhíu chặt.
Robby ở bên chân anh.
Thấy Robby, Trình Yểu cũng phiền lòng.
Lúc này Trần Mịch Ngôn mở mắt ra.
Trình Yểu chỉ vào Robby rồi nói: "Mai đưa nó đi đi."
Trần Mịch Ngôn lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới "ừ" như đáp lại.
Robby như nghe hiểu điều bọn họ nói, nó ai oán "meo" hai tiếng rồi mở đôi mắt to lấp lánh nhìn Trình Yểu.
Trình Yểu hơi mềm lòng nhưng vẫn không thay đổi chủ ý. Cô không nói nữa, xoay người vào phòng ngủ sấy tóc.
Điện thoại của Trần Mịch Ngôn reo lên. Anh lấy ra xem thì thấy Lộ Hứa gửi tin nhắn tới: Chúng ta nói chuyện một chút đi. Ba giờ ngày mai, Moon Bar - quảng trường Thắng Nguyên."
Tới khi màn hình tối đi, Trần Mịch Ngôn mới bắt đầu gõ bàn phím.
Anh nhắn lại một chữ: Được.
Lúc Trần Mịch Ngôn vào phòng ngủ, Trình Yểu đã nằm trong chăn. Cô nhắm hai mắt, mái tóc đen nhánh, mềm mại xõa ra trên gối.
Trần Mịch Ngôn yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó vén một bên chăn lên nằm xuống cạnh cô.
Đèn ở đầu giường chưa tắt, ánh sáng màu vàng nhạt khiến con người ta thấy an tâm.
Trong chăn, Trần Mịch Ngôn dò tới chỗ tay Trình Yểu. Anh đan vào những ngón tay nhỏ nhắn của cô rồi nắm thật chặt. Anh biết cô không ngủ. Lúc anh chạm vào đã cảm nhận được tay cô hơi cứng lại.
"CiCi..." Anh vừa gọi xong đã hối hận. Anh nhớ Lộ Hứa cũng gọi cô như vậy.
Vì thế anh đột ngột đổi thành: "Sư tỷ."
Trình Yểu mở mắt ra, quay mặt sang nhìn anh.
Tầm mắt hai người ngưng lại một chỗ.
Trình Yểu liếm cánh môi khô khốc, đầu lưỡi màu hồng lướt từ bên mép rồi thu lại trong miệng.
Cổ họng Trần Mịch Ngôn hơi động.
"Trần Mịch Ngôn." Cô ấm giọng gọi một tiếng. Vừa định lên tiếng, anh đã áp tới hôn mà không nói một lời.
Trình Yểu ngẩn ra nhưng không cự tuyệt, đáp lại rất tự nhiên.
Tay Trần Mịch Ngôn thăm dò vào quần áo ngủ của cô, nhưng bị Trình Yểu ngăn lại.
"... Trần Mịch Ngôn..." Cô thở hổn hển, con ngươi như có tia nước.
"Hôm nay em không muốn." Cô mím môi: "Rất mệt."
Khuôn mặt anh tuấn của Trần Mịch Ngôn ửng đỏ, con ngươi đen thẫm nhìn cô. Một lát sau, anh thu tay về, nhích người ra rồi quay lưng đi.
Trình Yểu ngây ngốc nhìn bóng lưng anh.
Anh không sai gì cả.
Anh vốn không biết quan hệ của cô và Lộ Hứa.
Thậm chí... cô còn nhìn ra hoảng hốt và bất an trong anh.
Trình Yểu có chút đau lòng. Cô chậm rãi đến gần, đưa tay cầm lấy tay Trần Mịch Ngôn, sau đó cảm giác được anh hơi run lên.
Anh không động đậy, để mặc cho cô nắm.
"Trần Mịch Ngôn." Đầu cô để sau lưng Trần Mịch Ngôn, thấp giọng gọi tên anh.
Trần Mịch Ngôn không đáp lại.
Trình Yểu hỏi: "Anh không vui?"
"... Không." Giọng anh rất rầu rĩ.
Đầu Trình Yểu cọ cọ vào lưng anh, giọng ngàn ngạt: "Trần Mịch Ngôn, hôm nay tâm tình của em rất tệ."
Trần Mịch Ngôn yên lặng trong chốc lát, sau đó trở mình: "... Vì anh ta sao?"
Hết chương 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.