Dương Quá mời được Chu Bá Thông đến đoàn tụ với Anh Cô, làm cho Từ Ân yên tâm mà chết, lại có được cặp linh hồ, một phen vất vả, làm xong ba việc tốt, tất nhiên mười phần cao hứng, cùng Quách Tương và Thần điêu trở lại Vạn Thú sơn trang.
Huynh đệ họ Sử thấy Dương Quá mang về cả một cặp linh hồ, mừng không để đâu cho hết, liền chích huyết ở chân chúng, Sử Thúc Cương uống huyết rồi tự vận công trị thương.
Tối nay Vạn Thú sơn trang mở đại tiệc, mời Dương Quá ngồi ở vị trí cao nhất, bàn tiệc toàn các món thịt thú quý hiếm, như môi vượn, đùi sói, bàn tay gấu, bào thai hươu, toàn là các món lạ miệng người ngoài chưa từng thưởng thức, Thần điêu cũng được hưởng dụng.
Huynh đệ họ Sử và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ cũng không nhắc thêm về ân đức lớn lao của Dương Quá, trong thâm tâm người nào cũng hiểu rõ mạng sống của mình là do chàng ban cho, từ rày bất kể chàng sai khiến điều gì, họ dù phải chết cũng không dám khước từ. Tại bàn tiệc mọi người cao đàm khoát luận, toàn những chuyện lạ thường trong giang hồ.
Quách Tương từ lúc gặp Dương Quá lúc nào nàng cũng vui vẻ, nhưng tối nay lại lẳng lặng, chỉ nghe mọi người trò chuyện. Dương Quá liếc nàng, thấy sắc diện nàng ủ dột, cho rằng mấy ngày liền tiểu cô nương bôn ba lao lực, không tránh khỏi mỏi mệt, nên cũng không để tâm, đâu biết rằng Quách Tương buồn rầu vì sắp phải xa chàng.
Uống được vài chén rượu, đột nhiên cánh rừng bên ngoài có tiếng vượn kêu to, rồi mấy chục con vượn khác cùng kêu ầm ĩ. Huynh đệ họ Sử hơi biến sắc, Sử Mạnh Tiệp nói:
- Dương đại ca và Tây Sơn chư huynh cứ an tọa, tiểu đệ ra ngoài một chút xem sao.
Nói rồi ra khỏi sảnh.
Mọi người đều biết có ngoại địch xông vào rừng, nhưng ở đây tụ tập nhiều hảo thủ thế này, kẻ địch mạnh mấy cũng chẳng đáng sợ.
Sát Thần Quỷ nói:
- Nếu là vương tử Hoắc Đô tới thì hay nhất, mọi người có dịp đấu với hắn, trả thù cho Sử tam ca...
Lời chưa dứt, đã nghe tiếng Sử Mạnh Tiệp quát ở bên ngoài:
- Vị nào đêm tối xông vào tệ trang, hãy mau dừng bước!
Một giọng nữ nhân nói:
- Trong nhà có một lão lùn to đầu hay chăng? Ta muốn hỏi xem lão đưa muội tử của ta đi đâu?
Quách Tương nghe tiếng tỷ tỷ tìm đến thì vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, liếc sang, thấy ánh mắt Dương Quá lóe lên rất lạ, nàng đã định kêu lên hai tiếng "tỷ tỷ" lại thôi.
Chỉ nghe Sử Mạnh Tiệp giận dữ nói:
- Nữ nhân gì mà nói năng vô lễ, ta hỏi không trả lời, cứ làm loạn lên?
Lại nghe tiếng Quách Phù quát:
- Tránh ra!
Tiếp đến tiếng binh khí va nhau, rõ ràng là Quách Phù xông vào, Sử Mạnh Tiệp chặn lại, đôi bên đã động thủ. Dương Quá từ ngày chia tay với Quách Phù tại Tuyệt Tình cốc, đã mười mấy năm chưa gặp, giờ đây nghe tiếng nàng ta, trong lòng chàng trỗi dậy nhiều cảm xúc khác nhau, thấy tiếng binh khí va chạm xa dần, tức thị Sử Mạnh Tiệp đã kéo Quách Phù ra xa. Đại Đầu Quỷ nói:
- Thiếu phụ ấy tìm lão phu đó, để lão phu ra gặp.
Rồi chạy ra khỏi sảnh. Sử Quý Cường và Phàn Nhất Ông cũng chạy theo.
Quách Tương đứng dậy, nói:
- Đại ca ca, tỷ tỷ của muội đến tìm muội, muội đi đây.
Dương Quá kinh ngạc, nói:
- Người ấy... người ấy... là tỷ tỷ của cô nương ư?
Quách Tương nói:
- Vâng, muội muốn gặp Thần điêu đại hiệp, vị đại thúc thúc kia dẫn muội đi gặp đại ca ca. Muội... rất thích...
Nàng chưa nói hết đã chạy đi.
Dương Quá thấy một giọt nước mắt của Quách Tương rơi xuống ly rượu, nghĩ: "Thì ra cô bé sơ sinh ngày nào, giờ đã lớn ngần ấy rồi. Tiểu cô nương đang đêm đi tìm ta, tất có việc hệ trọng, sao chưa nói gì đã bỏ đi? Xem chừng nàng ta có nhiều tâm sự, ta không thể bỏ mặc". Bèn phi thân ra ngoài, chạy đuổi theo.
Thấy lưng Quách Tương khuất vào rừng, chàng nhún vài lần, đã tới sau lưng nàng, nói:
- Tiểu muội tử, có chuyện gì khó, cứ nói cho ta hay, đừng ngại.
Quách Tương mỉm cười, nói:
- Không có gì, muội không có chuyện gì đâu.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tú mỹ trắng trẻo nhỏ nhắn của nàng, Dương Quá nhìn rõ còn ướt lệ, bèn dịu dàng nói:
- Thì ra tiểu muội tử là cô nương của Quách đại hiệp và Quách phu nhân, bị tỷ tỷ của tiểu muội bắt nạt phải không?
Chàng nghĩ Quách Tĩnh, Hoàng Dung lừng danh thiên hạ, uy chấn thời nay, nữ nhi của họ quyết không gặp việc gì khó, quá nửa chắc là Quách Phù ngang ngược bá đạo, bắt nạt tiểu muội muội.
Quách Tương cười, nói:
- Tỷ tỷ của muội có bắt nạt muội, muội cũng không sợ, có mắng muội, muội sẽ cãi lại, còn đánh muội thì tỷ tỷ chẳng dám.
Dương Quá nói:
- Thế cô nương lại gặp ta là vì chuyện gì, hãy nói ta nghe!
Quách Tương nói:
- Muội ở bến Phong Lăng nghe kể các sự tích hiệp nghĩa của đại ca ca, muội thán phục, chỉ muốn gặp đại ca ca, chứ không có ý gì khác. Trong bữa tiệc tối nay, muội nghĩ đến câu "Mọi bữa tiệc trong thiên hạ đều đến lúc tàn", thì rất buồn, nào ngờ bữa tiệc chưa tàn, muội... muội đã phải đi rồi.
Nói tới đây, giọng nàng hơi nghẹn lại.
Dương Quá xúc động, nhớ lại ngày nàng mới chào đời, chàng đã ẵm nàng, sau đó mấy phen tranh giành nàng từ tay Kim Luân pháp vương và Lý Mạc Sầu, từng bắt con báo mẹ cho nàng bú sữa, đem nàng về tòa cổ mộ nuôi dưỡng ít ngày, không ngờ bây giờ gặp lại nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn thế này. Chàng nhớ lại chuyện cũ, không khỏi bồi hồi ngơ ngẩn.
Quách Tương nói:
- Đại ca ca, muội phải đi đây! Muội nhờ đại ca ca một việc.
Dương Quá nói:
- Cô nương nói đi.
Quách Tương hỏi:
- Khi nào phu nhân và đại ca ca sẽ gặp nhau?
Dương Quá đáp:
- Mùa đông năm nay.
Quách Tương nói:
- Sau khi đại ca ca gặp phu nhân, hãy sai người mang tin đến thành Tương Dương cho muội, để muội cũng được mừng cho đại ca ca.
Dương Quá rất cảm kích, nghĩ tiểu cô nương này và Quách Phù tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng tính nết khác hẳn nhau, chàng hỏi:
- Gia gia má má của cô nương có khỏe không?
Quách Tương nói:
- Gia gia má má của muội vẫn khỏe.
Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, nói:
- Đại ca ca, sau khi gặp phu nhân, hai người đến làm khách nhà muội ở thành Tương Dương được chăng? Gia gia má má của muội và phu phụ đại ca ca đều là hào kiệt, tất sẽ rất hợp nhau, tiếc rằng gặp nhau quá muộn.
Dương Quá nói:
- Đến lúc ấy hãy hay! Tiểu muội tử, chuyện tiểu muội và ta gặp nhau, tốt nhất đừng nói với tỷ tỷ của tiểu muội... Và cũng đừng nói với gia gia má má của tiểu muội.
Quách Tương lấy làm lạ, hỏi:
- Tại sao vậy?
Chợt nhớ ở bến Phong Lăng, khi mọi người nhắc đến Thần điêu hiệp, tỷ tỷ tỏ vẻ không ưa chàng, xem chừng giữa hai người có hiềm khích gì chăng, bèn nói:
- Muội không nói thì được.
Dương Quá cứ đăm đăm nhìn Quách Tương, trong óc hiện lên hình ảnh khuôn mặt bé nhỏ của hài nhi mà chàng ẵm mười lăm năm trước. Quách Tương bị chàng nhìn như thế thì hơi xấu hổ, cúi đầu xuống.
Dương Quá cảm thấy muốn được bảo hộ và chiếu cố nàng, giống như với hài nhi sơ sinh mười lăm năm về trước vậy. Chàng nói:
- Tiểu muội tử, phụ mẫu của tiểu muội tử là bậc đại hiệp thời nay, người người đều kính nể, tiểu muội tử có việc gì thì cũng không cần nhờ ta đâu. Nhưng thế sự đa biến, họa phúc khôn lường. Nếu tiểu muội tử có điều gì không muốn nói với phụ mẫu, cần có trợ thủ, thì cứ cho người mang tin đến, ta sẽ làm đúng như ý tiểu muội tử.
Quách Tương cười nói:
- Đại ca ca đối với muội tốt quá. Tỷ tỷ thường tự xưng với mọi người rằng mình là nữ nhi của Quách đại hiệp và Quách phu nhân, lắm lúc muội nghe mà thấy xấu hổ thay. Phụ mẫu danh vọng tuy lớn, nhưng cũng không nên suốt ngày cứ xưng xưng như vậy. Bây giờ khi muội nói Thần điêu đại hiệp là đại ca ca của muội, thì tỷ tỷ không học theo được rồi.
Dương Quá mỉm cười, nói:
- Lệnh tỷ chẳng coi trọng ta đâu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chàng đếm đầu ngón tay, nói:
- Năm nay tiểu muội tử mười sáu tuổi, ồ, đến tháng Chín, tháng Mười... ngày hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn tháng Mười... Sinh nhật của tiểu muội tử là ngày hai mươi bốn tháng Mười phải không?
Quách Tương quá lạ, kêu to:
- Ôi đúng thế, sao đại ca ca biết?
Dương Quá mỉm cười không đáp, lại nói:
- Tiểu muội tử sinh tại thành Tương Dương, nên đơn danh có một chữ Tương chứ gì?
Quách Tương nói:
- Sao đại ca ca cái gì cũng biết, thế mà cứ làm như không quen muội? Muội mới chào đời được một ngày, thì đại ca ca đã ẵm muội phải không?
Dương Quá ngẩn ngơ, không đáp, ngẩng đầu nói:
- Mười sáu năm, ngày hai mươi bốn tháng Mười, trong thành Tương Dương đại chiến với Kim Luân pháp vương, Long nhi ẵm hài nhi này...
Quách Tương không hiểu chàng đang nói gì, nghe trong rừng văng vẳng tiếng binh khí va nhau, nàng hơi lo, sợ Sử Mạnh Tiệp đả thương tỷ tỷ, nói:
- Đại ca ca, muội phải đi thật rồi.
Dương Quá lẩm bẩm:
- Ngày hai mươi bốn tháng Mười, ngày hai mươi bốn tháng Mười, nhanh quá, sắp mười sáu năm tròn.
Đột nhiên giật mình, nói:
- À, tiểu muội tử đi về... à, ngày hai mươi bốn tháng Mười năm nay, tiểu muội tử sẽ thắp nhang cầu khấn ba điều.
Chàng nhớ nàng từng bảo khi thắp nhang, nàng sẽ cầu trời phù hộ cho chàng và Tiểu Long Nữ mau được đoàn tụ.
Quách Tương nói:
- Đại ca ca, tương lai nếu muội cầu xin đại ca ca ba điều, thì đại ca ca có đáp ứng hay không?
Dương Quá quả quyết nói:
- Nếu vừa sức ta, nhất định ta sẽ đáp ứng.
Chàng lấy trong bọc ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp, nhặt ba cái kim châm mà Tiểu Long Nữ vẫn dùng làm ám khí, đưa cho Quách Tương, nói:
- Ta thấy cái kim này, coi như thấy mặt tiểu muội tử. Tiểu muội tử nếu không thể đi gặp ta, cứ việc nhờ người mang kim châm truyền lệnh, ta sẽ làm cho tiểu muội.
Quách Tương nói:
- Đa tạ đại ca ca.
Nàng nhận ba cái kim, nói:
- Muội xin nói ước muốn thứ nhất.
Rồi nàng đưa một cái kim châm cho Dương Quá, nói:
- Muội muốn đại ca ca gỡ cái mặt nạ ra, để muội được ngắm diện mạo thật của đại ca ca.
Dương Quá cười, nói:
- Việc ấy quá dễ dàng, ta chỉ vì không muốn gặp nhiều người quen cũ, nên mới mang mặt nạ. Tiểu muội tử tùy tiện sử dụng cái kim châm như vậy, chẳng tiếc hay sao?
Chàng nghĩ: "Ta đã cam kết, sẽ không hối hận, cô nương cứ giữ lại cái kim châm, bao giờ cần ta làm việc gì khó bằng trời, ta cũng sẽ làm cho cô nương. Ai lại bảo ta làm một việc không đáng như vậy?". Quách Tương nói:
- Ngay diện mạo thật của đại ca ca cũng không được nhìn thấy, thì làm sao có thể bảo là quen biết đại ca ca? Cho nên việc này không nhỏ đâu.
Dương Quá nói:
- Được!
Chàng đưa tay gỡ cái mặt nạ ra. Quách Tương lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, nhưng xanh xao, tái nhợt, trông rất tiều tụy. Dương Quá thấy nàng cứ ngẩn ngơ nhìn chàng, thần sắc rất lạ, thì mỉm cười, hỏi:
- Sao nào?
Quách Tương hơi đỏ mặt, nói nhỏ:
- Dạ không sao.
Trong bụng thầm nghĩ: "Không ngờ Thần điêu hiệp lại tuấn tú đến thế".
Nàng định thần rồi, lại đưa cái kim châm thứ hai cho Dương Quá, nói:
- Muội sẽ nói ước muốn thứ hai.
Dương Quá cười, nói:
- Tiểu muội tử để vài năm sau hãy nói cũng chưa muộn. Kẻo lại nói ước muốn quá trẻ con.
Chàng không giơ tay nhận cái kim châm. Quách Tương cứ đưa cái kim châm vào tay chàng, nói:
- Đại ca ca, ước muốn thứ hai của muội là vào ngày sinh nhật hai mươi bốn tháng Mười năm nay, đại ca ca hãy đến thành Tương Dương thăm muội!
Điều này tuy có tốn sức hơn ước muốn thứ nhất một chút, song vẫn đầy tính trẻ con. Dương Quá cười, nói:
- Ta đáp ứng. Việc đó chẳng khó, có điều là ta sẽ chỉ gặp một mình cô nương, chứ không gặp gia gia má má của cô nương đâu.
Quách Tương cười, nói:
- Việc đó tùy đại ca ca.
Nàng cầm cái kim thứ ba trong bàn tay nhỏ nhắn, trông nó lóng lánh dưới ánh trăng, nói:
- Ước muốn thứ ba của muội...
Dương Quá mỉm cười, lắc đầu nghĩ: "Dương Quá ta đâu dễ hứa hẹn với người? Tiểu cô nương không cân nhắc nặng nhẹ, đem lời hứa của ta ra làm trò đùa ư?". Chỉ thấy nàng đột nhiên đỏ mặt, cười nói:
- Ước muốn thứ ba của muội, hiện thời muội chưa nghĩ ra, mai sau sẽ nói với đại ca ca.
Đoạn nàng quay người chạy vào rừng, gọi:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ!
Quách Tương chạy về phía có tiếng binh khí va chạm, thấy Quách Phù đang giao đấu rất hăng với Sử Mạnh Tiệp, Đại Đầu Quỷ hai người, còn Phàn Nhất Ông và Sử Quý Cường thì đứng ngoài quan chiến. Quách Tương gọi:
- Tỷ tỷ, muội đến đây, mấy vị này đều là hảo bằng hữu.