Edit: Muối, Bơ.
Beta: Nhạt.
••• @tramkyuccuanhat
Đường Quyền ôm chặt Bánh Bao Thịt trong tay như thể nó là sợi dây cuối cùng cứu mạng anh lúc rơi vào cạm bẫy.
Anh cảm thấy có chút chóng mặt, cảnh tượng xung quanh dần thay đổi, người con gái đó ngồi trên chiếc ghế dài màu vàng nhạt, cô dõi theo người con trai không ngừng ném bóng đứng ở khu vực ba điểm (*) trên sân bóng rổ.
(*Khu vực 3 điểm: Khi cầu thủ đứng ở trước vạch 3 điểm trong bóng rổ có khoảng cách vành rổ là 6,25m.)
Bánh Bao Thịt trong lòng Đường Quyền cử động một chút, hắn liền vội nhìn nó, kết quả Bánh Bao Thịt chỉ là thay đổi cái tư thế khác.
“Đường Quyền, cậu bị sao thế?” Giọng của cô gái rất hòa nhã, nghe không ra cảm xúc gì.
Là một người đứng ở bên ngoài xem, tâm trạng của Đường Quyền rất phức tạp, anh không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc hồi niên thiếu của bản thân đứng trên sân bóng lúc này.
Có chút tủi thân, uất ức, còn có sự ảo não đối với bản thân, rõ ràng là hắn đã luyện mấy ngày rồi, hôm qua ném mười quả ba điểm thì vào được bảy quả.
Nhưng bây giờ đứng trước mặt cô ấy thì đến một quả cũng không vào.
“Kỹ thuật ném bóng rổ ba điểm của tôi rất tốt đó.”
Một câu nói chẳng có chút tính thuyết phục nào, bởi vì anh chẳng ném được quả nào vào rổ.
Cô gái thở dài, đứng dậy dường như muốn rời đi, ann lo lắng vứt bóng xuống, bắt lấy cổ tay của cô gái muốn níu kéo cô, nhưng mà lúc lòng bàn tay anh vừa chạm vào làn da của cô ấy thì anh
cảm thấy bàn tay mình như có một dòng điện chạy qua nên liền vội buông tay ra.
Anh đứng chắn trước mặt cô nói: “Cậu đừng có khen Trương Tùng nữa, hãy khen tôi đi.”
Đường Quyền vẫn nhớ cái tên Trương Tùng này, đây là tên đội trưởng đội bóng rổ của trường đại học hắn.
“Cậu thấy bản thân có ấu trĩ không?” Cô hỏi.
“Có.” Anh thẳng thắn trả lời.
“Nhưng đây là lần đầu tiên mình ấu trĩ như này, tớ chưa từng hẹn hò với ai, vì thế tớ không biết mình sẽ ấu trĩ thế này.”
“Tình đầu chẳng có kết quả đâu, cậu có thể bắt đầu mối tình mới rồi.” Cô bình thản nói xong liền rời đi.
Anh bất lực nhìn cô, ngón tay khẽ nắm lại, muốn lưu giữ chút hơi ấm còn sót lại lúc nãy.
Một nỗi đau âm ỉ không ngừng xuất hiện trong lồng ngực anh, anh nhìn bóng lưng cô hét lớn: “Vì thể diện của mình, cậu cũng nên
suy xét một chút chứ.”
Cô gái dừng lại bước chân, hình như là đang cười nhưng Đường Quyền nhìn không rõ mặt cô.
Bánh Bao Thịt trong lòng bắt đầu giãy giụa, Đường Quyền kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn Bánh Bao Thịt, anh cảm thấy trước mắt mình xuất
hiện từng cơn chóng mặt.
“Đường Quyền?” Giọng ba anh truyền đến, Đường Quyền chầm chậm ngẩng đầu lên, Bánh Bao Thịt trong lòng anh giãy giụa muốn
nhào vào lòng ba anh.
“Ba.” Đường Quyền mở lời.
“Con ở đây làm gì vậy?” Ba anh nghi hoặc hỏi.
Đường Quyền nhìn bốn phía, phát hiện bản thân đang ở sân bóng rổ của tiểu khu, không có người con gái đó, cũng chẳng có bản
thân trong quá khứ, chỉ có mình anh đứng bên cạnh chiếc ghế dài của sân bóng.
“Mẹ bảo con đưa Bánh Bao Thịt ra ngoài tản bộ.” Đường Quyền trả lời, anh không nói việc mình nhìn thấy ảo ảnh, sợ làm ba mình lo lắng.
“Được, vậy chúng ta cùng về nhà thôi.”
Ba ôm Nhục Bao đi đằng trước, Đường Quyền xoa huyệt thái dương, tùy tiện hỏi một câu:
“Ba, nhà chúng ta luôn là ba nấu cơm ư?”
“Đúng vậy, mẹ con thấy nấu cơm không tốt cho da.” Ba anh trả lời.
Đường Quyền gật đầu, nhưng lòng lại có cảm không không đúng, khó nói thành lời, anh luôn cảm thấy sâu trong ký ức của mình có
hình bóng của một người con gái bận bịu trong bếp.
Đường Quyền thấy bệnh của bản thân quả thật vẫn chưa khỏi hẳn nên anh nghĩ bản thân vẫn nên đi gặp cố vấn tâm lý.
Kể từ sau ngày hôm đó, Đường Quyền không còn nhìn thấy ảo giác, ngủ một mạch đến sáng.
Hai ngày trôi qua, mẹ nói cố vấn tâm lý của anh đến
rồi, muốn đưa anh đi gặp người ta.
Anh còn tưởng rằng sẽ đi bệnh viện hoặc phòng khám tư nhân, nhưng kết quả lại đến một cái khách sạn, mặc dù trong lòng anh nghi
ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo mẹ vào thang máy lên tầng ba, mẹ anh đứng trước cửa phòng số 307 gõ cửa.
Người mở cửa là một người anh quen, Tiểu Vệ bạn học cũ của anh.
“Sao lại là cậu chứ, Tiểu Vệ, cậu là bác sĩ tâm lý của mình ư?” Đường Quyền kinh ngạc nhìn Vệ Thăng nói.
“Đúng, là mình.” Vệ Thăng đẩy kính cười, nhưng Đường Quyền có thể thấy được cậu ta đang quan sát mình.
“Cảm ơn cô đã đưa cậu ấy đến, xong chuyện cháu sẽ đưa cậu ấy về, cô đừng ở đây đợi nữa.” Vệ Thăng cười dịu dàng nói với mẹ anh.
“Được, làm phiền cháu rồi.”
Mẹ anh nắm lấy tay Vệ Thăng một lát, rồi sau đó vỗ vào vai Đường Quyền nói:
“Nghe lời cố vấn nha con.”
Vào phòng của Vệ Thăng, Đường Quyền mơ hồ nói:“Tại sao mình lại không nhớ việc cậu làm cố vấn tâm lý vậy?”
Vệ Thăng nhìn Đường Quyền ngồi trước bàn trà, bình tĩnh nói: “Thế ư? Sau khi mình khảo thí thành công cậu còn ăn mừng cùng mình nữa đó.”
“À……” Đường Quyền cười khổ.
“Mình muốn đi tìm một công
việc, nhưng mẹ bảo mình nên đi gặp cố vấn trước. Mình luôn thấy bản thân rất bình thường nhưng thỉnh thoảng hay mơ, còn có lần
nhìn thấy ảo giác…… Đúng rồi, Tiểu Vệ, lúc học đại học cậu có giúp mình theo đuổi con gái không?”
Vệ Thăng ngồi trước mặt Đường Quyền hỏi: “Cậu đang nói ai cơ?”
“Mình không biết, mình không nhớ tên cô ấy, cũng không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng hình như là tình đầu của mình.” Đường Quyền
xấu hổ sờ mũi.
“Lẽ nào mình từng tán tỉnh rất nhiều người à?”
“Cái này nếu như là ký ức quan trọng thì cậu sẽ
nhớ lại, nhưng nếu không nhớ được thì coi như là quá khứ đi.” Vệ Thăng nói.
“Bệnh tâm thần có ảnh hưởng đến trí nhớ không?” Đường Quyền che mặt, nhớ lại bộ dạng của bản thân khi bị người ta từ chối, có thể sau đó mối tình đầu của anh cứ như vậy mà kết thúc rồi.
“Mình sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, Tiểu Quyền, không sao đâu.” Vệ Thăng nhẹ nhàng vỗ vai anh.
“Tất cả rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Đường Quyền mơ màng gật đầu, anh với Vệ Thăng nói chuyện một hồi, sau đó anh với Vệ Thăng cùng nhau đi về nhà.
Sau khi ba mẹ anh biết được Vệ Thăng sẽ ở lại đây một khoảng thời gian để quan sát Đường Quyền thì vô cùng vui mừng, nhưng trong nhà không có phòng trống nên Vệ Thăng đành phải ngủ cùng Đường Quyền.
Hai người đàn ông cùng ngủ trên chiếc giường của Đường
Quyền quả thực có chút chật, ban đêm Đường Quyền vì chật mà tỉnh giấc, anh ôm chăn của mình đi đến sô pha trong phòng khách ngủ.
Vừa mới nằm xuống không lâu, anh cảm thấy có người đang đẩy mình, tưởng là ba mẹ hay Vệ Thăng đang đẩy, Đường Quyền chầm chậm mở mắt nhưng đập vào mắt anh lại là một khuôn mặt mơ
hồ, trong chốc lát Đường Quyền bị dọa đến nỗi chẳng còn muốn ngủ.
“Đường Quyền, cậu nhất quyết phải hẹn hò với tôi ư?” Giọng người con gái nghe ra có chút mất kiên nhẫn.
Một cảm giác tủi thân lạ lùng ập đến, Đường Quyền cảm thấy bản thân như bị tách thành hai phần, một phần là anh đang tủi thân đau buồn trong mộng, phần còn lại là bản thân thực sự của anh đang bực bội với việc hay mơ đến người con gái này.
Anh nắm lấy tay người con gái, cố kìm nén nước mắt nói: “Đúng vậy! — —,cậu cũng thích tớ.”
Rõ ràng là lời từ miệng anh mà ra nhưng Đường Quyền vẫn không biết tên người con gái đó.
Áp lực đè nén trước ngực làm Đường Quyền không thể nào thở nổi chính là tình yêu anh của dành cho cô, anh thật sự rất thích cô, đây
là một loại tình yêu cố chấp, anh có thể vì cô mà làm tất cả.
Cô ấy thở dài, hình như chẳng còn lời nào để nói với anh, lưng anh dựa vào bức tường lạnh ngắt, hai tay nắm chặt lấy cổ tay cô, hạ thấp giọng nói:
“Cậu suy xét chút đi, mình sẽ mãi yêu cậu, chỉ yêu mình cậu, nếu như thay lòng thì mình liền đi chết!”
“Đường Quyền." Cô gái hình như bị hắn chọc cho cười rồi, cực kỳ dùng sức véo mặt anh.
“Đây là thư viện, không phải chỗ để cậu làm nũng giở trò.”
Đằng nào thì bây giờ cũng chẳng có ai, anh lẩm bẩm trong lòng.
Cô ấy lúc nào cũng ở đây đọc sách cho đến rất muộn, cũng chẳng sợ trên đường trở về gặp phải biến thái, vậy nên lần nào anh cũng phải
đích thân nhìn thấy cô trở về ký túc xá mới yên tâm.
“Tôi không biết cậu thích tôi ở chỗ nào……”
“Tất cả.” Đường Quyền ngắt lời cô, giọng điệu nghiêm túc khác thường.
"Mình chưa từng thích một ai như thế này, vậy nên tình đầu của mình, người mà mình yêu say đắm, mình chỉ muốn dành tất cả tình yêu của bản thân cho một mình cậu.”
“Tôi có thể sẽ không giống với những gì cậu nghĩ đâu.”
Cô lạnh nhạt trả lời, trong lời nói tràn đầy sự bất lực đối với sự cố chấp của hắn.
“Tại sao không……” lần này là đến lượt anh bị ngắt lời, cô hôn anh, điều này làm cho anh bị kinh ngạc đến nỗi quên đi cả thở.
Ngón tay cô sờ qua mái tóc ngắn đen sẫm của Đường Quyền, sau đó cô nắm chặt lấy tóc anh, nụ hôn của cô mang đầy tính xâm chiếm làm Đường Quyền chống đỡ không nổi, anh rưng rưng nước mắt.
“Cậu xem, mắt cậu lúc nào cũng rưng rưng nước mắt nhìn tôi như vậy.”
Một tay cô nắm chặt lấy tóc anh, một tay dịu dàng vuốt ve mặt anh.
“Tôi sẽ làm cho cậu khóc ra nước mắt, Đường Quyền.”
“Mình hiểu rồi.”
Hai tay anh nắm lấy tay cô, mặt nghiêm túc nói:
“Cậu có sở thích đặc biệt, nhưng cơ thể mình cường tráng nên sẽ chịu được, cậu có thể đánh mình.”
“......Nói gì vậy? Tôi không có xu hướng bạo lực.” Cô buông tay, Đường Quyền liền vội vã nắm lấy tay cô, anh nghe thấy cô nói:
“Đi thôi, sắp đến giờ đóng cửa rồi.”
Anh đuổi theo cô ra khỏi thư viện, Đường Quyền bắt lấy cánh tay cô hỏi: “ — —, cậu sẽ phụ trách đúng không?”
“Gì cơ?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Vừa nãy không phải cậu đã hôn mình à? Hôn sâu đến cả đầu lưỡi cũng……”
Miệng anh bị cô che lại, cô thở dài nói: “Bây giờ làm gì
còn có ai bị hôn liền cần người khác phụ trách.”
Anh gỡ tay cô ra, vội vàng nói: “Tớ cần, đó là nụ hôn đầu của tớ.”
“À, vậy thì thật là xin lỗi nha.”
Cô nói qua loa cho xong chuyện rồi liền rời đi, anh đứng trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Cậu hôn thành
thạo như vậy chắc chắn là đã hôn qua người khác, nhưng mà không sao, về sau cậu chỉ được hôn mình tớ, mấy cái sở thích đặc biệt của
cậu chỉ được dùng với tớ.”
“Đường Quyền, ánh trăng hôm nay đẹp không?” Cô ấy đột nhiên hỏi như vậy.
Anh ngẩng đầu lên, hôm nay là ngày trăng khuyết, một nửa của mặt trăng đã ẩn giấu sau bầu đời đêm tối như mực, ánh trăng phát ra
những tia sáng êm dịu, anh gật đầu nói:
“Cũng tạm được, trăng tròn
thì vẫn đẹp hơn một tí.”
“Tôi không hỏi cậu ánh trăng đẹp như thế nào.”
“Ý của tôi là ánh trăng cậu nhìn được với ánh trăng thật sự nó không giống nhau.”Cô bất lực đỡ trán nói.
Lần này Đường Quyền đã hiểu cô đang ám thị điều gì, anh nghiêng đầu cười khẽ nói:
“Nhưng mà cho dù nó có dáng vẻ như thế nào thì cũng đều là trăng, cũng như cho dù cậu có như thế nào thì cũng vẫn là cậu.”
“Mình không có sở thích đặc biệt nhưng quả thật là có chút quái lạ.”
Cô ấy nói như vậy, Đường Quyền biết thái độ của cô không còn kiên quyết như ban đầu nữa, có lẽ cô sẽ đồng ý hẹn hò với anh.
“Không sao, — —, cậu có quái gở như thế nào thì cũng không sao, mình đều có thể chấp nhận.” Đường Quyền thề thốt.
“Hơn nữa mình yêu cậu như vậy cũng không phải rất
lạ sao?” Anh cười nhẹ nói với cô.
“Lạ chỗ nào vậy?” Cô không hiểu hỏi.
“Mình cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể đánh mất cậu.” Anh có chút xấu hổ cười.
“Cậu xem, rõ ràng là mình đã có được cậu đâu.”
Mất đi thì sẽ làm sao?
Cái suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, không ngừng lặp lại, vòng lặp không hồi kết này làm cho đầu anh đau như búa bổ.
Đột nhiên có người đang lay người anh, Đường Quyền mở mắt, anh nhìn thấy Vệ Thăng đang lo lắng nhìn mình.
“Tiểu Quyền, cậu gặp phải ác mộng đấy à? Mơ thấy gì vậy?”
Đường Quyền xoa đầu, không có lập tức trả lời.
“Lẽ nào cậu lại mơ thấy cô gái đó à?” Vệ Thăng tiếp tục truy hỏi.
“Không có.” Đường Quyền vô thức phủ nhận.
“Tớ mơ thấy bản thân khó khăn lắm mới tìm được một công việc mà mình thích nhưng lại để mất đi.”
“Công việc à?” Vệ Thăng không biết đang nghĩ gì, một lúc sau, vỗ vai anh nói:
“Nếu như mấy ngày nay tinh thần của cậu tốt, tớ liền
cùng cậu tìm công việc ở vùng gần đây.”
“Được.” Đường Quyền thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng rời đi của Vệ Thăng, anh khẽ xoa trán, thật là kỳ lạ, không biết vì sao anh lại theo bản năng nói dối Vệ Thăng.
Chuyện liên quan đến người trong lòng mình, anh không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.