Tiêu Phong Du thấp thỏm chờ Hà Vân Hàm đáp, Hà Vân Hàm lại rơi vào im lặng.
Trong màn đêm, yên tĩnh như một tảng đá lớn đè chết lòng người, Tiêu Phong Du cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy Hà Vân Hàm không cảm xúc, nhàn nhạt nói, "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng giúp em."
Hai từ "cố gắng" bị nàng gằn giọng, Tiêu Phong Du nghe tự dưng run lên một chút.
Đúng lúc này, đoàn người xung quanh la to ầm ĩ:
"Tìm được rồi!"
"Mở đèn pin lên đi!"
...
Giống như đã huấn luyện sẵn, tất cả đèn pin lập tức bị bật sáng, Tiêu Phong Du thấy rõ mặt Hà Vân Hàm.
Cái khác đều có thể không chú ý.
Chỉ là ánh mắt mất mát kia không hiểu sao lại đâm trúng tim Tiêu Phong Du.
Thế nên đến hậu kỳ, đạo diễn K đến vỗ vai Tiêu Phong Du, cô vẫn còn đang trong bộ dạng hồn siêu phách lạc, mặt thất thần.
Đạo diễn K ngậm thuốc lá, cười ha hả: "Nguyên Bảo, vui đến ngốc rồi à? Cảm giác về nhà vui không?"
Tiêu Phong Du như thể bừng tỉnh, cô nhìn tứ phía, chẳng phải sao? Cảnh vật đều quen thuộc như thế.
Đạo diễn K: "Thật ra, tổ đạo diễn vốn dĩ muốn ngược đãi bọn em, sau đó không ngờ Hà Vân Hàm đề nghị đến nơi này." Cô híp mắt, lại gần vỗ vai Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo nè, em số đỏ nha, Hà ảnh hậu này đặc biệt chú ý em đó."
Rất rõ ràng, nói tới đây điểm chú ý nổi bật chính là Tiêu Phong Du, cô quen thuộc người và phong cảnh nơi đây, có thể phát huy vầng sáng của nhân vật chính.
Tiêu Phong Du vẫn đứng sững tại chỗ, bây giờ, tâm trí cô đều là ánh mắt đó của Hà Vân Hàm.
Đạo diễn K: "Okela, đi thôi, còn ngẩn người làm gì?"
Dùng hình thức như vậy về nhà, Tiêu Phong Du vẫn ngập tràn hạnh phúc, cô dắt theo một đoàn người, vừa cười vừa mở cổng: "Bà nội, con nè!"
"Ơi —"
Âm thanh già nua vang lên, bà nội Tiêu chống gậy ra mở cổng sắt, trước đó tổ đạo diễn đã tới chào hỏi bà, trong nhà cũng đơn giản, ai nấy đều khỏe mạnh, để những người khác mặc sức tham quan.
Sân nhỏ, kệ bếp, giường đất lớn được đốt nóng hầm hập, giếng nước...
Tô Mẫn rất tò mò: "Nguyên Bảo, nhà mày ở đây thật à?"
"Đương nhiên." Tiêu Phong Du lén nhìn Hà Vân Hàm, vốn dĩ thần sắc của nàng khi vừa xuống xe đã đỡ hơn nhiều, bây giờ dáng vẻ lại có chút không thoải mái.
"Hôm nay nghỉ ngơi trước đã." Đạo diễn K nói, cô quan sát tứ phía: "Mấy vai chính ở đây, nhân viên công tác khác thì sắp xếp ở sát vách, tiện quay phim, tối nay không mở camera, các em ngủ ngon một giấc."
"Yeah!"
Mọi người reo lên một tiếng, trong khoảng thời gian này, bất luận làm gì đều có màn ảnh, bọn họ có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng số tuổi của bà nội Tiêu lớn, nhưng nhìn thấy cháu gái vui vẻ liền không nói nên lời, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Tuy lưng bà hơi gù, tóc bạc trắng, nhưng giọng nói to lớn vang dội, một hàm răng giả, ăn uống không chút khó khăn, thích cười hơn cả người trẻ tuổi.
Tính cách thích cười của Tiêu Phong Du là giống bà.
Đoàn phim đến thôn đã dẫn tới xôn xao không nhỏ, người của từng nhà đều dựa vào cửa nhìn lén người nổi tiếng đến từ thành phố.
Tiêu Phong Du thuận lợi mọi bề, một câu "Chào cô", một câu "Chào chú", bộ dáng rất quen thuộc với bà con.
Ngày đầu tiên đến đây.
Tiêu Phong Du nhất định phải dẫn mọi người ăn một bữa no nê.
Cô làm bếp nướng BBQ, chuẩn bị cho mọi người một chầu nướng BBQ.
Giữa lúc chuẩn bị đồ vật, Tiêu Phong Du lại vội vàng chuẩn bị phòng cho mọi người, bốn người thực tập sinh thì có thể ở cùng nhau, hai huấn luyện viên không thể, đương nhiên là có phòng đơn cho hai người.
Huấn luyện viên Mễ Tô vẫn ngầu như cũ, cô đút hai tay vào túi, nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, không cần phiền phức, chị và Lạc Nhan ở một phòng được rồi."
Tiêu Phong Du sững sờ, cô theo bản năng quay đầu nhìn Lạc Nhan, thì thấy đàn chị cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hai người này kỳ lạ quá nha.
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng quét dọn phòng.
Bà nội Tiêu cũng không mấy rảnh rỗi, liền qua giúp đỡ, Tiêu Phong Du cẩn thận trải ga giường, gào to: "Bà nội, bà không cần giúp đâu, bà đi nghỉ đi."
Bà nội Tiêu cười tủm tỉm: "Nguyên Bảo, đây đều là bạn bè của con à? Người nào người nấy ai cũng đẹp."
Tiêu Phong Du cười nói: "Bà nội, vậy bà thấy ai đẹp nhất?", cô đặc biệt đứng dậy, ỏng ẹo tạo dáng.
Bà nội Tiêu nghiêm túc: "Chính là cô bé khoác áo gió, nhìn hơi mệt mỏi, làn da cực kỳ trắng đó."
Tiêu Phong Du:...
Cô biết, người bà nội nói là Hà Vân Hàm.
Bà lão này, quả là có mắt nhìn người
Tiêu Phong Du cúi đầu, sửa sang ga giường: "Bà nội, bà không cảm thấy nàng nhìn hơi hung dữ sao?"
"Nào có chứ." Bà nội Tiêu lập tức phản đối, "Bà nội nhìn qua nhiều người rồi, cô bé này nha, vừa nhìn là biết ngoan hiền, thế nào—" Bà nhìn bộ dạng nhát gan của cháu gái: "Hai đứa có chỗ nào không hợp sao?"
"Không phải vậy". Tay Tiêu Phong Du dừng lại, cô không cần che giấu với bà nội, có thể nói thật lòng: "Cũng không biết tại sao, bà nội, lần đầu thấy nàng, con liền cảm thấy hơi khó chịu, chắc là vì địa vị của nàng? Có chút sợ hãi không dám đến gần."
Bà nội Tiêu nghe xong phì cười, bà ngồi xếp bằng trên ghế ở bên cạnh: "Con mà cũng biết sợ sao."
Hả?
Tiêu Phong Du đứng lên nhìn bà nội.
Không phải sợ hãi, vậy thì là cái gì?
Bà nội Tiêu: "Con còn nhớ con chó vàng bự mà nhà chúng ta nuôi mấy năm trước không?"
Tiêu Phong Du:...
Cô có chút theo không kịp mạch não của bà nội.
Trước đây nhà bọn họ từng nuôi một con chó, đó là lúc bé cô và chị gái nuôi, năm ngoái nó chết già Tiêu Phong Du khóc sưng cả mắt.
Bà nội Tiêu trầm giọng. nói: "Cả nhà mình cho nó ăn cơm, nó sợ bà nhất, nhưng thật ra thì, trong lòng nó lại rất thích, con Vàng bự này, lòng tự trọng lớn, mọi người đều nói nó không giống chó, trái lại giống như một người hiểu chuyện, nó sợ vẫy đuôi tới nịnh bà, bà không sờ thì nó sẽ mất mặt. Có lẽ con giống Vàng bự, thích người ta mà không dám tiếp cận."
Mặt Tiêu Phong Du lập tức nóng lên, "Không phải đâu mà!!! Aaaa, bà nội, bà đừng ở đây làm phiền con nữa, đi ra mau, đừng quấy rầy con dọn dẹp phòng!"
Bà nội Tiêu cứ như thế bị đuổi ra ngoài.
Mãi cho đến khi xâu nướng BBQ được nướng lên, cháu gái cưng của bà vẫn không để ý đến bà.
Một chầu thịt nướng, mấy cô gái ăn như sói đói, cửa hàng bên cạnh đều cung cấp xâu thịt không kịp.
Hà Vân Hàm đối với những thứ có dầu mỡ không mấy hứng thú, cô ở một bên ngồi trên ghế mây, bà nội Tiêu rất chu đáo, nấu cho nàng một chén bánh canh, "Cháu bé, con uống đi."
Rất ít bị người gọi như thế, mặt Hà Vân Hàm hơi ửng đỏ, nàng nhận lấy, cúi đầu uống.
Tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng nếm thử lại rất ngon, nồng mà không ngấy, sợi bánh canh vào miệng liền tan.
Bà nội Tiêu vui tươi hớn hở nhìn nàng: "Bà đã bảo đâu là một cô bé ngoan mà."
Hà Vân Hàm sửng sốt một lúc, nàng nhìn bà nội.
Bà nội Tiêu chỉ vào cháu gái ở cách đó không xa, cầm quạt nướng BBQ chuyên nghiệp, "Nguyên Bảo, chính là con bé, rõ ràng thích con, mà nó lại bảo mình sợ."
Hà Vân Hàm ngơ ngác, tay cầm chén khẽ run rẩy, nhìn về phía Tiêu Phong Du.
Giờ phút này.
Nguyên Bảo đã bắt đầu diễn sâu.
Cô lắc mông, dùng sức quạt quạt lá cọ: "Đến đây đi, xiên thịt dê nướng Turpan tươi sốt nhất, đại phá giá, mười đồng một xiên, tới đây, ông đi qua bà đi lại đừng bỏ lỡ."
Tô Mẫn đi qua định đòi một xiên đó, bị cô vỗ cây quạt lên tay.
Tô Mẫn giật mình nhìn cô: "Nguyên Bảo, mày nể mặt tao chút coi."
Tiêu Phong Du chỉ vào cái hộp nhỏ ở bên cạnh, "Chị em thân thiết chúng mình phải tính toán rõ ràng, muốn ăn thịt ở chỗ tao, bỏ ra chút tiền vốn nhé."
Trước khi vào thôn, đạo diễn K đã tịch thu ví tiền của bọn họ, chính là vì muốn cho bọn họ tự lực cánh sinh.
Bây giờ, cô không thừa cơ kiếm chút tiền quỹ đen, sau này tìm đâu ra chuyện tốt như vậy đây.
Tô Mẫn cạn lời, "Xiên này của mày rõ ràng là thả thính, mua chịu từ tiệm tạp hóa sát vách!"
Tiêu Phong Du nhướng mày khinh thường: "Mày thì biết gì? Đó là anh tiểu Hổ - thanh mai trúc mã của tao tự nguyện bán chịu cho tao, mày có bản lĩnh thì tới đó lấy đi!"
"Trời ạ." Tô Mẫn kêu lên: "Nguyên Bảo, mày còn chút liêm sỉ nào không vậy? Vì mấy xiên thịt mà hy sinh sắc đẹp."
Lâm Khê Tích và Lạc Nhan ở bên cạnh bật cười.
Lạc Nhan lấy từ trong túi ra mười đồng, "Nguyên Bảo, cho chị một xiên đi."
Tiêu Phong Du nở một nụ cười xinh đẹp: "Đàn chị à, riêng chị em cho free."
Tô Mẫn mở to mắt: "Mắc dì dị?"
Tiêu Phong Du: "Hôm nay, Nguyên Bảo em tâm trạng tốt, đàn chị lại xinh đẹp như vậy nên miễn phí."
A đậu má!!!
Tô Mẫn dường như muốn tức điên lên rồi.
Cầm xiên thịt trở về, Lạc Nhan ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cô rất thích nơi đây, bây giờ còn chưa gặp gian khổ mà đạo diễn K nói, trái lại, cảm giác gió thổi nhẹ, hít thở không khí mới mẻ cực kỳ thoải mái.
Mễ Tô – vẫn luôn không thích nói chuyện đột nhiên đi vào, Lạc Nhan vừa mới thả lỏng cơ thể bỗng cứng đờ, theo bản năng liền căng thẳng.
Người xung quanh đều chìm đắm trong cuộc vui đùa, không có ai nhìn về hướng hai người bên này.
Mễ Tô đè thấp vành nón, nói với Lạc Nhan: "Ái chà, em dám chạy sao?"
Để lại câu nói đó, xong cô phũ phàng rời đi.
Trong nháy mắt, phần thoải mái và thong dong của Lạc Nhan đều tan biến, cô nhìn xiên thịt trong tay, vẻ mặt chua xót.
Tiêu Phong Du nghĩ mọi người đều ăn no cả rồi, cô cầm một xiên thịt mình vừa nướng xong cẩn thận đi đến bên cạnh Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm đang cầm cái ly trong tay, giương mắt nhìn cô.
Tim của Tiêu Phong Du đập thình thịch, vô cùng căng thẳng, "Hà lão sư, chị ăn không?"
Hà Vân Hàm nhìn cô, lại nhìn xiên thịt trong tay cô, hờ hững nói: "Ừm."
Cái này, Tiêu Phong Du vui vẻ, cô vội vàng đem xiên thịt đưa cho Hà Vân Hàm rồi chạy vụt đi.
Cách đó không xa, Lâm Khê Tích cầm đồ uống tới, ngạc nhiên nhìn Hà Vân Hàm: "Lão sư, không phải chị bảo ăn thịt dê sẽ dị ứng sao?"
Hà Vân Hàm gật đầu, vẫn nắm xiên thịt trong tay.
Lâm Khê Tích duỗi tay, thuận miệng nói: "Đưa em đi, em giúp chị xử lí."
"Không cần đâu." Tay Hà Vân Hàm vừa xoay, né tránh một cách khéo léo, dưới ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Lâm Khê Tích, nàng đứng dậy cầm xiên thịt vào nhà.
Lâm Khê Tích:...
Dần dần, màn đêm buông xuống, ban đêm thôn xóm yên tĩnh ôn hòa.
Dưới ánh đèn cam vàng.
Hà Vân Hàm vặn bút máy ra, viết từng chữ từng chữ.
- -Tôi đã gặp một cô bé. Em ấy thích cười thích ăn, sống như một tên ngốc, lại còn rất sạch sẽ, người như vậy đối với tôi vốn dĩ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể giao nhau, nhưng em ấy lại có thể dễ dàng khiến tôi nổi giận.
Mấy năm nay, nhật ký là đối tượng duy nhất giúp nàng dốc bầu tâm sự.
Trầm mặc một lúc.
Nàng lấy di dộng ra, gửi một tin nhắn cho đạo diễn K.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao theo thường lệ, mấy người còn đang ngủ nướng, liền nghe thấy giọng ca sung sướng của Nguyên Bảo trong sân.
Hò dô... con cháu của núi lớn hò dô
Yêu mặt trời
Yêu mặt trời kia hò dô
Người trong núi hò dô...
Giọng hát lảnh lót, âm điệu run rẩy, chuông báo thức buổi sáng thành công đánh thức mọi người dậy.
Khi Hà Vân Hàm khoác áo ngoài đi ra, Tiêu Phong Du đang vui vẻ nặn màn thầu, nhìn bọn họ: "Ngại quá đi, người ta lỡ đánh thức mọi người dậy mất rồi."
Mọi người:...
Bữa sáng thịnh soạn ra rồi.
Bánh bao sữa, bánh bao nhỏ cắn một miếng nước canh bên trong ứa ra, màu xanh lục của rau củ khiến người khác nhìn vào tâm trạng liền tốt đẹp...
Từ lúc trời còn chưa sáng, Tiêu Phong Du đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, làm bọn họ hoa cả mắt, cô gọi mọi người, cố ý kéo một cái ghế: "Đến đây, Mễ Tô lão sư, chị ngồi ở đây đi."
Đây chính là lão sư của cô trong thời gian tới, cần phải cung kính một chút.
Mễ Tô ngạc nhiên nhìn cô một cái, lại ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm hờ hững, mặt không cảm xúc.
Đạo diễn K ngửi mùi thơm, cô vui tươi hớn hở ăn bánh bao: "Đúng lúc thời tiết hôm nay đẹp như vậy, vừa vặn thích hợp để công bố tình huống ghép đôi của huấn luyện viên và thực tập sinh, ha ha, lần phân tổ này của chúng ta tương đối đặc biệt."
Bốn người luyện tập sinh đồng loạt ngẩng đầu.
Tương đối đặc biệt?
Tiêu Phong Du mong đợi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, phương thức đặc biệt gì? Chẳng nhẽ Mễ Tô lão sư chuẩn bị cho các cô một món quà vô cùng tuyệt vời.
Đạo diễn K: "Tuy chúng ta có hai huấn luyện viên, nhưng thật bất ngờ là không có ghép đôi đều đặn, kết hợp với thành tích và biểu hiện của mọi người ở giai đoạn trước, cộng thêm sự trao đổi của tổ đạo diễn, năm nay nha, Mễ Tô lão sư của chúng ta phải vất vả một chút, dẫn dắt ba học viên, ha ha. Vậy là chỉ có một cục cưng may mắn được hưởng thụ sự cưng chiều của Hà lão sư chúng ta mà thôi."
Wow!
Lời đạo diễn K vừa nói ra, ánh mắt mọi người cùng hướng về Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm gật đầu, "Ừm, chị chắc chắn sẽ dốc sức "cưng chiều" em ấy.
Đạo diễn K cực kỳ biết tô đậm bầu không khí, "Bây giờ, mọi người có muốn biết cục cưng may mắn đó là ai không?"
"Muốn!"
Mọi người phối hợp hô lớn.
Tiêu Phong Du ngầm chứa nụ cười xấu xa vỗ vai Lâm Khê Tích, "Hì hì, cục cưng may mắn, xem ra về sau chị khổ rồi. Em vừa thấy sư phụ chị nhìn thoáng qua hướng chị."
Lâm Khê Tích nhìn cô, "Sao em biết là nhìn chị? Bọn mình đứng gần như vậy, nói không chừng đang nhìn em thì có."
"Sao có thể chớ?" Vẻ mặt Tiêu Phong Du tự tin, "Cục cưng may mắn đó nếu là em, thì em sẽ biểu diễn miệng nuốt nồi to tại chỗ, ngực làm vỡ tảng đá lớn, tiện thể đem cây búa trong sân ăn luôn cho chị coi!"
Ngay lúc này, đạo diễn K nâng tay phấn kích nói: "Cục cưng may mắn ấy chính là—"
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập