Vì bận tâm Nguyên Bảo không biết cưỡi ngựa nên tốc độ của Hà Vân Hàm rất chậm, đoàn người các cô theo sự dẫn dắt của đạo diễn K đến phía Tây rộng lớn của trại nuôi ngựa.
Trời xanh mây trắng, hương cỏ xanh thoang thoảng, tiếng hí của ngựa vang tận mây xanh.
Tiêu Phong Du cực kỳ vui vẻ, cô ôm Hà Vân Hàm cười nói: "Em hát một bài cho chị nghe nha."
Hơi thở ấm áp phả bên tai, Hà Vân Hàm cảm thấy hơi ngứa, nàng rất bình tĩnh nghiêng đầu, "Ừm."
Những lúc thế này, em ấy hẳn là sẽ hát những bài lãng mạn nhỉ.
Tiêu Phong Du hắng giọng, bắt đầu rồi.
A a a a a a
A a a a a a
Khi đỉnh núi không có góc cạnh, khi nước sông không còn chảy
Khi thời gian ngừng lại, ngày đêm chẳng phân biệt, khi thiên địa vạn vật hóa thành hư vô
Em vẫn không thể rời xa anh, không thể rời xa anh
Hà Vân Hàm:...
Lâm Khê Tích nắm chặt dây cương, cô tăng tốc đuổi theo Tô Mẫn, nghi hoặc hỏi: "Mẫn Mẫn, sao Nguyên Bảo đột nhiên hòa thuận với sư phụ của chị dữ vậy?"
Trước đây không phải còn sợ lắm sao?
Tô Mẫn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, "Ha ha, hãy quen dần với điều đó, con gái dễ thay đổi lắm."
Con Nguyên Bảo chết bầm này, rốt cuộc nó có nghĩ tới kết cục của vài lần thả thính lung tung này không vậy trời.
Lạc Nhan nhìn hai người cùng cưỡi một con ngựa, cũng hơi có chút kinh ngạc, Mễ Tô vỗ mông ngựa một cái, đuổi qua tới, "Chà, lần này hết hi vọng rồi nha?"
Lạc Nhan:...
Cô ngưỡng mộ Hà Vân Hàm, nhưng chưa từng có ý nghĩ không nên có với nàng, chỉ đơn thuần là yêu thích thần tượng mà thôi.
Mễ Tô đội nón, hôm nay cô ăn mặc rất trung tính, âu phục trắng, quần tây đen, thoạt nhìn cực kỳ đẹp trai, nhất là người khiêu vũ luôn sẽ mang theo một khí chất bướng bỉnh, xem Lạc Nhan nhìn mình chằm chằm, Mễ Tô lạnh nhạt hừ một tiếng, cưỡi ngựa vượt qua cô.
Tô Mẫn vẫn không yên tâm Nguyên Bảo, cô gắt gao theo ở phía sau, cũng may kĩ thuật của Hà Vân Hàm giỏi, nhưng vì lo lắng cho Tiêu Phong Du – đứa con ghẻ, nên tốc độ có hơi chậm
Tiêu Phong Du vẫn đang gân cổ lên mà hát —
Để chúng ta cõi trần bầu bạn, sống phóng khoáng, thúc ngựa lao nhanh cùng chung nhân thế phồn hoa
Đối rượu mà hát, hát ra trong lòng vui sướng, sôi nổi nắm bắt tháng năm tuổi trẻ
...
Có thể cảm thấy được tâm tình của em ấy dường như không tệ, Hà Vân Hàm khẽ thở dài, suy cho cùng là người trẻ tuổi mà, dạo này giày vò như vậy, hôm qua lại ồn ào đến muộn như thế, hôm nay vẫn thừa sức sống, bị tiếng hát của em ấy lây nhiễm, tâm tình Hà Vân Hàm cũng tốt lên.
"Em đã học được chưa?" Hà Vân Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Phong Du, đối diện với đôi mắt có hai con ngươi như hoa đào nở rộ, cô cười tủm tỉm gật đầu: "Tàm tạm rồi, Hà lão sư, chị có phát hiện ra không?"
Hà Vân Hàm vô thức mà hỏi: "Vụ gì?" Nàng dừng lại ở chỗ dốc cao phía trước, chuẩn bị đem Tiêu Phong Du thả xuống, dù gì cũng là gameshow, em ấy không thể luôn cưỡi chung một con ngựa với nàng như thế được.
Tiêu Phong Du cũng không vội vàng trả lời, thấy Hà Vân Hàm xuống ngựa một cách dứt khoát, còn đưa tay qua, cô cười tủm tỉm bắt tay để xuống ngựa, "Chị đã không kháng cự em chạm vào người."
Hà Vân Hàm sững sờ, nàng nhất thời lặng im, sau đó chỉ về vài người dân làng đang xem ở bên ngoài trại nuôi ngựa: "Bên trong đó có vài chàng trai nhìn em suốt."
Tiêu Phong Du cũng không hề giấu giếm, "Em biết mà, có anh tiểu Hổ và Vương Đại Nha của thôn bọn em, bọn họ vẫn luôn rất thích em."
Đây chính là năng lực của Nguyên Bảo, những lời được nói ra từ miệng em ấy lúc nào cũng thản nhiên như vậy.
Hà Vân Hàm: "Còn em?"
"Em thì sao?" Tiêu Phong Du sáp lại phía trước, hơi thở nóng hầm hập kia làm cho mặt Hà Vân Hàm hơi nóng: "Em thích không?"
"Không thích." Tiêu Phong Du trả lời nhanh gọn lẹ, cô cười giòn tan, tay ôm eo Hà Vân Hàm siết chặt: "Người em thích, bây giờ vẫn chưa biết có thích em hay không, nhưng em sẽ nỗ lực, được rồi, em muốn đi xuống, Hà lão sư, chị tấp vào kia rồi dừng ngựa đi."
Hà Vân Hàm:...
Tiêu Phong Du nói xong câu đó không thèm nán lại, hất tóc một phát, để lại cho nàng một bóng hình xuất sắc, lập tức đi đến bên cạnh người huấn luyện ngựa, em ấy dắt con ngựa trắng mà trước đó từng nói là đáng sợ, giẫm bàn đạp cưỡi lên, "Đi!"
"Nguyên Bảo, mày...mày còn liêm sỉ không vậy!" Tô Mẫn cảm thấy mình đã bị người bạn tốt nhất lừa dối, miệng bảo đánh chết cũng không cưỡi ngựa? Với cái trình độ thành thạo này, Nguyên Bảo dám nói là lần đầu cưỡi ngựa thì cô sẽ lập tức cầm roi quất chết nó.
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm còn đứng tại chỗ giống tượng đất không nhúc nhích, cong khóe môi: "Thời đại nào rồi, tầm này cần gì liêm sỉ nữa."
Tô Mẫn hừ lạnh một tiếng, cạn ngôn rồi.
Tiêu Phong Du biết tâm tình của cô bạn mình, cô chầm chậm chạy song song cùng cô ấy: "Mẫn Mẫn à."
Tô Mẫn chẳng muốn để ý cô.
Tóc của Tiêu Phong Du bị gió thổi hơi rối loạn, "Khi tao còn rất nhỏ, ba mẹ đã qua đời, trong nhà, cũng chỉ có chị và bà nội."
Tô Mẫn lập tức ngẩng đầu lên, cô biết khi còn bé Tiêu Phong Du đã từng trải qua những gì, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe ẻm chủ động nói.
Hai mắt Tiêu Phong Du mơ hồ, "Khi ấy, ba mẹ còn chưa đến 40 tuổi, tao vẫn chưa đến 5 tuổi, không hiểu sinh ly tử biệt là gì, vượt qua những tháng ngày đau khổ, không giống như trong tưởng tượng của người ngoài đau khổ giày vò, làm người đau thấu tâm can, có cảm ngộ gì, blabla, thứ duy nhất khiến tao hiểu rõ nên quý trọng chính là bốn chữ -- trân trọng trước mắt."
Tô Mẫn hiểu ý của cô đành im lặng.
Tiêu Phong Du khẽ thở dài, "Tao hiểu rõ lòng mình hơn ai hết, mày yên tâm đi."
Cổ họng của Tô Mẫn hơi nghẹn lại. Nguyên Bảo là đứa trẻ tốt, cô biết điều đó, ẻm thích ai cũng là quyền của ẻm, làm bạn bè sẽ không can dự, chỉ là Hà lão sư... Tô Mẫn đã từng tình cờ nghe trưởng bối trong dòng họ nhắc qua, không nói cái khác, chỉ là mối quan hệ gia đình phức tạp kia cũng đủ đau đầu, người tự kỷ như nàng, cho dù Nguyên Bảo dốc hết nhiệt huyết, sau cùng không đập một cú sứt đầu mẻ trán có thể có kết quả sao?
Tiêu Phong Du nhìn ở phía xa xa Hà Vân Hàm đã trở lại lưng ngựa, cô có thể nhìn thấu nỗi lòng của Tô Mẫn: "Tao đau lòng vì cổ...Tao muốn bảo vệ cổ thật tốt. Tao biết, mày sợ tao tổn thương, nhưng nếu thật sự vì sợ tổn thương mà không dám đến gần, đừng nói là yêu, ngay cả từ "thích" này cũng không xứng."
Tô Mẫn thật không thể tin được những lời này được thốt ra từ miệng của Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du không muốn làm cho không khí trở nên bi thương, cô cười: "Được rồi, sau này bất luận cô ấy chấp nhận tao cũng được, không chấp nhận tao cũng tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho cổ thì tao sẽ không phụ tấm chân tình này." Dứt lời, cô kéo dây cương: "Nào tới đây, hai chúng ta cùng đua ngựa."
Tô Mẫn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: "Mày bị ngu à, bây giờ mày mà đua ngựa với tao, Hà lão sư nhất định sẽ nghi ngờ mày cố ý lừa gạt người ta rằng mày không biết cưỡi ngựa, nhân cơ hội dê xồm người ta."
Tiêu Phong Du nhướng mày, dưới ánh mặt trời, nở nụ cười tỏa nắng: "Biết thì đã sao? Dù là yêu thầm cũng sẽ có lúc gợn sóng như sóng nước cuộn trào mà, không phải sao?"
Tô Mẫn:...
Tốt thôi, nếu không phải quen biết nhiều năm như thế, cô đều suýt bị những lời cợt nhã này làm cho rung động rồi.
Rất nhanh sau đó, con ngựa của Tô Mẫn và Tiêu Phong Du một trước một sau truy đuổi nhau, người đẹp tóc dài tung bay, hai con tuấn mã một đen một trắng, ở trên thảo nguyên thu hút ánh nhìn của bao người.
Những người còn lại đều xuống ngựa nghỉ ngơi, Hà Vân Hàm lặng lẽ uống nước, nửa cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Mễ Tô sáp lại gần, cô đặt mông ngồi lên mặt cỏ, "Con bé Nguyên Bảo này vừa nãy không phải không biết cưỡi ngựa sao, giống như mì sợi đeo bám theo chị vậy?"
Hà Vân Hàm mím môi, nửa tiếng trôi qua, nàng mới ngẩng đầu, nhìn bóng hình con ngựa sải bước ở nơi xa, hờ hững nói: "Có lẽ là thiên phú bẩm sinh."
...
Buổi trưa cưỡi ngựa xong, đạo diễn K bàn bạc một hồi, vẫn là đưa mọi người trở về ăn trưa.
Cưỡi ngựa là việc vô cùng hao phí thể lực, nên không làm phiền các thực tập sinh, bắt nồi lẩu lên, mua thịt bò và thịt dê từ chỗ dân làng, đổ vào nước suối từ trên núi, nồi lẩu bốc khói nghi ngút có thể xoa dịu cả lục phủ ngũ tạng.
Để bù đắp tiếc nuối lần trước Hà Vân Hàm theo mình không được ăn cá, Tiêu Phong Du kéo riêng theo Lâm Khê Tích đi câu cá, miếng cá tươi ngon được xắt thành từng lát mỏng trong suốt, thả vào lẩu cho nóng sơ qua, gắp ra cho vào miệng liền tan, môi răng lưu hương.
Cô giống như hiến vật quý đem lát cá đã nhúng lẩu đưa cho Hà Vân Hàm: "Chị nếm thử đi."
Hà Vân Hàm lắc đầu, nàng nhàn nhạt nói: "Hai hôm nay da tôi có chút dị ứng, không thể ăn thức ăn kích thích." Dứt lời, nàng đứng lên, tựa như vô tình tránh né Tiêu Phong Du, cũng không để ý sự lúng túng của cô, ngồi xuống cạnh Lâm Khê Tích.
Hai tay Tiêu Phong Du còn giữ miếng thịt cá đã nhúng lẩu, cô ngẩn người tại chỗ.
Tô Mẫn cười ha hả cầm lấy, "Để tao ăn cho, tao thích ăn lắm!" Cô làm dịu sự lúng túng ấy, nhân tiện ghé vào tai Nguyên Bảo nói: "Có camera kìa, chú ý kiểm soát biểu cảm một chút đi má."
Tiêu Phong Du xấu hổ cười, cô cúi đầu, vờ như không có gì xảy ra tiếp tục nhúng đồ ăn.
Tô Mẫn sáp lại gần cô, hạ giọng: "Tao đã nói với mày rồi, nàng không phải người bình thường, mày chú ý một chút đi, tối thiểu là trước tiên biết người ta có ý gì với mày không đã."
Tiêu Phong Du rầu rĩ: "Ừm."
Có ý gì với mình không á... nói thì dễ, làm sao để biết đây?
Lâm Khê Tích nhìn Hà Vân Hàm, lại nhìn Nguyên Bảo, "Sư phụ, chị--"
Hà Vân Hàm: "Khê Tích, tôi mệt rồi, vào nghỉ ngơi trước."
Lâm Khê Tích gật đầu: "Dạ."
Thật kỳ lạ.
Sư phụ và Nguyên Bảo sao vậy?
Không khí giữa hai người này sao tự dưng kỳ kỳ nha.
Cũng may, những người khác đều không có nhận ra điều khác thường của hai người, Mễ Tô nhúng một ít tôm đưa sang, cô bóc vỏ tôm thuần thục, bỏ phần chỉ đen trên lưng tôm ra, thản nhiên bỏ vào trong bát của Lạc Nhan.
Lạc Nhan không động vào, vờ như là không nhìn thấy, tự nhúng đồ ăn của mình.
Mễ Tô cũng không xấu hổ, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy Lạc Nhan giả mù, tự bóc vỏ tôm cho mình.
Một bữa ăn, đã ăn ra bầu không khí kì lạ.
Sau khi Tiêu Phong Du trở về nhận ra trong phòng không có ai, càng thêm bứt rứt, tức giận đầy bụng, đây là đang né tránh cô ư?
Không sai, Hà Vân Hàm là đang né tránh cô, từ những hành động mập mờ hôm qua của Nguyên Bảo nàng đã cảm nhận được rồi, nhưng vẫn chưa xác định được nên cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ.
Nàng ngồi trên xích đu, khẽ đung đưa, dây dưa đến tận một tiếng đồng hồ nàng mới quay về.
Giờ này, dựa theo thói quen trước kia, Tiêu Phong Du chắc đã ngủ rồi.
Hà Vân Hàm sợ đánh thức em ấy, cố ý bước nhẹ, dè dặt đẩy cửa vào, nàng phát hiện em ấy thế mà lại không ở trong phòng, ngược lại trong phòng tắm có tiếng nước tí tách, bây giờ em ấy còn tắm ư?
Cảm xúc vô duyên vô cớ trào dâng, Hà Vân Hàm lắc đầu, nàng hít sâu một hơi, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, một tiếng "kẹt", cửa đã bị đẩy ra.
Thanh âm ngạc nhiên của Tiêu Phong Du truyền đến: "A—Hà lão sư, chị trở lại rồi? Em còn tưởng chị không ở đây chứ!"
Hà Vân Hàm quay đầu nhìn, Tiêu Phong Du vừa tắm xong, em ấy không mặc quần áo, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm che chắn, nhưng cũng không che được bao nhiêu, hai chân thon dài, xương quai xanh gợi cảm, và hai "ngọn núi" như ẩn như hiện kia.
Hà Vân Hàm hờ hững nói: "Vừa về."
Tiêu Phong Du gật đầu, cô tùy ý ngồi lên giường, dùng khăn lông lau tóc, "Hà lão sư, vừa nãy đạo diễn K nói buổi chiều chúng ta sẽ diễn thử."
Nghe thấy tin tức liên quan đến chương trình, Hà Vân Hàm quay đầu qua, tóc của Tiêu Phong Du tản ra, trên xương quai xanh còn điểm xuyết vài giọt nước, "Đợi em lau khô nhanh rồi chúng ta diễn tập lại một chút."
Hà Vân Hàm nhìn cô: "Diễn tập?"
Tiêu Phong Du gật đầu, "Đúng rồi, không phải còn có chút cảnh đêm tân hôn sao, em trên chị dưới chưa vẫn chưa diễn mà?"
Hà Vân Hàm:...
Trẻ con bây giờ đều thẳng thắn vậy sao?
Tiêu Phong Du thực sự tăng nhanh tốc độ, cô bật mấy sấy tóc lên, dây của máy sấy tóc hơi ngắn, cô không tiện di chuyển, "Hà lão sư, chị có thể cầm kịch bản đưa em không? Em muốn nhìn lại một chút."
Hà Vân Hàm cạn lời nhìn cô, tổng cộng không đến năm câu thoại, em ấy còn phải nhìn?
Kinh thường thì kinh thường, Hà Vân Hàm vẫn cầm kịch bản đưa cho Tiêu Phong Du, không biết làm sao, tay trượt một cái, Tiêu Phong Du không có với tới, kịch bản rớt xuống đất.
Hà Vân Hàm đang định nhặt lấy, Tiêu Phong Du đã trước một bước khom lưng xuống.
Cái lưng này khom nha...
Phần ngực vừa nãy vẫn còn lờ mờ, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng từ góc độ này thì bị Hà Vân Hàm nhìn không sót chút nào, ngay cả hai mảng trắng nõn đều thu vào tầm mắt, mặt nàng ửng đỏ, vội vàng dời mắt đi.
"Sao làm rơi rồi?" Tiêu Phong Du cười áy náy, người còn chưa đứng lên, Hà Vân Hàm cố làm ra vẻ bình tĩnh mà gật đầu.
Tiêu Phong Du nhặt kịch bản lên, đứng dậy, nhưng ngay lúc này, khăn tắm đang quấn không biết vì sao lại rơi, cô kêu lên một tiếng, hai tay hoảng loạn che chắn, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm lập tức xoay người, lần này, không chỉ là mặt, mà lỗ tai cũng ửng hồng.
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập