Vườn rau là một nơi như thế nào đây?
Trước khi đến đó, trong lòng Đường Thời còn có một tia ảo tưởng, thế nhưng lúc đến rồi, y âm trầm cảm thấy bản thân còn không bằng ở lại Đường gia, cũng tốt hơn so với nơi này.
Chỉ tiếc trên đời này có lẽ có đường rút lui, nhưng không có thuốc hối hận.
Đằng sau Tức Hải Sơn có một mảnh đất, mặt đất được san bằng từ trên núi, bên trong là các loại rau xanh, cây củ cải, cải trắng, cây cải dầu, rau thơm... Các thứ đồ ăn không đếm được hết... Đều không theo mùa, toàn là món rau thập cẩm bốn mùa như xuân.
Trong nháy mắt Vương Hi đưa mình đến vườn rau, lúc Đường Thời vườn rau đập vào mắt, mắt chỉ thấy rõ ràng các loại rau củ cùng nhà tranh rách nát kia, Đường Thời đều cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Vương Hi thuận tay vớt y lên "Uy, không cần khoa trương như vậy chứ? Vườn rau này cũng không tệ lắm, ở chỗ này cho tốt đi, ha ha ha ha ha..."
Đường Thời nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Vương Hi, rốt cuộc nhịn không được, gan lớn nói một câu: "Vương sư huynh, người bận rộn như ngươi đặc biệt đưa tiễn ta đến vườn rau như vậy, kỳ thật là —— "
" Đương nhiên là vì xem trò vui a."
Vương Hi lúc này rất thành thật, thực mạnh mẽ mà vỗ vỗ bả vai Đường Thời, "Làm rất tốt, ha ha ha, làm rất tốt! Lão Khâu, tìm cho ngươi tay trợ thủ, cũng đừng trách ta không đủ huynh đệ! "
Đường Thời bên này chỉ cảm thấy bộ mặt Vương Hi hay thay đổi, lúc trước một bộ dáng ham giàu có, hiện tại lại rất đáng đánh. Bỗng nhiên thấy phức tạp, làm rất tốt? Làm mẹ già ngươi còn kém không nhiều lắm!
Y bị phân đến vườn rau, trước kia tiểu đồng mặc thanh y còn nói cái gì "Thiếu người tưới nước ", nói vậy nhiệm vụ của mình là tưới nước đi?
Vương Hi nói xong thì cười to rời đi, Đường Thời nhịn không được hoài nghi người này là cố tình làm khó dễ, nhưng dù sao đã không còn có thể kiểm chứng.
Lúc Vương Hi đi rồi, trong nhà tranh liền chui ra một người xấu xí, vừa thấy đã cảm giác là người hèn mọn. Có lẽ chính là " Lão Khâu" trong miệng Vương Hi.
" Chà, quả nhiên còn tìm trợ thủ cho ta a, nơi chim không kêu chó không sủa này, mãi mãi không có ngày nổi danh, thế nhưng còn có người tiến vào." Lão Khâu sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, nhìn Đường Thời, sau đó cười hắc hắc, bộ dáng thật sự chanh chua đáng khinh tới cực điểm.
Không biết vì cái gì, Đường Thời nhìn thấy không thể nào thoải mái.
"Sau này còn thỉnh Khâu sư huynh chỉ giáo." Đường Thời cố nén khó chịu, cung kính hành lễ.
Họ Khâu rất hưởng thụ, hừ giọng nói: " Ngươi là đến sau, về sau phải nghe theo ta, ngày khác ta dựng cho ngươi cái nhà tranh, ở bên cạnh vườn rau. Ta muốn ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó, trồng rau trong vườn, cũng là một loại học vấn."
Đường Thời thật sự nghĩ muốn phun búng máu chó vào mặt hắn, người khác đều là loại linh thảo linh chi, bọn họ ở đây trồng rau đồ ăn, có cái gì tốt mà đắc ý? Cái này căn bản là làm nhà nông! Người trồng các loại linh thảo tốt xấu còn có thể nói mình là tu chân, bọn họ trồng các loại rau xanh được coi là cái gì a?!
—— nông dân giới Tu Chân.
" Đầu tiên, ta tên Khâu Ngải Kiền, ngươi cũng có thể gọi ta là Khâu ca. Qua nửa canh giờ nữa là đến giờ liên hoan ở Sảnh Đường, đồ ăn buổi trưa ta sẽ đưa đến quán cơm, buổi tối nay ta với ngươi đi thu hoạch. Hiện tại ta giới thiệu cho ngươi một chút sự tình bên này đi..."
Khâu Ngải Kiền, Khâu Ngải Tiền, mịa nó ngươi rốt cuộc thiếu tiền cỡ nào a?
Đường Thời im lặng mà nghe, cảm thấy mình cực kỳ nghẹn khuất.
Nói tóm lại, nơi này sản xuất nguyên liệu cho quán cơm, cung ứng các loại rau dưa và trái cây.
Bởi vì giới Tu Chân tính chất đặc thù, cũng vì tòa núi này tương đối đầy đủ linh khí, cho nên đồ ăn bên này đều chỉ cần tưới nước là có thể lớn khỏe, ngoài ra còn muốn loại trừ sâu định kỳ cho những rau xanh này. Rau ở đây, tốc độ sinh trưởng rõ ràng vượt qua nhận thức trước kia của Đường Thời. Nghe nói nửa tháng đã lớn đủ, hơn nữa các loại đồ ăn phi thường phong phú, phạm vi gieo trồng chăm sóc của bọn họ cũng rất lớn, mảnh đất phía sau núi này cơ hồ đều của bọn họ.
Có điều mảnh đất này là nơi có không khí loãng nhất toàn bộ Tức Hải Phong, vì để lợi dụng tài nguyên đầy đủ, cho nên vườn rau tiêu hao linh khí không nhiều lắm, liền chọn nơi này.
Lúc nghe đến đây, tâm tình Đường Thời vô cùng tối tăm.
Nói như thế nào thì, một tin tức tốt duy nhất phải là: rau xanh nơi này không cần dùng phân hoặc bón phân...
Đường Thời che mặt, ông trời a, hãy để cho con đi chết đi...
Khâu Ngải Kiền dào dạt đắc ý mà khoe khoang rất nhiều với Đường Thời, mũi đều vểnh lên trời, Đường Thời không còn gì để nói, chưa từng thấy qua loại người đi trồng rau lại vui vẻ như vậy.
Nửa canh giờ sau, Khâu Ngải Kiền đưa Đường Thời đi đến quán cơm của Tức Hải Sơn.
" Dù sao ngươi cũng mới đến Tức Hải Sơn một ngày, cho nên mọi người mới ở đây ăn với nhau một buổi, về sau phần lớn đều là ăn một mình, chúng ta cũng ăn riêng ở quán cơm. "
Khâu Ngải Kiền một đường đi, một đường nói, Đường Thời nghe đến đầy đầu hắc tuyến, cả đường im lặng đến nhà ăn.
Khâu Ngải Kiền cùng Đường Thời vừa mới tiến vào, liền dẫn theo một trận cười vang.
"Nhìn, hai tên nông dân trồng rau đến!"
"Ha ha ha ha, cười chết ta, hai tên ngốc này...Ha ha ha ha..."
" Thật không ngờ, giờ vườn rau lại thêm một người, lão già Trọng Khánh trước kia còn chưa trở lại sao? Nói cái gì ra ngoài tìm chủng loại rau mới, đi nửa năm, ha ha ha..."
...
Đường Thời nắm chặt tay, mới nhịn xuống xúc động muốn tẩn mấy tên vương bát dê nói chuyện kia một trận.
Khâu Ngải Kiền cũng nghẹn khuất, người này vốn tiểu nhân, nhưng đều là người sĩ diện, cho dù bọn họ trồng rau có mất mặt, cũng chỉ có thể nhịn xuống, kéo Đường Thời ngồi ở một bên, lúc ăn cơm cũng không nói lời nào.
Trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, ngồi cạnh Đường Thời với Khâu Ngải Kiền còn có đệ tử phụ trách linh thảo của Đông viên, thấy bọn họ đều dịch sang một bên, như sợ hãi thứ gì lây bệnh.
Đường Thời cưỡng ép nhịn xuống cảm giác xúc động, cầm bát đũa lên, bắt đầu dùng bữa.
" Nha? Mới tới, gọi là Đường Thời đúng không? Về sau ngươi đi theo lão Khâu này, cũng phải trông rau cho chúng ta biết không?" Một đệ tử Đông viên gắp một đũa rau xanh, quơ quơ trước đáy mắt Đường Thời, cười nhạo nói, " Các ngươi tư chất kém, căn cốt kém, cũng chỉ có mệnh trồng rau!"
Đốt ngón tay Khâu Ngải Kiền bỗng nhiên trắng bệch, gồng lên, hắn không nói chuyện, lùa một hơi cơm trắng vào miệng.
Đường Thời cũng chôn đầu xuống, không nói.
Người nọ lại nói: " Nhìn a, đây đều là người có tính tình, nhẫn nhục chịu đựng không thuốc cứu chữa! Ha ha ha..."
" Vương Hi sư huynh nói tiểu tử này vừa thấy vườn rau kia thiếu chút nữa đã quỳ xuống, các ngươi biết không? Quỳ xuống a! " Bên cạnh lại có kẻ làn da tương đối trắng cười to một tiếng, toàn bộ bên trong quán cơm tiếng cười tràn lan, " Này là đồ ngu, trời sinh tư chất kém, cũng không có biện pháp a!"
Đường Thời và Khâu Ngải Kiền đều không nói gì, Đường Thời là cái luyện khí tầng một, căn bản không có sức chiến đấu, Khâu Ngải Kiền cảnh giới tựa hồ so với Đường Thời cao hơn chút ít, nhưng không có khả năng so sánh với những người kia.
Hai người phụ trách xử lý vườn rau, đều ở nơi này trầm mặc, chịu đựng khuất nhục vô lý.
Không biết tại sao, Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy Khâu Ngải Kiền này cảm giác không ổn. Hai người đồng thời bị cười nhạo, cảm giác ấy thật đúng là...
Trong tiếng cười nhạo ầm ĩ, một đệ tử bưng bát canh đi lên, tiến vào lại trêu ghẹo nói: " Các vị sư huynh là đang cười cái gì? Bộ dáng vui vẻ như vậy a. "
Vì thế có người giải thích cho hắn một phen, đệ tử kia cũng khoa trương mà cười ha hả, sau đó nói: " Hôm nay làm canh mọc bạch ngọc, các vị sư huynh nếm thử."
Nói xong, liền cho người đưa canh lên.
Cái gì canh mọc bạch ngọc, Đường Thời vừa thấy liền nhếch khóe miệng, chẳng qua là mọc thịt heo nấu với rau cải trắng, nói hay như vậy làm cái quỷ gì!
Có điều nhìn bát canh này, Đường Thời nhịn không được nhớ tới bài thơ kia, bỗng nhiên có chút ngứa nghề, thừa dịp tất cả mọi người đang cười nháo, y bưng bát cơm lên, vô cùng thô lỗ mà bắt đầu lùa cơm ——
Bưng bát lớn, che đi mặt mình, bàn tay Đường Thời dán lên bên cạnh bát cơm, nỉ non đọc: " Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca..."
" Ồ? Canh mọc bạch ngọc, sao lại còn nấu một con ngỗng? Nhìn qua con ngỗng này cũng thật quá nhỏ đi nhỉ. "
Hả?
Đường Thời bỗng nhiên ngẩng mặt ra khỏi bát, nhìn đến bát canh mọc bạch ngọc của tất cả mọi người, bên trong bát canh lớn kia có một con ngỗng
được vặt lông sạch sẽ, tựa hồ đã nấu tốt.
Ngọa tào mẹ nó! Muốn mặt sao?! Như thế nào lão tử gặp được chính là ngỗng sống, các ngươi lại là ngỗng ngốc nằm trong bát canh!
Ngỗng ngốc, ngỗng ngốc, ngỗng ngốc, ngươi nhanh đứng lên được không!
Ngỗng ngốc, ngỗng ngốc, mau xác chết vùng dậy, mau xác chết vùng dậy được không! Xác chết vùng dậy chúng ta vẫn là bạn tốt!
Ngỗng ngốc, ngỗng ngốc, ngươi làm sao vậy...
Đệ tử đưa canh tới cũng ngây ngẩn cả người, đang nói thầm đâu phải, có điều tất cả mọi người lại khích lệ hắn hiểu chuyện, còn làm ngỗng cho mọi người. Đệ tử này tuy rằng cảm thấy có quỷ, nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Mọi người đều thư thái, chỉ là Đường Thời không thoải mái a!
Đường Thời không vui, tất cả mọi người đừng nghĩ thư thái.
Y lần thứ hai bưng bát cơm, ngay lúc mọi người duỗi đũa đến bên cạnh con ngỗng lại đọc một câu, y cũng không tin không thể biến ra ngỗng sống đến!
"Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca!"
Vào lúc bọn họ thật vui vẻ chuẩn bị ăn ngỗng, bỗng nhiên đồng loạt la hoảng lên, " Con ngỗng này sao không vặt lông?! Mới nãy không phải đã lột sạch sẽ sao? Mau nhìn mau nhìn, con ngỗng này có lông! Nó đang mọc lông, chúng nó đều đang mọc lông! Mịaa —— "
" Trời đất, con ngỗng này sống dậy! "
"Má ơi, đây rốt cuộc là cái gì!"
"A a a..."
Toàn bộ quán cơm đã một mảnh hỗn loạn, Đường Thời cũng ngạc nhiên với biến hóa như thế.
Ngỗng ngốc vừa mới xuất hiện là ở trong bát canh, chẳng lẽ câu thơ trên 'Trùng nhị bảo giám' này cũng căn cứ hoàn cảnh mà thay đổi hiệu quả?
Đường Thời chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, dù sao đã làm một phát, không bằng tiếp tục nhìn thử xem, sau đó sẽ còn phát sinh chuyện gì.
Lúc này đây, Đường Thời lặng lẽ đem bài thơ hoàn chỉnh đọc ra. Chỉ thấy con ngỗng vặt sạch lông trong bát canh mọc thịt heo nấu với cải trắng trên bàn kia, thế nhưng lục tục từ bên trong bát canh đứng lên, mọc ra cả thân lông trắng, đầu đội rau cải trắng, chân đạp mọc thịt heo, uy phong lẫm lẫm, thần khí bức người, lấy một loại kiêu ngạo bước từ trong bát canh nóng đi ra, run run rẩy cánh, cất giọng ca vàng —— ngỗng, ngỗng, ngỗng, chúng ta là ngỗng ngon lành mỡ ngậy...
Đôi đũa trong tay Đường Thời bỗng nhiên rơi xuống, hoàn toàn bị một màn này làm sợ ngây người...