Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Chương 150:




Ngăn giữa Thị Phi và Đỗ Sương Thiên là một cái hố sâu hoắm, Thị Phi đứng cạnh miệng hố, trên người dính đầy bùn đất cùng máu tươi, còn đâu dáng vẻ tăng nhân áo trắng siêu xuất thoát trần lúc trước.
Nhưng nếu nhìn qua vẻ mặt phức tạp này, chạm tới ánh mắt y thì hết thảy chưa từng đổi thay.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Sương Thiên giao thủ với Thị Phi, hiệu quả rất bất ngờ.
Có lẽ vì hành động của hắn đã thật sự chọc giận Thị Phi, cho nên lúc Thị Phi ra tay, quyết định đi theo con đường quyết liệt.
Thị Phi vốn xuất thân từ võ tăng, y nằm lòng các loại pháp quyết Phật môn của Tiểu Tự Tại Thiên, nên lúc đối chiến quả nhiên là dựa vào bản lĩnh của từng người, nhìn mà hoa cả mắt.
Vũ khí trong tay Đỗ Sương Thiên dù sao cũng là bút, nhưng không ổn định. Đánh hơn nửa canh giờ cũng bất phân thắng bại, chỉ làm đồng bằng này thêm hỗn độn thôi.
Sau lưng Thị Phi, Đường Thời đã thoát ra khỏi trận pháp, ánh mắt Đỗ Sương Thiên đã đảo qua.
Đường Thời mang sát khí đầy người, hiển nhiên đã vượt ngoài dự đoán của Đỗ Sương Thiên.
Thấy kế hoạch ban đầu sắp không thành, Đỗ Sương Thiên lại sinh ra một kế.
Hiện tại trong ba người Đạo Các phái tới, chỉ có Đỗ Sương Thiên còn sống, nói cách khác, hiện tại Đỗ Sương Thiên gặp phải cục diện một người đánh hai người.
Huống chi phía sau còn có một Tiêu Tề Hầu?
Một khi Đường Thời thoát khỏi trận pháp thì cục diện một đối một với Thị Phi sẽ lập tức xoay chuyển.
Trong lòng Đỗ Sương Thiên quay cuồng, tính toán từng lớp một, quyết định tạm thời chưa vội tiến hàng, còn khen ngợi một câu: “Tốc độ sư đệ thoát ra khốn cảnh rất nhanh/”
Lúc Đường Thời đi tới, trong mắt còn mang theo tơ máu, hắn cũng cười đáp lai: “Gần như thế.”
Lúc này hắn đã đến bên cạnh Thị Phi, nghiêng mắt nhìn y, trong mắt hiện vài phần phức tạp. Nhưng đây không phải là lúc nói về những chuyện này. Vì Đường Thời thoát ra khỏi khốn cảnh, mạnh mẽ phong ấn Vô Tình Đạo, đã bị thương, huống hồ hắn còn bị Trương Viễn Đạo đâm một kiếm xuyên tim, tuy rằng thân thể không quá quan trọng nhưng kiếm khí của Trương Viễn Đạo vẫn còn trong cơ thể hắn, chưa từng tiêu tán. Đường Thời không có thời gian để ý đến mấy chuyện tí tẹo này.
Vốn là sư huynh đệ đồng môn, nhưng tại thời khắc Đỗ Sương Thiên giết chết Hoằng Giác, mọi thứ đã đảo ngược hoàn toàn.
Đường Thời gần như không kịp phản ứng, đây rốt cuộc là cục diện gì.
Đã không thể giải quyết vấn đề  bỏ ngỏ về Doãn Xuy Tuyết và Ân Tuyết Tễ, hiện tại còn thêm Đỗ Sương Thiên biến thành như vậy, Đường Thời cầm bút lõi cây Tam Chu, nói: “Hòa thượng, ngươi còn chưa giải quyết vị đại sư huynh này của ta nhất định là do ngươi nương tay rồi.”
Thị Phi không nói.
Đường Thời lại nói: “Nương tay với ta là được rồi, cần gì phải làm thế với mấy người khác chứ?”
Lời vừa dứt, hắn đã tiến về phía trước nói: “Người này, không phải đại sư huynh của ta, hắn không phải Đỗ Sương Thiên.”
Đỗ Sương Thiên nghe xong câu này, cười ha ha, chắp tay đứng ở bên kia hố.
“Ta không phải Đỗ Sương Thiên thì là ai?”
Đường Thời âm trầm nói: “Ta nói ngươi không phải thì chắc chắn không phải.”
Sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi, trong Đỗ Sương Thiên mang theo vài phần tán thưởng kỳ quái “Có can đảm, cũng có chí khí, nhiều năm rồi bản tôn chưa từng nghe ai nói với ta những lời không khách khí như vậy.”
Đường Thời còn không biết thân phận của hắn, nhưng ô giấy dán cửa đã sắp bị đâm thủ, chỉ chực chờ xé rách mở toang cửa ra mà thôi.
Nhưng Đỗ Sương Thiên còn chưa muốn nói thẳng toạc ra, hắn chỉ nói: “Từ xưa nay Đỗ Sương Thiên của Tẩy Mặc Các chưa từng tồn tại, cũng chẳng hề có cái gọi là đại sư huynh của ngươi.”
Nếu chưa từng có cái gọi là tình nghĩa đồng môn, như vậy Đường Thời sẽ ra tay không hề nao núng.
Chắc chắn Đỗ Sương Thiên có vấn đề, nhưng hiện tại Đường Thời cảm thấy đầu óc mình rất trống rỗng, thân thể hắn đang chi phối ý chí của hắn, có đôi khi muốn gì thì làm đó, không cần lo lắng, đánh một trận là xong.
Cho nên Đường Thời cầm bút lõi cây Tam Chu tiến lên.
Đỗ Sương Thiên giơ tay lên chỉ, sau đó phát ra một luồng linh khí, đánh lệch thân bút của Đường Thời, đồng thời phi thân lên, nhìn lướt qua những người đã đến phía sau trận pháp, còn một người duy nhất vây trong trận còn chưa thoát ra là Thôi Nhất Hàng.
Lạ thật, đây là không muốn đi ra hay là ra không được?
Mặc dù Đỗ Sương Thiên không biết tên người nọ, nhưng nhìn lướt qua cảm thấy người này chắc chắn có điểm lạ.
Hiện tại phải đánh nhau với Đường Thời, Đỗ Sương Thiên cũng không bận tâm nhiều như vậy.
Hắn ứng phó Đường Thời, còn phải coi chừng Thị Phi.
Tại mép vực, Thị Phi ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi lấy một nắm linh thạch ra, giữa cái búng tay của y, linh thạch đã sắp xếp theo một hướng nhất định, sau đó bắt thủ quyết, lại đánh một ấn ký chân ngôn Phật môn vào trong hố lớn kia, một trận pháp mới đã sáng lên.
Lúc nhìn thấy Thị Phi, Đỗ Sương Thiên đã biết không ổn.
Hắn vung tay lên hạ xuống một màn sáng, khi khí mực đang trào lên, hắn dùng “Ấn Tuyên Thập Tam Sách” xuất phát cùng một tông với Đường Thời. Thủ pháp này cực kỳ quen thuộc, trong mắt Đường Thời ánh lên một tia sắc lạnh, xốc một chưởng ra, đẩy màn sáng này ngược về phía Đỗ Sương Thiên, đồng thời rót khí mực mà mình tu luyện từ Trùng Nhị Bảo Giám vào trong màn sáng kia, thu lại chiêu kia của Đỗ Sương Thiên thành của riêng.
Linh thuật của mình bị người khác khống chế thì không tốt chút nào. Dù sao Đỗ Sương Thiên cũng không xem nặng chuyện này, chẳng thèm né tránh, mà trực tiếp vỗ một chưởng vào màn sáng kia, đồng thời rót khí mực vào bên trong.
Đỗ Sương Thiên tu luyện Ấn Tuyên Thập Tam Sách, hiển nhiên không tà môn như Đường Thời, uy lực vẫn như trước.
Năm ngón tay Đường Thời xuất chưởng, móng tay đã biến thành màu đen, nhưng Đỗ Sương Thiên nhìn vẫn như thường.
Nhìn hai bên bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co, Đường Thời giơ tay trái lên vỗ một chưởng, ấn lên tay phải, lòng bàn tay trái dán vào mu bàn tay phải, toàn bộ mản sáng khẽ run rẩy, sau đó lại như không thể chứa nổ khí mức do hai bên rót vào, ngay lập tức sụp đổ!
Bên tai vẳng lên tiếng lưu ly vỡ vụn, nhưng khí ngước mắt lên nhìn màn sách này, nó đã hóa thành sương mù bay tứ tán, mực văng khắp chốn, mang theo vòng cung uyển chuyển, từ Đường Thời và Đỗ Sương Thiên tóe ra khắp nơi.
Đỗ Sương Thiên không dám ở chỗ này lâu, hắn biết Thị Phi đã sắp đặt xong trận pháp,  nhưng hiện tại đang giao chiến với Đường Thời cũng không dễ dàng thoát.
Lông mày nhíu chặt, Đỗ Sương Thiên cắn răng, đã hạ quyết tâm.
Vừa lúc trạng thái hiện tại của Đường Thời không bình thường, tương kế tựu kế, xem ai nhẫn tâm hơn.
Dù sao Đạo Các cũng chỉ là một nơi cất giấu bụi bẩn thôi, trước khi Đỗ Sương Thiên bại lộ thân phận của mình, muốn chơi một canh bạc lớn. Hắn dám cam đoan, từ trong sáu mươi hoa giáp tới nay, tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai thành công ẩn núp như hắn.
Nếu trong lòng đã tồn ác niệm, lúc này tạm thời thoát khỏi sự tấn công của Đường Thời đã, chuyển hướng vỗ một chưởng về phía Thị Phi, hòng ngăn y mở đại trận. Nhưng hắn không đi chọ Thị Phi thì còn được, giờ hắn ra tay như vậy, đã khiến Thị Phi không thể tránh, buộc Thị Phi phải ra tay với hắn.
Thị Phi nghênh đón chưởng phòng của hắn, đối chưởng với hắn, không ngờ Đỗ Sương Thiên lại lộ ra nụ cười chiến thắng.
Đường Thời đứng bên đó, đột nhiên thuấn di, đến sau lưng Đỗ Sương Thiên, một nhát chọc thủ Đỗ Sương Thiên lúc thu bút còn mang theo vô vàn vệt máu.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là Đỗ Sương Thiên!”
Không ngờ bị Đường Thời đâm sau lưng khiến Đỗ Sương Thiên không trở tay kịp.
Hắn nâng tay che miệng vết thương trên thắt lưng mình, cười dữ tợn.
“Thế nào? Tiểu sư đệ, chẳng lẽ còn đang hoài niệm thời gian lúc trước rêu rao trên núi à? Tẩy Mặc Các, sư huynh đệ, họa thường, vẽ tranh…ngươi không nỡ sao?”
Đã bị vạch trần.
Nhưng Đường Thời rất bình tĩnh, một loại bình tĩnh đến lạnh căm.
Đối phương nói không sai, quả thật hắn đang hoài niệm, vì trong nháy mắt ra tay với Đỗ Sương Thiên ra tay, hắn đã hiểu, hết thảy những kỳ niệm ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại.
Mặc dù Đường Thời biết, trong Tẩy Mặc Các còn có người khác, nhưng thiếu một góc, thì không thể vẹn toàn được.
Giống như một mảnh ghép biến mất, thiếu, sao có thể trở lại như cũ đây?
Phá hỏng một Đỗ Sương Thiên hoàn mỹ, thật sự là một cái gai trong lòng Đường Thời ——
Trận pháp đã mở ra, trong nháy mắt sẽ vây lấy Đỗ Sương Thiên, ai ngờ ngay lúc đó, Đỗ Sương Thiên đã ném cây bút ngọc của mìn xuống đất, cây bút y như ngọn thương, giáng từ trên trời xuống, đóng đinh ở đáy hố sâu, ngay tâm trận.
Hào quang khốn trận nhất thời lay động, Thị Phi chợt lắc người đã đến giữa không trung, đứng bên cạnh Đường Thời, hai người sóng vai đứng chung, mà Đỗ Sương Thiên thì đứng một mình.
Lúc này thế cục đã tương đối rõ ràng, nhưng Đỗ Sương Thiên đối mặt với tình huống như vậy vẫn không hoảng loạn.
Hắn mất bút, thì đã không còn là đại đệ tử của Tẩy Mặc Các.
Hắn vặn cổ,  nhẹ nhàng thở dài, chỉ nói: “Cái gì mà Đạo tu với Phật tu, dưới tay ta chỉ có vong hồn mà thôi.”
Hai tay Đỗ Sương Thiên kết ấn, khí thế cả người đột nhiên biến đổi.
Đỗ Sương Thiên trước đây, bất kể ra sao, thì cũng chỉ như một đệ tử Đạo Môn nhưng bây giờ tóc đột nhiên dài gấp đôi, mười ngón tay hơi cong thành móng vuốt, trong lòng bàn tay đã tạo ra quả cầu tia chớp màu tím nhạt.
“Ngươi là Ma tu!”
Đường Thời đã đoán từ sớm, sau khi xác nhận, giọng nói càng lạnh hơn.
Tâm thần hắn chấn động, trên hòn đảo đang lơ thửng trong thức hải, vốn đã không ổn định vì phong ấn Vô Tình Đạo, mà tấm bia đá cao nhất kia hình như hơi lạ, không ngừng từ từ dâng cao.
Hai tay Đỗ Sương Thiên hướng về phái Thị Phi và Đường Thời, nhưng mới tới nửa đường thì quả cầu tím kia đã bị Thị Phi nhét vào trong tay áo, không chạm tới chỗ Đường Thời.
Đỗ Sương Thiên nhìn Thị Phi thêm lần nữa, cảm thấy sau lưng mình có động tĩnh bỗng nhiên liền “Hừ” một tiếng, sau đó cười to nói: “Quả nhiên là trời giúp ta, trước tiên để bọn họ chơi với các ngươi đi!”
Nơi này, chính là địa bàn của Đạo Các, Đường Thời và Thị Phi có giỏi tới đâu thì cũng chỉ là hai người qua đường.
Đạo Các đã quyết tâm muốn giết chết hai người, lần đầu tiên dựa theo kế hoạch của Đỗ Sương Thiên phái ba người  qua, nhưng hiện tại tin Trương Viễn Đạo chết hẳn đã bị Hư Đạo Huyền bên kia biết. Dù sao thẻ bài của Trương Viễn Đạo là do Hư Đạo Huyền làm. Cho nên, từ lúc Đường Thời giết Trương Viễn Đạo, đợt thứ hai đang trên đường tới.
Lúc trước Đạo Các vì Đường Thời và Thị Phi, chịu vô số sự sỉ nhục, không rửa hận lúc trước thì sao cam lòng được?
Cho nên, Đỗ Sương Thiên làm không xong thì đến bọn họ cử vô số tu sĩ Đạo Các cùng chiến.  
Đường Thời suýt bật cười, hắn dứt khoát ngửa mặt lên trời cười rộ lên: “Thật là giỏi, người trong thiên hạ này đều không cần mặt mũi chẳng màng thể diện, mà Đạo Các cá ngươi đã chứng minh nó vô cùng nhuần nhuyễn! Giỏi lắm!”
“Đường Thời và Thị Phi ở phía trước, mọi người xông lên!”
Trước núi, có một đám người đạp pháp bảo từ đằng xa, hóa thành từng ánh hào quang, từ phía Đạo Các tiến tới.
Đường Thời xoay qua một hướng, dựa lưng vào Thị Phi, trên hòn đảo đây bia thơ của hắn, một tấm bia thơ ở trên đỉnh, vẫn rung chuyển không ngừng, dần dần kéo ra ngoài.
Hắn tựa hết trọng lượng bản thân vào Thị Phi một chút, lúc này hai người hoàn toàn giao lưng cho đối phương.
Đỗ Sương Thiên đã biến mất, ẩn thân vào trong đám tu sĩ Đảo Các, mà Đường Thời và Thị Phi lại bị mọi người bao vây.
Hai người chiến đấu với hàng trăm người.
Đường Thời hỏi: “Hòa thượng, ngươi sợ sao?”
Thị Phi đáp: “Trong lòng có chính khí nghiêm tịnh, Thị Phi không sợ.”
“Ta sợ.” Đường Thời híp mắt lại, che con ngươi ửng đỏ của mình, nhếch môi nói, “Ta sợ ngươi xuống tay không đủ tàn nhẫn, quá mềm mỏng. Chuyện giết người này, để ta làm đi.”
Công việc này, Đường Thời tương đối quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.