Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Chương 153:




*Hồ Hán Tam là một nhân vật phản diện trong bộ phim Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh. Trong phim, hắn là một địa chủ ác bá cường hào bị nông dân trong làng đuổi đi. Khi trở về trả thù, hắn có một câu nói kinh điển: “Hồ Hán Tam ta đã trở lại…” (Wiki + Baidu)
Chính xác thì hắn tỉnh lại như thế nào, Đường Thời không còn rõ nữa.
Nhưng giờ hắn trở nên không thích nói nhiều nữa, vẫn đang nghĩ thực hư mọi chuyện ra sao,
Chắn hẳn Thị Phi đã cứu hắn, không phải nghi ngờ gì nữa. Đường Thời vươn người, thân thể hình như không có gì lạ, nhưng sau khi biết bia thơ đã trở thành một bộ phận của cơ thể mình, hắn im lặng thật lâu.  
Thị Phi không ngờ, hắn tỉnh lại sớm đến vậy.
Có… cảm giác khó chịu rất lạ, không thể nói ở đâu.
Đường Thời coi như là người đã chết một lần, sau khi hồi sinh chỉ cảm thấy hơi sai, chắc là do vấn đề tâm lý. Đỗ Sương Thiên đúng là cao thủ đánh lén, Đường Thời không biết mình trúng chiêu ra sao, khi đó hắn quá nhập tâm vào việc điều khiển ấn Thiên Các, thật ra…đúng là rất bất ngờ, Đỗ Sương Thiên còn chơi chiêu như vậy.
Thân phận của người này là gì?
Hắn ngồi dậy, thân thể trần truồng không một mảnh quần áo, Thị Phi cởi tăng bào bên ngoài choàng vào cho hắn, vẫn không nói gì.
Đường Thời rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn,”Ta… Ừm… Trạng thái này đã bao lâu rồi?”
Thị Phi nói: “Bảy mươi ngày.”
“Sau đó thì sao?” Đường Thời không hỏi Thị Phi cứu hắn trở về bằng cách nào, mà chính sự tương đối quan trọng, hắn lại hỏi thêm một câu, “Ấn Thiên Các đâu?”
Thị Phi xòe tay ra, ấn Thiên Các của Đạo Các nằm trong lòng bàn tay y.
Đường Thời vừa nhìn liền nhướng mày, cầm lấy, lướt qua, biết hiện tại bọn họ đang ở trong không gian cửa Lạn Kha, hoàn toàn không nóng ruột. “Có nó là được rồi. Bây giờ Đạo Các thế nào rồi?”
Vừa mới tỉnh lại, đã phăm phăm hỏi mấy vấn đề này, dường như chẳng lo lắng gì đến bản thân cả. Thị Phi không biết, Đường Thời quá tin tưởng y, hay là hắn quá tự tin nữa.
“Trước khi ngươi xảy ra chuyện, thì đã thành cái dạng đó rồi.”
Thị Phi miêu tả cụ thể, nhưng Đường Thời thì hiểu rõ.
Sờ sờ cằm mình, hắn đứng lên duỗi lưng, lại hỏi mấy chuyện râu ria sau đó, Thị Phi chỉ nói không biết.
“Ngươi vẫn ở đây mà không ra ngoài à?”
Đường Thời hỏi một câu, bỗng nhận ra rằng đây là khả năng cao nhất.
Thị Phi gật gật đầu, lại nghĩ đến trận chiến tiếp theo với Âm Các, thấy Đường Thời đang vặn cổ ở đó, nói: “Nhẫn trữ vật.”
Lúc này, Đường Thời mới phản ứng lại,  đi qua, nhặt nhẫn trữ vật trên mặt đất lên, phát hiện, bên cạnh có vài viên đá hình xương người, hắn đưa mắt liếc qua, không để ý nhiều, bởi vì nhẫn trữ vật trước mặt đã thu hút sự chú ý của hắn. Thần thức…hắn không vào được…
“……”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thị Phi thấy sắc mặt khác thường của hắn, còn chưa kịp hỏi, Đường Thời đã lên tiếng: “Linh thức của ta…không đúng…sao ngươi làm ta sống lại được vậy?”
Khi mảnh võ thần hồn của Đường Thời tiên tán, thì bám vào bia thơ của hắn, cho nên Thị Phi đã thu thập bia thơ của hắn, lấy bí thuật của Tiểu Tự Tại Thiên tổ chức lại thần hồn, định hình lại thân thể. Chỉ là lúc nói, Thị Phi chỉ kể chuyện thần hồn, vừa nghe xong Đường Thời tự hỏi: “Có lẽ bởi vì bởi vì thân thể đều được tạo thành một lần nữa, cho nên có chút khác biệt so với ban đầu chăng?”
Đường Thời suy nghĩ một chút, xóa sạch dấu ấn linh thức trên nhẫn trữ vật, sau đó khắc một dấu ấn linh thức của mình lên đó, như vậy tái tạo kết nối tâm trí, lúc này mới lấy quần áo bên trong ra.
Ngoại trừ quần áo ra, hắn chỉ còn một bộ đồ màu xanh cũ kỹ.
Họa thường…
Đường Thời khoác cà sa của Thị Phi, mới lấy bộ quần áo kia ra, chợt dừng lại. Quần áo của Tẩy Mặc Các có ý nghĩa rất trịnh trọng với Đường Thời, nhưng hiện tại đột nhiên không còn, chắc đã biến mất cùng trận chiến kịch liệt trước đó…
Tâm trạng tuột dốc.
Đỗ Sương Thiên…
Hắn vỗ vỗ trán mình, mọi chuyện đều là bí ẩn… sau khi tu luyện Vô Tình Đạo thật lâu, hiện tại có quán tính suy nghĩ lạnh lùng, dù sao Vô Tình Đạo đã bị phong ấn, hiện tại không thể tìm ra bóng dáng ban đầu, nhưng Vô Tình Đạo thuộc về loại tu luyện tình cảm và tâm lý, sẽ không thay đổi theo sự biến hóa của linh thức. Cho nên nếu muốn phá vỡ phong ấn của Vô Tình Đạo, thì quá dễ.
Nắm chặt ngón tay, tu vi cũng không thay đổi, Đường Thời khá yên tâm. Ngẩng đầu nhìn Thị Phi đã đẩy cửa ra ngoài, hắn sửng sốt một chút, chửi”địu mịe”.
“Ông đây thay đồ, hòa thượng chết tiệt nhà ngươi không thể chờ lát nữa mới mở cửa được sao?”
Thị Phi không để ý tới hắn, lúc quay đầu nhìn Đường Thời, chỉ thấy người nọ cao gầy đứng tại chỗ, tóc dài xõa tung trên bả vai, che nửa thân thể. Vẻ mặt vẫn mang theo sự lạnh lùng và bất cần như trước.
Vẫn là Đường Thời ban đầu sao?
Mặc dù… Những mảnh xương nhặt về từ trên chiến trường đều không có tác dụng, thậm chí toàn bộ biến thành đá.
Ánh mắt từ những viên đã rải rác bên cạnh lướt qua, Thị Phi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi…
Đường Thời từ từ ngưng kết lại trước mắt y, màu mực mờ mờ, Thái Cực Đan Thanh Ấn ở trên mặt đất nơi hắn nằm hiện ra, tứ chi thân thể… Bia thơ kia bắt đầu biến thành máu thịt và gân cốt trên người Đường Thời, cuối cùng khôi phục thành một Đường Thời hoàn chỉnh.
Chỉ là khúc xương vốn thuộc về Đường Thời, lại biến thành tảng đá không có tia sinh cơ.
Điều đó có nghĩa là gì?
Lấy lại cuộc sống mới…
Đường Thời thay xong quần áo, khoác tăng bào kia lên cánh tay mình, rồi đi ra, ở đây vẫn chìm trong màn đêm,
Lúc thần trí của hắn tiêu tán không còn cảm giác, cũng hoàn toàn không có khác nhiệm với sự dài ngắn của thời gian trôi. Đối với Đường Thời, chính mình không phải đã chết một lần, chỉ là trong một cái chớp mắt, hắn đã đến hiện tại rồi. Không cso cái chết, cũng không trải qua khổ đau, càng không biết chuyện xảy ra ngoài kia. Khoảng thời gian này tựa như đã bốc hơi tan trong không khí.
Hắn đưa tăng bào cho Thị Phi, nhìn Thị Phi khoác lên, khi ngón tay kia xuyên khỏi tay áo, bị Đường Thời bắt gặp.
Kéo tay áo Thị Phi, hắn hỏi: “Tay? ”
Thị Phi liếc bàn tay mình, chỉ rụt trở về nói: “Nếu ngươi không sao, ngày mai là ngày đối chiến với Âm Các”
“Hỏi tay ngươi đâu?”
Hắn nhướng mày, bỏ qua câu nói trước đó của Thị Phi, kéo ngón tay Thị Phi lên xem, chỉ thấy vài điểm máu tươi.
Đây là vết thương mới, Đường Thời nhớ tới trận pháp vừa rồi, đã hiểu được. Một số bí thuật thượng cổ cần máu người làm vật dẫn.
Đường Thời chợt bật cười, rất tự nhiên liền hôn lên hai má Thị Phi.
Hôn xong, nhìn thấy sắc mặt khẽ đổi của Thị Phi, hắn lại cười rộ lên, “Xin lỗi, hiện tại ta đã phong ấn Vô Tình Đạo, không kiềm chế được.”
“…” Thị Phi không nói nên lời.
Đường Thời cười đủ rồi, biểu tình trên mặt nhạt đi, hắn nâng bàn tay mình lên nhìn, dấu ấn trên hai bàn tay đã biến mất sạch sẽ, tìm không thấy. Trong lòng vừa động, Đường Thời đã nhanh chóng gọi ra Trùng Nhị Bảo Giám và Phong Nguyệt Thần Bút, chưa từng đổi thay.
Cây bút lõi cây Tam Chu được Thị Phi thu lại, cũng không hề có chỗ nào sứt mẻ.
Ngoại trừ không có dấu ấn, hết thảy cứ theo ý mình mà làm.
Chỉ là bia thơ…
Hắn nói: “Cuộc chiến ngày mài là chuyện của ngày mai, theo lời ngươi nói ta đã chết, chắc chắn rất nhiều người biết chuyện. Nếu ngày mai ta lừa xác chết, nhất định sẽ làm mấy người đó vỡ tim mất…để ta xem bia thơ trước…”
Bia thơ.
Trong khoảnh khắc lấy ra bia thơ, Đường Thời cảm thấy mình đã đạt tới cảnh giới biến thái.
Hắn cố nén khóe miệng co giật, bẻ cổ tay mình ra, biến thành một tấm bia thơ, lắc lư qua lại trước mặt Thị Phi: “Con mẹ nó ngươi cứ thế mà làm à?!!! Sau này phải đánh nhau kiểu gì, lấy xương cốt ta lấy ra làm pháp bảo sao?! Hòa thượng ngươi quá đáng yêu! ”
“……”
Thị Phi vẫn cạn lời.
Y quay người rời đi, Đường Thời vẫn còn đứng trong màn gió phần phật. Hắn tĩnh tâm một hồi, mới đi theo Thị Phi từ con đường trong rừng này ra ngoài, hắn đuổi theo y vài bước, kéo tay áo y nói: “Thế này cũng không tê..còn sống là được rồi, hòa thượng ngươi nếu kiêng kị chút vấn đề trong Vô Tình Đạo, thì không cần gần ta quá đâu.”
Thị Phi dừng bước, chỉ hỏi: “Tại sao không giải trừ phong ấn?”
Đường Thời đè  khóe môi mình, tựa hồ nén lại ý cười lạnh, chỉ lạnh lùng nói: “Ta có linh cảm, chỉ cần ta cởi bỏ phong ấn, Vô Tình Đạo lập tức hóa thành Cực Tình Đạo.”
Đường Thời không rõ lắm nguyên nhân trong đó.
Thân thể mới ngưng tụ của hắn không khác gì ban đầu, nhưng Đường Thời cảm thấy tinh thần của mình càng thêm cường đại, giống như…vốn dĩ hắn là một thân thể như vậy.
Hay đúng hơn, nên ở trong tình trạng như vậy.
Cảm giác tinh thần của mình rất hùng cường, hoàn toàn không cần thân thể cũng có thể sống sót, thậm chí còn cảm thấy như vậy sẽ càng thoải mái.
Cảm giác chết bầm.
Đường Thời vặn cổ, đã ra khỏi rừng cây, bỗng nhìn thấy Đạo Các phía trước đã xây dựng được một nửa.
Kỳ thực Thị Phi đi không xa, chỉ là vào trong cửa Lạn Kha mà thôi.
Hiện tại Đường Thời nhìn Đạo Các đổ nát, lại nhớ tới ấn Thiên Các,  nếu lúc này mình lại bổ thêm một đao, thì sẽ thành cái dạng gì nhỉ?
Đường Thời đã chết một lần nên hoàn toàn không sợ chết.
Hắn quay đầu hỏi Thị Phi: “Hư Đạo Huyền bây giờ đang ở đâu?”
“Đông Nhàn Đại Sĩ.” Thị Phi trả lời, cảm giác biểu tình của Đường Thời không đúng lắm.
Đường Thời gật gật đầu, “Xem ra là tìm sự che chở. Lấy——”
“Cái gì?” Thị Phi hỏi.
“Ấn Thiên Các của Đạo Các.”
Vẻ mặt Đường Thời bình tĩnh, thận chí là thuần hậu.
“Cần gì phải vậy?”
Thị Phi chỉ hỏi một câu.
Đường Thời nói: “Lần này ta sẽ không giết người.”
Nếu không nói như vậy, thì Thị Phi tuyệt không đưa ấn Thiên Các cho Đường Thời.
—— Không, nói đúng hơn là, mấy người ở mười hai các Đại Hoang lúc này rất hoảng loạn, vị Các Chủ nào cũng biết Đường Thời thao túng được ấn Thiên Các, bọn họ tỷ thí với Thị Phi đều vì ấn Thiên Các, nếu những ấn Thiên Các này đều rơi vào tay Đường Thời, tự dưng vào một ngày đẹp trời tên súc vật này trái gió trở trời, kiếm bọn họ đánh nhau, thì đến lúc đó người xui xẻo chính là bọn họ.
Hiện tại cũng may Đường Thời đã chết, người nguy hiểm như vậy mà ở lại Đại Hoang thì đúng là mối họa cực lớn.
Đường Thời chết rồi, khiến một đám người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, Đường Thời không chết, trở về nguyên vẹn.
Không biết nếu tin tức này truyền ra ngoài, sẽ nổi lên gió to sóng lớn đến nhường nào. Thị Phi cũng không dám cam đoan, tất cả Đại Hoang Các có còn đồng ý giữ ước định với mình hay không, chịu đưa ấn Thiêm Các cho mình mượn tạm.
Từ trước đến nay Thị Phi làm việc tương đối quả quyết, lúc đối mặt với Đường Thời, thì luôn mang theo vài phần du di nhường nhịn. Người ngoài nhìn không ra, còn cảm thấy y làm chuyện gì cũng nhẹ bẫng, nhưng thật ra đối với Thị Phi, mỗi  một khắc tạm dừng, đều có nghĩa không bình tĩnh.
Một màu đen tuyền phủ đầy đôi mắt Thị Phi, bàn tay thon dài mỹ diệu như ngọc, lần tràng hạt nhìn về phía Đường Thời.
Đường Thời ngước lên nhìn thẳng vào mắt y, nhếch khóe môi, “Hòa thượng Thị Phi, ngươi đừng ép ta.”
Nụ cười này ẩn tàng quá nhiều ác ý. Bây giờ Đường Thời có thể làm bất cứ việc gì, chuyện điên cuồng hơn đã từng làm qua, giờ có làm nữa thì cũng không sao cả.
Thị Phi cuối cùng thỏa hiệp, trong khoảnh khắc đưa ấn Thiên Các này cho Đường Thời, như thể chạm vào thứ gì đó, một tầng gợn sóng từ đầu ngón tay Đường Thời truyền ra xung quanh. Đường Thời xuất thần không phát hiện ra, hắn cầm ấn Thiên Các trong tay, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa rảo bước về phía trước.
Vì thế Thị Phi biết, đây vẫn là Đường Thời kia.
Có giọng nói, ở giữa tầng tầng sóng gợn này ngân lên tiếng cười khẽ, y hoảng hốt cảm thấy đó là chính y.
“Ngươi lóc xương cắt thịt để tạo lại thân thể cho hắn, hắn lại hồn nhiên không biết, không khổ sao?”
Thị Phi không lên tiếng.
Lòng người đầy rẫy những suy nghĩ vẩn vơ không nguôi. Thanh âm tạp niệm thôi mà, cần gì phải để ý?
“Kỳ hạn mười hai năm sắp tới, hắn là người cầm cờ, sao không nhìn thấu mà sớm buông tay?”
Đường Thời đã đi xa, Thị Phi chỉ đứng  bên cạnh rừng cây kia nhìn bóng lưng hắn, nhìn hắn lần nữa tới gần Đạo Các.
Làm đối thủ truyền kiếp, Đường Thời suýt chút nữa đã bể đầu với Đạo Các.
Trải qua một cuộc biến thiên, Đạo Các đã hoàn toàn thay đổi, Đường Thời không cần nghĩ cũng biết tình huống bây giờ như thế nào,
Rất nhiều người đã nhân cơ hội rời đi, trong khi những người khác căm ghét Đường Thời, quyết định ở lại bảo vệ Đạo Các, thêm vào Hư Đạo Huyền còn ở đây, sau lưng còn có Đông Nhàn đại sĩ làm chỗ dựa, cho nên vẫn có không ít tu sĩ quyết định ở lại.
Lúc này, tuy trời đã tối, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều người đi tới đi lui để xây dựng lại lầu Thái Cực Bát Quái.
Lúc này, đột nhiên có người nhận ra có điều gì đó không ổn, hình như có người đang đến gần.
Đứng trên lầu nhìn ra bên ngoài, bọn họ thực sự nhìn thấy một bóng người áo xanh đang mượn sắc đêm đi về phía này.
Đường Thời vừa đi, vừa sờ sờ xương cốt trên người mình, tư thế rất kỳ quặc. Hắn có thể cảm giác được vị trí của mỗi một tấm bia thơ cũng biết thứ tự bia thơ, không thiếu bài nào, chỉ là… Thỉnh thoảng có những lúc không cảm nhận được vị trí.
Tìm thấy rồi…
Ở ấn đường, tấm bia thơ này có thể được coi là chìa khóa.
Khóe miệng Đường Thời co rút, ngón tay chọc vào ấn đường mình, lấy mảnh xương khảm trên ấn đường ra, búng ngón tay hóa nó thành bộ dáng bia thơ nguyên bản, Đậu móa, giờ hắn y như quái vật ý.
Hắn cảm giác sau khi lấy bia thơ ra, thân thể không hề phát sinh biến hóa. Cảm giác này giống như sức mạnh của bia thơ để lại trong thân thể Đường Thời, trở thành một loại tồn tại, khiến cơ thể hắn không thay đổi.
Không biết Thị Phi dùng cách gì, mai mốt hắn nhất định phải hỏi kỹ để học tập theo mới được.
Nhưng bây giờ… Trước tiên giải quyết Đạo Các cái đã.
Trời tối, bình mình sắp rạng, Đạo Các bị ma ám.
Chưa tới hai canh giờ, toàn bộ Đại Hoang đã truyền tin khắp nơi, Đạo Các vừa mới xây dựng lầu dựng Thái Cực Bát Quái đã bị người dùng ấn Thiên Các đập nát, một lần nữa biến thành phế tích, mà ở giữa trận pháp Thái Cực Bát Quái còn nguyên vẹn, bị người viết một chữ “giết” thật lớn.
Không ít tu sĩ Đạo Các đã bị dọa sợ chết ngất, lúc này không hề có thương vong, nhưng rất đáng sợ. Hơn nửa đêm bị ấn tỳ nã xuống, giống như ác mộng, sau vụ tai nạn đó thì không tìm thấy bóng người.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một người ——
Không, không thể.
Chỉ có Đường Thời sau khi xong chuyện “tốt” mà hắn tạo ra, cười đến nôn ruột.
Mặt trời đã mọc, trận chiến giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Đan Các lại sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.