Quả thật không thể ngờ rằng, trong nháy mắt đã bị cảnh Tiểu Hoang này chơi xỏ, Đường Thời thầm cảm thán mình quả là tên xui xẻo.
Y đưa chân khí vào chân, chẳng qua cát lún kia như đang sống, cắn lấy chân Đường Thời, như muốn kéo y xuống, không thể tìm bất kỳ thứ gì để mượn lực.
Mà Tần Khê vừa vươn tay kéo y, lúc này cũng không thể tự mình cứu mình.
Trong nháy mắt, cát lún đã đến lưng Đường Thời, chỉ chớp mắt này, y chợt nhớ tới câu thơ ——bạch mao phù lục thủy!
"Lông trắng nổi trên nước xanh"
(Vịnh nga – Lạc Tân Vương)
Con người trong hoàn cảnh hiểm nguy, luôn làm ra những hành động khác người, mắt thấy mọi người xung quanh đã tự mình cảnh giác, không thừa hơi cứu y với Tần Khê, giờ Tần Khê còn nắm tay y, quả thật là tiết tấu cùng nhau chịu chết.
Tần Khê tuy đã gầy đi không ít so với ngày xưa, nhưng trên bản chất vẫn béo tốt, giờ ngược lại lún còn nhanh hơn Đường Thời, hắn lún đến lưng, mắt thấy sắp đến ngực, hắn vội kêu lên: "Đen đủi!"
Chẳng qua người của Tiểu Tự Tại Thiên vẫn luôn từ bi vi hoài, chỉ thấy ngón tay của Thị Phi chuyển động, đã muốn ra tay, có điều lúc này Đường Thời đã quyết định thử một lần.
Coi ngựa chết chữa ra ngựa sống, một chút cũng không có áp lực tâm lý.
Tay trái đã bị cát chôn vừa lật, chỉ thấy những cát vàng đó rất thô cứng, như muốn cắt tay y ra, nhưng trên bàn tay y, sáng ngời, theo lời y đọc thầm, câu "Bạch mao phù lục thủy" kia sáng lên, ngay sau đó, y thấy người mình nhẹ hẫng, dưới chân vừa bước, đã đứng trên nền cát lún.
Cảm giác ấy như bản thân biến thành lông chim, bỗng nhiên nâng lên —— mặc dù là trên nền cát.
Thị Phi đã muốn chuẩn bị vươn tay cứu người, lại chợt thấy Đường Thời kéo Tần Khê ra khỏi cát lún, thậm chí còn có cảm giác rất nhẹ nhàng.
Lúc này Tần Khê cũng kịp phản ứng, đề khí dưới chân, cũng đứng vững vàng, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đường Thời —— tên nhóc này, hình như có chút cổ quái.
Bây giờ Đường Thời đã muốn đâm đầu vào tường chết quách, khỉ thật! Y chỉ ngẫu nhiên nghĩ thử xem, dù sao trong "Bạch mao phù lục thủy" có từ "phù" (nổi), có lẽ có tác dụng, thật không ngờ tưởng tượng như vậy, quả nhiên liền ứng nghiệm.
Giờ thì tốt rồi... Làm sao có thể giải thích mình lại đột ngột kéo được Tần Khê lên?
"Không ngờ sư đệ cũng có vài phần bản lĩnh, khinh thân thuật này quả nhiên khác thường." Tần Khê cười ha hả một tiếng, như không có hoài nghi gì.
Nhưng Đường Thời nào dám nói nhiều, cảm thấy chân lực trong thân thể của mình chuyển động theo quỹ đạo kỳ lạ, có chút e sợ nói rằng: "Ta... Ta chỉ sợ chết... Thật không ngờ... Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì..."
Dáng vẻ sợ hãi rụt rè này của y, khiến mấy người Phi Tiên phái nở nụ cười, lại làm cho Thị Phi nhẹ chau mày.
Nhưng hai người này đã bình an vô sự, Thị Phi cũng không cần ra tay, hắn thu ngón tay về, một lần nữa lần tràng hạt, "A di đà phật, hai vị không sao là tốt rồi. Cảnh Ngàn câu vạn hác này tựa hồ không ổn định ——"
Lời này còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng "Ầm ầm " từ xa truyền tới, trong nháy mắt như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi đất vàng vừa rời đi kia, như bị thứ gì đó chụp lên, đỉnh núi trực tiếp bị đè ép, mà dưới nền đất, có cát lún, trong nháy mắt hòa hợp làm một với đất vàng, nhìn không ra hình dáng ngọn núi vốn có.
Lúc này trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy, bụi mù đầy trời.
"Đây là..." Tưởng Kế Nhiên của Phi Tiên phái nhíu mày, nhìn về phía Thị Phi không nói gì.
Thị Phi thở dài, "Bên trong cảnh Tiểu Hoang ngàn vạn biến hóa, đây ước chừng là một trong số đó."
Tần Khê lòng còn sợ hãi mà gật đầu, rồi nói: "Vừa nãy những người Chính Khí tông kia cũng từ đây đi xuống, chúng ta không hề thấy bất kỳ nguy hiểm gì, chắc là chúng ta ở lại trên đó quá lâu?"
Hắn vừa nói như vậy, cũng khiến mọi người nhớ tới một chuyện càng thêm đáng sợ...
Nếu lúc trước họ không đi xuống, còn ở lại phía trên, giờ chẳng phải cũng theo ngọn núi bị sụp kia đồng thời bị chôn dưới đất sao?
Ngón tay Đường Thời khẽ run lên một cái, thế mới biết vừa nãy họ may mắn thế nào.
"Vì thế, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đi thôi." Một người trong hai huynh đệ song sinh lên tiếng, giọng có chút khàn, Đường Thời cũng không rõ ai là Ngụy Viên ai là Ngụy Húc.
Những người còn lại cũng gật đầu, đồng ý lời hắn.
Lúc này, Tưởng Kế Nhiên cầm kim chỉ nam nói: "Chính Khí tông với Điểm Thúy môn đi phía đông, Xuy Tuyết lâu đi phía nam, Hoàng Đạo kiếm tông đi phía bắc, chúng ta chỉ có thể đi phía tây."
Hắn cũng không nhiều lời, chỉ cầm kim chỉ nam đi về phía trước.
Các tăng nhân của Tiểu Tự Tại Thiên nguyện ý đi cuối cùng, những người khác cũng không để ý. Còn lại những người của Phi Tiên phái đi theo Tưởng Kế Nhiên, sau là ba người của Thiên Hải môn, đằng sau Đường Thời là tăng nhân Ấn Hư, có lẽ nhỏ tuổi nhất giữa bốn người của Tiểu Tự Tại Thiên. Ấn Vô mà Đường Thời có hảo cảm đi vị trí thứ hai từ dưới lên, đi cuối cùng là Thị Phi.
Dọc đường đi không ai nói gì,
Dù sao đây cũng là Ngàn câu vạn hác nguy cơ bốn phía.
"Đúng rồi, ta có chuyện cảm thấy kỳ lạ." Tần Khê đi đằng trước Đường Thời, bỗng nhiên nói rằng, "Chúng ta lựa chọn hướng khác nhau, đến lúc đó sẽ tùy cơ tiến vào bí cảnh thứ hai sao?"
Tưởng Kế Nhiên không biết những chuyện liên quan, chỉ có thể hỏi Thị Phi.
Thị Phi nói: "Ba cảnh là xích mắt liên kết, ước chừng mặc dù chúng ta đi hướng nào, cuối cùng cũng sẽ đến cảnh khác."
Tưởng Kế Nhiên đi đằng trước sửng sốt: "Ý của sư huynh Thị Phi là... kỳ thật phương phương thế nào đều không có ý nghĩa?"
Thị Phi cười cười, không trả lời.
Lần này, Tưởng Kế Nhiên thật sảng khoái mà cất kim chỉ nam.
Nhưng Đường Thời lại bắt đầu hỏi nguyên lý trong đó, nhưng nghĩ không ra nguyên do, suy nghĩ một chút cũng phải buông tha.
Kỳ thật những tu sĩ thái cực (đỉnh chóp, cao vô cận vô cùng), có thể thuyên chuyển một phần không gian, tạo thành không gian hình cong, cho nên mặc kệ là đi hướng nào, đều có thể đến một nơi.
Hiện giờ chẳng qua Đường Thời còn chưa đạt tới cảnh giới này mà thôi.
Mười một người đều đi chân không chạm đất, cũng không đạp sai.
Nơi này cũng không có nắng, chỉ tựa như sắp tối dần, họ đi thật lâu, dọc đường đi chỉ thấy đất vàng kéo dài liên tục, khe rãnh ngang dọc, không một giọt nước, hoàn toàn là một mảnh đất vàng cao nguyên khô cằn.
Đường Thời đi mệt, chân lực trong cơ thể tiêu hao nhanh chống không nổi, nghĩ miên man —— kỳ thật lão tử có thể xuyên về trái đất...
Có điều hiện thực lại thảm thương.
Chân lực không có, có thể sẽ bị người ta bỏ lại, cho nên Đường Thời nghĩ ra cách vừa đi vừa hấp thu chân khí, còn không ngừng dùng Tiểu tụ linh thủ, tuy rằng ngu đần một chút, nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng, ít nhất y không bị tụt lại phía sau.
Người ta đi dễ dàng, không có gì mỏi mệt, Đường Thời lại vất vả đến cực điểm.
Ấn Hư đi đằng sau y có chút thương hại mà nhìn y, nhưng thấy y kiên trì một đường, cũng sẽ không nói giúp đỡ gì.
Mắt thấy trời tối, Thị Phi từ sau đi tới: "Lúc này đất vàng cát lại lún, đi đến tối sợ sẽ có nguy hiểm, không bằng tạm ngừng một đêm, rồi lại nghĩ cách."
Tưởng Kế Nhiên đi đằng trước nhìn nắng sắp tắt ở đường chân trời, toàn bộ thế giới trở nên tối tăm, "Vừa nãy chúng ta đi một đường toàn cát lún, nhưng hiện giờ, đã hoàn toàn là đất vàng cứng rắn, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Mọi người dừng lại đi, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi."
Vì thế mười một người đều thở một hơi, chọn một chỗ cao bằng phẳng nghỉ chân.
Tiểu hòa thượng Ấn Hư kia nói: "Lúc đi mang theo ít bồ đoàn, không ngờ hôm nay lại có công dụng."
Nói xong, hắn từ tay áo lấy ra một thứ, vốn nho nhỏ, rơi xuống đất lại biến lớn, trong nháy mắt đã biến thành bồ đoàn lớn, trước mắt mọi người.
Tuyết Hoàn đang lo không có thứ dùng để nghỉ ngơi, tìm trong túi trữ vật mãi không tìm được thứ thích hợp, giờ được cái bồ đoàn, bật người vui sướng, không ngờ nói tiếng cảm ơn: "Tiểu hòa thượng ngược lại hiểu chuyện, cảm ơn!"
Hòa thượng thì hòa thượng, còn thêm chữ "tiểu", quả thật...
Đường Thời đã không còn sức phun tào, trực tiếp ngồi trên bồ đoàn kia, rồi khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhiên kinh ngạc —— cũng không biết bồ đoàn này làm từ cái gì, lúc ngồi xuống, cảm thấy một loại hơi thở bình thản mát mẻ từ bồ đoàn tỏa ra, thấm vào thân thể ruột gan, rồi biến mất.
Điểm này, hiển nhiên những người khác cũng phát hiện. Tề Vũ Điền như người chưa thấy thứ tốt, vuốt bồ đoàn nói: "Thứ này ta đã thấy trong Luyện Võ đường của môn phái, thật không ngờ giờ có cơ hội lại ngồi xuống một chút."
Tưởng Kế Nhiên không biết vì sao cười lạnh một tiếng, lại không nói.
Ấn Hư bỗng nhiên không biết làm sao, quay đầu nhìn Thị Phi: "Sư huynh..."
Thị Phi thở dài: "Đã đi lâu rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Vì thế hai tay Ấn Hư tạo chữ thập, cúi đầu hành lễ, ngồi xuống.
Mười một người, tạo thành hình tròn, nhắm mắt ngồi xuống.
Có điều có thể nhìn thấy, thân thể của mỗi người đều lơ lửng trên bồ đoàn một chút, sợ bỗng nhiên dưới có cát lún, đến lúc rơi vào đó sẽ rất dọa người.
Đường Thời cũng không như những người khác, bên trong tử phủ chỉ chứa đựng ít chân khí, dọc đường đi lấy "Bạch mao phù lục thủy" làm khinh thân thuật, ngược lại dùng tốt hơn khinh thân thuật cũ, chân khí tiêu hao cũng không nhiều. Hiện giờ y có hứng thú với câu thơ này, một đường vận hành chân khí, lặng lẽ nắm ngón tay sử dụng câu này, chỉ thấy người mình càng ngày càng nhẹ, như muốn bay lên.
Y không dám thử lại, sợ bị người khác phát hiện, vì thế trở về trạng thái ngồi bình thường.
Hiện giờ Đường Thời đã là Luyện Khí tầng sáu, ban ngày lại dùng chân khí liên tục, còn âm thầm sử dụng câu "Bạch mao phù lục thủy", trở nên tiến bộ hơn, vào nửa đêm, thuận lợi vượt qua Luyện Khí tầng sáu, tiến vào Luyện Khí tầng bảy, chợt khiến cả người thoải mái tỉnh táo.
Biến hóa của y đương nhiên khiến người khác chú ý, nhưng dù sao cũng là Luyện Khí kỳ, mặc dù đột phá ở nơi này cũng không có tác dụng gì, cho nên không ai quản y.
Chỉ có Thị Phi, mắt đang nhắm khẽ nâng lên, liếc mắt đánh giá y, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Sau nửa đêm đã định trước không thể bình tĩnh, chưa từng có người nào có thể bình tĩnh an toàn vượt qua vào buổi tối tại Ngàn câu vạn hác.
Người đầu tiên phát hiện khác thường là Tuyết Hoàn, bởi vì là nữ nhân, nàng vẫn không thể nhẫn nhịn đối với những mùi vị kỳ quái, giờ cũng là nàng phát hiện sớm mùi hôi thối kia.
"Gặp quỷ, mùi gì từ đâu tới? Thật khó chịu..."
Mọi người nghe tiếng, mở mắt ra, nhìn về phía Tuyết Hoàn.
Hòa thượng Ấn Vô sớm đã nhìn Tuyết Hoàn không vừa mắt, lập tức châm chọc: "Chỗ nào có mùi gì? Tại nơi này, có chỗ nào thơm sao?"
"Ngươi!" Khuôn mặt trắng như tuyết của Tuyết Hoàn tức đến đỏ rần, trực tiếp đứng lên muốn động thủ với hòa thượng Ấn Vô.
Vốn Đường Thời cũng cho rằng Tuyết Hoàn kinh sợ vớ vẩn, không ngờ lúc này y lật bàn tay, vuốt xuôi hơi thở, lại chợt cảm giác tay có thứ gì bò lên, cúi đầu nhìn, lập tức hoảng sợ: "Bò cạp!"
Một con bò cạp màu nâu không biết từ đâu bò đến ngón tay Đường Thời, cái đuôi kìm lớn, còn đang đong đưa...
Đường Thời còn chưa kịp động thủ, bên kia Thị Phi đã nhanh tay trực tiếp bắn ngón tay, ánh sáng vàng nhỏ bằng hạt đậu đánh ra, bò cạp trên ngón tay Đường Thời ngã nghiêng ra đất.
Đường Thời sửng sốt, nhìn hạt tử kia, lại thấy vật nhỏ chưa chết, còn đang chuyển động trên đất, có cảm giác xoay chong chóng, chắc là bị lóng tay của Thị Phi dọa.
"A di đà phật." Thị Phi chắp tay.
Đường Thời chợt hiểu ra, Thị Phi không cứu mình, mà là cứu bò cạp kia, bởi vì nếu chính Đường Thời ra tay —— chỉ sợ tính mạng của con bò cạp đó khó mà giữ được.
Hiểu được điểm này, hiển nhiên không chỉ mình Đường Thời, Tưởng Kế NHiên ngồi đối diện Đường Thời cười lạnh một tiếng: "Quả thật là có đức."
Lời này rõ ràng châm chọc, bốn người bên Tiểu Tự Tại Thiên nhíu mày.
"Nhìn, nơi này, nơi đó... Các ngươi mau nhìn! Sao lại xuất hiện nhiều bò cạp như vậy!"
Một trong hai huynh đệ song sinh đứng dậy, bỗng nhiên vươn tay ra, chỉ vào xung quanh, lần này tiếng nói nhỏ hơn không ít, hẳn không phải là cùng một người song sinh đã nói chuyện lần trước.
Ở chung với hai huynh đệ này lâu sẽ biết, tiếng thô là ca ca Ngụy Húc, tiếng nhỏ lời nhẹ là đệ đệ Ngụy Viên.
Ngụy Viên vừa nói, mọi người đều chú ý tới.
Không biết từ lúc nào, xung quanh khu vực mà họ ngồi xếp bằng, thế nhưng đầy bò cạp! Bò cạp lớn nhỏ, bò rạp ra chi chít, người xem chỉ thấy nổ tung da đầu.
Đường Thời giương mắt nhìn, mười trượng xung quanh đều màu đen, còn không ngừng mấp máy, khiến người ta ghê tởm cùng sợ hãi.
Trong Ngàn câu vạn hác này, sao lại chạy ra lắm bò cạp như vậy?
Rốt cuộc là chúng nó từ đâu tới? Đến để làm gì?
Tề Vũ Điền cười gượng một tiếng, nhìn bò cạp càng lúc càng ép sát, nói: "Mấy thứ này... chẳng lẽ tới để ăn chúng ta?"
Bíp, miệng quạ đen như vậy để làm gì...
Đường Thời còn chưa kịp đổ mồ hôi lạnh, liền thấy Tuyết Hoàn ngồi một bên bỗng nhiên rút kiếm.
Nước kiếm sang như tuyết, sao lại rõ ràng trong đêm tối như vậy?
Mọi người bị bò cạp vây ở giữa, những bò cạp ấy không ngừng đến gần, từng chút một ép sát không gian của mọi người, làm cho họ càng lúc càng tựa gần vào nhau.
Những bò cạp ấy, không biết bị thứ gì hấp dẫn, từ từ xúm vào trong.
Cuối cùng, khi bò cạp đầu tiên nhảy lên chỗ mọi người —— Tuyết Hoàn nhịn không được.
Trong nháy mắt Tuyết Hoàn rút kiếm, Đường Thời nghe được tiếng kiếm bén nhọn, nhưng cũng cảm giác được sau lưng mình tựa hồ có người thở dài một tiếng.
Y không kịp quay đầu lại, tình thế cũng đã biến hóa, ngay lúc Tuyết Hoàn ra tay đầu tiên, một con bò cạp trực tiếp bị kiếm chém thành hai nửa, vì thế những còn bò cạp còn lại cũng như bị chọc điên cùng nảy lên!
Những người còn lại, cũng không thể không ra tay.
Người khác có vũ khí, Đường Thời lại không có.
Hiện giờ trong đầu Đường Thời vận chuyển đầy ý nghĩ, y tới nơi này vốn để chịu chết.
—— Ít nhất khi người khác cho rằng y đi chịu chết, cũng sẽ không trông cậy vào việc Đường Thời ra sức.
Hiện giờ nếu mình niệm "Xuân miên bất giác hiểu", phỏng chừng có thể giải quyết vấn đề mà mọi người đang lo nghĩ, thậm chí thoải mái mà đánh ngất đám bọ cạp, nhưng nó không hề phù hợp ý định của Đường Thời.
Hiện giờ y còn chưa đụng độ đám người của Chính Khí tông, đối phương muốn giết mình, Đường Thời không tin Tần Khê, càng không tin tưởng Tuyết Hoàn ——y không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin tưởng chính mình.
Cho nên Đường Thời của hiện tại, chỉ giả vờ vẻ mặt kinh hãi, vội vàng lén trốn ra sau.
Hai huynh đệ Ngụy Húc, Ngụy Viên trực tiếp cho y ánh mắt xem thường, Đường Thời nhún