Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 26: Tuyệt cảnh phùng sinh




Nguyên lúc ấy Xuyên Thuyên Phi Thử nói chưa hết câu thì nghe từ xa có tiếng người la lớn :
- Lão trộm vô sỉ, ngươi dám lưu manh với ta? Hôm nay nếu như để ngươi chạy thoát ra khỏi Cửu Đạo loan này thì đừng gọi ta là Cát Lan tiên sinh!
Nghe giọng quát tháo đầy phẫn nộ kia cũng biết ngay là của Cát Lan tiên sinh.
Thoạt mới nghe thì như đã ở rất gần, thế nhưng kỳ thực thì chí ít cũng còn cách cả dặm, chính Cát Lan tiên sinh dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm, đủ thấy nội công của lão ta chẳng phải tầm thường.
- Ai... ta phải đi ngay, lão tặc đuổi đến nơi rồi!
Xuyên Thuyên Phi Thử vẻ cuống cuồng la lên, hai mắt nhìn láo liên chung quanh một vòng, rồi giang hai tay vơ hết hai ba chục lọ thuốc lớn nhỏ vừa rồi bày ra trên phiến đá, cử chỉ lão thực không khác gì một tên trộm. Miệng lão lại la lên :
- Thiếu niên nhân, nhanh! Nhanh! Ngươi nhanh mang bọn họ chạy đi, tìm một nới nào kín đáo cho uống thuốc, đi nhanh!
Mai Quân Bích nhìn thấy thần thái lão như thế không khỏi buồn cười trong lòng, thầm nghĩ con người ta tốt nhất đừng hành nghề trộm cắp, nếu không lúc nào cũng nơm nớp có người rượt bắt.
Thế nhưng lão không ngớt miệng thúc giục chàng, giờ trong tay đã có Bách Độc tán, chỉ còn một việc mang hai vị cô nương đi kiếm nơi kín đáo cho thuốc uống là xong, nghĩ thế chàng bước chân đến bên Thượng Quan Yến và Thôi Huệ.
Nhưng khi chàng vừa cúi người xuống định bế hai thiếu nữ lên, thì bỗng nhiên lại nghe Xuyên Thuyên Phi Thử thấp giọng gọi :
- Ê, ê... công tử gia! Ê, ê... thiếu niên nhân, ngươi lại đây, ta còn có điều muốn nói!
Mai Quân Bích nghe Xuyên Thuyên Phi Thử gọi mình gấp như thế chẳng hiểu có chuyện gì, đành quay trở lại bên người lão hỏi :
- Lão tiền bối, còn có gì chỉ bảo?
Xuyên Thuyên Phi Thử hai mắt quét nhìn chung quanh một vòng, hạ thấp giọng hỏi :
- Ngươi trúng độc trùng cũng không nhẹ, làm sao đến giờ vẫn không thấy nột chút hiện tượng gì là trúng độc?
Mai Quân Bích thấy lão già gọi mình lại với vẻ nghiêm túc, không ngờ chỉ là để hỏi điều này. Hôm nay gặp phải lão quái kiệt này, khi thì tỏ ra rất gấp gáp, lúc thì lại tỏ ra khoan thai nhàn nhã thực khiến chàng dở khóc dở cười. Bấy giờ chỉ thuận miệng đáp :
- Ban đầu quả thật tiểu sinh cũng rất khó chịu trong người, nhưng sau mấy lần vận công bức độc, hiện tại đã thấy đỡ rất nhiều!
Xuyên Thuyên Phi Thử tợ hồ tỏ ra rất ngạc nhiên, trong miệng thốt lên :
- Kỳ quái!
Tiếp liền gật gù nói :
- Thế cũng hay! Vừa rồi ta còn quên nói với ngươi một điều, Bách Độc tán này rất hiệu nghiệm, nhưng vì thuốc tả hạ nên gây đi chảy nhiều lần. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy Văn Hương giáo chủ rồi chứ? Cho nên, ngươi gắng gượng được thì rất tốt, nếu như không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất ngươi chờ sau sáu canh giờ, để nhị vị cô nương hoàn toàn hồi phục rồi mới đến ngươi uống thuốc. Như thế có thể đề phòng bị người khác thừa cơ làm bậy... Thôi, ngươi đi được rồi... A, a... còn vị Giáo chủ đi với các người...
Nói đến đó, lão bỗng ngoái đầu nhìn lui, miệng la lên :
- Thôi, lão tặc đuổi tới nơi rồi, ta đi đây!
Dứt lời, lão lắc nhẹ vai một cái thân hình đã chuồn biến mất.
Mai Quân Bích lắc đầu cười khổ, rồi bước tới hai tay cắp hai vị cô nương lên, chân thi triển khinh công phóng chạy nhanh vào rừng.
Bên ngoài thì khác, vừa vào trong rừng thì lại tối om, ánh mặt trời không xuyên thấu.
Mai Quân Bích hai tay ôm hai thiếu nữ không hề suy nghĩ cứ cắm đầu chạy sâu vào trong rừng. Rừng tuy tối, nhưng với người có nội công thâm hậu như Mai Quân Bích thì nhãn quang khác người, vẫn có thể nhìn thấy được mọi cảnh vật chung quanh khá rõ ràng, chạy loanh quanh một hồi trong rừng vẫn không nhìn thấy bóng Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đâu cả.
Chàng nhớ lại vừa rồi Xuyên Thuyên Phi Thử cứ dặn đi dặn lại nhiều lần, tìm nơi kín đáo cho nhị vị cô nương uống thuốc giải, ấy là đề phòng có người thừa cơ làm bậy. Hiển nhiên lão tính toán rất chu đáo, cho nên giờ muốn tìm một nơi kín đáo như thế thì không nơi nào ngoài một hang động.
Trong đầu nghĩ thế, chàng liền phóng chân chạy thêm một hồi nữa, rừng phía trước mặt đã nhìn thấy có ánh sáng lọt vào, thì ra chàng đã chạy đến đầu cuối rừng.
Chính định phóng người ra khỏi rừng, nghe “Vù” một tiếng rất khẽ.
Mai Quân Bích tai mắt rất tinh, vừa nghe liếc mắt đã nhìn thấy một bóng người thấp thoáng, tay vẫy vẫy chàng mấy cái, rồi nhún người phóng đi mất. Mai Quân Bích trong đầu nghĩ nhanh đến Ôn Như Phong, có lẽ ông ta đầu tiên vào rừng giải quyết cái bụng, rồi phát hiện ra chuyện gì nên mới vẫy tay ra hiệu cho chàng, rồi chạy biến mất nhanh như thế?
Trong đầu nghĩ thế, chân liền phóng chạy nhanh về hướng ấy, nhưng qua một lúc, nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy bóng Ôn Như Phong đâu.
Mai Quân Bích trong lòng lấy làm kỳ, nghĩ :
- “Ôn huynh ngoắt ta chạy đến đây, rồi bỏ đi đâu mất nhỉ?”
Mai Quân Bích đang còn phân vân thì đột nhiên nghe có người “Suỵt” một tiếng, ám hiệu này hiển nhiên bảo chàng chớ nên lên tiếng.
Mai Quân Bích lại ngẩng người rnghĩ tiếp :
- “Chẳng lẽ bên ngoài rừng đúng là có cường địch đến, cho nên Ôn huynh mới sợ lên tiếng!”
Lần này bóng đen kia lại xuất hiện trong rừng, nhìn chàng ngoắt tay mấy cái rồi lại quay đầu chạy đi mất.
Vừa rồi thì không nhìn thấy rõ, nhưng lần này thì Mai Quân Bích đã nhận ra người kia thấp nhỏ mảnh khảnh, không phải thân hình cao to như Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong.
Mai Quân Bích ngớ người ra, nghĩ không biết người kia là bạn hay địch, bản thân chàng thì không thành vấn đề, nhưng còn hai vị cô nương thân trúng độc trùng, tình trạng rất nguy cấp cần phải cho uống thuốc giải ngay.
- “Nếu như đó là địch, cố ý dụ ta vào ổ mai phục thì chẳng phải trúng kế đối phương sao? Ai... xem ra tung tích hành động của ta đã bị đối phương nắm rõ, có lẩn trốn cũng không được, chẳng bằng cứ đi theo hắn xem rốt ráo thế nào?”
Trong đầu đã quyết, chàng liền nhún chân phóng theo.
Chàng vốn chỉ nhún chân thêm mấy cái nữa là đã ra khỏi rừng, nhưng giờ thì lại rẽ theo hướng bên trái chếch về sau mà chạy theo bóng đen kia vào theo một hướng khác, bóng đen nhỏ thó phía trước lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, cứ cắm đầu chạy mỗi lúc mỗi sâu vào rừng, trong chốc lát đã chạy đi rất xa.
Trong rừng tối đen, phía trước chốc lát lại nhìn thấy ánh sáng lọt vào, bóng đen kia đột nhiên gia tăng tốc độ lao đi như một vệt lưu tinh, “vù” cái đã phóng ra khỏi rừng.
Mai Quân Bích không dám chậm trễ liền thi triển Bát Nhã thiền công phòng hộ toàn thân, hai chân đề khí nhún mạnh lao đi như phi tiễn, cũng theo chân người kia thoát ra khỏi rừng. Chàng vì sợ tập kích cho nên mới vận khí hộ toàn thân, tốc độ lao đi lại nhanh không tưởng, phóng một cái lao ra khỏi rừng có đến ba bốn mươi trượng mới dừng chân lại.
Bỗng nghe tiếng cười khúc khích vang lên, nói :
- Xem huynh, làm gì mà chạy nhanh như thế chứ? Cứ như sợ người ta đánh lén huynh không bằng?
Tiếng cười thánh thót, giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc nghe thật êm tai dễ chịu.
Mai Quân Bích vừa nghe tiếng người, quay lại đã nhìn thấy trước mặt mình một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy mười tám, thân vận huyền y, đôi mắt đen láy long lanh cứ ngưng nhìn chàng với nụ cười tinh nghịch.
- A, là cô nương...?
Mai Quân Bích buộc miệng la lên, thiếu nữ đứng trước mặt chẳng phải là người thứ ba trong Lục Thiệu tam kiều - Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn sao? Cô ta gọi chàng ra đây để làm gì chứ?
Vu Thục Nhàn cứ bụm miệng cười mặc cho Mai Quân Bích ngơ ngác, một lúc chàng mới hỏi :
- Vu cô nương gọi tiểu sinh ra đây có gì chỉ giáo...
Vu Thục Nhàn không đợi chàng nói hết câu, lắc đầu nguầy nguậy nói :
- Nhanh đi theo tôi, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện!
Nói rồi nhanh chân rảo bước đi trước dẫn đường.
Hai bên đường núi dựng đứng, thế núi hiểm trở, con đường đất ngoằn ngoèo chạy sâu vào trong núi chừng như đã vào đến tuyệt địa, không còn thông lộ.
Mai Quân Bích trong đầu sinh hoài nghi cô ta đang giở trò với mình, thế nhưng lại nhìn thấy cô ta vừa đi vừa nhìn nghiêng nhìn ngửa, dáng bộ lại rất vội vàng thì trong lòng lại thấy khó hiểu.
Chẳng mấy chốc đã đi đến hết con đường, Vu Thục Nhàn liền rút thanh trường kiếm, nhảy tới chân vách núi đá vung kiếm lên chém đứt những dây leo chằng chịt mở lối.
Nháy mắt quả nhiên mở ra một cửa hang động, nàng quay lại nhìn chàng cười tươi nói :
- Cửu Đạo loan này bốn bề toàn là vách núi dựng đứng, đường đi thì thuộc loại độc đạo, chỉ có buổi trưa mới đi lại dễ dàng, bỏ qua thời gian này thì khó mà đi đứng được. Về sau Cát Lan tiên sinh vô tình phát hiện cuối cốc núi có một địa đạo thiên nhiên có thể đi xuyên qua núi thông ra đến bên ngoài, nhưng mật đạo này lão ta chưa từng nói ra cho người nào biết.
Hôm nay tôi với Kim bá bá, Công Tôn tiên sinh cùng đến đây là do Nhị sư thư dẫn đường, đi vào theo con đường này. Lần này chính sư phụ tôi ngầm ra lệnh cho Nhị sư thư đánh độc các người, ý đồ muốn bức các người gia nhập bổn giáo. Sau đó nghe báo các người đi về phía Cửu Đạo loan, nghĩ ngay là tìm đến Cát Lan tiên sinh cầu cứu trị thương độc. Nên biết, Cát Lan tiên sinh chính là nghĩa phụ của nhị sư thư tôi, cho nên nhị sư thư truyền đạt ý chỉ của gia sư, muốn lão ta kéo dài thời gian, trước hết cho các người uống thêm một loại thuốc trợ trùng phát tác, đợi đến trưa các người tất thế nào cũng phải khốn đốn chôn thân nơi này. Ngoài ra còn phái Kim bá bá và Công Tôn tiên sinh truy theo bắt các người, tôi nghe trúng phải độc trùng thì rất lo lắng...
Cô ta nói đến đó thì im lặng cúi thấp đầu, cố che khuôn mặt trái đào đang đỏ bừng lên.
Mai Quân Bích nghe cô ta nói một hơi không thôi, đột nhiên ngừng lại im lặng thì ngạc nhiên không hiểu, bấy giờ chỉ nghe cô ta nói tiếp :
- Lúc ấy tôi nhất định đòi đi theo nên mới cùng họ đến đây. Con đường địa đạo bí mật này tuy bên trong ngoằn ngoèo khúc khuỷu, nhiều hang cùng ngõ hẻm, nhưng chỉ cần bám theo con đường chính mà đi thì tất có thể thoát ra ngoài cốc núi này. A... còn nữa, vừa rồi khi tôi vào đây chú ý quan sát, thấy trong ấy ngoài ra còn có rất nhiều thạch động, các người có thể tạm thời ẩn nấp. Giờ vào trong đó, trước hết huynh cứ tìm một thạch động an toàn nghỉ ngơi cho khỏe, hiện tại thì bọn họ còn chưa tìm đến đây đâu, chờ tôi thăm dò sư thư tìm cách lấy cho huynh một ít Bách Độc tán.
Đến lúc này thì Mai Quân Bích mới hoàn toàn tin tưởng vào Vu Thục Nhàn, cô ta quả nhiên muốn giúp đỡ chàng thoát nguy, chàng liền nói :
- Chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau, thế mà cô nương tận tình giúp đỡ khiến cho tiểu sinh cảm kích vô cùng, còn Bách Độc tán có một vị kỳ nhân ban tặng cho rồi, không dám phiền thêm đến tiểu thư. Thịnh tình này của tiểu thư, tôi xin ghi khắc trong tâm khảm...
Chàng chỉ nói đến đó thì ngưng tiếng, không biết nên nói thế nào cho phải.
Vu Thục Nhàn ngược lại nghe chàng nói thế thì lòng lâng lâng sung sướng, đồng thời lại vui hơn khi nghe chàng nói đã có được Bách Độc tán, reo lên :
- A, huynh đã có giải dược rồi ư? Thế thì tốt quá, nhưng một khi uống Bách Độc tán vào thì nội trong sáu canh giờ toàn thân như người vô lực, đến đi lại cũng không nổi. Cho nên các người sau khi uống Bách Độc tán xong, chỉ cần im hơi lặng tiếng trong động, cho dù có người đi ngang qua đây quyết cũng không phát hiện ra được.
Cô ta ngừng lời lại một chút, nhún vai thở dài một tiếng rồi mới tiếp :
- Mai công tử, thời gian không có nhiều, tôi phải rời khỏi đây không chậm trễ được, công tử nhanh vào trong đi, tôi sẽ giúp công tử che đậy miệng hang lại xóa dấu vết.
Mai Quân Bích tin cô ta chân thật không giả dối, bấy giờ bái tạ rồi hai tay cắp hai thiếu nữ chui nhanh vào trong địa đạo.
Chàng mới từ bên ngoài sáng chui vào trong đường hang tối tăm, trước mắt chỉ thấy bóng đen nghìn nghịt chẳng nhìn thấy đâu là đâu, may mà phía sau còn một chút ánh sáng le lói chiếu vào tới sau lưng.
Nhưng khi chàng vừa vào xong, bên ngoài Vu Thục Nhàn lại dùng dây leo che kín miệng hang, giờ thì đến những tia sáng hiếm hoi kia cũng không còn, trong hang duy nhất một màu đen ngữa bàn tay trước mặt chẳng thấy năm ngón.
Mai Quân Bích nội lực thặng thừa, chàng hít một hơi sâu, hai mắt nhắm nghiền lại, ngưng thần định mục, mở mắt ra giờ mới bắt đầu thấy được cảnh vật chung quanh, tuy chỉ là thấy nhờ nhợ.
Địa đạo rộng có đến cả trượng, đất dưới chân lại bằng phẳng như nền nhà, chàng nhìn quanh một vòng quan sát rồi mới bắt đầu cất bước tiến sâu vào trong.
Đi chừng quãng đường một tầm tên, mật đạo bắt đầu trở nên khúc khuỷu, nhiều lối ngang ngã dọc xuất hiện, quả đúng như lới Vu Thục Nhàn nói, chỉ qua mấy lần rẽ trái rẽ phải chàng đã vào sâu trong địa đạo.
Hiện tại điều chàng nôn nóng nhất là tìm chỗ an toàn cho hai vị thiếu nữ này phục giải dược, nhưng nhớ lại lời vừa rồi của Vu Thục Nhàn thì lần này bọn Huyền Nữ giáo đến đây đều là nhắm vào chàng, mà mục đích không gì khác là tìm cách buộc chàng nhập giáo.
Nếu như bọn họ tìm khắp chung quanh không thấy tung tích bọn ta đâu cả, thì khả năng chúng cũng lần vào trong mật đạo này. Ta tuy chẳng lo sợ gì chúng, thế nhưng còn hai vị muội muội này sau khi uống thuốc giải trong sáu canh giờ công lực thất tán, ta chỉ một mình khó mà bảo vệ họ thấu đáo, dễ bị chúng nhân cơ hội ra tay, chi bằng trước hết tìm một thạch động vừa ẩn thân vừa dưỡng thần là hay hơn cả.
Trong đầu nghĩ thế, chàng liền rẽ theo một con đường nhỏ bên phải mà đi, cứ thế qua mấy lần rẽ, con đường hai bên vách đá mỗi lúc mỗi nhỏ hẹp, dần dần chỉ còn rộng đủ một người đi qua, chàng hai tay mang hai thiếu nữ, phải khó khăn lắm mới đi qua được.
Mai Quân Bích ngưng mắt nhìn thì thấy gần như đã đi hết đường, phía trước rõ ràng một vách đá chắn ngang, chàng lách người đi vào thì quả nhiên cuối đường là một gian thạch thất.
Thạch thất rộng chừng hai trượng vuông nhưng không ẩm ướt như bên ngoài nền đất rất khô ráo, nhìn cuối vách đá bên phải thì lại như có thêm một gian thạch thất khác, gần như một gian trùng thất. Phát hiện này khiến cho chàng vui mừng, bấy giờ liền đặt hai thiếu nữ nằm xuống đất.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến hẳn do trong người bị trùng độc phát tác, một phần lại bị dày vò suốt một chặng đường dài, cho nên lúc này cả hai người mắt đều nhắm nghiền, miệng thì há hốc như hớp thở mệt nhọc, lại còn rên lên hừ hự vẻ rất đau khổ.
Mai Quân Bích nhìn thấy bọn họ thật tội nghiệp, chàng vội vàng lấy Bách Độc tán từ trong áo ra, nhưng khi giở túi thuốc ra rồi thì lại thấy lúng túng.
Hai thiếu nữ hiện tại thần trí gần như hôn mê, chẳng ai có thể tự mình uống thuốc được, với loại thuốc bột như thế này muốn uống trôi xuống khỏi cổ thì không thể không uống kèm với nước, nhưng trong hang thì lấy đâu ra nước? Chỉ chừng ấy thôi cũng khiến cho chàng thấy khó khăn rồi.
Mai Quân Bích nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn duy nhất một cách là chàng dùng miệng mớm thuốc cho từng người, trong hoành cảnh bất đắc dĩ này thì chàng đành phải chấp kinh tòng quyền.
Nghĩ thế, bấy giờ chàng mới ngậm trong miệng một búng thuốc, dùng tân dịch trong miệng nhào cho thuốc ướt đều, rồi chàng ngồi xuống hai tay bế thốc Thôi Huệ lên trong người mình, kề miệng xuống miệng nàng chuẩn bị mớm thuốc...
Nào ngờ, không ôm mỹ nhân trong lòng thì thôi, thân hình mềm mại đầy u hương của Thôi Huệ khiến chàng ngớ người ra, nhất là hai cánh ngực nhô cao cứ phập phồng đầy mị lực khiến chàng muốn nghẹt thở.
May mà thuốc trong miệng chàng bắt đầu ngấm xuống họng cay gắt mới khiến cho chàng tỉnh lại với thực tế.
Mai Quân Bích giật mình vì chút thất thần của mình vừa rồi, chàng chẳng còn nghĩ gì nữa, liền cúi thấp đầu xuống, đặt miệng mình kề vào miệng Thôi Huệ, rồi dùng lưỡi vận lực đẩy thuốc vào miệng nàng.
Chàng đặt Thôi Huệ nằm xuống trở lại, nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt chừng như không hề một chút hay biết nào cả, tiếp đó chàng lại y theo cách ấy mớm thuốc tiếp cho Thượng Quan Yến.
Nhưng vừa mớm thuốc cho Thượng Quan Yến xong, còn chưa kịp đặt nàng nằm xuống thì đột nhiên nghe bụng Thôi Huệ sôi lên ùng ục, Thôi Huệ nấc kêu lên một tiếng, nàng bừng mở mắt ra, la lên với giọng lạt khản :
- Mai ca... A!... A!
Nàng mới la lên được một tiếng, thì nửa người dưới nghe tiếng ào ào như trút nước.
Mai Quân Bích giật mình vội vàng đặt Thượng Quan Yến nằm xuống đất, nhưng chàng con chưa giúp gì được cho Thôi Huệ thì bên này Thượng Quan Yến cũng liền tháo tả ra như đổ nước...
Cứ thế hai thiếu nữ đua nhau tiết tả ra bao nhiêu trùng độc trong người.
Mai Quân Bích sững cả người, nhưng chàng giờ mới nhớ lại lời của Xuyên Thuyên Phi Thử đã nói :
- “Bách Độc tán rất hiệu nghiệm, nhưng lại là một loại thuốc tả hạ, uống vào thì có thể đại tiện kéo dài mươi lần, độc trùng càng nặng thì đi càng kéo dài hơn...”
Nghĩ đến đây chàng mới thấy lúng túng trong lòng, hai vị muội muội uống thuốc giải vào giờ tiết tả tống bao nhiêu trùng độc trong bụng ra, điều này là tốt. Nhưng họ tiết tả chẳng hay biết gì, lại là nữ nhi, chàng làm sao mà giúp đỡ bọn họ đây?
Chàng đang lúng túng chưa biết làm thế nào thì lại nghe thấy Thôi Huệ và Thượng Quan Yến bụng cứ sôi lên như nồi nước sôi, phía dưới thì tiếng đi tả ào ào thật khủng khiếp.
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến chính bị cơn tiết tả hành hạ khiến cho cả hai tỉnh hẳn lại, họ nhận ra tình cảnh hiện tại, mặt nhăn nhó vừa đau khổ vừa thẹn thùng không cùng.
Mai Quân Bích thấy cả hai đều đã tỉnh lại nhìn mình, chàng quan tâm hỏi :
- Huệ muội, Yến muội, thấy trong người thế nào?
Thôi Huệ và Thượng Quan Yến nhìn nhau, trong khóe mắt hai hạt nước mắt lăn ra, chẳng ai nói được lời nào.
Thôi Huệ mặt đỏ bừng, nói giọng yếu ớt vô lực :
- Mai ca... ca, huynh nhanh đi ra ngoài đi, chuyện này... chuyện này...
Nàng cắn răng im lặng, chẳng sao nói cho hết câu.
Mai Quân Bích giọng đoan chắc :
- Không! Huệ muội, hiện tại là lúc nào mà còn câu nệ với nhau chứ? Hai người sau khi uống thuốc giải, tiết tả nhiều khiến mất nhiều chân lực, ta làm sao bỏ đi được?
Thôi Huệ biết lời chàng nói là sự thực, đừng nói bọn họ hai người uống thuốc giải độc đi tả trầm trọng, mà chỉ cần một người trúng phong hàn nhập vị khiến cho đi tả chừng mươi lần cũng phải lả người đuối sức, đến giơ tay bưng chén nước còn không nổi.
Mai Quân Bích vừa rồi thấy bọn họ tiết tả, vì là lần đầu tiên cho nên chàng cũng lúng túng thật sự, nhưng giờ thì đã trấn tĩnh, nhìn họ càng lúc càng đáng thương.
Chàng lại nói :
- Chính Thử lão tiền bối vừa rồi khi cho thuốc giải đã nói, người uống thuốc Bách Độc tán rồi thì nội trong sáu canh giờ công lực thất tán không khác gì người bình thường. Huệ muội, Yến muội, chúng ta phải chấp kinh tòng quyền, chớ nên câu thúc tục lễ, cứ để ta giúp hai người vậy!
Nói rồi chàng bắt đầu giúp bọn họ cởi bỏ y phục làm vệ sinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.