Bốn trăm tám mươi chiến lực, ngoại trừ Trương Hiểu Vũ ra toàn bộ tuyển thủ khảo đều chấn động tột đỉnh, con số này đã là gấp hai lần Lý Dục, so với Ngọc Liên Công Chúa Tiêu Linh còn nhiều hơn hai trăm, gần như là khủng bố, những tuyển thủ chỉ có hai ba mươi chiến lực căn bản không đủ hắn nhét kẽ răng.
Dạ Trường Phong biểu lộ tỉnh táo bình thản như cũ, phảng phất vừa rồi đánh ra bốn trăm tám mươi chiến lực không phải hắn, mà là những người khác.
"Bốn trăm tám mươi chiến lực, là bốn vạn tám ngàn cân lực đạo, cũng quá kinh khủng!"
"Con số này chỉ sợ trong Thanh Niên Đại Tái không người nào có thể đánh vỡ, trừ khi Dạ Trường Phong tự phá." Trương Hiểu Vũ biết rõ Dạ Trường Phong thật ra bảo lưu lại bộ phận thực lực, đến tột cùng bảo lưu lại bao nhiêu thì không có ai biết, trừ khi Dạ Trường Phong tự thể hiện ra.
Cuối cùng đến phiên Trương Hiểu Vũ kiểm tra, đi đến phía trước đài kiểm tra, tay phải Trương Hiểu Vũ trong nháy mắt trở nên đen kịt, cũng không chuẩn bị cái gì trực tiếp một quyền nện trên mặt bảng đài kiểm tra.
Oanh, lực lượng mạnh mẽ đánh lên đài kiểm tra, làm nó trượt đi bảy tám thước, lưu lại một dấu vết rộng mấy thước, sâu hơn một thước trên mặt đất.
Cái thanh thế này quá kinh người, ngoại trừ Dạ Trường Phong ra, các tuyển thủ kiểm tra đều há to miệng, trong đó kể cả Tiêu Linh cao quý băng thanh, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của nàng ở dưới lụa mỏng như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.
"Năm trăm chiến lực!"
Lúc trước còn có người cho rằng chiến lực của Dạ Trường Phong không người nào có thể phá, hiện tại Trương Hiểu Vũ đã cho bọn hắn đáp án. Bốn trăm tám mươi chiến lực cũng không có gì rất giỏi, nếu như hắn muốn thì thậm chí có thể đột phá bảy trăm, nhưng mà làm việc phải lưu lại một đường, làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu thần bí là chuyện thỏa đáng nhất.
"Mẹ, cũng không thấy hắn chuẩn bị cái gì, sao lại một quyền đánh bay đài kiểm tra năng lượng trùng kích...!" Từ trong kinh hãi tỉnh táo lại, người xem nghị luận ào ào.
Trong mắt Tiêu Linh lóe ra ánh sáng không hiểu, nếu như không phải còn có những người khác ở đây, nàng đã sớm đem lụa mỏng xốc lên, lộ ra chân dung cho Trương Hiểu Vũ xem. Đương nhiên, đó cũng không phải nói Tiêu Linh thích Trương Hiểu Vũ, mà là tôn trọng đối với cường giả, từ khai quốc hoàng đế đến nay, lịch sử của Thiên La Quốc đều được lão tổ tông Tiêu Linh tự tay ghi chép trên. Cho nên nàng hiểu rất rõ, thế giới này, vĩnh viễn là do cường giả thống trị. Bất luận có địa vị, thân phận, thế lực gì, ở trước mặt người cường đại hơn mình chỉ là gió thoảng mây bay. Nhớ kỹ, cường giả không cần phải sợ hãi, nhưng mà phải tôn trọng, đây là quy tắc sinh tồn.
Thanh Niên Cao Thủ Đại Tái kết thúc mỹ mãn, từ nay về sau cả Thiên La Quốc không còn là sân khấu của một mình Dạ Trường Phong, mà là Trương Hiểu Vũ và Dạ Trường Phong hai ngôi sao tranh nhau phát sáng, bễ nghễ một đời tuổi trẻ.
Trong một gian phòng ở tửu lâu, tiểu nhị tới gõ cửa, nói: "Thiếu hiệp, phòng lầu hai có người mời ngươi đi qua."
Trương Hiểu Vũ đang thân mật với Lạc Thi Thi, ở sân thi đấu chiến đấu lâu ngày, tựa như thân thể cũng phấn khởi rất nhiều, trở lại gian phòng lập tức ôm Lạc Thi Thi hôn chặt, nếu như không phải tiểu nhị qua quấy rầy, thì hắn đã bắt đầu chiến đấu rồi.
"Người nào, lại chán ghét như vậy." Lạc Thi Thi mặt say mê, nghe vậy cau mày bất mãn nói.
Trương Hiểu Vũ tinh tế tưởng tượng, trả lời: "Là Ngọc Liên Công Chúa sao?" Trực giác nam nhân nói cho hắn biết, tám phần là Ngọc Liên Công Chúa.
Trong mắt tiểu nhị hiện lên dị sắc, không hổ là thiếu niên cao thủ cùng Dạ Trường Phong tương xứng, cả công phu suy đoán cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Trong lòng Lạc Thi Thi hiện lên cảm giác nguy cơ, vô ý thức ôm sát phần eo Trương Hiểu Vũ, tựa như muốn đem mình tiến trong thân thể Trương Hiểu Vũ.
Tay phải Trương Hiểu Vũ vươn vào trong vạt áo Lạc Thi Thi, mở miệng nói với tiểu nhị: "Nói nàng chờ một chút." Nói xong ôm nâng thân thể lạc Thi Thi, đem nàng ném lên trên giường.
Tiếng rên rỉ lập tức đại phát, Trương Hiểu Vũ đem Lạc Thi Thi ôm vào trong ngực cao thấp thay đổi, mồ hôi văng khắp nơi.
Lại có nam nhân để công chúa ở bên ngoài chờ hắn, còn mình hưởng thụ cá nước thân mật, chẳng lẽ hắn không biết công chúa là một trong tam đại mỹ Thiên La Quốc nữ, có thể có được nàng ưu ái là ước mơ của rất nhiều thanh niên, tiểu nhị lúc này đã bội phục Trương Hiểu Vũ, lên tiếng đi xuống dưới lầu.
Trong phòng ngủ cách vách, Hạo Vũ Yên ôm chặt lấy chăn, mền, trên mặt thẹn thùng một mảng, thầm hận nói: thật sự là đáng ghét, ban ngày còn làm chuyện này.
Những ngày này, mỗi đêm Trương Hiểu Vũ cùng Lạc Thi Thi làm thật lâu, cái này lại làm khổ thiếu nữ Hạo Vũ Yên, ở trong mắt nàng, thực lực Trương Hiểu Vũ rất cường đại, thiên phú không thua bất luận kẻ nào. Khí chất lại tuấn dật phi phàm, chỉ cần là nữ nhân ở chung với hắn một thời gian ngắn, tuy không nhất định sẽ yêu mến hắn, nhưng ít nhất sẽ sinh ra hảo cảm. Hơn nữa Hạo Vũ Yên lại được Trương Hiểu Vũ cứu trở về, các loại nhân tố làm cho Hạo Vũ Yên bất tri bất giác chú ý Trương Hiểu Vũ.
Phóng xuất ra, Trương Hiểu Vũ từ trên người Lạc Thi Thi đứng lên, dời thân thể đi tắm rửa.
Ở lầu hai, sau khi Tiêu Linh nghe được tiểu nhị hồi báo, không biết là nên cười hay là giận, bất quá đối với Trương Hiểu Vũ lại thêm một tầng nhận thức, đó là làm theo ý mình, thích tự do, sẽ không để ý người khác nghĩ gì.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong ngồi một nữ nhân quần áo màu xanh nhạt, bởi nàng đứng quay lưng về phía Trương Hiểu Vũ, chỉ có thể nhìn thấy một bên của nàng, nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, lông mi cao vút, khiến cho nàng phảng phất như nữ thần trên trời, vẻn vẹn liếc qua, ánh mắt Trương Hiểu Vũ nhât thời không rời đi.
Thật đẹp, so với Tiêu Linh, Lạc Thi Thi nhiều nhất chỉ có thể coi là lá xanh hỗ trợ hoa hồng, rất dễ dàng bị người bỏ qua, bởi vì Tiêu Linh trước mắt đã lộ ra chân dung, ngươi sẽ cảm giác được tựa như có một vầng trăng sáng xuất hiện ở trong mắt mình, vầng trăng xa xa sáng tỏ, không phải những ngôi sao khác có thể bằng được.
Tiêu Linh cảm giác được có người tiến vào, nghiêng đầu qua mỉm cười nói: "Trương Hiểu Vũ, rốt cuộc đã tới."
Không thèm để ý ánh mắt mình sẽ làm cho đối phương tức giận chút nào, Trương Hiểu Vũ ngồi ở đối diện Tiêu Linh, cẩn thận đánh giá khuôn mặt đối phương, sau đó nói: "Chín mươi bảy điểm." .
Tâm tư Tiêu Linh linh hoạt sao không biết Trương Hiểu Vũ đang chấm điểm cho nàng, có ý tứ nói: "Chín mươi bảy, chẳng lẽ trong mắt ngươi còn có người cao hơn ta."
Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Thế giới này không thể có người hoàn mỹ, cho nên không có khả năng có nữ nhân một trăm điểm, ta đánh giá nữ nhân đều từ ba phương diện, mà ta đúng là giảm ba điểm ở ba phương diện này."
Tiêu Linh cảm thấy hứng thú nói: "Ba phương diện nào?"
"Khí chất là lực lượng tinh thần; dung mạo là tồn tại tiên thiên; tính cách là do hậu thiên tạo thành." Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
Như có điều suy nghĩ gật gật đầu, Tiêu Linh kỳ quái nhìn Trương Hiểu Vũ: "Xem ngươi tuổi không lớn lắm, sao lại hiểu nữ nhân như vậy."
"Ta còn không có tu vi như vậy, chỉ là tiền nhân kinh nghiệm tổng kết một chút mà thôi."
Ưu nhã phẩm một miệng trà, con mắt Tiêu Linh nhìn thẳng Trương Hiểu Vũ, mở miệng nói: "Nếu như ta mời ngươi làm..."
Trương Hiểu Vũ nghe lời nói giữa chừng của Tiêu Linh, cũng nhìn chăm chú ánh mắt của nàng không chuyển đi, bên trong hàm chứa, ca ngợi và thưởng thức, nói: "Ngươi cho rằng một đầu hùng ưng bị nhốt ở trong lồng, nó sẽ là một hùng ưng đúng nghĩa sao?"
"Ta biết rồi!" Tiêu Linh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, nói thật, nếu như Trương Hiểu Vũ một lời đáp ứng xuống, nàng mới có cảm giác thất vọng, có đôi khi nữ nhân cũng có cảm giác vô cùng mâu thuẫn với ý nghĩ và hành động của mình.