Thần Ma Cửu Biến

Chương 116: Tranh đoạt:Cuồng Phong Mâu




Ra khỏi miệng núi lửa, chín người ngựa không dừng vó chạy tới địa điểm nguyên khí chấn động kịch liệt.

"Nguyên khí chấn động Thật mạnh, so với lúc trước còn mạnh hơn mấy lần." Trương Hiểu Vũ nhắm con mắt lại, cảm thụ được nguyên khí chấn động từ phía trước truyền đến, chợt mở to mắt kinh ngạc nói.

Dạ Trường Phong tựa như nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ ngừng lại, nói: "Không đúng, đây không phải là nguyên khí tán ra nguyên khí chấn động, mà là hoang thú."

"Hoang thú!" Trương Hiểu Vũ nghi vấn nhìn Dạ Trường Phong.

Tiêu Linh cũng là không hiểu ra sao: "Hoang thú gì mà lại cố ý tràn nguyên khí chấn động?"

"Nếu như ta đoán không sai, đây là trí giả trong hoang thú."

"Ngươi nói là hoang thú cấp sáu: Mỹ Đỗ Toa." Tiêu Linh hít một hơi khí lạnh.

Dạ Trường Phong gật gật đầu: "Không sai, Mỹ Đỗ Toa là mạnh nhất trong hoang thú cấp sáu, có thể thi triển ánh sáng hóa đá, chỉ cần phía dưới Võ Tông đều chạy không khỏi vận mệnh bị hóa đá, coi như là Võ Tông dưới sự khinh thường, cũng tránh không được; hơn nữa làm cho người ta khủng bố nhất là trí tuệ và sự xảo quyệt không thể tưởng tượng được. Nó xem con người là con mồi, đùa giỡn trong tay, khó giải quyết đến mức trình độ gần như tương đương với hoang thú cấp bảy."

Mỹ Đỗ Toa, xà nữ yêu, trong đầu Trương Hiểu Vũ toát ra hai cái tên, nếu là thật, thì cho hắn một trăm cái lá gan cũng không dám đi, đó căn bản cũng không phải có thể đụng vào, trừ phi thực lực hơn xa nó, nếu không bất luận kẻ nào cũng không dám đơn giản mạo phạm.

Vạn Trác Minh không cam lòng nói: "Ngươi khẳng định ư? Nếu như không phải Mỹ Đỗ Toa vậy không phải chúng ta đã bỏ qua cơ hội rất lớn sao."

La Nguyên Phách châm chọc nói: "Chúng ta là tới tìm nguyên khí, không phải đi chịu chết."

"Không cần phải nhao nhao, nguyên khí sẽ có cơ hội tìm được, tính mạng chỉ có một." Đặng Hỏa là người thứ nhất không muốn đi, Mỹ Đỗ Toa đại danh đừng nói bọn họ, coi như là các cường giả Đằng Vân Đại Lục cũng kiêng kị vạn phần.

Ngoại trừ Vạn Trác Minh có chút do dự, tám người khác đều không muốn đi qua.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là tháng thứ ba tiến vào cổ chiến trường.

"Vận khí chúng ta thật không tệ, đây đã là nguyên khí thứ tư." Trong một rặng núi lớn, chín người bay vút lên giữa không trung, Tiêu Linh mở miệng nói.

Có thể nhìn thấy nguyên khí hay không hoàn toàn là vận khí, cùng những thứ khác không có quan hệ, trước đây cũng không thiếu chuyện tay không mà về, bọn người Trương Hiểu Vũ Tiêu Linh có thể trong ba tháng nhìn thấy nguyên khí lần thứ tư, tuyệt đối có thể đi thắp hương bái Phật.

"Nhưng mà có chút phiền toái! Không thể ngờ được bên cạnh nguyên khí thậm chí có hoang thú cấp năm Hắc Ma Đại Xà thủ hộ." Lý Dục nhìn phía dưới đầu đại xà toàn thân đen kịt kia, trong đầu hít một hơi khí lạnh, đại xà phòng ngự thật sự quá mạnh mẽ, Tôn Hổ toàn lực đâm một kích cũng không thể hoàn toàn đâm thủng thân thể hắn.

Một chưởng ở lưu lại một vết rạn nứt rất nhỏ trên người Hắc Ma Đại Xà, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng lui về phía sau, tốc độ nhanh như ánh sáng, kình phong lợi hại ngưng kết thành kim thiết nhọn hoắc, từ phía trước Trương Hiểu Vũ bắn xuyên qua, tiếng xé gió sắc bén chói tai dị thường.

Phòng ngự của nó cơ hồ là gấp mấy lần Lý Dục, phải biết rằng trong vòng ba tháng, Trương Hiểu Vũ Phách Không Quyền rốt cục luyện đến đại thành, lúc ra tay có thể vô thanh vô tức làm cho vật thể bị đánh trúng chia năm xẻ bảy, lần trước một đầu hoang thú cấp bốn bị hắn một chưởng đánh trúng đầu, lập tức nổ tung, có thể tưởng tượng ra Phách Không Quyền bá đạo khó phòng.

"Các ngươi quấy rầy nó ở bốn phía, ta tới thi triển đại chiêu." Lúc này, Tôn Hổ mở miệng nói, trong mọi người cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra đả kích hữu hiệu với Hắc Ma Đại Xà, những người khác căn bản không phá được phòng ngự của nó.

Mọi người nghe vậy đều phân tán ra, bọn họ biết Tôn Hổ nghiên cứu ra một môn vũ kỹ công kích phạm vi nhỏ, uy lực cực lớn, nếu như ngay cả một chiêu này cũng không thể làm trọng thương Hắc Ma Đại Xà, vậy cũng không có cách nào khác.

Nửa ngày qua đi, hai tay Tôn Hổ nắm lấy Cuồng Phong Mâu hung hăng nện xuống.

"Thiên Quân Vạn!"

Trong chốc lát, ngàn vạn khí kình cô đọng thành mâu ảnh vô kiên bất tồi, hội tụ ở trong phạm vi hơn mười mét hướng Hắc Ma Đại Xà oanh kích qua.

Phập, phập...

Mâu ảnh ở trên người Hắc Ma Đại Xà lưu lại lỗ máu lớn cỡ nắm tay, cuồng bá kình đạo của hắn áp chế nó lún vào trong đất, mặt đất chung quanh bị phá hư bừa bãi một mảng.

Chứng kiến uy thế chiêu này, Trương Hiểu Vũ vừa nghĩ đã liên tưởng hàng chục người cầm súng máy bắn phá Hắc Ma Đại Xà, vạn phần kinh tâm động phách.

"Còn chưa có chết!" Trên người Hắc Ma Đại Xà lỗ thủng chi chít, nhưng vẫn vặn vẹo thân thể, há mồm nhổ ra khí kình công kích mọi người.

Không hổ là hoang thú cấp năm, nếu như không phải nó đã bị thương không nhẹ vì tranh đấu với hoang thú khác, hiện tại chật vật chính là bọn họ.

"Phá Thiên Kính." Cuồng Phong Mâu trong tay Tôn Hổ xoáy hai vòng, rồi đột nhiên đâm xuống dưới.

Một mũi năng lượng trường mâu mơ hồ mang theo tiếng xé gió bén nhọn từ trên hung hăng vọt xuống dưới, bởi vì tốc độ quá nhanh ma sát với không khí sinh ra vô số hoa lửa, mang theo hình ảnh xinh đẹp nguy hiểm đầu đâm vào giữa đầu Hắc Ma Đại Xà.

Năng lượng trường mâu đâm vào thật sâu, chợt ầm ầm nổ tung, đầu Hắc Ma Đại Xà lập tức chia năm xẻ bảy, thân thể điên cuồng vặn vẹo vài cái liền không nhúc nhích nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chờ sau khi Hắc Ma Đại Xà chết đi, chín người tiến vào trong huyệt động một mực bị nó thủ hộ, bên trong cũng không tối như mực mà là một mảng kim quang đại phóng, nhuệ khí vô cùng.

"Là nguyên khí kim thuộc tính." Trong mắt Lý Dục và Tiêu Linh rồi đột nhiên nổ bắn ra tinh quang.

Ở chỗ sâu trong huyệt động, một trên tảng đá màu đen bày một cây phi đao quái nhận, toàn thân tử kim sắc chói lóa, khí nhận màu tử kim xoay quanh lười đao, phát ra tiếng xé gió ô ô.

Tiêu Linh ánh mắt biến hóa một chút, thở dài một hơi nói: "Chúc mừng ngươi, Lý Dục, cái nguyên khí này ta cũng không lấy." Quái nhận tạo hình thật sự quá bá đạo quỷ dị, Tiêu Linh không thích.

"Hai trăm vạn lượng hoàng kim." Lý Dục cũng không do dự, sau khi báo ra một vài chữ liền đi tới phía trước cầm lấy quái nhận, trên mặt có khắc ba chứ Mạc Tà Nhận.

Ngoại trừ Lý Dục ra, Tôn Hổ, La Nguyên Phách, Dạ Trường Phong đều đã có được nguyên khí, về phần Trương Hiểu Vũ tại sao không tranh với La Nguyên Phách, bởi vì nguyên khí lôi thuộc tính là một lưu tinh chùy, Trương Hiểu Vũ tự nhiên không để vào mắt. Còn đối phương cũng không hẹp hòi, đáp ứng cho hắn một ngàn năm trăm vạn lượng hoàng kim. Dạ Trường Phong tìm được một thanh kiếm lớn cỡ lòng bàn tay, có thể sử dụng như phi tiêu bắn ra ngoài, tốc độ và xuyên thủng lực đều vô cùng khủng bố.

. . .

Tháng thứ tám, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Trương Hiểu Vũ tấn cấp thành Võ Vương cấp hai, đã tấn cấp còn có Tiêu Linh, những người khác ở Võ Vương cấp một đỉnh phong, tùy thời đều có thể tấn cấp.

"Dùng thiên tài đã không đủ để hình dung hắn, cũng chỉ có quỷ tài mới phối hợp được." Lần đầu tiên Tiêu Linh cảm thấy khủng bố và tim đập nhanh đối với thiên phú của một người.

Trên đời này có câu gọi là cái gì đến thì sẽ đến, ngay khi bọn họ cho rằng hành trình cổ chiến trường sẽ tiền vào hồi kết, lại gặp được người của Đấu Chiến Quốc, hơn nữa vị trí là chỗ tán ra khí tức nguyên khí chấn động.

"Thiên! Nơi này lại không chỉ có một nguyên khí." trong ánh mắt Vạn Trác Minh toát ra vẻ tham lam vô cùng, hưng phấn nói.

Nơi này là một tòa sơn cốc trụi lủi, phân biệt từ năm hướng truyền đến nguyên khí chấn động nồng đậm, trong đó có bốn phía khí tức sắc bén có tính công kích, một chỗ cuối cùng lại vững như bàn thạch, lại có khí tức không thể phá hỏng nhàn nhạt.

"Trong đây không phải nguyên khí, chẳng lẽ là nguyên giáp, ta cảm nhận được khí tức rất quen thuộc." Ánh mắt Trương Hiểu Vũ tập trung vào vị trí xa nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.