Thần Ma Cửu Biến

Chương 21: Một tên cũng không để lại




"Chết đi!" Mục Nha dữ tợn nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ, nguyên lực màu xanh nhạt tựa như một tầng áo khoác trên đại kiếm, vô cùng huyễn lệ và cũng vô cùng nguy hiểm.

Đối mặt công kích sắc bén ngoan độc của Mục Nha, thân hình Trương Hiểu Vũ thối lui, bàn tay lặng yên không một tiếng động đụng vào trên đại kiếm, sau đó đột nhiên chụp lấp.

Chi két!

Tiếng ma sát của kịp loại dị thường bén nhọn, thợ săn chung quanh đều nhịn không được bịt lỗ tai lại.

"Bàn tay thật cứng rắn, vũ kỹ này nhất định là cao cấp vũ kỹ, cao cấp vũ kỹ! Ngay cả đoàn trưởng cũng chỉ tu luyện một môn vũ kỹ trung cấp trung thừa, chờ ta đoạt được vũ kỹ này, cả Thợ Săn Trấn chính là thiên hạ của ta." Mục Nha cảm thấy sợ hãi thán phục đồng thời càng tham lam nhiều hơn, hai tay đột nhiên dốc hết sức, đại kiếm mang theo tiếng xé gió trầm trọng chấn bàn tay Trương Hiểu Vũ ra.

Xoẹt, mặt đất bị kiếm phong nhấc lên một cái sẹo sâu, thân hình Mục Nha dừng lại trong chốc lát, đại kiếm trong tay từ dưới lên trên vung ra ngoài.

Trương Hiểu Vũ thầm than trong bụng, Hắc Ma Thủ mặc dù lợi hại, nhưng trong thời gian ngắn căn bản là không cách nào phát huy ra toàn bộ uy lực, chỉ sợ 1% lực lượng cũng chưa được, nếu không đại kiếm của đối phương đã sớm vỡ nát rồi.

Cảm nhận được tiếng kình phong thê lương đại kiếm mang đến, tay phải Trương Hiểu Vũ nắm lại, oanh thẳng vào thân đại kiếm.

Thương, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Nha, đại kiếm ở dưới một kích này bị lệch ra, lực lượng tựa như thiết chùy oanh kích lại làm cho tay hắn tê rần

Hai người kích liệt chiến đấu cùng một chỗ, thợ săn chung quanh chỉ có thể nhìn thấy cát vàng mịt mờ bị xốc lên, che lấp thân ảnh của bọn họ.

"Tiểu tử này thật là lợi hại, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy tam đoàn trưởng dùng toàn lực cùng chiến đấu."

Mọi người bắt đầu từ xem thường biến thành kinh hãi.

Oanh, cát vàng tán ra, hai chân Mục Nha chà xát trên mặt đất bay ngược ra ngoài, đại kiếm trên tay cũng không cánh mà bay, trên người cháy đen từng mảnh, cả người chật vật vô cùng.

Chờ cát vàng triệt để tản ra, mọi người mới phát hiện, đại kiếm trong tay Mục Nha đã nằm trên tay Trương Hiểu Vũ, nhìn bộ dáng đối phương lại rõ ràng không có bị thương tổn gì.

"Hỗn đản, dĩ nhiên là lôi thuộc tính năng lượng." Mục Nha nhổ ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt dữ tợn dị thường.

Cầm đại kiếm của Mục Nha, Trương Hiểu Vũ cảm thấy trong bụng bay lên một cỗ xúc động, dùng vũ khí vẫn tốt hơn, trước khi đạt tới Đại Võ Sư nguyên lực không thể phóng ra ngoài, vũ khí là thứ duy nhất có thể làm cho nguyên lực phóng ra xa hơn. Thanh đại kiếm này nặng chừng sáu bảy mươi cân gì đó, cầm trên tay cũng không nhẹ, nhưng cũng không phải rất nặng, vừa vặn thích hợp với thực lực của Trương Hiểu Vũ hiện tại.

Vuốt vuốt đại kiếm, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi! Kiếm này rất thích hợp với ta." .

Mục Nha nghe vậy nhổ ra một búng máu lần nữa, tiểu tử này tức chết ta, chờ ta bắt ngươi lại, không lột da ngươi không được.

"Bây giờ thả người đi, ta không muốn đại khai sát giới." Trương Hiểu Vũ nói với Mục Nha đang vô cùng chật vật.

"Thả đầu mẹ ngươi, lên cho ta, giết tiểu tử này, phần thưởng là năm trăm lượng bạc." Mục Nha ra lệnh cho thủ hạ.

Năm trăm lượng bạc? Độc Nha thợ săn đoàn nhìn nhau, cuối cùng không biết ai bắt đầu trước kêu lên: "Năm trăm lượng bạc đủ để ta mua hết cô nương ở Xuân Hương Lâu, liều mạng." .

"Cũng đủ để ta mua một căn nhàtrong thành thị."

Không thể không nói, tiền tài là thứ làm cho người ta điên cuồng, vốn bọn chúng còn có chút sợ hãi Trương Hiểu Vũ, giờ đây tất cả đều chen chúc giết tới, múa vũ khí trên tay càng thêm mạnh mẽ so với lúc bình thường.

Khẽ thở dài một cái, ánh mắt Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên lạnh lên, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta, đêm hôm nay, các ngươi đều lưu lại đây cho ta!

Năng lượng lôi điện màu lam nhạt quán chú lên trên đại kiếm, thân hình Trương Hiểu Vũ không lùi mà tiến tới, quét ngang ra.

Hưu!

Lực lượng còn cường đại hơn Mục Nha, cho đại kiếm ở trên tay Trương Hiểu Vũ mới chính thức chém ra uy lực vô kiên bất tồi, chỉ quét ngang vô cùng đơn giản, liền có ba thợ săn bị chém ngang lưng, một tên khác cũng bị đập bay đầu, máu tươi phun ra cao mấy mét.

Tựa như sói tiến vào bầy cừu, Trương Hiểu Vũ không có địch thủ, tất cả thợ săn đều tới gần bị đập chết, hoặc là bị năng lượng lôi điện cuồng bạo điện đốt cháy đen một mảnh.

Phanh, sau lưng bị đánh trúng một quyền, Phong nguyên lực sắc bén phá vỡ một miệng máu trên lưng Trương Hiểu Vũ.

Lạnh lùng quay người lại, Mục Nha không biết đã trà trộn vào trong đám thủ hạ từ lúc nào, vụng trộm đi lên đánh một kích trúng vào lưng Trương Hiểu Vũ, thấy Trương Hiểu Vũ chú ý tới hắn, vội vàng lùi ra ra ngoài vây, chuẩn bị công kích tiếp theo.

"Lưu lại đây." Trương Hiểu Vũ dữ rống một tiếng dội, sải bước phóng tới chỗ Mục Nha, ba thợ săn ngăn cản trước người bị Trương Hiểu Vũ mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Mục Nha đổ mồ hôi lạnh, tiểu tử này thật sự quá mạnh mẽ, nhiều người như vậy cũng không thể tạo thành thương tổn chính thức cho hắn, chẳng lẽ đên hôm nay phải chết tại đây sao, lão Tử còn chưa có sống đủ, mỹ nữ đứng đầu Xuân Hương Lâu ta còn chưa hưởng thụ, ta không thể chết được.

Trong ánh mắt toát ra tơ máu, nguyên lực toàn thân Mục Nha điên cuồng quán chú lên trên bàn tay, đón lấy thân hình Trương Hiểu Vũ đang hung hăng đánh ra ngoài.

"Trung cấp hạ thừa vũ kỹ: Toái Thạch Chưởng." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Con mắt có chút nheo lại, đại kiếm trên tay Trương Hiểu Vũ mang theo tiếng xé gió cuồng bạo, một kiếm trảm kích lên bàn tay Mục Nha.

Xích, một đạo huyết quang chảy ra, Mục Nha thê thảm kêu lên, duỗi cổ tay trụi lủi ra oán độc nhìn Trương Hiểu Vũ: "Ngươi dám chém đứt tay ta, ta muốn cả nhà ngươi chết hết." .

Trả lời hắn là một luồng kiếm phong xinh đẹp, xuyên qua cổ hắn.

Nhìn xem đầu tam đoàn trưởng lăn vài cái vòng trên mặt đất, bảy tám thợ săn còn lại cũng bắt đầu sợ hãi, năm trăm lượng bạc thì phải còn mạng mới hưởng thụ được, hiện tại cả mạng cũng giữ không được, thì muốn bạc làm gì.

"Chạy!" Mấy người đều ném vũ khí chạy thục mạng.

Một cái cũng không thể lưu, nếu không sẽ có phiền toái lớn, Trương Hiểu Vũ cầm đại kiếm đuổi theo.

Dưới bầu trời đêm vang lên bảy tám âm thanh kêu thảm thiết, sau đó dần dần yên tĩnh trở lại.

Lôi Khắc phức tạp nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ trở lại từ đàng xa, trong nội tâm nổi lên ghen ghét nhàn nhạt, còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như thế, về sau nhất định là một nhân vật phong vân trong sa mạc. Nhớ tới thê tử còn đang trong trướng bồng, vội vàng đi tìm.

Chờ Trương Hiểu Vũ trở về, Lôi Khắc tâm thần mỏi mệt, dẫn theo một nữ nhân đi ra, cảm kích nói: "Vị tiểu huynh đệ này, đa tạ ngươi! Nếu không có ngươi, thê tử ta rất có thể đã bị bọn họ vũ nhục." .

Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Chỉ là ngẫu nhiên." Nguyên nhân làm cho Trương Hiểu Vũ trợ giúp hắn, cũng chỉ có thể quy về ngẫu nhiên.

Lôi Khắc cười cười: "Ngươi muốn đi thợ săn trấn không? Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta ở ngay tại Thợ Săn Trấn, đến lúc đó ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi." .

Nữ nhân trong ngực Lôi Khắc biết vị thiếu niên chưa tưới mười bảy trước mắt này đã giết tất cả thợ săn của Độc Nha thợ săn đoàn và tam đoàn trưởng Mục Nha, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, còn có sùng bái nhàn nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.