Thần Ma Cửu Biến

Chương 59: Quy củ cũ, một người mười hai!




"Kim Nha Thủy Tặc Đoàn vốn gọi là Cổ Chiến Thủy Tặc Đoàn, về sau bị một vị Đại Võ Sư đánh trúng cằm, nên tất cả răng đều gãy hết, Cổ Chiến đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, trồng lại toàn bộ răng bằng vàng. Rồi đổi tên Thủy Tặc Đoàn thành Kim Nha Thủy Tặc Đoàn, không biết có phải vì đổi răng không mà vận khí rất tốt, mấy năm qua thế lực của hắn nhanh chóng bành trướng, hôm nay đã là một trong ba đại Thủy Tặc Đoàn của Triêu Dương Hồ!"

"Đám thủy tặc này đồ sát thôn làng ở phụ cận, bắt tù binh, phụ nữ, sao quan phủ không đi thanh trừ?" Một người bên cạnh hừ lạnh nói: "Thanh trừ? Quan phủ đã sớm thông đồng với những Thủy Tặc Đoàn lớn, cho dù bên trên truyền lệnh tiêu diệt thủy tặc thì bọn họ cùng lắm chỉ giết vài Thủy Tặc Đoàn nho nhỏ cho đủ số. Hoặc là diễn vài vở kịch để cho người ngoài nhìn, những Thủy Tặc Đoàn lớn này hàng năm đều đưa lượng bạc rất lớn cho những tên quan lại che chở bọn chúng."

Trương Hiểu Vũ nghe vậy cười nhạt, tham quan và thế lực tà ác quấn quýt cùng một chỗ cũng không phải là chuyện gì lạ, nói cho cùng, thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, cường giả mới có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, kẻ yếu chỉ có thể bị động tiếp nhận. Thật giống như quan hệ giữa Trương Hiểu Vũ và Thần Sa Phủ, vốn Trương Hiểu Vũ muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn là địch với bọn họ, đáng tiếc quyền chủ động không ở trong tay hắn. Thần Sa Phủ mới là cường giả, mà hắn chỉ là kẻ yếu, chỉ có thể bị động tiếp nhận, cuối cùng thành quan hệ đối địch, thậm chí thành tội phạm truy nã cấp hai của sa mạc Đôn Hoàng.

Ác nhân có ác nhân trị, Trương Hiểu Vũ cũng không rảnh rỗi đi đụng vào những thứ không liên quan tới mình, đương nhiên là bọn chúng không chọc tới mình mới được.

Thuyền trưởng từ trong khoang thuyền đi ra, sắc mặt phức tạp nhìn Kim Nha Thủy Tặc Đoàn đang lại gần.

Đội thuyền của Thủy Tặc Đoàn so với thuyền của bọn hắn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, mép thuyền đã cao năm thước, trên thuyền là thủy tặc đông nghịt, cả đám nhe răng trợn mắt nhìn mọi người.

Lúc này, một bóng người hùng tráng gạt thủy tặc trước mặt ra, xuất hiện ở bên cạnh mạn thuyền. Nhìn thấy thân hình của thuyền trưởng, hắn lộ ra một hàm răng váng sáng chói, ha ha cười nói: "Lão Trương, lại gặp mặt, sinh ý không tệ chứ."

Thì ra Thuyền trưởng là lão Trương trong miệng Cổ Chiến, cười nhạt nói: "Đúng vậy! Lại gặp mặt, thật đúng là trùng hợp."

"Đây là duyên phận! Ông trời muốn chúng ta gặp mặt." Hàm răng màu vàng của Cổ Chiến lóe ra tia sáng dưới ánh mặt trời.

Lão Trương nói: "Cổ Chiến, mấy ngày này có phải là quá nhiều không, mấy huynh đệ có chút không chịu được."

"Hắc hắc, lão Trương ngươi có thu nhập cố định, một chuyến ít nhất cũng tám trăm lượng, còn sợ không thể chịu được à?"

"Nhiều bạc hơn nữa cũng chịu không được ngươi lăn qua lăn lại như vậy! Nói đi, lần này giá như thế nào."

Cổ Chiến duỗi ra một ngón tay, bay bổng nói: "Quy củ cũ, một người mười hai."

Lão Trương sắc mặt phát lạnh, nói: "Cổ Chiến, trước kia năm ngày mới thu một lần, một người mười hai có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ hai ba ngày một lần, mấy lần trước còn chịu được, còn bây giờ thì không thể được. Huynh đệ ta còn phải ăn cơm, nuôi một nhóm thủy thủ lớn."

Con mắt có chút nheo lại, Cổ Chiến nhàn nhạt nói: "Huynh đệ ta cũng không có biện pháp, vài ngày trước thua hơn mười vạn lượng bạc ở đấu thú trường, các huynh đệ đều đói bụng mấy ngày, không thể để cho chúng ta chết đói được! Các huynh đệ nói đi, có phải không!" Nói đến phần sau, Cổ Chiến mạnh mẽ rống lên.

"Đúng, nhanh giao tiền." Trên trăm thủy tặc cùng gào lên.

Không ít hành khách lần đầu tiên gặp thủy tặc, nhìn thấy cổ khí thế hung hãn này, bị dọa cho tái nhợt, nhịn không được đặt mông ngồi lên boong thuyền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ha ha, mấy tên hành khách mềm yếu nhát gan khiến cho đám thủy tặc cười nhạo không ngớt.

Điềm nhiên như không đứng ở bên cạnh lan can, Trương Hiểu Vũ cũng nhịn không được mỉm cười, không phải cười nhạo hành khách mềm yếu, mà là tính cách giống côn đồ của đối phương, thế giới to lớn dạng người gì cũng có. Nhưng mà đấu thú trường Cổ Chiến nhắc tới lại làm cho Trương Hiểu Vũ có chút hứng thú. Đấu thú trường chắc chắn là sinh ý kiếm tiền hạng nhất ở thế giới này, một đấu thú trường chỉ thu vé vào cửa cũng đã lên tới mấy chục vạn lượng một ngày. Người đi vào ngoài việc tìm kiếm kích thích ra, thì đa số đều đi đặt cược, thử thời vận của mình.

Lão Trương há to miệng, cuối cùng cúi thấp đầu xuống, nói với thủy thủ sau lưng: "Mỗi người mười hai, do ngươi đi thu."

Cổ Chiến thấy thế, lộ ra nụ cười sáng lạn, "Vẫn là lão Trương thông cảm cho sự đau khổ của huynh đệ, lúc nào đi lên uống một chén, nói chuyện phiếm với nhau."

Thủy thủ phụ trách lấy tiền đã đem bạc của đa số hành khách thu vào, chỉ còn lại ba người Trương Hiểu Vũ và hai người trong khoang thuyền, thấp giọng nói: "Vị huynh đệ kia, phiền toái ngươi."

Mấy thủy thủ này đã từng trải, ánh mắt sáng suốt hơn người bình thường, hắn nhìn ra Trương Hiểu Vũ không phải là người tầm thường nên nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.

Trương Hiểu Vũ không chút do dự móc ba mươi sáu lượng bạc từ trong túi ra, không phải hắn sợ, mà là hắn không muốn làm cho những hành khách này hi sinh oan uổng, một khi chiến đấu có người chết là chuyện tất nhiên.

Nhìn thoáng qua khoang thuyền, thủy thủ đi đến bên cạnh lão Trương, đem tất cả bạc cho hắn.

Lão Trương đem túi tiền đầy bạc ném qua thuyền Thủy Tặc Đoàn, nói với đám thủy thủ: "Lái thuyền đi thôi."

Cổ Chiến tiếp nhận túi tiền, giao cho thủy tặc bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Chậm đã, trong khoang thuyền có phải còn người không." Vừa rồi thủy thủ nhìn thoáng qua khoang thuyền, Cổ Chiến liền biết bên trong có người.

Lão Trương trầm giọng nói: "Cổ Chiến, chỉ là bạc của hai người, cần gì phải so đo."

"Không, bạc không đáng, nhưng quy củ không thể phá, nếu không từ nay về sau ta làm sao lăn lộn trong giang hồ, cho hai người bọn họ đi ra gặp ta, ta muốn xem ai dám trốn."

Két, buồng nhỏ trên tàu bị mở ra, Thi Đại Nguyên đi ra, ném về phía Cổ Chiến bốn thỏi bạc, nói: "Bạc của ngươi."

Cổ Chiến vuốt vuốt bốn thỏi bạc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bạc thì đã đủ rồi, nhưng ta muốn gặp mặt người vẫn chưa lộ diện kia, để cho hắn đi ra."

Câu này chẳng những làm cho sắc mặt của lão Trương không tốt, mà cả Thi Đại Nguyên cũng lộ ra hàn quang.

"Như thế nào, còn muốn động võ à." Mắt Cổ Chiến lộ ra hung quang.

Đám thủy tặc bắt đầu kêu gào, tuy có thể không động binh khí vẫn kiếm được bạc, nhưng làm thủy tặc lại có mấy tên không thích máu, lâu lâu giết hại một lần cũng là chuyện vui.

"Hừ, không biết xấu hổ." Thi Đại Nguyên trực tiếp lăng không đánh ra một quyền, trong chốc lát lưu lại một vết lõm sâu cỡ chậu rửa mặt ở mép thuyền đối phương, mảnh vụn văng tung tóe.

"Đại Võ Sư!" Cổ Chiến một mực tự tin thần sắc biến hóa.

Thi Đại Nguyên nói: "Còn muốn gặp người không?"

Cổ Chiến cười làm lành nói: "Không cần, huynh đệ mắt ta thật vụng về." Hắn còn nhớ rõ tràng cảnh bị một vị Đại Võ Sư ngược đãi mấy năm trước, có thể không đắc tội Đại Võ Sư, kiên quyết không đắc tội.

Thi Đại Nguyên cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Lão Trương, thủy thủ, kể cả hành khách trên thuyền đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng Thi Đại Nguyên, thậm chí có một vị Đại Võ Sư lên chiếc thuyền này.

Triệu Thành kích động nắm nắm tay, rốt cục nhìn thấy Đại Võ Sư, thật là uy phong, chỉ một quyền đã làm cho đối phương chịu thua, khoảng cách xa như vậy cũng có thể lưu lại vết lõm như vậy, quá mạnh mẽ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.