Nhìn thấy Thi Đại Nguyên vào buồng nhỏ trên tàu, sắc mặt Cổ Chiến có chút khó coi, mất mặt trước nhiều người như đã là chuyện rất lâu trước kia, ánh mắt quét một vòng, phát hiện ba con ngựa thượng đẳng trên boong thuyền, ngữ khí của hắn bất thiện: "Đem ba con ngựa đưa lên."
Ha ha, Trương Hiểu Vũ nhẹ giọng cười, không thể tưởng được lại dám động lên đầu ta, thế giới này có một câu nói như thế này: Làm người không thể quá kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ bị sét đánh!
Trương Hiểu Vũ quay mắt nhìn về phía Cổ Chiến, thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi không cần đi nữa!"
Cổ Chiến chưa kịp tức giận, trước mặt mà đã có một đoàn ánh sáng màu lam mạnh mẽ ngắt lời hắn.
Tay bụm lấy khuôn mặt cháy đen kêu thảm một tiếng, thân thể Cổ Chiến bắn về phía sau bay.
Mọi người nhìn về phía nắm tay còn chưa thu hồi lại của Trương Hiểu Vũ, trợn mắt há hốc mồm, năm nay Đại Võ Sư có phải là hàng hóa để bán không vậy, trên một con thuyền lại có hai người, người trước còn dễ nói, dù sao hắn đã là trung niên ba mươi mấy tuổi, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, mà làm cho người ta nghẹn hòng là người này ro ràng là một thiếu niên.
Miệng Triệu Thành bây giờ lớn tới mức có thể nhét cả một cái đầu người vào, con mắt trợn thật lớn.
"Hiểu Vũ ca, ngươi, ngươi là... Đại Võ Sư!"
Lam mang dưới chân chợt lóe, Trương Hiểu Vũ trực tiếp vượt qua khoảng cách hơn mười mét, đáp xuống mép thuyền của Thủy Tặc Đoàn, nói: "Ta đếm tới ba, không muốn chết thì đều nhảy xuống cho ta, nếu không giết không tha! Một." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Năm sáu thủy tặc mới gia nhập nhìn về phía hắn, chần chờ một chút rồi lựa chọn nhảy hồ.
Đã có người nhảy, một ít thủy tặc khôn khéo cũng nhảy xuống theo, chỉ trong thời gian nháy mắt, đã chỉ còn lại năm sáu chục người, đương nhiên đây là những phần tử tàn bạo nhất của Thủy Tặc Đoàn.
"Đại Võ Sư cũng không phải vô địch, dùng cung tiễn bắn hắn, xem hắn có chết hay không." Trong thủy tặc có một đôi cung tiến thủ, nhân số ước chừng hai mươi người, bây giờ còn thừa lại mười hai người, lập tức kéo dây cung bắn ra hơn mười mũi tên nhọn.
Một vòng hộ thể nguyên lực màu lam nhạt xuất hiện, tất cả mũi tên nhọn đều bị đón đỡ, Trương Hiểu Vũ cũng không đi động, chỉ đơn giản huy động nắm tay, trong chốc lát ngực của hai cung tiến thủ đã bị cháy đen, bay vọt về phía sau.
Hoàn toàn là giết hại thiên về một bên, Trương Hiểu Vũ chém ra tám quyền đã giết tám cái cung tiến thủ, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
"Đây là Đại Võ Sư, quá đẹp trai." Các hành khách kính ngưỡng nhìn Trương Hiểu Vũ.
Con mắt của một tiểu đầu mục trong thủy tặc đỏ bừng, quát: "Mẹ, chết cũng phải giết vài người, các huynh đệ giết những hành khách kia cho ta."
Chuyện Trương Hiểu Vũ lo lắng nhất quả nhiên đã phát sinh, cũng không phải tất cả ác nhân đều sợ chết, tử vong đã làm cho chúng trở nên điên cuồng hơn.
Vèo, vèo...
Bốn mũi tên nhọn bắn về phía hành khách, tốc độ nhanh như điện thiểm.
Chém ra hai quyền chặn đứng hai mũi tên, còn hai mũi tên kia Trương Hiểu Vũ cũng không có biện pháp.
"Muốn giết người còn phải hỏi ta trước." Thi Đại Nguyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên boong thuyền, lăng không đánh trúng hai mũi tên nhọn.
"Giết!" Thủy tặc còn lại đều nhảy qua thuyền bên này, rútvũ khí ra chuẩn bị chém giết.
Đáng tiếc, Thi Đại Nguyên và Trương Hiểu Vũ đều là Đại Võ Sư, chỉ trong mấy cái chớp mắt, thủy tặc đã bị giết chết mười tên.
Bọn thủy thủ cũng không phải bất tài, họ đã sớm nhẫn nhịn đám thủy tặc này rất lâu, trong bụng là một mớ nghẹn khuất. Nay có được cơ hội liền hùng hổ chiến đấu với thủy tặc.
Triệu Thành trải qua chiến đấu không ít, hắn rút trường đao ra xông tới, một đao đã chém bay đầu một thủy tặc, ra tay gọn gàng linh hoạt, so với hắn của mười ngày trước y như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nửa khắc đồng hồ đi qua, toàn bộ thủy tặc bị chém giết, đa số đều bị hai vị Đại Võ Sư giết, thủy thủ chỉ bị thương vài người.
"Thật đã ghiền, lại giết được hai thủy tặc." Triệu Thành hì hì cười nói.
Đứng ở trên boong tàu thủy tặc, Trương Hiểu Vũ nói với lão Trương: "Chờ ở đây một lát, ta vào trong xem."
Lão Trương gật gật đầu, đối phương nói với hắn là đã cho hắn mặt mũi rồi.
Tiến vào khoang tàu, Trương Hiểu Vũ lục soát từng gian phòng, hy vọng có thể tìm được chút hoàng kim, bộ anime Đảo Hải Tặc lưu lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
Ở một căn phòng phía dưới boong tàu, Trương Hiểu Vũ tìm được rồi một ít rương tài bảo, bên trong có hoàng kim, bạc, châu báu hỗn tạp cùng một chỗ, Trương Hiểu Vũ đoán chừng chỗ này ít nhất phải trị giá hơn năm vạn lượng.
Ra khỏi phòng, Trương Hiểu Vũ nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt ở gian phòng kế bên.
Đẩy cửa ra, một mùi tanh tưởi đập vào mặt.
Sắc mặt Trương Hiểu Vũ dị thường khó coi, sát khí tràn ra bốn phía, thật không nên thả đám thủy tặc kia, ít nhất cũng phải thiên đao vạn quả.
Gian phòng này là hình phòng, tràng cảnh bên trong vô cùng thê thảm, rất nhiều nữ tử trẻ trung bị tra tấn tới chết, có một số người chưa chết nhưng cũng không khá hơn chút nào. Có người bị treo lên, * đã bị cắt rơi, mắt bị móc, hạ thân cắm một thanh đao dài, còn có một phụ nữ mang thai bị rạch bụng khi còn sống sờ sờ, hài nhi bên trong bị lấy ra, con mắt mở thật to.
Tiếng rên rỉ là của một tiểu cô nương mới mười một mười hai tuổi, toàn thân nàng bị cắt mất mấy chục miếng thịt, chân dưới đã bị chặt mất, cả người đều là máu tươi, rõ ràng nàng không sống lâu được nữa. Lúc này hai mắt đang nhìn lên nóc phòng, rên rỉ yếu ớt nói: "Mụ mụ, Tiểu Vi đau, bọn họ sao lại đối xử với Tiểu Vi như vậy, Tiểu Vi chỉ muốn bán chút hoa tặng lễ vật cho mụ mụ thôi mà."
Trong ánh mắt hàm chứa dấu vết của một tia nước, một quyền của Trương Hiểu Vũ đánh vỡ vách tường gỗ, trong nội tâm phẫn nộ nói: Bọn súc sinh này, nếu để cho ta tìm được các ngươi trong địa ngục, nhất định cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.
Không thèm để ý đến máu tươi đầy trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ đi đến trước người tiểu cô nương, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, nghẹn họng nói: "Tiểu Vi, nghe lời, lễ vật cho mẹ Tiểu Vi ca ca đã đưa giúp rồi, muội ngủ đi! Trong mộng có rất nhiều điều thú vị đang chờ muội."
"Thật sao?" Con mắt đã sắp nhắm lại của Tiểu Vi đột nhiên sáng ngời, cao hứng nói: "Cám ơn đại ca ca, Tiểu Vi vui lắm, ca ca có thể hát cho Tiểu Vi nghe không?"
"Được!" Trương Hiểu Vũ ngửa đầu, làm cho nước trong mắt không chảy ra, trầm thấp hát: "Trên đời chỉ có mẹ tốt, hài tử có mẹ như có được bảo khố..."
Vẫn còn chưa hát xong, tiểu cô nương mang theo dáng tươi cười thỏa mãn "ngủ say", khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nổi lên một tia đỏ ửng.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Trương Hiểu Vũ đứng lên.
"Đi đường bình yên!" Nói ra câu nói sau cùng, Trương Hiểu Vũ rút đại kiếm từ phía sau lưng ra, dùng sức đập xuống đáy thuyền.
Oanh, cả con thuyền chấn động một cái, đáy thuyền bị phá ra một cái lổ hổng lớn, nước hồ tranh nhau tràn vào.
"Hiểu Vũ ca ở bên trong làm sao vậy, có phải chiến đấu với thủy tặc không!" Triệu Thành chú ý tới thuyền thủy tặc chấn động một chút, sau đó dần dần chìm xuống, gấp đến độ muốn nhảy qua.
Triệu đức ngăn Triệu Thành lại, mở miệng nói: "Ngươi đi có thể giúp được chuyện gì, đừng làm trở ngại Hiểu Vũ huynh đệ."
"Đi thôi!"
Chậm rãi đi ra khỏi khoang thuyền, thân hình Trương Hiểu Vũ chớp động liên tục, trong nháy mắt đã đứng trên boong thuyền của lão Trương, sắc mặt âm trầm khó coi.