Thân Mật Khăng Khít

Chương 11: Cứu rỗi (H)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Liên ở trong căn hộ nhỏ với em gái một ngày rồi về, ngày hôm sau Tề Miểu đến ký túc xá giao lưu với các bạn cùng phòng, đây là lần đầu tiên cô làm như vậy nên cô muốn toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ nhưng lại không mất đi vẻ lịch sự.
Tề Liên từng nói với cô rằng cô là điển hình của câu “khôn nhà dại chợ(1)”, ở nhà thì nhe nanh múa vuốt làm trời làm đất còn ra ngoài thì từ cọp cái biến thành mèo con, vừa ra ngoài đã đeo lên cái mặt nạ con ngoan trò giỏi rồi.
*Nguyên văn là 窝里横, đây là cụm từ chỉ những người ra ngoài thì ngoan ngoãn tốt đẹp nhưng về nhà lại đối xử không ra gì với người thân
Cô mỉm cười ngặt nghẽo nhìn nhóm bạn cùng phòng nhiệt tình giới thiệu với nhau, những người bạn cùng phòng này đều là những người thật tình, ở chung thử vài bữa với họ thấy cũng khá hòa hợp.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Báo cáo quan lớn, chúng tôi đã thành công đánh vào căn cứ của kẻ thù, xin chỉ thị tiếp theo!
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Mong đồng chí Tam Thủy hãy đảm bảo an toàn cho bản thân.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Anh không định phát thêm nhiệm vụ cho người ta à? 
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Vũ khí bí mật chỉ được sử dụng vào phút cuối.
[Tam Thủy mênh mông nước]:?
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Tôi mất 10 năm để đào tạo một đặc vụ xuất sắc như em nên tất nhiên tôi phải cử em đi làm những nhiệm vụ quan trọng và bí mật nhất rồi, thế nên tạm thời ngồi chờ lệnh đi.

[Tam Thủy mênh mông nước]: Hơn 10 năm tính cả năm học mẫu giáo, trước khi bị bề trên khai quật cũng đã tự mình tôi luyện 4 năm đấy.

[Kỳ Liên núi trập trùng]: Khai quật?
[Tam Thủy mênh mông nước]: Ây da, nên hình dung như thế nào đây, chắc là được quan lớn nhặt được nhỉ? Ngài đã tìm ra ánh sáng chói lọi của tôi đúng không? Á, sinh viên khoa học tự nhiên không chịu được tổn thương này ……
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Em mới thi đại học xong …
[Tam Thủy mênh mông nước]:

[Kỳ Liên núi trập trùng]: Không sao hết, tôi sẽ tưởng niệm những ngày tháng khai quật em lên cho.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Đồ hư hỏng không biết xấu hổ.
*Tên Tam Thủy mênh mông nước và Kỳ Liên núi trập trùng ở đây là ông Liên và bà Miểu đang chơi chữ ấy. 齐连 (Tề Liên) và 祁连 (Kỳ Liên) đều đọc là qilian, ông Liên đang chơi chữ tên mình với dãy núi Kỳ Liên, còn 淼 (Miểu) thì gồm 3 chữ Thủy tạo nên nên có chữ 三水 (Tam Thủy), nên ở đây là Sơn 山 thì đối với Thủy 水 thôi.
Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện với Tề Miểu tên là Thành Nghệ, cô nàng này ở với cô hai ngày rồi, con mẻ đã bị tính tình ngoan ngoãn của cô thu hút đi mất.
Thành Nghệ nhận ra cô gái này làm việc gì cũng nhẹ nhàng, không hề cố ý gây ồn ào chút nào, với cả ăn nói cũng thùy mị hòa nhã quá thể, lúc ăn cơm cũng nhã nhặn nho nhã quá chừng.
“Tề Miểu này, mình nghĩ mình thích bà mất rồi, rất rất thích luôn ấy.”
Tề Miểu đang uống nước thì bị sặc, cô ho đến mặt đỏ ửng cả lên, “Hả?”
Thích cô á? Thôi đừng thích, cô có chính cung rồi!
Thành Nghề cười cười vỗ vỗ lưng cô, “Nhìn bà nho nhỏ như em bé vậy á, dễ thương quá trời quá đất luôn, với cả những cử chỉ ngày thường cũng dịu dàng tình cảm ghê ấy.”
Nho nhỏ như em bé? Tề Miểu – người cao 1m59 theo bản năng thẳng lưng, mặc dù cô không cao đến 1m6 nhưng …
Cô gái nhỏ ưỡn ngực, dùng bộ ngực cong cong của mình biểu thị mình không phải em bé nho nhỏ đâu.
Mặc dù anh cô cũng từng bảo vú cô thì nhỏ còn người cô thì như chó nhưng cô vẫn muốn chứng minh rằng cup C be bé này của cô vẫn có thể chọi hẹo 3 người cup A trong ký túc xá chỉ trong vài giây đó.
Thành Nghệ cảm nhận được sự phản bác im lặng này của Tề Miểu, cô nàng sờ sờ mũi sửa lại, “Thì ra cũng không dễ thương đến thế.”
[Tam Thủy mênh mông nước]: Anh ơi ~
[Tam Thủy mênh mông nước]: Quý ngài Tề Liên thân mến của em ơi ~
[Tam Thủy mênh mông nước]:?
[Tam Thủy mênh mông nước]: Bạn trai yêu dấu, anh có ở đó không?
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Anh ở đây.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Em xin trân trọng thông báo với anh rằng năm phút trước đã có người định cạy góc tường nhà anh đó ^^
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Đã xem.
[Tam Thủy mênh mông nước]:?
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Em là sinh viên, em phải học cách khắc phục với những biến cố trong tình cảm của mình, chẳng hạn như cách bóp chết những suy nghĩ vượt quá giới hạn của những người đàn ông ất ơ em gặp ở bên ngoài, bóp chết lúc nó còn nằm ở trong trứng ấy.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Đó là con gái ~
[Kỳ Liên núi trập trùng]: …
[Tam Thủy mênh mông nước]:

[Kỳ Liên núi trập trùng]: Bé cưng, em phải biết rằng ngoài kia có rất nhiều phụ nữ hư hỏng, thế nên em phải cảnh giác lên.
[Tam Thủy mênh mông nước]: Còn em thì sao? Em có hư không ạ? 
[Kỳ Liên núi trập trùng]: Em hư đến độ làm lòng anh ngứa ngáy khôn nguôi 
[Tam Thủy mênh mông nước]: Ồ.
[Kỳ Liên núi trập trùng]:

*
Cuộc sống đại học bắt đầu bằng bài phát biểu tình thương mến thương kéo dài một tiếng đồng hồ của vị hiệu trưởng hói đầu thân thương của họ, tiếp theo đó là chuỗi ngày huấn luyện quân sự một tháng ròng rã.
Đúng thế, sau khóa huấn luyện quân sự mới được nghỉ lễ Quốc khánh.
Vừa kết thúc ngày đầu tiên là cô gái nhỏ đã chạy ào ra ban công gọi cho Tề Liên kể khổ, mếu máo muốn xin một cái ôm một cái hôn.
“Hức hức hức em nhớ anh quá đi mất, hôm nay em mệt mỏi lắm luôn.”
“Anh cũng nhớ Miểu Miểu lắm, lát nữa nhớ lấy nước ấm ngâm chân đi nhé, tự mình xoa bóp bắp chân và lòng bàn chân của mình.”
“Em không biết, anh dạy em đi.”
“Giống như lúc anh massage cho em vậy đó, call xong anh gửi video cho em rồi em tự học theo làm nhé.”
“Dạ dạ dạ, anh hôn em đi.”
Ống loa ngay lập tức truyền đến tiếng “chụt” khe khẽ, cô gái nhỏ vui đến cười hi hi không ngừng.
*
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự người con gái cũng biến thành một kẻ vô dụng luôn.
Tề Liên đến căn hộ nhỏ tận hưởng kỳ nghỉ với cô.
Hắn vừa làm bữa sáng xong, hiện tại đang ngồi bên cạnh giường cố gắng đánh thức em gái mình dậy ăn.
Thật ra Tề Miểu đã dậy lâu rồi nhưng mà cô không muốn xuống giường, cô gái nhỏ ậm ừ chui rúc vào trong chăn, giống như chó con mà cuộn tròn mình lại.
Tề Liên bò lên giường nắm lấy góc chăn, mạnh mẽ chui vào tận hưởng mùi hương dìu dịu bên trong đó.
“Á, anh hai hư hỏng không được phép lên giường của em.” Người con gái giấu mình ở trong chăn, nằm trong không gian ấm áp ôm lấy đùi ông anh mình.
“Không được lên giường của em ư? Thế người tối qua nằm ngủ trên giường này không phải là anh à?” Tề Liên thò tay vào nắm lấy mảnh thịt mềm mại bên trong, hắn đè lấy núm vú đang nhô lên, ngón tay nắm lấy xoa nắn, cảm nhận nó dần dần cứng lên.
“Tối hôm qua em ngủ với bạn trai của em, anh là anh trai của em nên anh không được lên giường của em gái mình.”
“Thế anh cũng không được chạm vào vú của em sao?” Hắn tăng sức lực nhào nặn cặp vú của em gái mình thành nhiều hình dạng khác nhau.
Tề Miểu bị xoa đến hứng lên. Trong không gian chật hẹp dưới lớp chăn bông, lượng không khí dường như ngày càng càng ít đi, vú và âm hộ nhỏ cũng càng ngày càng ngứa ngáy khôn cùng.
Cô thở hổn hển, “Anh không được … Hu hu hu …”
Tề Liên cũng chui vào chăn bông, không khí trong lành nhân cơ hội tràn vào nhưng giây sau lại bị khóa lại tiếp.
Trong bóng tối và cái nóng oi bức, mũi của họ chạm nhau, hơi thở ấm áp quyện vào nhau, hắn khẽ chạm vào môi người dưới thân mình.
“Tại sao không được?”
“Miểu Miểu có nhớ lần đầu tiên em về nhà không?”
“Khi đó quần áo của Miểu Miểu là do anh hai giặt, quần áo của Miểu Miểu mặc cũng là do anh hai mua, lúc Miểu Miểu đi ngủ cũng là anh hai ru ngủ.”
“Sau này Miểu Miểu lớn lên lần đầu đến tháng, miếng băng đầu tiên cũng là do anh hai thay giúp.”
“Ngày xưa mỗi lần hành kinh Miểu Miểu đều đau tức ngực khó chịu, tối đến vì đau mà chạy đến phòng anh nhờ anh xoa bóp giúp.”
“Tiếng Anh của Miểu Miểu tốt được như bây giờ là do anh từng chút từng chút dạy kèm.”
“Âm hộ nhỏ của Miểu Miểu ngứa anh hai cũng thọc dương v*t mình vào giúp em hết ngứa mà.”
Vừa dứt lời hắn đã lột quần lót của cô ra, cầm thứ cứng ngắc của mình đút vào tận sâu bên trong.
Âm hộ của người con gái không biết đã ướt đẫm tự bao giờ, chắc là khi hắn xoa vú cho cô nhỉ, cũng có thể là khi hắn hôn cô, hoặc cũng có thể là khi hắn thì thầm nói chuyện.
Thế giới dưới tấm chăn mỏng không có ánh sáng, không khí càng ngày càng loãng, giờ đây có thể nghe rõ nhịp tim đập và hơi thở của cả hai người.
Tề Liên đút vào mãnh liệt đưa đẩy trong âm hộ non nớt của người con gái dưới thân, dưới háng vang lên từng hồi từng hồi tiếng da thịt va chạm nhau, thấp thoáng cả tiếng nước chảy róc rách. “Miểu Miểu nói xem, anh có được không?”
Hắn tàn nhẫn đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của em gái mình, quy đầu dương v*t chống ở đó mà mài qua lại mấy cái rồi lại hung hăng thọc vào chỗ sâu nhất trong khe suối trong lành.
“A … Được … Được … Chỉ có anh mới được …” Tề Miểu bị chơi đến đầu óc choáng váng, không gian nhỏ bé âm u thức đẩy khoái cảm của cô phóng đại lên không biết bao nhiêu lần.
Âm hộ nhỏ không ngừng co rút mút lấy dương v*t sưng cứng của người yêu mình, con đường trong khe suối bị làm đến ướt đẫm chảy đầy nước, mỗi lần thứ kia thọc vào nó đều cạ sát vào vách thịt nhạy cảm của cô, những dòng nước xuân ngon ngọt vì tốc độ đưa đẩy mà tràn ra sủi bọt trên nơi giao nhau của hai người, rồi lại dọc theo bắp đùi chảy xuống thấm hết vào ga trải giường dưới thân.
Không khí trong chăn ngày càng ít đi, Tề Miểu cảm thấy mình mất đi khả năng suy nghĩ mất rồi. Giờ đây cô đã quên đi lý do tại sao mình lại chui vào chăn bông, và cũng quên đi lý do tại sao lại bị anh trai mình bẻ chân ra dduj.
Phía dưới bị cắm đến căng đầy, vách thịt bị cọ đến tê dại khôn nguôi, và cả khoái cảm cùng sự chua xót ở chỗ nhạy cảm và tận sâu bên trong âm hộ khi bị đâm vào nữa, mọi thứ giống như thủy triều càn quét hết toàn thân người con gái, như thể đắm chìm trong đáy biển, những ngón tay nhợt nhạt của cô nắm chặt lấy bờ vai và cánh tay của hắn, như là người sắp chết đuối vớ được cái cộc vậy.
Tề Liên sướng vô cùng, trong không gian tối tăm ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông này được cái miệng nhỏ bên dưới của cô cắn khiến hắn đến sướng chết đi được, cơn phê pha quá lớn thúc đẩy hắn càng đưa đẩy kịch liệt hung ác hơn, dương v*t sưng cứng cắm vào chỗ sâu nhất rồi rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại đâm đến động hoa của người con gái văng nước khắp nơi. Cuối cùng nương theo sự co rút trong nơi thần bí mê hồn ấy mà buông mình bắn ra đồng thời xốc mạnh chăn lên.
Không khí trong lành tràn vào, Tề Miểu há to miệng hít lấy hít để, trong não tràn ngập sự sung sướng ngất trời và sự thư thái chưa từng thấy qua.
Nó giống như vật lộn trên bờ vực của cái chết vậy, đấu tranh mãi mới nhận được sự cứu rỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.