Thần Mộ 2

Chương 507: Lần cáo biệt cuối cùng




Vân vụ ùn ùn, ráng màu quấn quít, trên vân hải này, Thần Nam vô vàn cảm khái, cười vang: "Dâm tặc huynh đúng là tự tại, đó cùng là một loại cảnh giới, tiểu đệ không bì được."
Nam Cung Ngâm cười vang: "Đã nói rồi, ta đánh không lại huynh nhưng những phương diện khác huynh không bằng ta. Ta đây phong lưu ngời ngời, tuyệt thế đại soái ca tuyệt đối luôn tiêu sái, sống thật tiêu dao, Thiên thích diệt cứ diệt, thích phá cứ phá, chỉ cần ta tiêu dao tự tại là được rồi."
Tuy Thần Nam không thể đọa lạc kiểu bất chấp tất cả chỉ bo bo lo cho mình nhưng phong cách tiêu dao của Nam Cung Ngâm thật sự khiến hắn hâm mộ.
"Được, gọi Huyền Trang, Tiềm Long, những người chúng ta từng quen lại đi." Hắn cười vang, những phiền muộn trong lòng đều tiết hết.
"Được huynh triệu hoán bọn Tiềm Long và Huyền Trang, ta mời mấy bằng hữu. Bất quá, bọn ta không so với các huynh được, chỉ là thần tiên thông thường, không tham dự chinh chiến lục đạo, thiên hạ hiện tại không phải là thiên hạ của bọn ta từng thấy, giờ chỉ đánh gióng chống khua chiêng cổ vũ cho các vị."
Nam Cung Ngâm tuy tiêu sái nhưng cũng thấy đôi phần mất mát, từng là phong vân nhân vật nổi danh lớp trẻ nhưng khi đại thời đại giáng lâm, đừng nói thần tiên trên trời mà cự ma và cổ thần từ Thái cổ thời đại xuất hiện, những nhân vật hậu bối kiệt xuất như y có khác gì cát bụi.
Trong dòng lịc sử mênh mông, những kẻ kiệt xuất vô số, hậu bối tiểu tử như y mấy kẻ có thể vươn lên, đạp đầu sóng ngọn gió tranh phong với cổ thần? nêu không nhờ một vị hảo muội muội, y đã ô hô ai tai từ lúc lục giới tan tành.
Hiện tại y siêu thoát cũng do tự buông thả, nam nhân ai lại không muốn oanh oanh liệt liệt, sinh làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng, mộng tương nam nhân nào chả vậy.
Hoa sen xanh xòe nở, Huyền Trang bảo tướng trang nghiêm từ xa phá không bay tới, khí chất thần thánh không thể xâm phạm, phong thái siêu trần thoát tục khiến người ta tưởng có đắc đạo thánh phật giáng lâm.
"Huyết hòa thượng này còn giả bộ." Nam Cung Ngâm lầm bầm.
Thần Nam cũng đồng cảm: "Nếu không từng thấy y chén thịt chó ngon lành, chắc tiểu đệ cũng bị gạt."
"Grào…" Ngoài xa vang lên tiếng hú, Tử Kim thần long dấy lên khí tím đầy trời, cưỡi tử vân bay tới, tuy đã biến hóa thành Thiên Long thân nhưng tập tính của lão du côn không đổi, từ xa thấy Huyền Trang đã cười vang: "Huyền Trang đầu trọc, hôm nay ta mới ngươi ăn thịt chó, uống rượu nồng, câu gái đẹp."
"Ngươi dám…" Một tiếng rít vang lên, ngân long Giai Ti Lệ kéo tai con rồng du côn.
"Grào… buông tay, mau buông tay, nếu không ngày nào ta cũng cho lão Khôn Đức say mèm, luận công lực hay tửu lượng lão đều không so được với ta."
"Ngươi dám, phụ thân ta cũng là phụ thân ngươi, phải tôn trọng." Thần Nam trợn tròn mắt, chuyện này… Tử Kim thần long cuối cùng lại cùng với ngân long Giai Ti Lệ, chắc hiện tại lão bạo quân Khôn Đức chỉ còn biết trừng mắt bó tay với con rồng du côn mà thôi.
Huyền Trang hòa thượng đứng trên mây, tỏ ra bảo tướng trang nghiêm, tít mắt nói với Tử Kim thần long: "Ngã phật từ bi. Thiện tai, thiện tai, thí chủ đã tới."
"Ngẫu mễ đầu phát!" Ngoài xa có người đáp lại phật hiệu: "Hòa thượng cũng tới rồi."
Rồng gầm phượng gáy vang vọng, một con Thiên Long màu hoàng kim cùng thất sắc phượng hoàng đuổi nhau trên không, chính thị Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng.
"A ha ha, tiểu đậu đinh đã lớn, cũng cần mỹ nữ…" Tử Kim thần long cười váng lên.
"Long phượng trình tường!" Thần Nam bật cười.
Long Bảo Bảo nhanh chóng bay tới, quật đuôi thật mạnh, bình một tiếng hất văng Tử Kim thần long. Tuy nó đã lớn, tâm trí thành thục nhưng bản sắc thần côn của Long Bảo Bảo vẫn thế, tỏ vẻ ngây thơ: "Thần dạy, con lươn ngươi sinh chín hài tử, không đứa nào giống nhau, cũng khác ngươi luôn."
"Phì." Tử Kim thần long nổi giận: "Sinh chín hài tử khác nhau? Đừng ra vẻ thần côn." Nó bất mãn lẩm bẩm: "Thật sự sinh chín hài tử cũng tốt nhưng không cần vội, ta đã chuẩn bị tên cho chín hài tử rồi. Toan Nghê, Bá Hạ, Bồ Lao, Li Vẫn, Trào Phong, Bệ Ngạn, Tù Ngưu, Phụ, Nhai Xả, đều tuyệt diệu." "Muốn chết mà." Giai Ti Lệ nhéo mạnh.
Ngoài xa bóng người thấp thoáng, một trung niên nhân râu dài phơ phất, thân ảnh cực kỳ khôi vỹ bay tới, là người được Nam Cung Ngâm triệu hoán, Thần Nam nhìn hồi lâu mới lên tiếng: "Hỗn Thiên tiểu ma vương, đã lâu không gặp."
"Đúng, lâu quá không gặp." Hỗn Thiên tiểu ma vương cảm khái vô vàn, từng cùng hắn so bì sinh tử, tu vi năm xưa ngang ngửa nhau, hiện giờ tất cả đổi thay, đại địch của y vượt quá xa, gặp lại tất phải cảm khái.
"Hắc hắc, hai vị đừng chằm chằm nhìn nhau nữa, đều là nam nhân, không nân ám muội thế." Nam Cung Ngâm cười ha hả: "Hiện tại các vị không nên đánh nhau, mà đánh cũng không được. Hỗn Thiên tiểu ma vương Hạng Thiên là thân gia con gái ta, đều là bằng hữu cả."
Nước trà trong miện Thần Nam suýt phun ra, hai kẻ này lại kết thông gia, đúng là… thế sự vô thường, không thể đoán định.
Lại một thân ảnh cao lớn, tóc bạc phơ phơ, da sáng như ngọc bay tới, nhìn Thần Nam hồi lâu mới nói: "Đời người như mộng."
"Đời người như mộng." Thần Nam nhìn đại địch thủa xưa Đông Phương Trường Minh, có cảm giác vô cùng đặc thù, cả hai đều là kẻ sống lại sau vạn năm ngủ say.
Rồi Tiềm Long và Đại Ma cũng tới.
Những kẻ cùng thời đại này có những tương ngộ khác nhau trên đường đời, trong ký ức của họ còn nhiều người nữa nhưng không thể hiện thế, lục giới tan tành, vô số sinh linh vĩnh viễn chết đi.
"Uống rượu ngâm thơ
Kiếp người mấy nỗi."

Chúng nhân ở trên mây uống rượu bàn chuyện năm xưa, vô cùng thoải mái, gặp gỡ lần này có lẽ thành vĩnh biệt, tâm tình tất cả đều khác nhau. Lần tụ hội này khiến lòng ai cũng xoay chuyển.
Sau cùng lão yêu Đoan Mộc của Côn Luân Huyền giới năm xưa tới, trong tứ lão yêu chỉ còn mình lão sống sót, Côn Luân được Cốt Long và Hoàng Nghĩ cứu một phần, còn lại triệt để hủy diệt.
Tuyệt thế vưu vật điên đảo chúng sinh Nam Cung Tiên Nhi đề nghị: "Những người cùng thời chúng ta, nam tử đến cả rồi, nữ tử còn thiếu mấy người, chi bằng mời hết."
Không lâu sau, thánh khiết tiên tử Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa cổ linh tinh quái, Thiên giới Vô Tình tiên tử, linh thi Vũ Hinh, chiến nữ Lý Nhược Lan, Đông Phương Phượng Hoàng có phượng hoàng huyết mạch, thậm chí cả Đạm Đài Tuyền không cùng thời đại cũng được mời tới.
Thần Nam trầm mặc, có những người không thể xuất hiện, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy đều tiêu tan lúc lục giới tan nát, không biết linh thức họ còn không, nếu có kiếp sau, họ còn xuất hiện trên đời chăng?
Cả năm huynh muội Long Nhi cùng Tiểu Thần Hi cũng tới, càng lúc càng đông, cả một con kim sí đại bằng lớn như ngọn núi bay tới, mây khắp trời dấy dộng. "Mọc đâu ra con tiểu điểu này, lại dám đến đây gây loạn." Tử Kim thần long vô cùng vô lại giơ chén rượu quát.
"Du côn sư bá, là đệ tử."
"Là Hận Thiên Đê." Thần Nam nhận ra, nó từng là kí danh đệ tử của hắn, nhưng sau đó tặng cho Đại Bằng thần vương.
"Sư phụ." Hận Thiên Đê hóa thành nhân hình quỳ trước mặt hắn.
"Đứng dậy, sư phụ ngươi Đại Bằng thần vương đâu? Có phải…"
"Sư phụ không sao, đang cùng Thanh Thiện cổ ma ôn chuyện cũ."
Không lâu sau, Thanh Thiện cổ ma, Phật Tổ, Kim sí Đại Bằng thần vương đều tới, địch nhân trước kia tựa hồ quên hết cừu hận, cùng giao đàm thân thiết.
Từ trên Nguyệt lượng, Độc Cô Tiểu Huyên bay xuống, ma nữ này thực sự là họa hại, kêu gào loạn xạ, hận không thể cho mọi ngươi say hết, không hề cố kỵ vuốt đầu trọc của Huyền Trang: "Tiểu hòa thượng, nghe nói ngươi bái làm môn hạ lão bất tử, thành sư đệ của mẹ ta?"
"Không." Huyền Trang chối phắt, cười xòa, đối diện ma nữ này mà làm vai trên đúng là thọ tinh lão hiềm sống lâu, đánh chết y cũng không nhận.
"Coi như ngươi biết điều, hi hi." Nàng ta quay sang Thần Nam: "Còn nhớ việc ta phó thác ngươi không? Bảo ngươi tìm Đại Long đao, ngươi lại trực tiếp sinh ra luôn."
Ma nữ này thật khiến người ta nhức óc, lập tức khiến Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, Thần Nam cực kỳ ngượng ngập.
"Còn cả con rắn bốn chân khốn kiếp, lúc xưa cũng phó thác cho ngươi nữa mà." Độc Cô Tiểu Huyên cười hi hi nhìn Tử Kim thần long.
Lão du côn đã hồi phục tu vi, lại đột phá hẳn, nhớ lại chuyện cũ đương nhiên không sợ Độc Cô Tiểu Huyên. Nó là ai? Là Tử Phong, lão du côn nổi danh, còn sợ gì ma nữ.
"Im ngay, lão long ta hiện tại sợ gì ngươi, tiểu ma nữ, từ thời Thái cổ ta không chú ý, sau này quên mất chuyện cũ ngươi liền giày vò lão long ta, hiện tại định thanh toán sao?"
"Không phải ngươi nói quên hết chuyện Thái cổ rồi sao?" Giai Ti Lệ véo mạnh.
"Ai da, đương nhiên quên nhưng có những việc ấn tượng khắc sâu, như chuyện tiểu ma nữ này dám riết, lúc nào cũng nhằng nhẵng theo ta thì vẫn nhớ được đối chút." Lão du côn lên tiếng.
Độc Cô Tiểu Huyên đại nộ: "Nói láo, lão lưu manh, trong quá khứ luôn tìm cách lấy lòng ta hiện tại dám nói nhăng nhít. Sớm biết con rắn bốn chân do ngươi chuyển thế, lúc ngươi xuất thế ta đã bắt nấu canh uống."
"Cái gì?" Gia Ti Lệ càng vận lực mạnh hơn khiến con rồng du côn đau tái người, kêu ầm lên: "Đừng nghe ma nữ nói nhăng, óc ta có phải óc heo đâu sao lại giở trò với ả? Là lão dâm trùng Chu Bá bảo ta đến giúp, ai da…"
Nhất thời loạn xạ lên, ai nấy bật cười, "đừng đánh nữa lão dâm trùng Chu Bá đến này." Tử Kim thần long rối loạn chân tay chỉ vào Long Bảo Bảo.
"Ực." Long Bảo Bảo đã chén đẫy, bỏ cánh gà nướng trong mồm ra, tức giận: "Con lươn ngươi lại nói láo, ta là Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long. Theo ta nghe ngươi nói mơ rằng ngươi có hai thân phận, Tử Phong và lão dâm trùng Chu Bá, cũng là con lươn ngươi hiện tại."
"Ta ¥#%&…" Tử Kim thần long mắng váng lên, quay người bỏ chạy.
Hỗn loạn một hồi khiến thương cảm của tất cả giảm hẳn.
Sau cùng, ma nữ Độc Cô Tiểu Huyên đến cạnh Long Nhi nói: "Năm xưa Thiên Long hoàng rơi rụng, một phần thân thể bị người ta ngưng luyện thành thần binh, Đại Long đao rơi vào tay phụ thân ta nên ta nghĩ tìm được ngươi là tìm được phụ thân, không ngờ phụ thân luôn ngầm ở cạnh ta."
Đoạn quay sang nói với Thần Nam: "Gặp ngươi lần đầu, ta cảm giác được đôi chút khí tức Độc Cô gia trên mình ngươi nên cho rằng ngươi là Thiên Ma đại ca hoặc tiểu đệ Độc Cô Tiểu Bại nhưng hiện tại ta vẫn không hiểu, phụ thân ta và Ma Chủ tựa hồ đều xem trọng ngươi, thật ra lai lịch ngươi thế nào? Không thể là tiểu đệ của ta, bởi ta không cảm giác được khí tức của nó."
Ai nấy đều say khướt, ngay cả Tác Tác và Huyền Huyền cũng lén uống rượu, mặt đỏ lựng, liên tục vỗ ngực nói với Tiểu Thần Hi: "Tiểu cô cô chờ xem, đợi chúng cháu đánh ngã Thiên đạo sẽ tìm cô cô sau."
"Bịch, bịch", hai tiểu tửu quỷ gục xuống đám mây.
Cả Long Vũ, Mộng Khả Nhi, Thiên giới Vũ Hinh, Tiểu công chúa đều uống say, trở thành túy mỹ nhân.
Chinh chiến Thiên đạo, mấy ai sống sót? Cơ hội với mỗi người đều vô cùng mong manh.
Thần Nam thở dài nhìn những người say ngã: "Từ biệt hôm nay không biết còn tương kiến nữa không, nhưng dù thế nào cũng hoàn thành tâm nguyện, hy vọng có thể gặp lại."
Mười ngày sau, Thần ma đồ khổng lồ chầm chậm xoay chuyển trên tầng không quang minh đại lục, toàn bộ đại quân chinh chiến Thiên đạo sẵn sàng, những người bước lên Thông thiên chi lộ từ đây cất bước.
Nhân vương xòe Hồng Hoang Kỳ dẫn theo ngũ sắc khô lâu bay vào Thần ma đồ đầu tiên.
Rồi Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao dẫn những thần tiên y tụ tập lai bay vào.
Ngoài xa, còn nhiều người bay tới…
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.